Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3 chương 39: Trùng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi sáng chủ nhật, Sakura và Yoshida từ lúc năm giờ đã rời khỏi nhà để chạy bộ buổi sáng. Việc cô ấy muốn nhờ là muốn nâng cao thể lực hơn. Gần đây, cô cảm thấy mình khá yếu kém về thể lực nên muốn rèn luyện nó.

"Phù, lạnh quá."

Sakur run lên ôm lấy hai vai mình.

"Cũng phải rồi, anh nghe nói mùa đông năm nay lạnh hơn mấy năm trước. Đã thế chúng ta còn đi vào buổi sáng nữa."

"Vâng, mà anh Nishikawa với chị Lani đến chưa?"

"Anh không biết, họ bảo đợi ở trạm xe buýt rồi cả nhóm sẽ đi bộ chung vào buổi sáng. Hồi nãy anh nhắn tin nhưng không thấy trả lời. Có khi là họ đọc tin nhắn xong lăn ra ngủ tiếp không chừng."

Yoshida cũng ngầm đoán được điều này. Nishikawa thì nếu cố thì có thể, còn Lani thì anh không chắc vì cô ấy là thánh ngủ nướng. Hồi ở khu nghỉ dưỡng, Lani ngủ cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới chịu dậy.

"Vâng, trời lạnh thế này em cũng ngại ra đường lắm."

"Nhưng cuối cùng em vẫn dậy và đi đến đây mà. Chứng tỏ em có quyết tâm rồi đó."

"Vâng, đúng là thế."

Lúc cả hai đang trò chuyện thì nghe tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa đến. Do đường bây giờ rất yên tĩnh nên tiếng động cũng rất to. Từ đằng xa, cả hai người nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

“Chào hai anh chị buổi sáng ạ.”

Sakura vẫy tay chào.

“Ừ, chào em Sakura.”

Nishikawa vui vẻ chào hỏi.

“Ừm... Chào em...”

Lani nói với giọng mơ màng và còn đang ngái ngủ. Sau đó, cô dựa cả thân người vào người Nishikawa.

“Này, Lani dậy đi.”

“Không, trời lạnh lắm mà anh lại lôi em dậy. Em muốn ngủ lắm mà.”

“Thì tại em nói muốn đi với bọn anh buổi sáng nên đã dặn anh bằng mọi giá phải kêu em dậy còn gì.”

Lời của Nishikawa khiến cho Lani không thể nào phản bác lại.

“Thiệt tình hai người, thì ra lý do đi trễ là thế hả?”

“Ừ thì, một phần do tớ đặt đồng hồ báo thức trễ 5 phút. Phần thời gian còn lại cố kéo Lani ra khỏi giường.”

Nghe Nishikawa kể, Yoshida chỉ thở dài. Còn Sakura thì chỉ cười trừ.

“Rồi, giờ thì quyết định lộ trình nhưng trước mắt thì...”

Nói tới đây, Nishikawa đỡ Lani đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh hét một giọng rõ to vào tai cô.

“CHÀO BUỔI SÁNGGGGGGGGGG.”

Giọng to đến mức khiến Yoshida và Sakura phải bịt tai lại. Một con mèo trắng đang đi dạo gần đó cũng giật mình cong đuôi bỏ chạy. Bác bảo vệ chung cư cũng đi ra vì tưởng có chuyện gì xảy ra.

“Hả? Hả? Cái gì? Buổi sáng rồi à?”

Lani cũng giật bắn mình khi nghe giọng nói thất kinh của Nishikawa.

“Sao? Em tỉnh chưa?”

“Ơ...”

“Em nghĩ là chị ấy tỉnh hẳn rồi đấy ạ.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Ngay sau đó, bọn họ đã bị bảo vệ chung cư nhắc nhở vì làm ổn vào giờ giới nghiêm. May là cũng không mất quá nhiều thời gian. Sau đó, Yoshida bắt đầu lên lộ trình chạy cho mọi người.

“Trước mắt thì chạy khoảng năm cây số. Từ đây đến công viên, thấy thế nào?”

“Vâng. Em hiểu rồi ạ.”

“Ok, nhất trí thế nhé.”

“Được, tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Vừa nói xong, Nishikawa dẫn đầu lao đi trước với tốc độ cực nhanh.

