Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 33: TRÂN TRỌNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu biết trân trọng, mỗi ngày của cuộc sống đều là một này tuyệt vời"

Chương này là để chúng ta hãy cùng nhìn nhận lại những gì mình có để có thêm nguồn sức mạnh từ lòng biết ơn, sự trân trọng với hiện tại, với cuộc sống tuyệt vời này. Chúng ta thường hay có xu hướng kiếm tìm những thứ mình còn thiếu hơn là trân trọng những gì mình đang có. Có lẽ bạn cũng đã từng trải nghiệm suy nghĩ như "Tôi mà có...như X/Y thì tôi đã thành công/ vui vẻ/... rồi". Mà tới khi có thứ chúng ta hằng mong ước rồi thì sau một thời gian ta quên bẵng nó luôn hay cảm giác của chúng ta đã chẳng còn vui thích như ban đầu nữa.

Cũng giống như tôi khi xưa lúc làm xong một bài kiểm tra Toán nọ thì tôi rất hoang mang lo sợ vì cảm giác sau khi dò bài mà sao trật lất hết trơn vậy trời. Khi ấy tôi khóc mấy chập vì nỗi lo mà cũng chẳng chịu học hành thêm mà chỉ lo buồn rồi tìm đến truyện, game giải tỏa nỗi sầu. Sau đó cái ngày định mệnh phát bài kiểm tra cũng đến, tôi ngồi trong lớp thầm cầu nguyện cho "tai qua nạn khỏi". Hay sao cái đứa phát bài thật tinh tế úp bài xuống cho mỗi người rồi không quên để lại một cái ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi vì khi ấy tôi cũng như mấy bạn khác thôi, làm bài kiểm tra tệ sợ nghe chửi chết đấy chứ. Đứa bạn kế bên hỏi tôi:

"Ê! Bà nhiêu điểm vậy? Tui có 9,8 điểm à"

Tôi cảm giác gân trên trán tôi giần giật và không biết nói gì thêm. Khóc không ra nước mắt luôn đấy chứ vì kế bên tôi là nhất khối nổi tiếng của lớp mà. Thiệt bó tay mà không chửi người ta được nên tôi nghiến răng bảo:

"Tui không biết nữa! Còn chưa xem, sợ xem xong xỉu mất"

Cô ấy nhanh nhẹn nói:

"Uầy dễ thôi tui xem cho là xong chứ gì"

Đoạn cầm lên nhanh như chớp vậy làm tôi hú hồn. Tốc độ của nhất khối quá là có khác mà! Vẻ mặt cô ấy chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng làm tôi nhìn đến sốt rột chết đi được. Rồi cuối cùng cô ấy giơ bài ra bảo:

"Trời 7,3 lận đó bà! Cao quá rồi, làm tui hết hồn chung. Khỏi lo nữa hen!"

"Hả? Sao ảo dữ vậy trời! Hên phết ra" Tôi ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O bảo, này đúng là có hỉ luôn rồi.

Nhưng cái niềm vui ấy cũng không kéo lâu lắm vì khi tôi biết điểm của lớp tôi trung bình cũng cao hơn tôi thì tôi lại đâm ra khá thất vọng và nhìn vô bài mình và ca bài ca muôn thuở: "Nếu lúc đó bấm máy tính cẩn thận tí thì đã không như vậy rồi! Tiếc thật làm cho giờ có bảy điểm mấy à. Haizzz". Tâm trạng tôi khi ấy đổi như chong chóng luôn: lúc trước vừa vui vẻ tươi cười xong mới 10 phút sau là thành ngậm ngùi, tiếc nuối rồi.

Mãi đến về sau thì tôi nhận ra rằng nếu khi ấy có cho tôi 10 điểm thì tôi cũng sẽ bảo là: "Trời có phải một mình mình 10 điểm đâu. Còn cả tá người 10 kìa! Haizzz". Sự kiện không quan tọng, quan trọng là cách tôi phản ứng với những sự kiện ấy quyết định cảm giác của tôi. Và tất cả chúng ta đều thế cả: Ta đều có rất nhiều cái "Nếu như..." mà mấy cái đó không hề xảy ra dù chỉ một lần mà giả sử có con Doraemon kế bên để quay ngược thời gian thì chưa chắc gì chúng ta đã thỏa mãn với cái viễn cảnh mà ta luôn mơ tưởng đó.

Vì sao lại không cơ chứ? Vì nếu không biết trân trọng thì có một cơn mưa vàng bạc cũng không đủ cho người tham lam. Giống như trường hợp của tôi ở trên khi đạt được ước nguyện lớn nhất là không dưới trung bình thì chỉ một lúc sau là tôi đã cảm giác bất mãn với con điểm tôi từng cho là lý tưởng đó rồi. Khi ấy, tôi tập trung vào việc so sánh mình với với khác nên dù đã trên trung bình thì tôi vẫn thấy không đủ và tôi tin nếu chúng ta giữ tâm thế đó thì có cố gắng cả đời cũng thấy không đủ đâu.

Đơn giản là vì chúng ta không thể nào thỏa mãn được ham muốn vô lí ấy của mình - ham muốn phải vượt trội hơn tất cả mọi người, mà điều này chỉ thực hiện được trừ khi trên thế giới này còn lại mình bạn thôi. Nhưng thay vì liên tục thỏa mãn ham muốn không đáy của bản thân như muốn một chiếc điện thoại tốt hơn, học trường xịn hơn,..sao chúng ta không thử lẳng lặng ngắm nhìn lại những gì mình đang có? Có chăng chúng ta sẽ nhận ra mỗi người được sinh ra đã là một món quà vô giá rồi mà không chỉ vậy, chúng ta còn sở hữu nhiều hơn thế.

