Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21

Quản lý tiền bạc là một công việc cần sự kỹ càng chu đáo, một công việc vất vả. Một khi có tranh chấp về quyền lợi, sẽ có thể làm quan hệ thân thiết trở mặt thành thù. Cho dù là vợ chồng, ba mẹ, anh chị em cũng không ngoại lệ. Người nhà cô giao toàn bộ tài sản gia tộc cho cô quản lý, việc này là phải có bao nhiêu tin tưởng! Đối mặt với phần trách nhiệm và tin tưởng này, Lisa sao dám không tận tâm tận lực, sao dám qua loa? Ở trong mắt của cô, nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng người nhà, nhưng tiền bạc là thứ rất nhạy cảm, nếu sổ sách không rõ ràng có thể dẫn tới nguy cơ nghi ngờ bất hoà rình rập, cho nên báo cáo sổ sách hàng năm đối với Lisa mà nói giống như một trận đánh giặc, mỗi một con số, mỗi khoản đầu tư cô nhất định báo cáo thật rõ ràng. Thím cô là người đặc biệt cẩn thận, mọi nét bút trong sổ đều muốn đích thân thẩm tra đối chiếu qua mới yên tâm, Jihyun với Jisoo từ trước đến nay rất tin tưởng cô, căn bản chỉ nghe cô nói vài con số coi như xong việc, cũng chính vì Jihyun có thói quen vung tay của chủ, còn Jisoo thì thờ ơ với tiền bạc, nên thím của cô càng phải cẩn thận xét duyệt từng cái sổ sách của hai đứa con. Lisa cũng không thể bỏ qua tất cả trưởng bối trong nhà để một mình cùng thím đối chiếu sổ sách, vậy thì thành cái gì? Làm vợ bé của sổ sách sao? Cho nên, lợi tức đầu tư của mọi người được bao nhiêu cô đều công khai báo cáo, thấu triệt các khoản, người nào thu được tiền khi nào, người nào khi nào thì lấy tiền đầu tư cái gì phân chia nhiều ít tất cả mọi người đều nhất thanh nhị sở, nửa điểm qua loa cũng không có. Mỗi lần bàn giao sổ sách tất cả mọi người đều rất hài lòng, mỗi khi báo cáo sổ sách xong Lisa đều mệt đến đầu đau như muốn nứt ra. Cô ghi chép vào sổ rõ ràng, một khoản được giao chép vào, thì chịu khổ hết bảy tám giờ cũng chưa xong. Từ giờ ăn cơm trưa mãi đến giờ ăn khuya mới xong việc.

Ăn khuya xong, Lisa nằm lên cái ghế, không muốn động.

Jisoo ngồi bên người Lisa, để Lisa gối đầu trên đùi cô, Jisoo đưa hai tay không nhẹ không nặng thay Lisa xoa huyệt thái dương.

Trong phòng mở hệ thống sưởi hơi vừa đủ ấm, Lisa mặc áo thun còn cảm thấy nóng, mà mười ngón tay Jisoo lại lạnh lẽo như cây cột trong phòng băng. Lisa nắm nắm tay Jisoo, nói: "Chị, tay chị một năm bốn mùa không thấy lúc nào ấm áp."

Jisoo nói: "Cơ thể mang hàn tính cũng không còn cách nào."

Lisa xoa nhẹ lên chân mày Jisoo, nói: "Chị nói xem chị coi như là quan trường hài lòng sự nghiệp lại thuận buồm xuôi đúng không? Sao lúc nào em gặp chị cũng thấy chị một mình cô đơn đầy tịch liêu vậy?" Xem này chân mày cũng đã sắp có nếp nhăn rồi.

Mẹ Lisa, Baram bưng trà nóng đi đến, nhẹ giọng quát: "Lisa, nói chuyện không đâu! Chị con là người tính tình lãnh đạm."

Lisa bổ sung: "Mít ướt!"

Jisoo để ngón tay lạnh lẽo lên cổ Lisa, nhất thời bị lạnh làm Lisa than khóc liên tục: "Áaaa, lạnh lạnh lạnh, cứu cứu!"

