Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 21: THOẢI MÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vui vẻ, thoải mái thì làm chuyện gì cũng nhẹ nhàng yên vui"

Trong cuộc sống có lẽ mỗi người chúng ta đã tự tạo ra quá nhiều những áp lực không cần thiết chính mình trong một cách vô thức, vâng là chúng ta tự tạo ra đấy không lầm đâu. Ơ thế là tôi chọn áp lực à? Cái lí lẽ gì ngược đời vậy? Có lẽ đó là câu hỏi trong đầu bạn nhưng đáp án là đúng vậy đó. Ngày nay dường như khi mọi thứ đã đủ đầy từ điều kiện sống căn bản cho đến công nghệ thông tin thì lạ kỳ thay, tỷ lệ stress lại tăng cao hơn bao giờ hết.

Con số thống kê tại viện Sức khỏe Tâm thần - bệnh viện Bạch Mai cho thấy khoảng 25% dân số là nạn nhân của chứng trầm cảm. Tôi tự hỏi sao số liệu này ảo dữ vậy nhưng khi nghe mấy đứa bạn hay anh chị đàn trên vẫn hay than vãn về đống bài tập, deadline hay ôn thi học kì II đến mức giảm 5 kí thì tôi thấy con số này quả là có khả năng xảy ra thật. Thật ra thì cùng một công việc như học thì mỗi người sẽ có một góc nhìn khác nhau và những suy nghĩ khác biệt tạo nên những kết quả khác biệt.

Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ việc ý thức những suy nghĩ nào là cội nguồn hay là nguyên nhân khiến chúng ta cảm giác áp lực hay stress. Tôi lấy ví dụ của mình về vấn đề học nhé, mỗi khi mà tôi thấy đống bài tập còn nhiều trong khi tôi muốn đi ngủ sớm là bắt đầu thấy mệt mệt, chán chán rồi đó và khi ấy tôi nghĩ "Còn đống này làm sao nổi trời ơi! Mình muốn đi ngủ cơ mà mai ông thầy Toán có chém mình không trời. Quéo thật chứ" (vì ông thầy Toán của tôi thường hay gọi lên kiểm tra tập).

Đấy, vậy nguyên nhân ở đây khiến tôi "tuột mood" hay sợ hãi là vì tôi vừa muốn đi ngủ lại vừa muốn hoàn thành xong bài để hôm sau đỡ "thấp thỏm lo âu". Vấn đề ở đây là trong một quỹ thời gian có hạn mà tôi phải chọn làm 1 trong 2 việc: Học hay ngủ (đa số mọi người chọn làm việc thứ 3 là ngồi nghĩ ngợi thở dài đấy) và...tôi chọn đi ngủ và vứt bài vở qua một bên. Sáng hôm sau vô lớp hên sao ông thầy "miễn xá" không kiểm tra tập nên tôi sống sót "tai qua nạn khỏi".

Nhưng vấn đề chính ở đây làm chúng ta sợ hãi hay stress không phải là học hay ngủ gì hết mà là suy nghĩ "Không làm bài thì sẽ bị....." (như tôi thì là nghe chửi ). Tôi lúc đầu cũng thấy sợ lắm cơ nhưng tôi khuyến khích bạn mỗi khi nghĩ đến hậu quả bị gì thì đổi cấu trúc câu một chút thành "Không làm bài thì bị.... Ờm cũng chả sao". Thật đấy, đó là cách mà tôi vẫn hay làm và kết quả là chả sao thật mà còn ngủ ngon lạ nữa chứ.

Đa số chúng ta hay có xu hướng nghiêm trọng hóa vấn đề hơn hay nói cách khác là tập trung quá mức vào những rủi ro: rủi ro khi không hoàn thành đúng deadline, rủi ro khi mở miệng nói lời từ chối, rủi ro khi thay đổi chính mình,... và còn hàng đống cái khác nữa. Quan trọng là chúng ta phải học cách thoải mái với chúng và hãy tin rằng chúng cũng không đáng sợ như chúng ta vẫn nghĩ, những rủi ro ấy có xảy ra thì cũng không tới mức cùng đường tuyệt vọng các thứ.

