Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 23: KHOAN DUNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoan dung với người khác chính là giải thoát chính mình"

Chúng ta chắc hẳn luôn nghe nhiều những lời khuyên hãy tha thứ cho người khác hay khoan dung với kẻ thù của chính mình, điển hình là trong kinh Phật với kinh Thánh. Chúa Jesus đã dạy tha thứ cho kẻ thù và cầu nguyện cho họ còn với đức Phật thì là lan tỏa lòng từ bi với chúng sinh vạn vật. Thật lòng, khi lần đầu tiên đọc tới đoạn "Hãy tha thứ cho kẻ thù của bạn...." trong kinh Thánh tôi đã nóng máu lên đầu và có ý định muốn quăng luôn quyển sách vô lí này đi vì khi ấy trong đầu tôi nghĩ:

"Bảo thế thì không lẽ kẻ giết cha, giết mẹ mình như hoàn cảnh của nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết cũng phải tha thứ cho đối phương à?. Ấy là không nói, nhưng không lẽ còn phải cầu nguyện cho họ nữa hả? Phi lý khiếp đi được!"

Tôi vẫn cho rằng câu nói ấy rất đỗi "trên trời"- dành cho mấy vị thánh nhân làm nhưng khi đọc đến cuốn "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" thì tôi lại có một suy nghĩ khác. Này nhé chúng ta cùng thử nghĩ nhé: Giờ hãy thử nghĩ đến hay hồi tưởng lại một người hay một khung cảnh nào đó vẫn luôn là cái đinh trong lòng bạn khiến bạn khổ sở day dứt, bồn chồn khó chịu mỗi khi nghĩ đến. Đó có thể là những lần cha mẹ la rầy bạn trước mặt bàn dân thiên hạ mà không để lại tí mặt mũi nào cho bạn hay là những lúc phát hiện ra đứa bạn thân mình lại là chuyên gia nói xấu mình hay thậm chí là nỗi bàng hoàng khi hay tin crush có bồ rồi,... (tôi tin rằng chúng ta có cũng không ít đâu)

Giờ thì hãy đứng sang một bên và nhìn khung cảnh chính mình đang cảm nhận rõ những cảm giác đau đớn, sự tức giận, nỗi hoang mang trong những hoàn cảnh như trên (bộ phim này hấp dẫn lắm đấy tin tôi đi) và bạn khi lặng ngắm hồi lâu, bạn bỗng trở nên sáng suốt thông tuệ như đức Phật đã giác ngộ sau 49 ngày thiền định dưới góc bồ đề vậy sau khi làm khán giả xem xét lại những thước phim của đời mình. Bạn đập tay nghe cái "Bốp" và bảo rằng:

"Hiểu rồi! Giận nhiều hại thân mình chết! Cả ngày lo nghĩ mấy cái tào lao bí đao này không "sức cùng lực kiệt" mới là lạ, chả khác nào mấy ông vua khi xưa lo việc nước quản việc nhà mệt đâu chịu nổi. Thôi vậy, từ nay tôi quyết định sẽ để cho những suy nghĩ, những cảm xúc đã mắc kẹt trong đầu mình bấy lâu nay tất cả ra đi, như cách tự nhiên hay vốn dĩ thuở ban sơ của chúng"

Trong quá trình này tôi hoàn toàn khuyến khích bạn hãy hình dung thật sống động rõ ràng bằng tất cả các giác quan mà Thượng đế đã ban tặng. Như chương trước chúng ta đã nói rằng nên trân trọng biết ơn những gì mình được trao ban đúng không, thì đến chương này phải sử dụng liền thôi nào không thôi thì phí chết đi được. Hãy hình dung rằng bạn đang thực sự nhìn thấy những viễn cảnh đang làm bạn khó chịu khi xưa, nghe thấy tiếng nói bất mãn của nội tâm mình và cảm nhận thật rõ ràng và tỉ mỉ từ tất cả các chi tiết biểu cảm trên khuôn mặt cho đến các cử chỉ động thái của cơ thể, hãy cảm tưởng rằng bạn đang xem một bộ phim thật còn hơn 3D nữa.

