Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Buổi tối, Lisa xem xét sổ sách Hội nghị khảo sát xong, ra ban công lầu hai nhàn rỗi hóng gió đêm.

Nhà bên cạnh, Rosé lái xe vào sân, chó nuôi trong nhà sủa vang, đèn sáng, ba mươi sáu phút sau, đèn nhà Rosé lại tắt, trả lại một màu đen yên tĩnh, trời tối đen như mực.

Lisa phát hiện Rosé cho dù làm việc đến rất muộn, bất kể bận rộn bao nhiêu, hay là đêm khuya cỡ nào cũng nhất định sẽ về nhà. Ngôi nhà này giống như sào huyệt của Rosé, dù ban ngày đi ra ngoài làm việc, có khi phải bay rất xa, buổi tối cũng nhất định sẽ trở lại sào huyệt nghỉ ngơi. Cô thích nhìn đèn nhà Rosé sáng, thích nghe tiếng sủa của Hank, trong lòng có cảm giác như được trở về nhà. Cảm giác này giống với việc câu cá, mình không câu được, thấy người khác câu được cá, bản thân cũng cảm nhận được vui sướng, nhà mình không có hương vị gia đình, nghe hương vị gia đình nhà người khác cũng có thể cảm thụ được chút ít, cô cảm giác mình như tên ăn mày ngửi mùi đồ ăn của những căn nhà ven đường. Lisa ngừng suy nghĩ mình là tên ăn mày bẩn thỉu, nhanh chóng chạy đi rửa mặt ngủ.

Lệch múi giờ hại cô chưa thích ứng được.

Hai quốc gia ở cách nhau nửa vòng trái đất, lại phải làm hai công việc không đúng sở trường càng hại bản thân không chịu nổi.

Rosé cho cô hai ngày nghỉ, ngày nghỉ đầu tiên cô chạy đi câu cá, ngày hôm sau thì ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, làm vệ sinh cá nhân, rồi lấp cái bụng rỗng, gọi điện thoại dằn vặt mấy vị cảnh sát yêu quý, mời mọc, nói là muốn hội họp bạn bè ra ngoài chơi bài hoa.

Lisa ở nước ngoài ít được chơi, chỉ có thời điểm về thăm gia đình mới thỉnh thoảng chơi vài lần, trình độ đánh vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, kỹ thuật tệ đến nỗi người nhà phải liên miên nhường cho cô. Mấy đại lão gia không thể bắt nạt một cô gái như cô đúng không? Vậy mà bắt bài của tôi không nương tay, tất cả mọi người đều không nương tay, đánh tới cuối cùng chỉ có thể nhìn bài trên bàn theo luật tính tiền, Lisa một thua ba. Trận bài này này khiến cho cô thua phải gọi là vô cùng thê thảm! Cũng may cô mang nhiều tiền, vẫn chưa khiến mình thua đến sạch túi mất mặt, chỉ biến mình trở thành thần tài phát tiền trợ cấp cho mọi người.

Lúc đầu, mấy người bạn còn nhường cho Lisa, về sau lại thấy thật sự không thể tiếp tục nhường, thấy Lisa khoái chí, sòng phẳng không tha, phải đánh thế nào thì đánh như thế ấy, đánh được vài vòng, tiền thắng không ít, Lisa mời bọn hắn đến để thăm dò ý kiến, tiểu cô nương mới vừa từ nước ngoài trở về, sợ an ninh trật tự trong nước, lại ngại cứ gặp phải chuyện gì cũng chạy đi tìm anh trai, muốn kết giao bằng hữu với bọn họ, xin họ chiếu cố một chút.

Cho dù Lisa không đút lót, nhìn thấy quan hệ phía trên cô, bọn hắn có thể không bảo vệ? Thuận theo gia thế, ai dám không làm!

Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, xử lý nhiều vụ án như thế, người nào lí lịch ra sao, nói dăm ba câu có thể tìm hiểu triệt để. La tiểu thư đây hậu đài vững chắc nhưng không tự cao tự đại, thành tâm muốn kết giao bằng hữu cùng bọn họ coi như là tiện luôn để mắt đến bọn họ rồi, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội kết thân với Lisa để sau này có thể tiếp tục được thăng chức, hai bên ăn nhịp với nhau, quan hệ này coi như hình thành.

