Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15


Rosé trải một lớp đệm nhung ấm áp trong lồng sắt, đồng thời đặt thêm cái túi chườm nóng ở bên cạnh, lại tiếp tục treo đồ đựng nước ở nơi khi chú chó nhỏ muốn uống nước, nâng miệng là có thể chạm vào được, cô để chú chó nhỏ vào lồng, pha bình sữa đút cho chú chó uống, rồi đo nhiệt độ cơ thể nó. Rosé nói: "Nó còn ăn được, bây giờ cũng không nóng lắm, có lẽ còn cứu được. Carê sốt cao đột ngột sợ nhất chính là nóng với nôn mửa tiêu chảy, chỉ cần có thể khống chế được việc liên tục sốt cao, và cho chú chó ăn để duy trì thể lực trong vòng một hai tháng, đến lúc đó có thể trị được bệnh, xem như là sống sót, nhưng đến hơn 80% chịu không nổi hai tháng này, co giật, nôn mửa, tiêu chảy, chịu đựng hết mọi tra tấn đau đớn như đèn dầu sắp cạn..." Nói đến đây thanh âm của cô trầm xuống, chuyên tâm chuẩn bị cho chú chó thật tốt. Cô không nghe động tĩnh của Lisa, xoay người lại nhìn, thấy Lisa đang nhìn mình chằm chằm. Rosé xem nhẹ ánh mắt Lisa, nói tiếp: "Nuôi chó cần có tính nhẫn nại và trách nhiệm, có khi như nuôi con. Chú chó cũng có suy nghĩ và linh hồn, nó cũng cần người quan tâm bảo vệ, nó sống có tốt hay không, tất cả là nhờ vào sự đối đãi của chủ nhân, đại đa số đều rất đáng thương, phải đối xử tử tế với nó biết chưa." Cô ngừng lại một chút, rồi nói: "Điều kiện tiên quyết là chú chó nhỏ này còn có thể sống." Trơ mắt nhìn một sinh mệnh từ từ rời đi cảm giác rất vướng mắc. Cô không cảm thấy Lisa là người có thể nuôi chó.

Lisa nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, nói: "Tôi sáng mai sẽ đem chú chó đi Bệnh viện Thú y." Chuyển tầm mắt từ trên người Rosé đi. Vừa rồi Rosé thu xếp ổ cho chú chó thực ôn nhu, xem cô chuẩn bị ổ cho nó, có cảm giác như đang chăm lo cho gia đình. Cô gái này, một người thoạt nhìn như từng đi tu, chỗ của cô ấy còn có gia đình sao? Lisa có rất nhiều nhà, có rất nhiều chỗ có thể ở được, có rất nhiều người thân quan tâm đến nhà của cô, nhưng cô ấy —— không có người thân. Rosé thương cảm cho chú chó bị bệnh, cô ấy cũng đang vì bản thân không có gia đình mà thương cảm. Một người đã sống đến ngần này, quạnh quẽ làm cho cô có chút chịu không nổi, cô vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không có cảm giác an toàn.

Sáng sớm, Lisa đưa chú chó đi Bệnh viện Thú y, rồi đến công ty làm việc. Khoảng hơn mười giờ, vang lên hai tiếng đập cửa, tiếp theo đó cửa bị đẩy ra, Rosé nói: "Lisa, lập tức đi theo tôi."

Lisa ngẩn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

Rosé nói: "Người của Ban Thanh tra Kỷ Luật đến."

Lisa lại ngẩn ra, hỏi: "Người của Ban Thanh tra Kỷ Luật?"

"Vừa rồi lão Kang bị bắt! Tôi đoán là họ đến tìm chúng ta. Đừng hỏi nhiều, đi nhanh."

Chết tiệt! Lisa kinh hãi, nhanh chóng lấy áo khoác khoác lên rồi cùng Rosé vội vàng đi ra ngoài. Cô hỏi: "Bây giờ có thể đi được không? Cửa chính không có bị chặn?"