Baram đưa trà đến tay Lisa, nói: "Lúc này mới biết kêu "mẹ" cứu sao? Thật vất vả mới trở về, một chút phản ứng với ba mẹ cũng không có, mẹ còn tưởng con không cần ba mẹ nữa rồi!"

Lisa lén lút nhếch môi dưới, thầm nói: "Ai gọi mẹ cứu đâu, con là kêu lạnh thôi nha! Tay Jisoo lạnh, đóng băng con!" Cô để trà lên cái bàn bên cạnh, bận rộn mặt mày tươi cười liên tục không ngừng, nói: "Không có, tại về rồi thì không có thời gian rảnh rỗi thôi." Người lớn trong nhà đều ở đây, cô có thể chạy tới trước mặt ba mẹ ôm đùi khóc lóc tâm sự: "Ba ơi, mẹ ơi, con nhớ hai người quá!" Cắt, màn này cũng phải đưa bác thím cô chai thuốc nhỏ mắt chứ? Này, đưa con ra nước ngoài cho con trông coi nhiều tiền như vậy, xe thể thao nổi tiếng, trang viện biệt thự hưởng hết phú quý nhân gian, con còn ủy khuất nha! Không quan tâm có ủy khuất hay không ủy khuất, cô cũng không thể ủy khuất. Cô đây tính cách rất mạnh mẽ, không cần người chăm sóc. Nhìn Jisoo xem, Jisoo làm quan cũng vì nghĩa vụ, trước mặt mọi người luôn trang nghiêm tràn đầy nhiệt huyết một lòng tích cực dẫn dắt nhân dân hướng về tương lai tốt đẹp, vì một cuốc sống ấm no cho nhân dân, sau lưng lại là dáng vẻ một chút cũng không gì hứng thú. Lisa ở trong lòng Jisoo đứng dậy, cong chân lại ngồi ở ghế, nói với Jisoo: "Chị, buổi tối em vào phòng ngủ với chị." Cô lén lút chỉ tay về phía Baram, ý là: Lúc này tạm nói để đối phó mẫu hậu đại nhân.

Jisoo hiểu ý, cười nhẹ, nói: "Đã lâu không về nhà, ngoan ngoãn nói chuyện với thím. Thím, con về phòng trước."

Khách sáo chào hỏi xong, rồi sau đó bước chân thản nhiên trở về phòng.

Lisa nhìn theo bóng dáng rời đi của Jisoo, nói: "Con càng nhìn chị Jisoo càng cảm thấy chị ấy giống với mĩ nữ cổ đại." Cô nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Mẫu hậu Đại nhân, hỏi: "Có phải đời sống tình cảm của chị Jisoo không được như ý hay không?"

Baram nói: "Có thể là do áp lực của con bé quá lớn."

Lisa nhíu lông mày, nói: "Chị Jisoo vẫn còn hiếu thắng như vậy à."

Baram vỗ Lisa, nói: "Nói về con đi, sao không thấy con dẫn bạn trai về?"

-"Ây, con gái của mẹ như vầy, suốt ngày hối hả ngược xuôi, nào có thời gian quen biết bạn trai." Lisa nói còn chưa dứt lời, ba của cô đi tới. Lisa ngồi xếp bằng ở trên ghế, một bộ dạng võ lâm cao thủ khoanh chân ngồi thiền, cô ngẩng đầu lên gọi: "Ba."

-Lần này trở về đừng đi vội, ở lại lâu một chút. Ba còn phải ở lại quân đội, con cũng đi luôn ba thấy không tiện, đến chỗ mẹ con ở một thời gian đi.

Lis nói: "Mẹ cũng đâu có thời gian rảnh." Cô cũng không phải không muốn đến chỗ mẹ cô ở, mẹ cô không phải chủ tịch tỉnh nhưng công việc so với chủ tịch tỉnh còn nhiều hơn, bận rộn hơn cả chủ tịch tỉnh, đi sớm về trễ hai mẹ con một ngày không chạm mặt, thời gian nói hai câu cũng không có.

Doyoon nói: "Làm thế nào cũng để hết năm rồi đi có được không? Thật vất vả mới trở về một chuyến, khó có được một năm đoàn viên."

Lisa vừa gật đầu vừa trả lời: "Dạ, được." Ngồi nói chuyện với ba mẹ một lát, thấy thời gian không còn sớm, nói muốn đi ngủ, rồi đến phòng Jisoo.

