Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Đã tới bước này rồi, thì cô phải kiên trì đến cùng đúng không? Cũng không thể mới lâm trận đã bỏ chạy, lâm trận bỏ chạy thường thường đều không có kết cục tốt.

"Mời vào!" Giọng nói của Rosé từ trong phòng truyền ra.

Lisa đẩy cửa đi vào thì thấy bó hoa tươi cô tặng cho Rosé đang ở trên bàn làm việc. Cô đóng cửa lại đi đến trước bàn làm việc Rosé, tay nắm chặt vé xem phim, mặt nở một nụ cười hàm súc, có chút hơi e lệ rụt rè nói: "Hoa này... Hoa này..." Đầu vươn thẳng, cổ đỏ lên, mặt cũng đỏ theo, cà lăm nói: "Tôi vốn là tính len lén tặng cho chị!" Cô đoán hoa này có tươi đẹp đến đâu, bây giờ cũng không có hợp ý Rosé, không nên hỏi cô ấy có thích hay không.

HRosé ngẩng đầu nhìn Lisa nói: "Ồ, len lén tặng hoa của cô chính là để một người gióng trống khua chiêng ở trước cửa phòng làm việc của tôi, giao hoa xong còn thông báo cho cả công ty biết."

Lisa "ha ha" cười, nói: "Cái đó, là sai sót! Chỉ là sai sót thôi." Cô đưa ra phía trước cái tay giấu ở sau lưng, lấy hai vé xem phim đập lên bàn Rosé, nói: "Tôi mời chị xem phim."

Rosé sững sờ nhìn vé xem phim nửa ngày chưa phục hồi tinh thần. Mời cô đi xem phim, lại là phim kịnh dị?

Lisa thấy Rosé nhìn chằm chằm hai cái vé thì chột dạ: Chị đây là ánh mắt gì hả! Vốn là muốn mời chị đi nghe nhạc giao hưởng, nhưng cái này—— phải dùng chuyên cơ để bay qua, cả đi lẫn về, ít nhất phải tốn vài ngày! Rosé bận rộn như vậy, cũng không có nhiều thời gian rảnh.

Rosé mở lịch trình của mình ra, đưa tới trước mặt Lisa, nói: "La tiểu thư, cô xem tôi kiếm đâu ra thời gian rảnh để cùng cô đi xem phim?"

Lisa vừa nhìn xong lịch trình, đừng nói Rosé không rảnh, ngay cả cô cũng cần phải tổ chức hội nghị. Lisa tỏ vẻ liều chết giãy giụa, cô nói: "Chị xem đi, để mua một vé xem phim phải tốn ba mươi lăm đô, hai vé là bảy mươi đô lận đó, vé cũng đã mua không thể lãng phí."

Rosé giật lấy vé xem phim rồi rút ra tờ một trăm đô đặt trước mặt Lisa nói: "Coi như tôi mua, không cần phải tiếc."

Lisa chớp chớp mắt nhìn Rosé, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Rosé hỏi Lisa: "Cô trước kia dùng cách này để theo đuổi bạn gái đúng không?"

Lisa nói: "Tôi trước đây không có theo đuổi ai khác ngoài chị, đây là lần đầu tiên." Cô cũng biết mình thực lực không đủ, ngay tức thì tỏ vẻ: "Lần sau cố gắng hơn, lần sau cố gắng hơn."

Rosé đứng dậy đi tới cửa, nói: "Lần sau có cần tôi đích thân nghênh đón không?" Cô mở cửa ra, tay làm tư thế "mời", hơn nữa còn nói: "Nhớ kỹ hai giờ rưỡi chiều có hội nghị." Cô thấy Lisa quên lấy vé xem phim, nhắc nhở: "Vé xem phim của cô."

Người ta hạ lệnh đuổi khách, Lisa cũng không thể tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại đây phải không? Cô vừa đi đến cửa thì nghe Rosé gọi tên cô: "A, Lisa."

Park tổng xoay người chạy vội tới trước bàn làm việc, ôm lấy bó hoa đặt ở trên bàn đưa cho Lisa, nói: "Sáng nay nhận được hoa tươi, tặng cho cô." Lấy hoa nhét vào ngực Lisa, vẻ mặt tươi cười nhìn Lisa, tay làm tư thế "mời": Bây giờ cô có thể đi ra ngoài được rồi.