Rosé quay đầu nhìn Lisa nói: "Cô nghĩ bảo vệ là thuê cho có thôi sao?" Họ không đi cửa chính cũng không dùng thang máy chuyên dụng, mà là đi đường vòng dùng thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá để xuống lầu. Tài xế đã sớm lái chiếc MPV đến chờ ở dưới, đón được Rosé với Lisa thì lập tức lái đi.

Lisa vẫn còn đang ngây ngốc, hỏi: "Sao lại thế này? Lão Kang là người nào?" Cô mới làm ở công ty Rosé có vài ngày, thế nào người của Ban Thanh tra Kỷ Luật lại tới tìm cô? Rosé, chị liên luỵ tôi!

"Người cô tiếp đón hôm làm dự án!"

Cái tên này Lisa có ấn tượng! Tuần trước mới biết! Rosé giao cho cô cái hạng mục kia, cô đi gặp tên họ Kang, biếu hơn 1 triệu. Bây giờ mới được có vài ngày, làm sao đã có người tìm tới cửa? Lisa cảm thấy một là tên họ Kang kia đã khai ra làm cho người ta đến tìm, hai là cô vừa vặn đụng phải họng súng, nếu như người của Ban Thanh tra Kỷ Luật đến mời cô về sở. Tội đút lót, má ơi, như vậy là bị ngồi tù rồi! Lisa tiếp tục tưởng tượng, ai, không đúng nha, hộ chiếu của mình không phải là công dân Hàn Quốc! Vút! Lisa bật người đến bên cạnh Rosé, cô nói: "Park tổng, tôi từ chức." Thật tình, tôi là một công nhân, nhưng vẫn là công dân nước ngoài, mấy người không được bắt tôi! Cùng lắm là tôi phối hợp điều tra!

Rosé từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau, phát hiện bị đuổi kịp. Cô quay qua nhìn Lisa nói: "Phê chuẩn!"

Tài xế cũng nhìn thấy, hỏi: "Park tổng, bây giờ phải đi đâu?"

Rosé cảm thấy lúc này đi đâu cũng không được! Đám người kia không hề báo trước đột nhiên đến làm khó dễ, khiến cô trở tay không kịp. Cô nói: "Trước cắt đuôi bọn họ, rồi sau đó tìm một chỗ cho La phó tổng xuống."

Tài xế nhấn chân ga một cái, trong dòng xe lách trái lách phải, rất nhanh bỏ xe kia lại phía sau, dừng lại ở ven đường, để Lisa xuống xe, lại tiếp tục nhấn chân ga, lập tức lái xe đi.

Lisa xuống xe, vừa khít như nút áo cài vào khuy, chiếc xe đuổi theo Rosé dừng ở trước mặt cô. Thẻ nhân viên sáng ngời, chứng tỏ thân phận, yêu cầu Lisa phối hợp điều tra công tác của bọn hắn. Lisa dùng cặp mắt vô tội nhìn họ, hỏi: "Điều tra gì cơ?"

"Đi cùng chúng tôi sẽ biết." Không thèm giải thích, ấn Lisa vào trong xe. Lisa há hốc mồm: Mấy người này không đuổi theo Rosé, cư nhiên lại bắt một chân chạy việc như cô! Như bình thường mà nói, xảy ra chuyện, chết trước chính là bọn chân chạy làm việc tép riu, đến cuối cùng đại BOSS mới có thể chết. Lisa thầm kêu một tiếng: Xong rồi, chị đây thành tép riu bị bắt.

Lisa theo cái ấn ngồi vào trong xe, di động, ví, giấy chứng nhận linh tinh bị tịch thu, đầu còn bị cái túi đen to chụp lên.

Tiếp tục sau đó, cô bị đem đi thẩm vấn.

Người anh em đến thẩm vẩn coi như cũng có chút khiêm nhường, tức không đánh cũng không mắng, lời nói ôn hòa vui vẻ yêu cầu cô phối hợp công tác, yêu cầu cô thành thật trả lời vấn đề. Lisa không để ý tới, cũng không muốn trả lời, cô nói: "Tôi muốn gặp luật sư của mình, trước khi gặp được luật sư, tôi cái gì cũng sẽ không nói." Người ta tặng cho cô một cái liếc, yêu cầu cô thành thực trả lời vấn đề. Cô đương nhiên cái gì cũng không nói! Tin mấy người tôi cạp đất mà ăn á!