-"Chị!" Lisa vào cửa, đá giày, chạy vội đến leo lên giường. Cô quỳ gối ở trên giường nhìn Jisoo đánh giá: "Càng ngày càng có khí chất mĩ nữ quý tộc." Bộ dạng Jisoo cực kỳ có khí chất, vẻ xinh đẹp hoàn hảo đến có chút phô trương, cao cao tại thượng lại còn mang hơi thở quyền quý, thoạt nhìn giống như người nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng trên vầng trán lại toát ra vẻ tịch liêu, là người làm cho người khác nhìn trúng một lần sẽ không muốn rời mắt đi. Cô nói: "Chị nếu không làm quan chức, đi đóng phim, nhất định sẽ làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn chúng sinh."

- "Ba hoa." Jisoo khẽ gắt một tiếng, vén chăn lên, hỏi: "Còn chưa mệt?" Cô em gái này như con khỉ suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, mãi cũng dùng không hết tinh lực. Từ lúc Lisa bước vào cửa lớn cũng chưa thấy cô nghỉ ngơi, lúc này còn hăng hái như vậy, bây giờ đã hơn nửa đêm. Tinh lực so với quỷ cũng còn lớn hơn.

- "Mệt nha!" Lisa chui vào trong chăn, nằm xuống cạnh Jisoo.

Hai chị em không có nhiều chuyện để nói, Lisa cũng đã rất mệt. Cô nằm xuống chưa đến hai phút đã ngủ mất.

Trong mơ mơ màng màng, Lisa cảm thấy càng ngày càng lạnh, còn giống như có người đứng ở bên giường. Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy một bóng trắng đứng ở đầu giường, thân ảnh màu trắng, mặc đồ cổ trang xinh đẹp quý phái, toàn thân còn tỏa ra một tầng ánh sáng lạnh lẽo. Lisa sợ tới mức ngay lập tức giật bắn người, tỉnh cả ngủ! Cô nhanh chóng quay đầu nhìn về bên trái nơi Jisoo ngủ, Jisoo vẫn còn ngủ ở bên cạnh cô. Còn người đứng trong phòng kia là ai? Lisa vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy rõ ràng người nọ đang cười đến gập cả lưng nhìn mình, đồng thời cũng thấy rõ mặt người nọ, dung mạo kia còn trẻ hơn mình mấy tuổi, nhiều lắm chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Dáng dấp bộ dạng không tệ, chính là ánh mắt không mang hảo ý rất dọa người, nhìn như muốn bổ nhào ăn thịt người. Lisa sợ đến "Á aaa" Hét thảm một tiếng, vén chăn lên nhảy xuống giường, dép cũng không mang, một mạch chạy như bay ra khỏi phòng, lớn tiếng hô to: "Có quỷ!" Chạy thẳng đến cửa phòng ông nội dồn sức đập cửa phòng: "Ông nội, ông nội cứu mạng, trong phòng chị Jisoo có quỷ!"

Lisa kinh thiên động địa kêu la làm cho người cả nhà đều bị đánh thức, mọi người ngái ngủ mở cửa phòng đi ra xem ai giờ này còn đập cửa gào thét.

-"Lisa!" Doyoon quát lên.

La lão gia cũng mở cửa phòng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lisa đưa tay chỉ về hướng phòng Jihyo, run rẩy nói: "Trong đó có quỷ, là một cô gái, mặc đồ cổ trang màu trắng, có vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi." Cô bắt cả nhà già trẻ lớn nhỏ cùng nhau đi vào phòng Jisoo bắt quỷ.

Jisoo ngồi ở đầu giường, trên người còn đang đắp mền, cô đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Lisa, ngáp dài nói: "Em gái nhỏ, em làm sao lại có thể đùa giỡn ầm ĩ như vậy?"

Lisa oan uổng, vội nói: "Em không có đùa giỡn ầm ĩ, em mới gặp quỷ, ngay ở chỗ này, một thân trang phục cổ màu trắng ——" nói đến đây, đột nhiên ngừng lại. Cô chỉ tay về hướng đầu giường, đặt trên giá là một cái mũ, treo phía dưới cái váy ngủ màu trắng của Jisoo. Cái áo ngủ rộng thùng thình, phong cách cổ xưa màu sắc cổ xưa. Lisa im miệng, cười xấu hổ, nói: "Không... thật ngại quá, em... Em là gặp ác mộng!"