Lisa mới vừa bước ra khỏi phòng, Rosé đã đóng cửa phòng làm việc lại. Cô ôm hoa đứng ở cửa, mọi người trong văn phòng vây lại.

Một người anh em Bộ phận Hành chính tỏ vẻ: "La Phó tổng, cố lên, xây thành Rome cũng không phải một ngày là xong, không được nhụt chí, chúng tôi tin tưởng cô."

Lisa nhìn một vòng đám người xung quanh mình, mặt lạnh nói: "Nhìn cái gì, không cần làm việc sao?" Phất tay, kêu đám người vây xem giải tán. Cô híp mắt nhìn bó hoa tươi trong lòng, rồi quay đầu nhìn về văn phòng Rosé, linh quang chợt lóe qua đầu, kêu người đến kho hàng chung lấy cho cô keo dán. Cô dùng keo dán vẽ trên cửa văn phòng Rosé một cái hình trái tim thật to, rồi bứt toàn bộ cánh hoa ra, lấy từng cái từng cái đính lên cửa. Cô mới đính được một nửa trái tim, thì thư ký gọi: "La Phó tổng, Park tổng gọi đến, nút nội bộ số 1."

Lisa đáp lại: "Cô nói lại với Park tổng, tôi không rảnh." Cô tiếp tục miệt mài dán hoa, đột nhiên, cửa phòng làm việc của Rosé mở, một cánh hoa dính keo đúng lúc dán ngay trên trán Rosé. Lisa ngẩn ngơ, chỉ biết ngây ngốc nhìn Rosé.

Rosé lấy hoa trên trán xuống, lại nhìn cánh cửa phòng làm việc của mình bị quét đầy keo dán, xúc động muốn chiên con mực Lisa này ngay. Cô nói: "Vào đây." Xoay người đi vào văn phòng, lấy một phần tư liệu đưa cho Lisa, nói: "Dự án thu mua công ty Choi thị, cô xem đi, chuyện này giao cho cô."

Lisa đặt keo với hoa chưa kịp dán lên bàn làm việc Rosé, cầm lấy tài liệu dự án lật ra cấp tốc xem qua một lần, rồi nói: "Nếu là công ty thu mua, không chỉ một người hưởng lợi, những cổ đông công ty cũng được chia hoa hồng, đối với chị mà nói là không có lợi. Còn nếu là thu mua cá nhân, chuyện này không nên do tôi phụ trách." Cô là nhân viên công ty Rosé, cũng không phải trợ lý thư ký riêng làm linh tinh cho cô ấy. Việc Rosé đầu tư bên ngoài công ty không nên để cho cô làm.

Rosé ngồi trên ghế làm việc, yên lặng nhìn Lisa vài giây, tay hợp thành chữ thập cúi đầu, nói: "Trông cậy vào cô, giúp đỡ chút, đừng lấy tôi ra làm trò tiêu khiển có được không? Tôi có đắc tội gì với cô sao?"

Lisa nói: "Buổi sáng rất mất mặt."

Rosé nói: "Cô lại làm khó tôi." Cô thật nghiêm túc nói: "Lisa, tôi chơi đùa với cô không nổi, bất kể là tình cảm hay sự nghiệp tôi đều chơi đùa không nổi, lơ là sơ suất một chút có thể làm cho tôi thành hai bàn tay trắng. Sự nghiệp của tôi ở trong nước, sự nghiệp của cô ở nước ngoài, nói không chừng ngày nào đó cô trở về nước, cô với tôi cách xa nhau nửa vòng Trái Đất, làm sao có thể đến với nhau? Cô nói cô với tôi qua lại đến khi cô về nước, người ta có câu nói gương vỡ khó lành, chuyện tình cảm không thể muốn giao phó thì giao phó, muốn thu hồi thì có thể thu hồi, nếu chỉ muốn vui đùa, tôi thật sự không có bản lĩnh lấy tình cảm ra để vui đùa."

Lisa hỏi: "Chị cảm thấy tôi không thật lòng?"

Rosé hỏi lại: "Chứ cô đang thật lòng sao?" Cô dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật chúng ta là người của hai thế giới." Hai cô là người của hai tầng lớp khác nhau. Cô chỉ là một người làm ăn nhỏ, không dám mơ tưởng đến tầng lớp quyền quý.