“Ey, khoan tớ nói là chạy bền chứ có phải chạy tốc độ đâu.”

Nói xong, nhóm Yoshida cũng nhanh chóng đuổi theo.

Phải nói sự bền bỉ của hai con người thực sự ngoài sức tưởng tượng. Họ liên tục duy trì tốc độ mà không biết mệt mỏi. Còn Sakura và Lani thì bắt đầu hụt hơi sau năm phút chạy. Sau đó, cả hai chuyển sang đi bộ luôn.

Sau khoảng 15 phút, Yoshida và Nishikawa đã đến nơi. Còn Lani và Sakura vẫn còn phải đi thêm một quãng dài nữa.

“Bây giờ chờ hai người họ hả?”

“Chứ còn gì nữa. Nè chụp lấy.”

Yoshida ném lon cà phê vừa mua từ máy bán nước tự động cho Nishikawa. Anh vui vẻ uống một ngụm.

“Mà nè, kì nghỉ đông này cậu có tính đi đâu không?”

“Chưa biết. Tớ có hỏi con bé nhưng vẫn chưa quyết định. Hơn nữa tầm khoảng thời gian này trường con bé tổ chức đi du lịch mà. Chắc hai đứa bọn tớ không có thời gian đi du lịch riêng rồi.”

“Haha, lâu rồi mới thấy cậu nói với vẻ mặt chán nản vậy đó. Mà thôi, việc hai người đi du lịch riêng với nhau chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Kiểu như tuần trăng mật ấy.”

“À, chuyện đó tớ và em ấy bàn trước rồi. Lần đó, bọn tớ sẽ tới Pháp và cả hai người tuyệt đối không được bám theo tụi tui.”

“Haha, không đâu. Bọn tớ đâu có rảnh dữ vậy.”

Ngoài mặt Nishikawa nói như vậy nhưng trong đầu lại lóe lên suy nghĩ.

“Bộ cậu nghĩ rằng tớ và Lani sẽ bỏ qua cơ hội hiếm có này hả? Không có chuyện dễ xơi vậy đâu.”

Một lát sau, Sakura và Lani cũng đến nơi và ngồi ngay vào cái ghế ở gần đó. Cả hai trông có vẻ rất mệt mỏi và thở rất dốc.

“Hai cậu, chạy gì mà dữ vậy. Cái này đâu phải là chạy bền mà là chạy tốc độ chứ.”

“Em suýt chút nữa là đi bán muối rồi đó. Hai anh cũng nên chạy chậm lại để chố bọn em chứ.”

“Ai biết đâu, anh cứ tưởng hai người theo kịp chứ. Do cao hứng nhất thời thôi.”

“Tớ nhớ tối hôm qua dặn rõ ràng là chạy từ từ để Lani và Sakura bắt kịp tốc độ của tụi mình mà.”

“Tớ quên mất vụ đó.”

Hôm qua, Yoshida đã dặn như vậy vì biết thể lực của hai người này đến đâu. Sakura thì thể lực và đề kháng yếu hơn người thường, còn Lani thì từ nhỏ cũng bị bệnh triền miên nên cũng không hơn Sakura là mấy.

Còn Yoshida và Nishikawa từ khi lên cấp ba đã luôn rèn luyện thân thể. Họ cấp ba từng tham gia CLB đá bóng nên họ có thể lực và một đôi chân dẻo dai. Họ đã dành nhiều chức vô địch dành cho trường. Trên hết, cả Nishikawa và Yoshida từng được mời vào đôi tuyển quốc gia nhưng cả hai đã từ chối vì nghĩ nó không cần thiết.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cả bốn người đi về nhà nghỉ ngơi sau khi luyện tập buổi sáng. Vừa về đến nhà, Sakura đã ngay lập tức đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng và nói Yoshida đi tắm trước.

“Hay em cứ vào tắm trước đi, để bữa sáng hôm nay anh lo.”

“Nhưng hôm nay đến lượt em làm mà.”

“Không sao, chiều em làm bù cũng được. Buổi sáng cứ để anh cho, dù sao em mới đi tập về cũng mệt mà.”

Nghe Yoshida nói thế, Sakura cũng chỉ biết nghe theo và giao công việc lại cho anh trai mình. Yoshida vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

“Để coi, hôm nay ăn đơn giản thôi nhỉ. Bánh mì sandwich với trứng ốp la là được rồi nhỉ.”

