Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 19:LẠC QUAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước khi oán trách thế giới này thì hãy lau sạch ống kính tâm hồn của mình đã"

Có lẽ đa phần chúng ta đều biết con người ta đánh giá sự vật, sự việc dựa trên những quan điểm và niềm tin của riêng mỗi người và mỗi người đều có quyền chọn chú ý vào việc gì. Chú ý vào những gì tiêu cực sẽ mang lại kết quả tiêu cực còn chú tâm vào những điều tích cực sẽ đem đến những kết quả thiện hảo tốt lành. Ví dụ như cùng một chuyến du lịch đi Đà Lạt với gia đình thì khi xưa tôi sẽ thường than chán ngắt, chả có gì mới mẻ cả vì mọi năm chúng tôi đi ít nhất 2 lần mà mỗi lần đều là ăn chơi theo một khuôn mẫu nhưng sự thật là khi ba mẹ bảo tôi đi những nơi như Vườn Hoa Đà Lạt hay Thung Lũng Tình Yêu thì tôi cũng phán cho một câu: 

"Mấy chỗ ấy đi hoài rồi, chán lắm mà chỉ tổ cái tốn tiền thôi chứ ngắm thì mòn mắt luôn rồi"

Vâng thực sự là tôi khi ấy rất khó ở luôn,  đôi khi chê lên xuống cái chuyến đi cùng chị nên trong khi mọi người hưởng thụ với tâm thế vui vẻ thì tôi vẫn còn ngồi nghĩ mấy cái này có gì mới đâu chứ nhỉ, thật sự là tự mình làm khổ mình như trong truyền thuyết. Khi ấy những thứ tôi chú ý đa phần là những lúc chán khi toàn ở trong khách sạn (ba mẹ tôi rủ đi mà tôi không đi ấy nên ba mẹ tôi đi một mình) hay là những cái lạnh rét khó ngủ ban đêm của Đà Lạt vì cái mền ở khách sạn còn lạnh cóng nữa mà.

Sau chuyến đi ấy thì tôi nghe mấy đứa bạn kể về lúc tụi nó đi nước ngoài: đứa thì bảo đi Singapore thú vị thế nào hay đứa kia lại chêm thêm Nhật Bản mới hay chứ còn đứa thì đi xuyên lục địa từ Pháp đến Nga qua luôn Hàn Quốc,...Tôi nghe mà hâm mộ chết đi được ấy chứ và tôi bắt đầu tắm tắc rằng mình còn chả được đi nước ngoài bao giờ mà tụi này đi như cơm bữa vậy. Thế là...tôi cũng bắt đầu hợp lực với bà chị mà nói bóng nói gió với cha mẹ để được đi chơi. Ấy thế là nhà tôi đi thật vì khi ấy cha mẹ cũng rất chiều chuộng hai chị em chúng tôi với thêm mẹ tôi cũng thấy đó giờ chúng tôi thực sự chưa được đi nước ngoài nên khá đáng thương.

Điều đáng nói ở đây là...chuyến đi Singapore-Malaysia ấy vẫn bị tôi chê đủ điều, điển hình là đi tour mệt muốn chết vì di chuyển liên tục quá mỏi chân hay ngồi máy bay chán quá đi thôi không xài điện thoại làm gì được hết rồi đến việc mỗi khi di chuyển sang địa điểm du lịch khác tôi vẫn còn ám ảnh và cay cú vì mắc vệ sinh muốn xỉu trên xe đấy mà phải nín nhịn đấy. Và bạn biết đấy, từ đó về sau tôi không dám đòi đi đâu luôn, nín lặng không dám yêu cầu gì hết và thấy đi Đà Lạt còn sướng chán (ít nhất tôi thấy nằm còn sướng hơn đi bộ suốt ngày hay được đi vệ sinh cũng là may mắn lắm rồi).