Lisa gục đầu lẳng lặng nhìn Rosé. Hai cô là người của hai thế giới, cô là một con chim di trú, Rosé là cái cây để cô trú tạm. Công ty với nhà cửa chính là gia đình của Rosé. Cô là một con chim di trú muốn tìm một cái cây để nghỉ chân, cái cây này sợ chim di trú chỉ nghỉ chân một lát rồi bay đi, là thế này phải không? Cô muốn một gia đình, một nơi có cảm giác gia đình. Lisa cúi đầu thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, cô đi tới cửa, thì dừng bước, nói: "Việc thu mua công ty Choi thị, tôi thấy chị tự mình lo liệu vẫn tốt hơn." Vất vả một hồi, không cần phải nhượng một ít cổ phần, chuyện chia tiền mang ra làm rõ cũng không tốt đẹp gì. Mấy ngày cổ phiếu công ty rớt giá, phản ứng của đám cổ đông Lisa cũng nghe nói, cảm thấy thật ghê tởm, thời điểm nhận tiền hoa hồng cũng không nhớ tới Rosé, cảm thấy là một lãnh đạo của công ty, có cổ phần nhiều nhất, được chia hoa hồng nhiều nhất, cũng là người kiếm tiền cho công ty. Đến lúc công ty xảy ra chuyện, Rosé trở thành người mang tội ác tày trời, toàn bộ cổ đông tìm tới cửa. Dù sao việc này cũng sẽ cho thấy năng lực của Rosé, nếu Rosé lấy danh nghĩa tài chính của công ty thu mua công ty Choi thị, như vậy lấy được lợi nhuận phải chia cho toàn bộ cổ đông. Còn nếu Rosé có thể có đủ hai ba trăm triệu lấy danh nghĩa cá nhân thu mua công ty Choi thị, tiền kiếm được thì tất cả đều là của một mình Rosé. Khoản tiền này coi như một vấn đề, là nên vay nặng lãi hay dùng tiền công ty thu mua công ty Choi Thị.

Lisa cũng muốn tự mình tiếp nhận việc thu mua công ty Choi thị, công ty Choi thị giá trị hơn một tỷ, bây giờ bởi vì giá cổ phiếu bị rớt chỉ còn giá hai trăm triệu, dùng hai ba trăm triệu thu mua sau này dỡ ra bán lẻ, chắc chắn kiếm được bảy tám trăm triệu. Nhưng mà Rosé trước đó đã thu mua không ít cổ phần công ty Choi thị, có kiếm được vài trăm triệu cũng khó tránh khỏi phải chia cho Rosé một phần, thay vì cô phải bận rộn cuối cùng chia cho hoa hồng Rosé, chi bằng để Rosé mệt một chút, cô ngồi chờ chia hoa hồng, dù sao để Rosé ra mặt so với cô tìm người ra mặt cũng thuận tiện bớt đi nhiều việc.

Lisa hữu khí vô lực trở lại văn phòng, không bao lâu thì nhận được điện thoại của ba cô. Hai ngày nữa là đến sinh nhật ông, ông nội kêu cả nhà trở về tụ họp. Cuối cùng cũng có thể đoàn tụ. Lisa cũng không còn nhớ rõ thời gian cả nhà cùng nhau ăn cơm lần trước là lúc nào. Cô viết đơn xin phép gởi cho Rosé, xin nghỉ hai tuần.

Rosé nhìn đơn xin phép, ngẩng đầu nhìn Lisa, hỏi: "Có trở lại không?" Nói không chừng Lisa quay về chuyến này ông nội cho cô xuất ngoại liền.

"Cũng không biết nữa. Nếu không trở lại, tôi sẽ gởi đơn từ chức đến." Lisa vươn tay ra nắm lấy tay Rosé, trưng ra vẻ mặt vui sướng khi được về nhà, nhưng thật ra có vài phần ủ rũ. Cô chính là như vậy, từ chỗ này đến chỗ khác, đến đây, dừng lại một chút, giờ lại phải đi, nói trong lòng không chua xót là giả. Cảm xúc này kéo dài chưa tới hai giây đã bị Lisa vung cái quạt lớn thổi bay đến một ngóc ngách nào đó, cô nói với Rosé: "Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói."