Còn Sakura lúc này đang rất thư giản ngâm mình trong bồn nước nóng. Đột nhiên, có tiếng điện thoại rung lên. Cô với tay lấy chiếc điện thoại đang để ở trên bồn rửa mặt và xem tin nhắn.

[Trò Hikari, nhờ em phổ biến cho cả lớp về chuyến du lịch lần này nhé.] - From Shimura

“À là từ thầy. Chuyến du lịch sao, để coi nào... Là Hokkaido à?”

Sau khi nhận được thông tin, Sakura nhắn tin lên nhóm lớp phổ biến cho mọi người về chuyến đi du lịch trong kì nghỉ đông lần này.

“Du lịch ba ngày hai đêm trong kì nghỉ đông à? Bọn anh hồi trước thì đi du lịch ở Kyoto, năm lớp 12 thì đi Osaka. Nói chung là cũng vui khi đi cùng lớp nhưng anh rất ngại bắt chuyện với mấy bạn cùng nhóm. Nhưng may là có Nishikawa chung nhóm nên anh có thể hòa nhập với mọi người.”

“Vậy không phải là anh không thích nói chuyện hả?

“Ừ, phần lớn là do ngại với lại anh cũng không quen tiếp xúc với người lạ. Nên là...”

Giọng của Yoshida có chút ngại ngùng khi nói đến chuyện giao tiếp với người khác. Nhưng giờ may mắn thay là anh cũng có thể giao tiếp tốt hơn nhờ gặp gỡ, tiếp xúc với nhiều khách hàng và đối tác làm ăn với công ty.

“Ừm, chuyến du lịch này... Anh cho em đi được chứ?”

“Sao thế Sakura? Em cũng thừa biết câu trả lời rồi mà.”

“Vâng, nhưng em nghĩ vẫn phải xin phép anh đàng hoàng.”

“Nè, Sakura anh nói em nghe nè. Anh không phải kiểu người mà thích ràng buộc người yêu của mình. Đi đâu cũng phải xin phép, anh không phải kiểu như thế. Em cứ làm những gì em muốn, những gì em thích. Chỉ cần em muốn thì anh sẽ luôn ủng hộ và hỗ trợ em.”

Nghe những lời này của anh làm cho cô hạnh phúc vô cùng. Cô không ngờ anh ấy lại yêu mình nhiều đến như vậy. Trong lòng cứ lâng lâng dâng trào một cảm xúc khó tả. Thật sự bây giờ cô rất vui vì biết Yoshida nghĩ cho mình nhiều đến vậy. Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút thất vọng.

“Mình ước anh ấy có thể ràng buộc mình hơn một chút nhưng có vẻ vô vọng rồi.”

Sáng hôm sau, cả lớp nghe về sự kiện này cũng khá hứng thú và nhanh chóng đăng kí tham gia chuyến đi lần này. Mina và Lily khá là háo hức vì lần này họ có thể trượt tuyết ở Hokkaido. Còn Aoi và Suzuno thì từ lâu đã rất muốn tham quan danh lam thắng cảnh ở xung quanh đó.

“Nghe nói sự kiện lần này tụi mình có thể hoạt động tự do và thoải mái đó.”

“Thích quá đi, như vậy tớ và cậu có thể tha hồ trượt tuyết.”

“Còn tớ thì muốn đi tham quan bảo tàng lịch sử với có địa điểm nổi tiếng nữa. Suzuno cũng thế đúng chứ?”

“Ừ, lần đầu tiên đi Hokkaido nên tớ cũng hứng thú lắm.”

“À, tớ biết các cậu đang phấn khích nhưng như tớ vừa phổ biến trên nhóm lớp hôm qua. Chúng ta phải đi theo nhóm năm người, không được tách nhóm ra để tránh trường hợp nguy hiểm xảy ra. Với lại không phải mọi người muốn đi chung với nhau để tận hưởng niềm vui sao?”

“Ừ, nghe Sakura nói vậy cũng đúng. Vậy trước tiên, chúng ta đi tham quan cùng với Aoi và Suzuno. Ngày thứ hai sẽ đi trượt tuyết nhé.”

Mọi người đều đồng ý với đề xuất mà Lily đề ra. Bọn họ bắt đầu vạch ra kế hoạch tham quan một cách cụ thể để có thể tận dụng thời gian một cách tối ưu nhất.