Và rồi khi ra quyết định buông bỏ hết thảy những uẩn khúc này trong tâm trí, hãy cảm nhận rõ ràng cảm giác của bạn lúc ấy. Nó sẽ là cái gì? Nhẹ nhàng, thanh thản hay thoải mái như trút được gánh nặng tâm hồn bấy lâu nay? Hãy đón nhận chúng và từ từ kết thúc một câu chuyện mà bạn đã dán nhãn là buồn bực, khó chịu, đáng ghét bằng một câu nói nhẹ nhàng, đơn giản cùng những lời chúc chân thật từ đáy lòng:

"Tôi sẽ để cho tất cả những thù hận, khó chịu, bức xúc ra đi như một vị khách vãng lai ghé qua tâm hồn tôi. Giờ đây, tôi buông bỏ oán trách, giận dữ hay thù hằn với những người đã làm tổn thương tôi. Tôi cầu bình an cho chính mình và...cho tất cả mọi người xung quanh"

Trong lúc đọc những dòng này bạn có thể thực hiện luôn liền vì theo kinh nghiệm của tôi thì ý nghĩ "Lúc sau tôi sẽ làm" cũng đồng nghĩa với không làm luôn rồi. Chúng ta có thể dành chỉ 5 phút mỗi ngày để thực hành như tôi nêu trên nếu như bạn đang trong tình huống bất lực, mệt mỏi với những vấn đề về quá khứ hay tương lai để vứt hết cho nhẹ lòng hoặc giả khi bạn đang đọc, bạn chỉ cần đọc thầm những lời thọai này thì bạn cũng sẽ cảm giác tuyệt vời đến bất ngờ. 

Chắc chắn rồi, bạn hoàn toàn có thể sáng tác ra kịch bản của riêng mình miễn là bạn thấy thoải mái, thanh thản nhưng đương nhiên là tôi không không có ý đề cập đến mấy cái kịch bản chém giết mafia đâu nha, chúng ta đang thực hành khoan dung đấy chứ không phải viễn tưởng đâu. Đùa tí thôi, bất kể là bạn chọn cách nào, hãy sáng tạo theo ý của riêng bạn.

Quay lại với ý định ban đầu của cuộc hình dung này nhé: Qua cuộc hình dung này tôi nghĩ rằng bạn cũng đoán được 1 phần ý của tôi rồi (hoặc là không). Như chúng ta thấy, thật chất vì tha thứ cho người khác cũng là bỏ qua cho chính mình. Vì đơn giản khi chúng ta oán giận người khác thì người mệt là mình chứ người ta có mệt đâu vì chỉ có mỗi người chúng ta mới có đủ tư cách để chịu trách nhiệm cho những tất cả những suy nghĩ và cảm giác của mình. Lại nói, chúng ta càng tức điên máu thì có khi người khác thấy còn hả hê lòng hê hơn nữa ấy chứ.

Vậy nên, lòng khoan dung ở đây thật sự không cao vời, xa xôi đến mức mà chỉ mấy bậc thánh nhân mới có thể đạt đến được mà chính chúng ta - những con người bình thường cũng có thể đạt được dễ dàng. Vì sao? Vì lòng khoan dung không vĩ đại như là đặt vào hoàn cảnh người khác thì ta cũng sẽ cảm nhận giống họ hay ai cũng là con người, ai cũng mong có được một cơ hội sửa lỗi nên họ cũng xứng đáng được tha thứ và hàng ngàn những lí do nghe rất hoa mỹ nhưng lại thiếu sức thuyết phục và tính khả thi khi ứng dụng khác.

Lòng khoan dung thực chất rất đỗi bình thường chỉ bởi vì chúng ta biết yêu quý, trân trọng chính mình nên dại dột gì mà để cho những chuyện tầm phào đầu đường xó chợ mỗi ngày gặp như cơm bữa quấy nhiễu tâm trạng vui vẻ của mình. Khoan dung không phải vì người khác xứng đáng được thứ tha cho những lỗi lầm vô tri của họ mà là vì bản thân xứng đáng được hưởng hạnh phúc trong trong tâm hồn và cảm nghiệm cảm giác "An lạc từng bước chân" hơn là "Nặng nề từng khoảnh khắc"

Còn về phần người khác như thế nào, được cái gì thì ai quan tâm cơ chứ, lo chuyện của bản thân còn chưa xong hết đây này. Nghĩ vậy chúng ta bỗng thấy khoan dung là một cái gì đó thật dễ dàng khi nó xuát phát từ tình yêu chính mình nhưng chắc chắn rằng tình yêu chính mình hoàn toàn không phải ích kỷ vì bản thân còn không yêu nổi thì lấy cái gì mà yêu thương người khác được cơ chứ.

