Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12: BUÔNG BỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông bỏ, buông bỏ, càng buông bỏ càng vui vẻ"

Cuộc sống của chúng ta là một nghệ thuật của chữ "Hòa". Nếu chúng ta chịu để ý thì sẽ thấy vạn vật tương sinh tương khắc: thiên địa, âm dương, sướng khổ, sang hèn,... Tất cả mọi thứ trong cuộc sống dường như đều có hai mặt đối lập vừa bổ sung cho nhau lại vừa xung khắc lẫn nhau. Vì vậy mà để đạt đến trạng thái chữ "Hòa" ấy chắc chắn là một cảnh giới mà ai cũng muốn đạt được. Theo tôi đó cũng chính là một nghệ thuật của cuộc sống. Có một số chuyện chúng ta nhất quyết phải theo đuổi đến cùng như những giấc mơ của đời mình hay là quá trình hoàn thiện bản thân nhưng cũng có rất nhiều việc chúng ta cần hiểu ra để buông bỏ cho nhẹ lòng.

Vậy thì đó sẽ là những việc gì? Những việc gì mà chúng ta cần buông bỏ? Đến đây tôi bất giác nhớ đến một câu nói "Thay đổi những gì bạn không thể chấp nhận và chấp nhận những gì ban không thể thay đổi". Có lẽ trong cuộc sống có rất nhiều chuyện chúng ta không thể thay đổi như xuất thân, ngoại hình, vóc dáng hay quá khứ hoặc chuyện của người khác. Đối với những chuyện này thì chúng ta hãy cùng nhau buông bỏ cho nhẹ lòng. Xuất thân là chuyện chẳng ai có thể chọn nhưng dù vậy chúng ta vẫn có thể chọn cho mình cách sống phù hợp: là cả đời than vãn về ông trời thật bất công với mình hay không ngừng cố gắng vươn lên để cải thiện cuộc sống? 

Giống như tác giả nổi tiếng Trung Quốc Vãn Tình cũng không có một gia đình êm ấm hạnh phúc nhưng còn tệ hơn cả: Cha thì bài bạc còn mẹ thì ham mê mạt chược nhưng điều đó càng tiếp thêm cho cô ngọn lửa cháy bỏng để học hành vì đó là con đường duy nhất để thay đổi cuộc đời cô. Và qua đó tôi cũng học được rằng :"Quan trọng không phải chúng ta được trao ban cái gì mà là chúng ta đã sử dụng những thứ mình được trao như thế nào". Đó là thứ làm nên sự khác biệt. Bên cạnh đó thì có lẽ đôi khi chúng ta cũng từng chê bai chiều cao hay cân nặng của mình nhưng việc đó thật sự chẳng thể thay đổi được các chỉ số ấy. 

Và khi buông bỏ vào việc chăm chăm vào vấn đề thay vì giải pháp thì chúng ta mới có cơ hội ìm ra giải pháp và hành động. Không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta ít để tâm hơn đến chiều cao hay ngoại hình của mình mà tập trung vào phát triển nội tại và rèn luyện những kỹ năng mềm như giao tiếp hay những đức tính tốt đẹp như tính kỷ luật, đức khoan dung hay lòng vị tha chẳng hạn. Và có lẽ khi ấy chúng ta sẽ nhận ra một sự thật rất đỗi ngạc nhiên là con người ta đánh giá nhau qua cách đối nhân xử thế nhiều hơn là qua ngoại hình. Ngoại hình của chúng ta sẽ tạo nên ấn tượng cho người đối diện nhưng cách chúng ta xử sự trong những công việc nhỏ nhặt hằng ngày mới là thước đo chân giá trị của mỗi người và người khôn ngoan sẽ chẳng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. 

Vì thế thật vô lí khi chúng ta không giải quyết được những gì mình không thể thay đổi (ngoại hình) lại và bỏ qua những gì mình có thể thay đổi như phát triển nội tại hay rèn luyện thể chất, nâng cao sức khỏe. Vậy nên mới có câu "Cầm lên được buông xuống được mới gọi là buông bỏ còn cầm lên được mà không buông được thì đó lại là gánh nặng". Cuộc sống này cũng trao tặng đủ khó khăn cho mỗi người rồi nên chúng ta không cần tạo thêm những gánh nặng không cần thiết cho bản thân đâu nhỉ. 

Giờ thì đến với những chuyện của quá khứ. Có lẽ khi nhắc đến quá khứ thì ai trong chúng ta cũng nhớ đến câu nói bất hủ của hàng ngàn người "Nếu khi xưa tôi .... thì giờ tôi đã khác rồi", bao gồm cả tôi. Khi xưa tôi cũng có thời rất mê đọc tiểu thuyết thay vì học hành hay đọc sách, tôi có thể cày đến 10 tiếng một ngày là mức độ vừa phải, có khi lên đến hơn 12 tiếng một ngày và kết quả chắc chắn là tậu về thêm cho mình một cặp mắt kính rồi. 

Tôi đã mê đọc tới một mức độ mà mỗi khi đi học tôi cũng nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết tôi đang cày hay làm kiểm tra cũng suy nghĩ tình tiết tiếp theo là gì nhỉ. Mỗi tối tôi thức khuya đến 2,3 giờ sáng để đọc mấy chục chương tiểu thuyết với cái lí do nghe rất êm tai là "khó ngủ" nhưng thật chất là không chịu ngủ ấy chứ.