Người cả nhà toàn bộ không ai nói gì hướng mắt nhìn Lisa.

La lão gia bất đắc dĩ thở dài, xoay người trở về phòng. Ông giấc ngủ rất cạn, lúc này bị tiếng kêu của cháu gái làm tỉnh, từ đây đến sáng làm sao ngủ lại!

Doyoon rống một tiếng: "Tự nhiên hét ầm lên!" Trách mắng Lisa hai câu, rồi cũng trở về phòng.

Lisa duy trì khuôn mặt tươi cười mời mọi người trong nhà ra khỏi phòng, vẻ mặt buồn bực quay về nhìn cái mũ, lần nữa mếu máo, ủy khuất nhìn Jisoo.

Jisoo tức giận trừng mắt liếc cô một cái, nói: "Em mới là quỷ trong phòng này đó."

Lisa sợ tới mức cổ co rụt lại, nhanh chóng lao vào mền nằm bên người Jisoo, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngủ."

Jisoo nằm xuống hỏi: "Em sao lại đi đập cửa phòng ông nội? Em không biết giấc ngủ của ông rất cạn bị đánh thức thì sẽ ngủ lại không được sao?"

- "Em là bị dọa sợ mà, lúc đó nghĩ đến mọi người ai cũng nói ông nội không sợ quỷ, còn có thể trấn quỷ".

Một câu nói, làm Jisoo nghẹn nửa ngày không nói nên lời. Hoá ra em coi ông nội là người có thể đánh quỷ diệt tà à!

Lisa không có tiếp tục mơ thấy quỷ, nhưng cô lại mơ thấy Rosé kết hôn. Rosé kết hôn, mà cô lại tức giận, khó chịu giống như ai đoạt vợ của cô, kéo hai xe tải người đến hôn lễ cướp cô dâu, nhưng Rosé lại không đi cùng cô, nói: "Lisa, chúng ta là người của hai thế giới". Sau câu nói đó cô ấy lập tức lui về sau cách xa vạn dặm, tiếp theo đó cô về Mĩ. Cô ở Mĩ, chỉ còn có thể tha thiết mong chờ nhìn Rosé cùng người khác kết hôn, trao nhẫn cho nhau, Cha xứ nói một chuỗi câu đính ước. Lisa chứng kiến Rosé kết hôn, khó chịu đến trái tim cũng co rút lại, hận không thể chết đi cho xong hết mọi chuyện. Cô thật muốn hỏi một câu: Rosé, vì sao chị phải gả cho Yejun!

Tiếp theo đó, cảm giác có một bàn tay lạnh như băng vuốt mặt cô, cô tỉnh dậy.

Jisoo vẻ mặt buồn bực nhìn Lisa: "Rosé lấy Yejun, em khóc cái gì chứ?"

Lisa một hơi nín nghẹn, nửa ngày không nói tiếng nào. Rosé làm sao có thể lấy Yejun? Kết hôn ở Hàn Quốc, mà vị Cha xứ kia lại có thể một hơi toàn tiếng nước ngoài. Lisa nín nửa ngày rồi nói: "Phòng của chị, phong thủy thật không tốt." Đoạt cái gối đầu của Jihyo, ôm về phòng mình ngủ.

Jisoo chán nản ngồi ở trên giường, nặng nề thở dài một cái: Tính tình Lisa như vầy, ai dám lấy cô? Nơi nào có Lisa, thì nơi đó không có ngày yên tĩnh. Trong đầu của cô lại đột nhiên vang lên câu hỏi nghẹn ngào của Lisa: "Rosé, vì sao chị phải gả cho Yejun!" Lisa là hỏi Rosé vì sao phải gả cho Yejun, là hỏi Rosé? Cô không phải hỏi Yejun? Người em họ cô thích là cô dâu không phải chú rể? Má ơi! Jisoo bị dọa giật mình, đang buồn ngủ lại vì vậy mà thanh tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top