Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết II

Thử phong cách hơi lạ một chút nha =))))))))))))

__________________________*\^^/*_______________________________

Khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài đang mưa. Bầu trời xám xịt còn không khí thì ẩm ướt. P’Sing không biết đã đi đâu rồi. Tôi vươn tay muốn bật đèn nhưng ấn đi ấn lại công tắc vẫn không thấy đèn sáng. Bước ra ngoài ban – công, nhìn ngó xung quanh, chẳng có căn phòng nào sáng đèn cả. Chắc là mất điện mất rồi.

Tôi gọi đến số của ban quản lý tòa nhà: họ nói là trạm biến áp bị hỏng, việc sửa chữa có thể tốn nhiều thời gian.

Phải ở yên trong nhà mà lại không có điện, biết làm gì cho hết ngày ? Tôi mở điện thoại ra nhắn tin cho P’Sing:

“P’Sing, anh về rồi à ? Bên tòa nhà anh có mất điện không ?”

Mãi mà P’Sing không trả lời. Không biết là anh ấy đang bận hay điện thoại hết pin rồi nữa. Đi loanh quanh một lúc trong phòng, tôi bồn chồn đến không chịu nổi. Nhìn sang phòng phía đối diện, cửa sổ vẫn kéo rèm kín mít. Tôi quyết định đội tạm chiếc mũ vải, đi bộ xuống tầng, sang tòa nhà bên kia tìm P’Sing.

Khi tôi vào đến sảnh, chung cư chẳng có một ai - có lẽ trời mưa nên dù mất điện cũng không ai muốn ra đường. Thang máy tất nhiên là không đi được, dù đã đi thang bộ xuống năm tầng, giờ tôi lại đành tiếp tục leo bằng chân lên năm tầng nữa.

Leo đến tầng thứ hai, tôi bắt đầu hối hận. Đáng nhẽ chẳng nên sang đây làm gì, nhỡ giờ lên tới nơi mà P’Sing lại không có nhà thì chắc phải ngồi ăn vạ trước cửa nhà anh ấy mất.

Vừa nghĩ, tôi vừa lê lết từng bước chân nặng nề lên thêm một tầng lầu nữa. Đột nhiên, trên chiếu nghỉ hiện ra một bóng người - người đó ngồi dựa tường, có vẻ đang hút thuốc, bên môi lập lòe một đốm lửa nhỏ. Tôi giật mình hoảng sợ, suýt thì trượt chân ngã xuống, may mà túm được vào tay vịn cầu thang, vội vàng đưa điện thoại đang cầm trên tay lên soi. Hóa ra là người tôi đã định tìm gặp – P’Sing.

- P’Sing, anh ngồi ở đây làm gì thế ?

P’Sing thả điếu thuốc trong tay xuống, dùng chân di lên, mỉm cười với tôi:

- Anh vừa nhận được tin nhắn, đoán là em sẽ sang nên ngồi đây chờ.

- Thế nhỡ mà em không sang thì anh định ngồi thế này mãi à ?

- Thì nhắn tin hỏi em có sang không là được mà.

- Ờ nhỉ.

Tôi gãi đầu, cười ngại ngùng. P’Sing đưa tay ra kéo tôi lên nốt hai bậc cuối cùng. Anh ấy nhìn tôi thở hồng hộc, cười khẽ:

- Leo thang bộ từ bên kia sang bên này à ?

- Chứ còn gì nữa. Bên anh cũng mất điện hả ?

- Ừ, mất từ sáng. Ở bên nhà em thấy mất điện nên anh về nhà kiểm tra nhưng hình như là cả khu này đều bị ảnh hưởng cả.

- Ờ.

Tôi cố gắng hít thở sâu, bắp chân cảm thấy vô cùng nhức mỏi, đã lâu rồi mới luyện tập thể dục với cường độ “nặng” thế này.

P’Sing đứng một bên kiên nhẫn chờ tôi từ thở dốc chuyển sang thở đều đặn hơn, mới đưa tay cầm lấy điện thoại, đi lên phía trước soi đường giúp tôi. Tôi bám vào một bên cánh tay của anh ấy, lấy điểm tựa tiếp tục nhích từng bước một. Chúng tôi vừa đi vừa dừng khoảng 15 phút mới đi được hết hai tầng còn lại. Lúc đẩy cánh cửa lối thoát hiểm ra, tôi cảm giác như mình chỉ có thể ngồi bệt xuống ngay dưới sàn chứ kiên quyết không muốn bước thêm một bước nào nữa.

P’Sing nhìn xuống tôi đang khom người chống eo phía bên cạnh, đề nghị:

- Hay anh cõng em vào phòng nhé ? Cũng còn mấy bước nữa thôi.

Tôi lườm anh ấy:

- Em cõng anh còn được ấy.

P’Sing mỉm cười, đỡ lấy tay trái của tôi, gần như vừa kéo vừa dìu mới lôi được tôi vào căn hộ của anh.

Ánh đèn pin của điện thoại cũng khá sáng, có thể soi được toàn bộ cấu trúc trong phòng, đúng là giống hệt bên căn hộ của tôi - một phòng khách bên ngoài kèm khu bếp và quầy bar, phòng ngủ và nhà vệ sinh ở bên cạnh.