Vậy nên, giờ là thời gian tuyệt vời để kiểm kê lại những việc, những chuyện không muốn nhắc lại mà mình đã cất giấu trong một góc khuất của tâm hồn mặc bụi trần bủa vây bấy lâu nay như một vệt máu bầm chưa chịu tan của tâm thức. Lôi lên liền, thực hành ngắm nhìn lại và quyết định khoan dung cho những điều làm mình khó chịu ,những điều khiến mình bực tức và buông bỏ. Chúng ta luôn có quyền lựa chọn ,hãy chọn hạnh phúc, niềm thanh thản và những gì tốt đẹp nhất của thế giới, cuộc đời này. 

Còn lại thì sao? Vứt hết! Vì hơn thế cả, ai trong chúng ta cũng có quyền hạnh phúc và sống trọn mỗi phút giây với sự an bình hơn là phải sống trong oán trách, hận thù triền miên. Bên cạnh việc tha thứ cho người khác hay những chuyện làm chúng ta tổn tổn thương, quan trọng hơn hết là ta còn phải học cách tha thứ cho chính mình. Như tôi đã nhấn mạnh: "Hãy bắt đầu mọi thứ từ những việc nhỏ nhặt nhất và từ chính bản thân mình"

Để có thể khoan dung với chính mình chúng ta cũng cần có dũng khí. Bạn hãy nhớ lại những lần bạn làm đổ nước, vỡ chén dĩa do bất cẩn, bạn có tự trách bản thân hay day dứt trong lòng không? Nếu câu trả lời là có thì bây giờ là một cơ hội quý giá cho bạn buông xuôi hết tất cả đấy.Mỗi khi ý niệm về sự tự trách len lỏi trong tâm trí bạn khiến bạn dày vò không ngớt, hãy lặp lại câu nói: "Giờ đây, tôi lựa chọn tha thứ cho chính mình bởi vì tôi quyết định rút kinh nghiệm từ sai lầm của mình hơn là sống trong sự hối hận"

Tôi kể cho bạn một câu chuyện nhé: Khi xưa có một anh chàng nọ luôn luôn ghi chép lại mọi sự việc đã diễn ra trong đời chàng. Khi chàng đi thăm một vị thiền sư và cùng với vị thiền sư ấy ngắm cảnh đẹp trên sông thì chàng không ngừng lật sổ soành soạch để ghi chép. Thấy vậy, thiền sư tò mò hỏi anh chàng đang mãi lụi hụi hí hoáy ghi chép cả ngày:

"Con ghi gì trong cuốn sổ cực đại ấy vậy?"

"Dạ đó là tất cả những gì mà con đã trải qua: Tổn thương, đau đớn, hạnh phúc,..." Chàng đáp

Vị thiền sư gật gù hiểu ý rồi khi qua sông, thiền sư bảo chàng thanh niên vác theo con thuyền cùng đi. Chàng thanh niên hốt hoảng tưởng ngài đang đùa mình và cẩn trọng thưa:

"Ngài đang đùa con phải không ạ? Con thuyền nặng vậy làm sao vác được cơ chứ"

"Ơ thế tất những điều con cất trong tâm nặng thế mà con cũng vác nổi thì con thuyền có là hề hấn gì" Thiền sư từ tốn đáp

Chàng thanh niên ngơ ngẩn như vừa giác ngộ được điều gì đó. Từ đó chàng vứt luôn quyển sổ vẫn luôn ghi chép vạn sự của mình.

Thế đấy, cũng như chàng thanh niên trong câu chuyện trên, chúng ta thường "ghi lòng tạc dạ" những chuyện buồn, những thương tổn hay những lỗi lầm. Nhưng chúng ta luôn có quyền chọn vậy nên hãy chọn khoan dung, tha thứ cho chính mình và hết thảy mọi người để có thể nhẹ bước trên con đường của mình với những kinh nghiệm quý báu thay vì sống trông day dứt, dằn vặt khôn nguôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top