Thế nên tôi muốn khuyên chúng ta hãy thoải mái đương đầu với những thử thách trong cuộc sống hay trong chính nội tâm mình, chúng ta hãy thử dùng một tâm thế khác nhìn nhận những sự việc chúng ta luôn cho là khó nhằn hay gây stress nặng. Bởi lẽ bản chất vạn vật vốn vô tri vô giác thì có biết gì đâu mà gây stress cho chúng ta cơ chứ mà chỉ là chúng ta chấp nhận để những lo toan ấy trú ngụ trong tâm trí mình để chúng ta tự gây ra phiền não cho chính mình mà thôi.

Biết được như vậy thì tôi khuyên bạn mỗi khi bắt gặp được những suy nghĩ mà bạn trao cho nhãn dán "gây stress" thì hãy hít thở thật sâu ba hơi bằng vùng bụng và thực hành quan sát chúng (những suy nghĩ) như phương pháp thiền chánh niệm. Trong lúc đấy thì bạn có thể thỏa sức tung hoành trí tưởng giống như mình xem một bộ phim dài tập vậy (vì bạn suy nghĩ gần hết cả ngày rồi nên bộ phim này có khi còn dài hơn "Cô dâu 8 tuổi" nữa là).

Bạn hãy nhớ quan sát thật kỹ cách thức những suy nghĩ này "gây án" - tức là cách chúng khơi dậy nỗi sợ bên trong chúng ta và tiếp tục quan sát xe nỗi sợ ấy là cái quái gì mà chi phối phần lớn hành động của mình. Đương nhiên xuyên suốt quá trình bạn chỉ là một khác giả, không phải người chơi mà còn là kiểu khán giả chỉ được xem chứ không phán xét nữa (vì thiền bản chất là nhìn nhận sự việc theo cách vốn có mà không nhận xét cũng không đánh giá)

Bạn biết được nguyên nhân "gây án" từ đầu chí cuối thì "phá án" là điều dễ dàng như ăn cháo rồi vì bạn thấy được những suy nghĩ chi phối hành động của mình "Hóa ra cũng chỉ có vậy thôi à? Tưởng gì ghê lắm" . Giống như trường hợp tôi ở trên thì tôi sợ bị nghe chửi thôi mà suy xét kỹ thì ông thầy của tôi bình thường cũng chửi chứ đâu phải không làm bài mới chửi đâu mà sợ với cả thầy tôi luôn nhấn mạnh "Sống ngay thẳng thì chả có cái gì mà phải lo sợ cả" nên tôi được đà áp dụng liền thế là khỏi sợ ngủ một giấc ngon lành.

Tôi tin rằng chúng ta rất cần học cách thoải mái khi đối diện với những rủi ro như thế và cao hơn cả là đối diện với chính mình. Để đón nhận bản thân một cách thoải mái là một điều không hề dễ dàng bởi ai cũng mong mình có nhiều ưu điểm hơn là khuyết khuyết điểm. Vì thế mà tôi thấy rằng việc thoải mái bộc lộ con người thật của mình lại là đáng quý hơn bao giờ hết. Chắc chắn là chúng ta ai cũng muốn phô ra những điểm tốt mà che lấp những điểm chưa tốt nên mỗi khi gặp người lạ là chúng ta khách sáo thấy sợ luôn.

Lúc đầu khi tôi viết quyển này tôi cũng muốn văn phong của mình nghe cho nó đàng hoàng, nghiêm túc một xíu cho phù hợp với đa số mọi người. Nhưng mà quả là làm gì có chuyện "Vẹn cả đôi đường" đâu mà tham quá thì cái kết lại không được gì thật. Tôi vốn cũng thích kiểu hành văn phóng khoáng thoải mái cỡ Mark Manson hay Nguyễn Nhật Ánh hơn nghiêm túc quá nhưng mà khi ấy tôi muốn "phải thật hoàn hảo cơ".