Có lẽ bạn nhìn ra bài học từ những chuyến đi chơi mà mọi người đều ao ước của tôi rồi đấy. Thực sự thì với tâm tình hay soi mói chê bai như tôi hồi xưa thì bạn cứ yên tâm là đi chỗ nào cũng chẳng thấy vui đâu vì kiểu gì bạn chẳng "bới lông tìm vết" được dù là những lí do nghe vô lí cực đỉnh cũng có nữa ấy chứ (giống tôi đấy). Còn nếu như tâm chúng ta biết đủ hay thỏa mãn với những gì mình đang được tận hưởng trong giây phút hiện tại thì dù cho bạn không đi chơi mà suốt ngày trú ngụ trong nhà thì như vậy cũng là quá đủ và may mắn rồi.

Vì vậy mà chương này tôi muốn chúng ta hãy cùng nhau nhìn theo một cách khác hay dưới một góc độ của cùng một vấn đề để cho cuộc sống này đẹp thêm. Tôi thích gọi cách nhìn lạc quan là "positive glasses"- một cặp kính đầy tích cực, vui vẻ mà sẽ giúp mọi người chúng ta dán cho cuộc đời những cái nhãn dán mới: tràn đầy năng lượng hơn, vui tươi hơn và chắc chắn sẽ đẹp đẽ hơn rồi.

Sẵn sàng chưa? Đeo cặp kính này lên và cùng tôi nhìn nhận sự việc khác đi nhé! Giờ thì bắt đầu bằng những việc mà chúng ta cảm thấy ngại khi nhắc đến đi- đó có thể là những thất bại trong quá khứ của bạn hay là những lần nghe mắng từ cha mẹ hay những lỗi lầm gì mà giờ bạn vẫn còn hối hận hay những lúc mà bạn đánh giá là giây phút đên tối của cuộc đời chẳng hạn. Tôi lấy câu chuyện về kỳ nghỉ đi Singapore-Malaysia trên của tôi như một ví dụ luôn nhé! 

 Tôi đã thử nhìn nhận những hạn chế mà tôi kể trên theo một góc độ khác có phần hài hước hơn thì đó thật sự là một chuyến đi rất tuyệt vời có một không hai. Đầu tiên là kể đến cái tour đi mỏi chân nhưng tôi phải công nhận là rèn luyện sức khỏe rất tốt cho những đứa toàn mê ngồi hay nằm như tôi nhưng vẫn ảo tưởng là mình khỏe lắm (thất đấy). Đi mệt như vậy không những cho tôi cơ hội tập thể dục mà còn ngộ ra rằng tuổi trẻ cỡ mình thì còn yếu chán ra mà chỉ mạnh phần ảo tưởng khi thấy ông chú trước mắt bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt, mặt mày tươi tỉnh với nụ cười rạng rỡ sau khi đi mấy kilometer còn tôi thì còn đang bận thở hồng hộc mệt muốn quỳ xuống hô "Sư phụ! Xin truyền dạy công phu cho đệ tử" luôn rồi.

Còn về phần máy bay thì thực sự đó là những giây phút hiếm hoi mà cho tôi cách ly cái điện thoại của mình (khi ấy tôi vẫn còn đọc truyện như lẽ sống) mà ngồi im lặng với thực tại, với thế giới thật mà tôi đã không để tâm mấy bấy lâu nay đồng thời trò chuyện với mẹ tôi ngồi kế bên hay ba và chị ngồi phía sau còn như bình thường thì cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ sẽ là:

"Cho con mượn điện thoại tí nha"

"Mượn gì lắm thế!" Mẹ tôi nhăn mày bảo

"Tí thôi tí thôi con hứa đấy" Tôi cười nham hiểm và cuỗm luôn chiếc điện thoại đến mấy tiếng sau khi mẹ tôi bắt trả thì mới chịu trả.