Lisa thuận tiện thăm dò một ít tin đồn của bọn hắc bạch lưỡng đạo nói giọng địa phương hôm nọ! Cô bây giờ đang lăn lộn trên mảnh đất này, dù sao cũng phải biết chút 'đầu rồng đuôi rắn' cai quản nơi đây thế nào, nếu như bản thân mình đột nhiên đắc tội với ai, người ta lặng yên không một tiếng động giết chết mình thì làm sao bây giờ? Chuyện lật thuyền trong mương* có thể xảy ra ở bất cứ đâu, cô lại cầm tinh con cua, luôn luôn nhô đôi mắt ra rồi bò ngang! Cũng không thể tiếp tục để Jihyun nửa đêm gọi cảnh sát hoặc là để Rosé lần nữa điều động bảo vệ công ty tới cứu đúng không? Đã đủ xấu mặt rồi, xấu mặt đến hai lần, cô thật sự không muốn lại có lần thứ ba, như vậy rất mất thể diện!

* Lật thuyền trong mương: chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy, gặp phải chuyện không may.

Thật tình, mới lăn lộn ở đây chưa bao lâu, nếu còn không hiểu sâu biết cạn, cũng chỉ còn biết mang theo vệ sĩ bên người, bằng không sẽ chịu thiệt thòi lớn. Mang theo vệ sĩ bên người sẽ bị mọi người khinh bỉ, muốn không bị khinh bỉ, tốt nhất là chuẩn bị chỗ để dựa dẫm đúng không? Cho dù là trong nhà có quan cao, cô cũng không thể vì vậy mà ôm đùi mãi được! Cho dù anh họ không thấy cô phiền, cô cũng sẽ tự thấy mình phiền, không tiền đồ! Cứ gặp chuyện gì, lại để người nhà tới thu dọn tàn cuộc, còn ra cái thể thống gì? Đây không phải là phong cách của Lisa cô.

Hơn mười một giờ khuya, Lisa đánh bài xong ra ngoài ăn đêm, đi ra cửa lớn đến bãi đỗ xe. Cô đến bên cạnh cửa xe, lơ đãng nhìn thấy một đôi nhỏ tuổi, dùng hộp giày đựng một con chó nhỏ như thú bông đi tới. Lisa cũng không để tâm, ngồi vào trong xe. Cô mới vừa cài dây an toàn, ngẩng đầu, chợt thấy cặp đôi nhỏ tuổi kia ném hộp giày và chú chó nhỏ vào cái thùng rác đối diện đầu xe của cô, vứt đi!

Két! Lisa rướn cổ lên nhìn, xe của cô cách cái thùng rác kia một khoảng đường giành cho người đi bộ, đèn xe chiếu sáng, thấy rất rõ ràng. Lisa từ trong xe chui ra, hô lớn: "Ai, mấy người bị rớt chú chó này!"

Cô bé kia bước chân nhanh hơn, tên con trai quay đầu lại nói: "Con chó đó bị bệnh nan y, không trị được!" Bước nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng thành chạy!

Bệnh nan y! Con chó kia còn sống mà! Lisa thấy nó từ trong hộp thò đầu ra ngoài, bi ba bi bô "ư ử" kêu.

Cứ như vậy bị chọc tức, người còn phải mặc áo lông, ném chú chó nhỏ ra ngoài như vậy bị gió lạnh thổi một đêm làm sao sống nổi?

Lisa do dự một chút đi đến bên thùng rác cúi đầu nhìn: Một con chó không lớn hơn được bao nhiêu so với bàn tay của cô ngồi ở trong hộp giày run run gào khóc, dưới đáy hộp giày còn có một bãi nước đọng có mùi. Con chó này chưa được bao nhiêu tuổi, sợ là chưa đến một tháng! Lisa không nói gì nhìn về hướng cặp đôi nhỏ tuổi mới vừa bỏ chạy, bưng ra chú chó đáng thương đang sụt sùi cùng với hộp giày để vào xe. Chú chó này không có tinh thần gì, có ho khan một cái, nước mắt lưng tròng văng cả nước mũi. Quá muộn, thú y đều đã đóng cửa, Lisa đành phải đem nó về nhà mình, dùng khăn nhung mềm mại quấn lấy chó nhỏ đang lạnh đến run rẩy. Cô nghĩ Rosé là người yêu chó, vì thế gọi điện thoại kêu Rosé đến nhà mình xem qua chú chó bệnh mình nhặt một chút -- nghe nói là bệnh nan y!