Rosé hé miệng cười, nói: "Nhất định." Cô dừng lại một chút, nói: "Sáng nay không nhận hoa của cô, tôi thật xin lỗi."

Lisa sang sảng cười, nói: "Là tôi nên cám ơn sự thẳng thắng của chị." Cự tuyệt rất thẳng thắn, mặc dù có chút không nể tình, nhưng ít nhất không có dối lừa, bịp bợm cô.

___________________________

________

Lisa, Jihyun, Uee với hai đứa con sinh đôi của Jihyun cùng nhau về nhà. Ông nội cho người ra sân bay đón, mấy người họ vừa xuống máy bay thì về thẳng nhà.

La gia là một tòa nhà cổ kín lâu đời, xây từ thời Joseon, đến bây giờ cũng đã được vài trăm năm, tính ra cũng đã rất cổ xưa. Trong nhà hết thảy đều không thay đổi, nhưng thật ra năm nay có sơn sửa lại một lần, không thấy cũ nát, trái lại như cung vàng điện ngọc. Mẹ Lisa, ba mẹ Jihyun cũng trở về, La lão gia  với Jisoo đã ở đây từ trước. Thời điểm Lisa đến, bọn họ đang nói chuyện ở phòng khách, Jisoo đang say mê nhìn tuyết bên ngoài đến ngẩn người. Lisa vào cửa, trước tiên ở trước mặt Jisoo thoắt tay một cái, hô: "Hoàn hồn!" Làm Jisoo bừng tỉnh ngay sau đó, mới há miệng cười toe toét đi vào phía trong chào hỏi từng người một. Trên đường đến đây hai nhóc nhỏ nháo ầm ĩ, bây giờ đến nhà lão gia tử, thấy một phòng toàn người lớn cũng không dám la lối nữa, ngoan ngoãn đứng trong phòng chào hỏi trưởng bối.

La lão gia  thấy Lisa, nở nụ cười hiếm thấy, ông hỏi: "Sau chuyện đó không có xảy ra chuyện gì khác đúng không?"

Lisa nói: "Chỉ ở nhà chân không bước ra khỏi cửa, sao có thể xảy ra chuyện gì?" Cô nhìn lão gia tử chớp mắt, nói: "Cháu gái của ông cầm tinh con cua, ai dám bắt nạt con, nếu có con nhất định dùng càng lớn kẹp lại hắn."

La lão gia liếc Lisa một cái, vẻ mặt nghiêm khắc, nói: "Chuyện kia con làm gì để bị người ta đánh?"

Lisa "ha ha" cười, nói: "Vô tình phạm sai lầm, chỉ là tình cờ, chỉ là tình cờ mà thôi." Lại bị La lão gia nhìn xem thường một cái, Lisa vội vàng ân cần hỏi han sang chuyện khác, rồi lần lượt chúc mừng bác trai, ba mẹ với chị họ Jisoo vững bước thăng chức.

Jisoo cười nhẹ nói: "Đã nhiều năm không gặp, mồm mép vẫn láu lỉnh như vậy."

Lisa bĩu môi một cái, nói: "Em đây phải gọi là khéo nói, trẻ con khéo nói thì có kẹo ăn." Cô nói xong lại nhìn La lão gia chớp mắt: "Ông nội, đúng không?" Nhờ hồi nhỏ cô khéo miệng, ông nội và bà nội mới để dành kẹo riêng cho cô mà không để cho Jihyun với Jisoo.

La lão gia ha ha cười, nói: "Con đúng là khoe mẽ mà." Ông vỗ lên tay ghế, nói: "Nếu đã đến đông đủ, thì dùng cơm đi."

Trên bàn cơm, Jihyun với Jisoo vẫn không nói chuyện, ngược lại Lisa nói luôn miệng ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có, một bữa cơm ăn tròn hai giờ mới xong. Cơm nước xong, nhân lúc người nhà đều ở đây, Lisa báo cáo sổ sách tình hình tài sản năm nay cho cả nhà. Tiền của ông nội, bác trai, anh họ, chị họ, kể cả ba mẹ cô đều giao cho cô xử lý đầu tư, cô cùng người nhà hàng năm đều mở hội nghị tài vụ, năm nay tương đối may mắn, không cần mở hội nghị, có thể ngay lúc dùng điểm tâm trái cây thì báo cáo sổ sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top