Ngoài một mình Lisa ra, ai cũng không thấy, kể cả luật sư. Đám người này có báo cho người nhà cô biết hay không cũng khó nói, nhưng cô đoán sẽ có người thông báo.

Lisa đổi quần áo nhà giam, bị giữ lại. Một mình một gian tù nhỏ, chăn rách quần áo cũ, buổi tối cô được phát bữa ăn nguội ngắt, món ăn càng không cần phải nói, nhìn một cái đã không muốn ăn, đến khuya vừa lạnh vừa đói. Cô ở trong lòng nói thầm: Sao lại không có ai đến thăm mình?

Hai giờ đêm, cửa nhà tù đột nhiên mở ra. Lisa mắt sáng lên: A, phải chăng là tới giúp cô ra ngoài?

Kết quả người mở cửa rống: Lisa, thẩm vấn!

Lisa thiếu chút nữa bộc phát chửi tục! Hai giờ đêm bắt đi thẩm vấn!

Thẩm vấn thì thẩm vấn, còn lấy nước lạnh giội vô mặt! Có biết tôi đang rất lạnh hay không? Tôi vừa lạnh lại vừa đói, mấy người còn lấy cây đèn chói như vậy chiếu vô mắt tôi, chiếu đến mù thì làm sao bây giờ? Thẩm vấn người, đe dọa với dụ dỗ, mọi thứ đều làm! Lisa chỉ cắn răng đến chết cũng không nhận mình làm. Thật tình, tiền là của Rosé đưa cho, sao lại đưa tiền, cô căn bản không biết, ngay cả con số chính xác cũng không biết là nhiều hay ít, chỉ biết đại khái đó là tiền. Buổi trưa cô chỉ tới đó tán dóc một chút mà thôi! Càng về sau Lisa càng bị vây hỏi, đám người kia sống chết cũng không cho cô nghỉ ngơi. Cô vốn đã rất lạnh, bọn hắn còn dùng nước lạnh làm cho cô tỉnh, đặt một chậu nước trước mặt, ấn đầu cô vào trong đó, nước chạy vào mũi, sặc vài cái thì nhấc lên, nhấc lên rồi vẫn còn sặc, vài lần như vậy Lisa chịu không nổi. Cô ứa nước mắt nói: "Tôi nói là được đúng không?"

"Vậy thì thành thật khai báo đi."

Lisa vốn tính nói vòng vo, kết quả người ta lại đi thẳng vào vấn đề. Một chậu nước đặt trước mặt cô: Nếu không thành thật trả lời, đầu cô lập tức bị ấn vào trong nước. Cô đành ngoan ngoãn một hỏi một đáp.

"Rosé cho tên Kang bao nhiêu tiền?"

"Tiền của Rosé chưa bao giờ qua tay của tôi, tôi giữ chức Phó tổng này chưa đến nửa tháng..." Lisa chưa nói xong, người kia lại ấn đầu cô vào trong nước. Lisa giận dữ, quát: "Con mẹ nó, tôi chỉ là một đứa thực tập! Mấy người bắt tôi có ích gì chứ! Tên họ Kang kia đang mưu tính, vu oan cho tôi hối lộ hắn!" Sắc mặt cô hung ác nhìn chằm chằm người thẩm vấn, la lên: "Con mẹ nó mấy người điều tra tôi! Trước tiên phải điều tra rõ thân phận của tôi! Coi kĩ vai vế!" "Bốp!" một cái, Lisa cảm thấy sau ót bị giáng một phát thật mạnh, đầu đụng vào cái chậu bên cạnh, nước văng khắp nơi, đụng đến mắt nổ đom đóm, đầu bưng lên một tiếng, chậu nước bị đánh rớt, tiếp theo sau đó, Lisa bị đánh.

Lisa bị đánh đến ngồi thù lù một góc không đứng dậy được! Đầu óc của cô ngược lại thanh tỉnh vài phần: Đám người kia không phải Ban Thanh tra Kỷ Luật!