Chúng ta có từng chú ý tới những điều nhỏ nhặt nhưng lại quý giá đến mức sống còn của tự nhiên không? Chẳng hạn như khí Oxi mà 7 tỷ đang hít thở hay nguồn nước sạch chúng ta đang dùng. Bạn đã từng biết ơn vì điều đó chưa? Rất nhiều người có lẽ đã cảm nghiệm câu nói: "Chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng" - Khi không có một thứ mà ta luôn cho là hiển nhiên nào đó thì chúng ta mới muộn màng nhận ra mình đã bỏ lỡ một điều gì đó vô cùng quý giá nhưng khi ấy có lẽ đã muộn rồi, vì bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ.

Nhưng mỗi người chúng ta nhất thiết phải chờ đến lúc mất mới biết quý sao? Tôi cho là không hẳn vì chúng ta có thể học từ những mất mát, những kinh nghiệm của người khác để làm hành trang cho chính mình. Vì thế mà thay vì nhìn những người có điều kiện hơn mình, giàu đẹp hơn mình thì chúng ta hãy thử để ý tới những người nghèo đói không có đủ cơm ăn, chỗ ở hay hàng ngàn người mất việc phải bỏ về quê sinh sống do ảnh hưởng mạnh mẽ của dịch bệnh đến nền kinh tế rồi đến những bác sỹ, y tá đã kiệt sức để chống dịch bệnh COVID-19 mà xem.

Không chỉ vậy, có biết bao nhiêu những trẻ em khuyết tật, mồ côi không được hưởng nền giáo dục trọn vẹn trên thế giới cơ chứ. Biết đâu được khi ấy chúng ta sẽ nhận ra chúng ta may mắn hơn họ rất rất nhiều để rồi ta biết trân trọng những gì chúng ta đang có: nền giáo dục tốt, cha mẹ thương yêu, cơm ăn áo mặc và một thân thể khỏe mạnh đủ để cày phim xuyên đêm chẳng hạn. Và tôi tin chắc rằng khi chúng ta học được cách trân trọng những phút tươi đẹp của cuộc đời mình, tự khắc ta sẽ thôi đố kị với người khác và sống trọn vẹn với những gì mình đang có.

Đương nhiên, chúng ta cần luyện tập đến khi lòng biết ơn trở thành một bản năng của chúng ta, một hành trang cố hữu trên con đường đời của mỗi người. Một cách đơn giản nhất là hãy bày tỏ lòng biết ơn, sự trân trọng đối với những người đã giúp chúng ta. Và vẫn là một chân lí muôn thuở: "Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất". Ví dụ như lần tới khi ăn cơm, hãy cảm ơn mẹ bạn một cách chân thành về bữa cơm tình yêu ấy thay vì nhăn mặt bảo rằng: "Món này mặn chát/nhạt nhách à mẹ ơi"

Mỗi ngày có thể đặt mục tiêu tìm ra 3 người để cảm ơn về những việc tốt họ đã làm cho bạn và cứ làm như thế đến khi mỗi ngày thường nhật của chúng ta tràn ngập những lời cảm tạ chân thành thì khi ấy mỗi ngày sống sẽ đẹp biết nhường nào cơ chứ. Sau đây là một câu chuyện tôi muốn chia sẻ với các bạn. Có một anh chàng nọ đã gần bước sang tuổi 30 nhưng trong lòng anh vẫn cứ bồi hồi lo lắng về thứ hạnh phúc xa xôi mờ ảo, anh chẳng thể biết rằng đâu mới là giây phút đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình: là quá khứ đã qua hay là tương lai sắp đến?

Một ngày nọ, khi anh chàng đang tập thể dục trong công viên thì anh bắt gặp một ông lão cỡ 80 tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt với nụ cười luôn rãng rỡ chói ngời. Anh lấy làm ngạc nhiên với phong thái tuyệt vời của ông lão ấy nên anh dè dặt đi đến gần để hỏi về kinh nghiệm để sống lạc quan như thế. Anh băn khoăn hỏi:

"Ông có thể kể cho cháu biết đâu là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời ông không?"

Ông lão nhiệt tình mỉm cười đáp:

"Khi là một đứa trẻ, được cha mẹ nuôi dưỡng chăm sóc, đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Lớn hơn một chút khi được cắp sách đến trường cũng là những kỷ niệm khó phai. Sau phải kể đến cảm giác bồi hồi, xúc động khi tôi đi làm và nhận được tháng lương đầu tiên trong cuộc đời. Tiếp đến là khi tôi gặp được vợ tôi và đó chính là những tháng ngày tôi chẳng thể nào quên được. Giây phút tuyệt vời nhất là khi tôi trở thành cha và nhìn những đứa con của mình khôn lớn và đến bây giờ khi tôi gần 80 tuổi nhưng vẫn còn được mở mắt ra nhìn ngắm cuộc đời mỗi ngày, đó chính là giai đoạn đẹp nhất cuộc sống của tôi"

Anh chàng nghe xong giật mình sửng sốt và im lặng nghĩ suy. Anh mỉm cười cảm tạ ông già và bước đi trong niềm hân hoan vì bản thân anh đã biết đâu là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời mình rồi!

Theo tôi, chúng ta cũng giống anh chàng trong đó mà luôn kiếm tìm những thứ không phải bây giờ để rồi đôi khi chính bản thân lại rơi vào những lúc hoang mang cùng cực về thứ hạnh phúc xa vời đó. Đôi khi, chúng ta chỉ cần biết trân trọng những gì mình đang có giống như ông lão khôn ngoan ở trên thì mỗi phút mỗi giây đều là độc nhất và đẹp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top