May thay lúc viết tới chương "Ngay thẳng" thì tôi ngay thẳng thiệt luôn, thôi viết kiểu nghiêm túc thật sự không phải gu của tôi nên tôi có hơi chuyển giọng văn một xíu và điều đó thật sự thoải mái hơn rất nhiều. Bài học ở đây là bạn hãy cứ "Find what feels good" - tìm những thứ khiến bạn cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái nhất có thể. Theo như câu chuyện trên của tôi thì tôi thấy "chân thật không mệt, giả dối mới mệt".

Vì thế mà tôi tin rằng cứ sống với tất cả những gì mình là đều thật thoải mái vì khi ấy chúng ta chẳng cần che đậy gì cả, đỡ phiền. Ví như khi mẹ khi xưa mỗi lần mẹ tôi skincare dưỡng da các thứ xong rồi hỏi tôi như vậy đẹp chưa thì tôi cười qua la lấy lệ đồng thời nhìn vài cái cho có và đáp:

"Đẹp "nghiêng nước đổ thùng rồi" mẹ ơi! Đừng có lo nữa" (Vâng để tha cho tôi ấy chứ câu này tôi nghe quen quá mà tôi nghĩ rằng các bạn cũng khá quen thuộc)

Mẹ tôi nghe thấy êm tai rồi vui vẻ đi nhưng mỗi tội sau đó cứ hỏi lại rồi tôi cũng trả lời một kiểu. Mãi cho đến sau này thì tôi có gì cứ nói huỵch tọec cái đó nên khi mẹ tôi mới tẩy tế bào chết trên da mặt rồi qua một quy trình dài đăng đẵng làm đẹp các thứ xong và tiếp tục hỏi tôi có ổn không thì tôi nhìn kỹ một hồi và phán rằng:

"Ờm để coi...hình như có mấy chỗ bị đỏ đỏ.... mà hình như có mấy chỗ vàng vàng nữa... Í chưa hết-"

"Thôi thôi đi, kêu nhìn một tí mà chê bai đủ điều, sau này không hỏi con nữa đâu. Bực mình thật chứ!" Mẹ tôi gắt gỏng ngắt lời rồi đáp.

Tôi nghe xong thiếu điều quỳ xuống bảo "Tạ chủ long ân" như trong mấy bộ phi cung đình cổ trang Hồng Kông luôn rồi. Tôi mong giải thoát lâu lắm rồi ai ngờ thẳng thắn một lần là được ngay, biết vậy làm sớm rồi. 

Câu chuyện trên tôi muốn gợi về tầm quan trọng của sự thoải mái. Thoải mái ở đây khác với mặc kệ sự việc mà là chọn cách đón nhận chúng bằng tấm lòng rộng mở của mình để sửa đổi. Ví dụ như bạn nhận thức được mình quá béo rồi thì thoải mái chấp nhận sự thật đấy là bước đầu tiên, còn việc có muốn thay đổi hay không là lựa chọn của mọi người nhưng dù lựa chọn của chính mình là gì thì cũng vui vẻ, tôn trọng chính mình.

Vậy đấy, cuộc đời rất nhẹ nhàng yên vui nên chúng ta hãy cứ thoải mái thôi nào! Giống như tôi khi xưa sợ viết truyện không ai đọc lắm cơ nhưng sau này nỗi sợ ấy đã vơi bớt vì tôi cho rằng "Không ai đọc thì mình đọc" nên mới có được những chương này. Mà khi ấy tôi cũng nghĩ rằng viết lách sẽ khó hay mệt các thứ nhưng giờ lại thấy hấp dẫn thực sự vì mỗi lần viết là mỗi cơ hội cho tôi ứng dụng những kiến thức, lý thuyết mà mình biết (Như khi viết chương Ngay thẳng dạy tôi cách ngay thẳng thật).

Chúng ta ai cũng có ưu, nhược điểm cả mà không nên vì vậy mà đem ra so sánh với người khác vì so về khuyết điểm thì chúng ta chắc cũng không ai hơn ai đâu nhỉ? Tôi đùa thôi, bất kể con người chúng ta như thế nào hay hoàn cảnh khó khăn ra sao, giữ cho bản thân tâm thế thoải mái đón nhận thì tôi cá rằng chúng ta đã thành công một nửa rồi đó (phần còn lại thì tùy nha).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top