Công nhân viên chức nhà nước ai không có một chút nhãn lực? Điều tra Lisa cô ít nhiều cũng tra được thân phận của cô, không thể dám đánh cô. Cùng lắm là yêu cầu cô phối hợp trả lời, cô không nói cũng sẽ không làm khó dễ. Nhưng đám người này, đang trực tiếp gia hình tra tấn. Cô nhớ mấy ngày hôm trước anh họ an ổn lên chức không có xảy ra việc gì. Xem ra có người muốn mượn chuyện hối lộ tên Kang, bây giờ là muốn bắt đầu từ cô! Muốn cô liên quan đến tên Kang, coi như cô cuối cùng không có việc gì, nhưng cũng sẽ làm mất mặt. Điểm chết người chính là, cô có thể sống qua hôm nay hay không?

Đám người này không phải Ban Thanh tra Kỷ Luật, vậy thì là bắt cóc! Cô bị bắt cóc! Lisa không dám tiếp tục quát, không dám cậy mạnh. Cô nói: "Một trăm triệu."

"Một triệu? Cô hù ai đó? Còn không nói thật?"

"Ngoại tệ, không phải tiền Hàn Quốc, số tiền kia cụ thể như thế nào chỉ có Rosé mới biết được, tôi chỉ nghe cô ấy nói như vậy."

"Rosé chịu chi nhiều tiền như vậy?"

"Mấy người cũng biết nếu lấy được hạng mục này lợi nhuận còn nhiều hơn!"

"Có thể tên Kang không phải cầm đầu mà phía sau còn có người giật dây."

"Cho nên hắn chỉ có thể lấy một triệu, không được lấy nhiều hơn."

"Còn có người nào khác qua tay cô hay không?" Người nọ lại hỏi, liên tiếp nói ra một chuỗi tên người, tất cả đều là những người trong tuần này Lisa có gặp qua. Lisa khẽ nhắm mắt, thầm kêu: "Mẹ nó, bị theo dõi!" Cô chỉ còn biết nghe tên một người tiếp một người rồi trả lời.

Đám người kia liệt kê xong, "bốp", một cái tát giáng lên mặt Lisa! "Hơn ba tỷ, cô nàng họ Park kia đầu bị nước vào à, lấy nhiều tiền như vậy hối lộ!"

Lisa thầm nói: "Không phải họ Park đầu bị nước vào, mà là tôi do bị mấy người dội nước đây!" Cô hữu khí vô lực nói: "Mấy người cần giảm bớt một số ."

"Đút lót trăm triệu cho quan viên chính phủ, Lisa, cô còn dám kêu gào."

Lisa ở trong lòng nói: "Tôi càng muốn kêu gào." Cô nói: "Là Rosé, không phải tôi." Cô hé nửa cặp mặt bị sưng, theo khóe mắt nhìn mấy tên kia, thấy bọn họ nhìn lại, giả bộ suy yếu không chịu nổi, mơ mơ màng màng cúi đầu xuống.

Thẩm vấn xong, Lisa bị bắt quay lại nhà tù. Cô ở nhà tù chịu đựng đến trời hừng sáng, có người lại mở cửa, nói: "Lisa, cô có thể đi rồi." Đem quần áo trả lại cho Lisa, cho phép cô thay đồ, dùng miếng vải đen bao đầu cô lại, áp lên xe. Sau khi lái được một đoạn, thì ném cô ở ven đường.

Lisa xuống xe, lấy cái bao ra khỏi đầu, thấy mình đang đứng ở cửa Ban Thanh tra Kỷ Luật, chiếc xe kia đã đi rồi. Điện thoại di động của cô bị lấy mất, đành phải đến bên cạnh, trước dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, không đến năm phút đồng hồ, còi xe cảnh sát cuồng vang, mấy chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến trước mặt cô. Nhìn thấy cô, sau khi xác nhận thân phận xong, lập tức gọi điện thoại báo cáo: "Tìm được rồi!"

Lisa vừa nghe, thân mình mềm nhũn, dựa vào xe cảnh sát ngồi bệt xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top