Còn ở bên Yoshida và Nishikawa cũng vừa nhận một hợp đồng của công ty đối tác ở Hokkaido. Hợp đồng lần này không quá quan trọng, chủ tịch chủ yếu đồng ý kí kết vì muốn giữ thể diện cho hai bên mà thôi.

“À, sao lại trùng hợp thế nhỉ? Chủ tịch ơi...”

“Đang vui gần chết mà ông bày đặt làm bộ. Nó hiện hết trên gương mặt ông rồi kìa.”

“Ừ, đúng là vui thật. Vừa hay trùng ngày Sakura đi du lịch chung với lớp.”

“Ừ, mà Yoshida dạo này nhìn khá vui vẻ nhỉ. Nhìn không giống con người khi xưa chút nào.”

“Chính bản thân tôi cũng nhìn thấy mà. Giờ thì tập trung làm việc đi mọi người.”

Hai tuần sau, Sakura đã thức dậy từ bốn giờ sáng để kiểm tra lại hành lý. Còn Yoshida thì phụ cô sắp xếp hành lý và chuyển cho cô một ít tiền để đi chơi chung với bạn. Ngay sau khi kiểm tra xong, Yoshida xách đồ xuống dưới chung cư. Xe của trường đã đợi sẵn ở đó. Trước khi lên xe, Sakura quay lại mỉm cười nói với anh.

“Vậy em đi nha anh.”

“Ừ, chúc em đi chơi vui vẻ. Nhớ cẩn thận đó nhé.”

“Vâng, em biết rồi. Khi đến sân bay, em sẽ nhắn tin cho anh.”

Yoshida nhẹ gật đầu mỉm cười. Sakura cũng cúi đầu chào anh và nhanh chóng lên xe. Anh vẫn đứng đó nhìn chiếc xe xa dần cho đến khi nó khuất bóng thì anh mới quay bước chân quay lại vào trong.

Khi vào trong nhà, anh nhận được tin nhắn của Nishikawa hỏi anh đã chuẩn bị hành lý xong xuôi hết chưa. Yoshida mỉm cười nhắn lại cho cậu ta.

[Ok, xong hết rồi. Giờ đi luôn thôi.] - Yoshida

[Chà sốt sắng quá nhỉ] - Nishikawa

[Để tớ đoán nha. Sakura vừa mới đi đúng không?] - Lani

[Ừ, rồi sao? Đừng nói hai người lên kế hoạch bám theo nha.] - Yoshida

[Chính xác là thế đấy.] - Lani

Yoshida cảm thấy khó hiểu, anh cảm thất khá hoang mang. Thắc mắc họ điểu theo kiểu gì khi xe đã đi khoảng 15 phút rồi.

[Yên tâm đi, tớ có định vị của Sakura rồi. Giờ chúng ta chỉ cần bám theo chiếc xe đó là ok?] - Lani

[Ok, chờ tui sắp xếp hành lý nha.] - Yoshida

[Vậy bọn tớ đến trước chung cư chờ cậu nha.] - Nishikawa

[Ừ, chờ 5 phút nha.] - Yoshida

Khoảng năm phút sau, Yoshida đã xuống trước chung cư và thấy một chiếc siêu xe  đã đậu sẵn trước chung cư. Anh nhanh chóng leo lên xe chào Nishikawa và Lani.

“Chào hai người buổi sáng nha.”

“Chào cậu Yoshida.”

“Chào cậu nha.”

“Ừ, giờ thì đi đến sân bay thôi chứ nhỉ?”

“Thì tụi mình đi đến đó mà. Đi Hokkaido phải đi máy bay chứ.”

“Nhóm Sakura cũng đang đi đến đó, không biết họ mua vé máy bay chưa?”

“Tớ nghe nói họ đến nơi rồi mới mua.”

Yoshida thuật lại cho Lani và Nishikawa nghe.

“Vậy thì chúng ta cũng vậy đi. Đi chung chuyến với họ.”

“Rồi cậu có chắc tụi mình đến kịp để kí hợp đồng không?”

“Yên tâm đi. Tớ tính hết rồi.”

Nishikawa nói chắc nịch nhưng Yoshida vẫn cứ thấy lo lo. Mong là không có gì bất trắc xảy ra.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top