Khu bếp chìm trong bóng tối không nhìn rõ thế nào nhưng tôi đoán là sơ sài y như khi chưa có người chuyển đến vậy. Phòng khách được bài trí cũng hết sức đơn giản: một chiếc ghế sô – pha dài, bàn trà và TV lắp trên tường.

P’Sing đỡ tôi ngồi trên ghế rồi đi rót một cốc nước. Anh ấy để lại điện thoại trên bàn trà cho tôi mà vẫn đi lại bình thường trong bếp, rót nước rồi đi ra mà không có dấu hiệu xô đụng vào bất kỳ đồ đạc nào.

Tôi không khỏi thốt lên thán phục:

- Mắt anh nhìn trong bóng tối tốt thật đấy.

- Quen rồi mà.

P’Sing đưa cho tôi cốc nước, dựa lưng vào ghế sô – pha, đột nhiên trở nên trầm mặc. Bình thường, anh ấy không ít lời như vậy. Tôi cảm thấy hơi bối rối, đành gợi chuyện:

- Anh có biết mất điện bao lâu không ?

- Chắc là đến chiều đấy.

- Vậy…ờm…chúng ta làm gì giờ ?

Gương mặt P’Sing bị một phần thân hình tôi che khuất, nửa sáng nửa tối. Anh ấy quay đầu sang nhìn tôi, hỏi:

- Lúc em sang đây, ở sảnh có gặp ai không ?

- Không gặp ai cả, sao thế ?

- Ờ…

P’Sing xoa xoa cằm rồi nói:

- Muốn vào xem thử phòng ngủ không ? Anh có cái này muốn cho em xem.

- Cái gì mà phải vào tận nơi ? Anh mang ra đây đi.

- Nhưng mà không di chuyển được.

Một cảm giác bất an đột nhiên trồi lên trong lòng. P’Sing từ lúc vào nhà cứ là lạ. Tôi cảm thấy hơi lo lắng nhưng nhìn người hàng xóm trước mặt vẫn mỉm cười như mọi ngày, lại tự trách mình đột nhiên nhạy cảm vô cớ, cuối cùng vẫn đứng dậy, theo sau P’Sing vào phòng ngủ của anh.

Phòng ngủ đóng cửa và kéo kín rèm nên vẫn phải dùng đèn pin điện thoại mới nhìn rõ được mọi thứ. Lúc này, tôi chợt nhận ra, từ khi vào nhà, chúng tôi vẫn chưa tắt điện thoại vì trong nhà P’Sing hoàn toàn không có chút ánh sáng nào. Tuy trời bên ngoài đang mưa nhưng dù sao là ban ngày, không tối đến vậy, lý do thực sự là vì P’Sing kéo rèm che kín toàn bộ căn hộ, chẳng để chút ánh sáng nào lọt vào.

Bóng lưng trước mặt vẫn quen thuộc như thế mà trái tim tôi lúc này lại bị sự hoang mang và hồi hộp xâm chiếm, đập bình bịch không ngừng. Đột nhiên, P’Sing dừng bước, quay người lại. Tôi giật bắn mình, vô thức thả tay khỏi điện thoại. May mà, P’Sing đỡ lấy kịp, anh ấy nhìn tôi tò mò:

- Em làm sao thế ? Tự nhiên lại giật mình rơi cả điện thoại ?

- À, à… không có gì….

Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, tôi vội đề nghị với P’Sing:

- P’Sing, mở cửa ban – công ra nhé ? Em thấy nóng quá.

- Đợi một lúc đã, em xem cái này trước đi.

P’Sing cầm điện thoại xoay người, chiếu lên một mặt tường đối diện với giường ngủ.

Ở đó, một khung gì đó giống như TV treo tường phía bên ngoài đang được phủ vải trắng lên. P’Sing quay sang nhìn tôi, tươi cười giới thiệu:

- Đây là tác phẩm anh vừa làm xong, định để em thẩm định đầu tiên.

Tôi chần chừ không muốn tiến tới nhưng P’Sing vẫn kiên nhẫn đứng bên chờ đợi. Anh ấy gật đầu như khích lệ khiến tôi chẳng biết phải từ chối thế nào, đành dè dặt bước qua.

Lúc chạm vào tấm vải trắng, tay tôi không tự chủ được run bắn lên. Tôi cũng không hiểu mình làm sao nữa, dùng tay còn lại giữ lấy cổ tay cũng không có tác dụng, tôi quay lại nhìn P’Sing. Anh ấy vẫn đứng ở phía sau, nhìn tôi mỉm cười, vẫy tay thúc giục.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, lật tấm vải trắng lên.

Bên dưới là một chiếc khung lớn, được đóng thẳng lên tường. Trên đó, hàng trăm tấm ảnh dán san sát và chồng chéo lên nhau, tạo thành một gương mặt…

Trước khi tôi kịp thốt lên bất kỳ tiếng nào, một giọng nói thì thầm quyến rũ đã vang lên sát cạnh bên tai:

- Em yêu, chúc ngủ ngon…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top