Có nhiều lúc khi tôi nghĩ lại tôi ngũng từng tự nhủ "Nếu khi xưa mình lo đọc sách thay vì cày tiểu thuyết thì giờ chắc kiến thức một bụng rồi chứ đâu đến nỗi mấy cái cơ bản của cuộc sống cũng không biết" nhưng về sau, mỗi khi nghĩ đến tôi liền bác bỏ suy nghĩ đó suy nghĩ bằng một suy nghĩ mới "Nếu cho tôi làm lại thì cũng có khá khẩm hơn được bao nhiêu đâu". Thực sự mỗi khi bạn hối hận về việc gì thì hãy nghĩ rằng có cái nếu ấy thì cũng chẳng thay đổi được nhiều như nếu tôi được chọn lại thì cái thời điểm ấy tôi cũng chọn cày mấy bộ tiểu thuyết hay phim thay vì ngồi ôm mấy cuốn sách dày cộm chán ngắt để đọc. 

Đó là lí do tôi tin rằng để có được những bước đi vững chãi trên con đường đời thì chúng ta cần học cách buông bỏ quá khứ gắn liền với những gì là đau đớn hay nuối tiếc, điều đó khác với việc phủ nhận quá khứ của chúng ta mà đó chính là một sự chấp nhận sự tồn tai của chúng nhưng lại quyết định buông tay thay vì để quá khứ chi phối hiện tại tươi đẹp và tương lai ngập tràn hy vọng. 

Quá khứ cũng giống như cái bóng của mỗi người chúng ta vậy, chúng ta không thể vứt bỏ chúng đi nhưng tội gì chúng ta phải cả đời sống trong cái bóng của chính mình, tức quá khứ của chúng ta cơ chứ. Vì vậy mà tôi khuyên bạn hãy lưu giữ những kỷ niệm tốt lành của quá khứ: có thể là cùng gia đình ăn cơm vui đùa cùng bạn bè hay có chuyến dã ngoại cùng trường lớp,... trong trái tim để chúng trở thành những hành trang hay nguồn động lực bất tận cho chúng ta trên con dường của riêng mình.

Cũng giống như khi mỗi người chúng ta ngắm nhìn những chú chim sải đôi cánh dang rộng trên nền trời rộng lớn, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng ao ước sự tự do ấy. Nhưng sự thật là nếu như cánh chim buộc vàng thì chúng lê lết còn chẳng nổi chứ nói gì cất cánh bay xa. Chúng ta cũng như vậy, chúng ta không thể nào bay xa bay cao nếu mọi thứ luôn cất giữ trong tâm mình được. Nhiều khi tôi hay cũng có thể là bạn quá để tâm đến lời người khác nói hay chỉ một ánh mắt lướt nhìn của người khác chúng ta cũng có thể suy diễn mọi điều trên trời dưới đất. 

Tôi cũng từng như thế đấy, tôi đã từng sợ cái ánh mắt nghi hoặc hay chán ghét từ người khác nên tôi ít khi phát biểu ý kiến của mình. Nhưng lâu dần tôi đã thôi cố chấp muốn mọi người đều dùng ánh mắt thiện ý nhìn tôi vì dó là chuyện của họ chứ có phải chuyện tôi quản nổi đâu. Và kinh ngạc thay, những tháng ngày sau đó như giải thoát vậy, tôi ít lo sợ về những gì người khác nghĩ hơn và cũng có nhiều bạn bè hơn. Và quả thật buông bỏ cũng là một cách để đạt được vì lẽ "Cái cũ không đi thì cái mới lam sao mà tới". 

Thế nên chúng ta đừng quá để tâm đến chuyện của người khác, một phần là vì chúng ta không có trách nhiệm cũng như quyền lợi để can thiệp chuyện người khác, phần khác là vì để giải phóng chính mình cũng như người khác. Vãn Tình cũng đã từng cố thay đổi bố mẹ của cô ấy nhưng cô đã thất bại, và kinh ngạc thay khi cô dần không còn hy vọng gì hay để tâm đến chuyện bố mẹ cô ấy nữa mà chỉ tập trung vào phát triển bản thân và sự nghiệp của cô thì họ lại thay đổi một cách bất ngờ để rồi cuối cùng cô đã đạt được cuộc sống mà cô từng ao ước bấy lâu nay.

Tổng kết lại, chúng ta hãy buông bỏ khát vọng muốn thay đổi những gì là thuộc tự nhiên, là tạo hóa ban tặng như xuất thân hay ngoại hình, chúng ta hãy tập chấp nhận những khuyết điểm của mình đồng thời phát huy tối đa những ưu điểm. Ngoài ra, hãy buông bỏ những đau đớn, những thất bại thuộc về quá khứ mà hãy lưu giữ những ký ức tốt lành, những kỷ niệm đẹp đẽ, những giây phút tuyệt vời để mỗi người ta có thể nhớ về chúng như một sự tự hào và niềm may mắn bất tận. 

Và cuối cùng là thôi để tâm đến chuyện của người khác và làm tốt chuyện của mình bởi lẽ những ánh mắt những suy nghĩ hay lời nói của thiên hạ chưa bao giờ là thứ mà chúng ta có thể kiểm soát được cả. Buông bỏ được những điều trên tôi tin rằng mỗi người chúng ta sẽ thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều và đó là khi chúng ta đã sẵn sàng để theo đuổi những ước vọng, lý tưởng của cuộc đời mình. (Chưa buông được thì vẫn phải theo đuổi lí tưởng nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top