Vậy đấy thế mà khi chán quá như lúc ngồi máy bay lại là cơ hội để tôi có thể làm những chuyện rất đỗi bình thường như trò chuyện với người thân gia đình mà thông thường tôi lại chẳng hề ngó ngàng tới. Còn như chuyện mắc vệ sinh quá thì càng làm cho mỗi lần tôi giải quyết nỗi sầu lại càng cảm thấy biết ơn mỗi khi nhớ tới giây phút quằn quại không xả được mà không nhịn nỗi nữa trên xe bus. Bên cạnh đó thì có rất nhiều điều thú vị trong chuyến đi này của tôi. 

Giống như khách sạn xịn xò hay tour giá cực rẻ nè rồi cả đi mệt vậy mà ăn cơm ngon hẳn ra luôn và về tôi tăng cỡ 2 kí luôn (hơi mập tí nhưng ba mẹ tôi thì vui đấy). Thế đấy, nhìn nhận sự việc theo một góc độ khác cũng đơn giản mà đúng không hoặc giả nếu không dễ thì làm nhiều sẽ dễ thôi phải không nè. Chúng ta ở đây không hề phủ nhận hay phớt lờ những điều mà chúng ta "không ưng ý" (tôi thấy dùng từ như vậy sẽ tốt hơn là "tiêu cực" "tiêu cực" trong mắt mỗi người chúng ta thực ra là nghịch ý bản thân chúng ta thôi) mà tôi khuyến khích bạn nhìn nhận mọi thứ theo một góc độ khác thì những điều "không ưng ý" ấy lại là bàn đạp tuyệt hảo cho cuộc sống tốt đẹp sau này của chúng ta rồi.

Vì lẽ "Bĩ cực thái lai" - tức hết khổ sẽ tới sướng, hết rủi sẽ lại may hay chính những yếu tố đối lập nhau lại bổ sung cho nhau. Có lẽ bạn cũng đã trải nghiệm những giai đoạn khó khăn trong cuộc sống về học tập, về gia đình hay tình cảm đổi lứa nhưng sau khi vượt qua được chúng thì chúng ta lại bất giác thấy quý những thách thức, khó khăn đã mài giũa nên con người ta biết chừng nào. Vậy nên không có cái gì là hoàn toàn tốt hay xấu đâu bạn thân mến, tất cả còn tùy vào ống kính tâm hồn của mỗi người thôi.

Đã vậy thì dại gì mà chọn cho mình cái ống kính đen ngòm với đầy thù hận, oán trách, chán ghét cơ chứ. Thay vào đó chúng ta có thể chọn "tính chất" của ống kính nha như lạc quan, hài hước, vui tính, thật thà,... Chọn những tính chất mà bạn muốn và rèn luyện đến khi những tính cách này trở thành một phần cố hữu của bạn thông qua sức mạnh quyền năng của thói quen. Giống như khi bạn chọn sự lạc quan thì mỗi khi ý nghĩ chê trách, soi mói đủ thứ kéo tới thì bạn hãy nhận thức chúng và thay bằng những suy nghĩ tích cực giống như ví dụ mà tôi đã nêu ra ở trên.

Dần dà thì bạn sẽ có thể dùng những suy nghĩ tích cực thế chỗ cho suy nghĩ tiêu cực, dùng ánh sáng để xua đi bóng tối thì sẽ lại thấy bình minh thôi. Lúc đầu có thể chúng sẽ thấy hơi là lạ vì trái ngược với thế giới quan của mình trước đây (khi tôi mới tập tôi thực sự thấy giả chân lắm luôn) nhưng hãy kiên trì  nào bạn thân mến và rồi kết quả sẽ đến xứng đáng với thành quả của bạn bỏ ra - bạn sẽ thấy cuộc sống này ngập tràn những điều thiện hảo tốt lành và kể cả những điều "bất như ý" cũng thật đẹp làm sao khi chúng cũng đang dạy bạn một bài học nào đó. Cố lên nào để thiết kế cuộc sống mà bạn luôn mong ước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top