"Chó bệnh bị bỏ rơi? Bệnh gì vậy?"

"Run cầm cập, sổ mũi, hình như còn hắt xì, say xe nữa, vừa rồi ở trên xe của tôi có ói ra. Ưm, còn hơi ngu ngu, ói ra rồi còn ăn lại." Lisa đối với hành động ăn lại đồ mình ói cảm thấy thật ghê tởm.

Hai phút sau, Rosé đến bấm chuông cửa. Lisa dẫn Rosé tới trước chú chó nhỏ, nói: "Không thì chị đem nó về nhà cứu chữa đi! Cứu một mạng chó hơn xây bảy tháp, đức Phật sẽ cảm tạ công ơn của chị, chủ của nó sẽ cảm tạ công ơn của chị, anh em của nó cũng sẽ cảm tạ công ơn của chị!"

Rosé giương mắt nhìn Lisa, trước lấy ra cái gì đó giống như giấy thử quét qua nước mũi cùng nước miếng của cẩu cẩu một lần rồi xem xét.

Lisa vừa nhìn, nhất thời sinh lòng bội phục, thở dài: "Chị còn có thể chữa bệnh cho chó à!"

Rosé vừa nhìn xong kết quả thử nghiệm, lập tức xuất ra câu: "Từ giờ trở đi, cô cách xa bảo bối nhà tôi một chút."

Lisa mếu máo, nói: "Tôi cũng không có lại gần nó nha!" Thật tổn thương nha, cả ngày ngồi ở trên lầu, cô chỉ nghe thấy nó sủa chứ không có nhìn thấy mặt a! "Bác sĩ Park, dùng y thuật của ngài chẩn đoán, con chó này là bị bệnh nan y thật sao?" Khiến người ta phải vứt bỏ! Cô thì chỉ thấy giống cảm! Cô hỏi: "Có thuốc cảm cho chó không?"

Bác sĩ Park một lời bình tĩnh khẳng định: "Carê!"

Lisa nghiêng đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Là bệnh nan y sao?"

"Bệnh carê, tỷ lệ tử vong là 80%."

Lisa lập tức đối với cặp đôi trẻ tuổi tỏ vẻ khiển trách! Không phải còn 20% cơ hội sống sao! Chó mình còn chưa có tắt thở thì đã vứt bỏ!

Rosé không nói gì quét mắt nhìn Lisa một vòng, nói: "Đây là giống chó Teddy, một hai trăm đồng có thể mua được. Nếu trị bệnh carê ôn tốn ít nhất là năm sáu ngàn đồng, hơi tốn kém chút, nếu như là chó ngao Tây Tạng -- tôi nghe nói có người mua với giá năm mươi ngàn một con, loại chó ngao Tây Tạng này nếu mắc phải carê, chi phí chữa trị là mười sáu ngàn."

Lisa hỏi: "Chữa trị rồi có sống được không?"

"Sống, nhưng lưu lại di chứng giật giật."

"Giật giật là cái gì?"

"Hệ thần kinh bị co giật, giống như cô bây giờ nghiêng đầu rồi lắc đầu!"

Lisa vừa nhấc tay, liền muốn mắng Rosé: "Hệ thần kinh của chị mới có di chứng giật giật lắc đầu!"

Rosé nhìn chú chó nhỏ vừa sốt vừa chảy nước mũi nước mắt, rõ ràng đã đến thời kì cuối của bệnh, nói: "Đề nghị cho cái chết nhân đạo, để nó khỏi phải chịu đau đớn thêm nữa."

Lisa bĩu môi một cái, cúi đầu nhìn chú chó bò đến chân cọ nước mũi lên giầy của mình. Chú chó còn sống được, lại còn đang bò đấy! Chết nhân đạo ở nhà cô sao? Cô nhặt chú chó về để làm thịt? Còn nữa đêm nay phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy để ở trong nhà cả đêm sao? Cô nghĩ nghĩ, nói: "Rosé, giúp tôi một việc nha, tối nay để chú chó ở nhà chị chăm sóc, sáng sớm ngày mai tôi đem nó đi bệnh viện." Tiếng nói của cô vừa dứt, lập tức Rosé tức giận trước nay chưa từng thấy! Rosé gần như giậm chân: "Nhà của tôi còn có Hank đấy! Lisa, Hank nếu như bị lây bệnh carê, tôi không để yên cho cô đâu!" Bị cô cán gãy chân đến bây giờ vẫn còn chưa đi được, cô lại tiếp tục rước thêm tai họa tới cho nó. Hank với cô có thù oán à!

Lisa nói: "Chị xem, tôi không thể nhặt nó về rồi lại ném đi hay là mặc kệ nó đêm nay chết cóng ở nhà của tôi phải không?"

"Cô biết rõ là chó bệnh mà còn nhặt về?"

"Nhìn nó rất đáng thương, nhỏ như vậy, bị người ta vứt ở ven đường, không nhặt về thì sẽ chết cóng mất."

Rosé hít sâu một cái, bị Lisa làm cho tức giận đến thật sự không nói nên lời! Carê là bệnh sốt cao đột ngột có tính chất lây nhiễm rất mạnh, chó ở chung nhà với nó cho dù không tiếp xúc cũng có thể bị lây bệnh. Người nuôi chó, sợ nhất chính là gặp phải chó mang bệnh Carê! Mà Lisa dám đem về nhà! Nhà đứa nhóc này lại ở bên cạnh nhà cô, còn có ý muốn đem đến nhà cô. Rosé lúc này nhìn Lisa cùng với tiểu Teddy bị carê bằng ánh mắt so với nhìn vi khuẩn di động không khác nhau là mấy, hận không thể khiến cặp đôi này cách xa Hank nhà cô ngàn dặm.

Ánh mắt Lisa đáng thương mong chờ nhìn Rosé, im lặng dùng ánh mắt hỏi: Chị thật sự thấy chết mà không cứu sao?

Rosé tức giận liếc mắt nhìn Lisa, nói: "Cô khuya nay chườm một cái túi nóng hoặc dùng thảm điện để sưởi ấm cho nó một đêm đi, nếu không thì cô mở điều hòa cho nó cũng được, chờ sáng mai Bệnh viện Thú y mở cửa, cô đem nó đi bệnh viện đi."

"Ồ, sau đó thì sao?"

"Sau đó cái gì?"

Lisa khoa tay múa chân hai cái, ngượng ngùng hé miệng cười, nói: "Tôi không làm như vậy đâu. Thật tình, hạ điều hòa, cứ như vậy ngủ trên thảm cũng sẽ bị đông lạnh, chị xem nó còn đi tiểu tại chỗ như thế. " Meo meo, cái thảm của tôi! Lisa siết tay, chửi mình: Sao lại gặp phải con chó này!

Rosé thật muốn bóp chết Lisa! Cô hít thở sâu vài lần cũng không thể ngăn chặn cảm xúc nổi bão, cuối cùng rống một tiếng: "Chờ!" Rosé bùng nổ đi về nhà xách một cái lồng sắt cùng với ổ chó đến cho chú chó, bên trong còn có một ít vật dụng cho chó, kể cả bình sữa.

Lisa thấy bình sữa, mắt nhìn thẳng, luôn miệng kinh ngạc than: "Chị còn có đồ chơi trẻ em này sao?" Từ bình sữa nhìn đến miệng của Rosé trong lòng xem xét, rất giống với đang nhìn một em bé đang bú sữa mẹ!

Rosé làm sao có thể không biết ý trong mắt của Lisa, phổi cũng muốn nổ! Cô kiềm chế cơn tức, hé miệng mỉm cười, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu nói: "Lisa bé cưng, cô nghĩ tôi dùng cái này sao? Hank lúc nhỏ, một tháng phá hư ba bốn cái bình sữa, vì vậy tôi một lần trữ một rương, cô nếu cũng muốn để chú chó dùng bình sữa, tôi không ngại tặng một tá." Rosé thật không rõ: Cô sao lại gặp phải một tên hàng xóm sao chổi như vậy, mà mình còn là cấp trên của cô ta! Không đơn thuần chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới, mà ở giữa còn có một tầng quan hệ uỷ thác và chiếu cố!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top