Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23


Lisa quả thật không có tố cáo tội trạng Jisoo, việc này sẽ ảnh hưởng đến gia tộc và sự hòa thuận. Cô cũng cảm thấy Rosé là một người con gái ôn nhu, tương lai sẽ đối với cô thật là dịu dàng.

Đến thời gian lên máy bay, Lisa ở khoang thương nhân, hai người vệ sĩ cũng đuổi theo, sau đó cô phát hiện mang theo vệ sĩ không chỉ có mình cô, trên máy bay còn có một tên mang theo vệ sĩ chiếm giữ hết toàn bộ ghế còn lại của khoang thương nhân. Lisa cũng không phải bà tám, không có hứng thú vây xem ai là người có tiền có thế như vậy, cô ngồi xuống chỗ của mình, kéo mành, lấy một quyển tạp chí đắp trên mặt, bắt đầu ngủ. Đến lúc máy bay hạ cánh, vệ sĩ của tên kia chen chúc ở mọi ngóc ngách làm Lisa không ra được, chờ bọn hắn đi hết, Lisa mới dẫn hai vệ sĩ của mình xuống máy bay. Cô không thể không thán phục, bây giờ ở trong nước người giàu có thật nhiều nha, mình chỉ đem theo hai vệ sĩ so sánh với họ thật mất mặt, rất mất mặt. Cô xuất thần bước đi ra ngoài chậm rì rì nhìn chằm chằm sau ót người đem theo đám vệ sĩ.

Người kia đi ra được một đoạn thì lấy điện thoại di động ra gọi: "Bắt được cô ta không? Cái gì? Không có cơ hội hành động? Vậy là tao nuôi chúng mày vô ích sao?"

Lisa ở trong lòng oán thầm: Bắt ai? Bắt người là việc của cảnh sát, bọn họ lành nghề.

- Tao cho mày biết, trước sáng sớm ngày mai tao không thấy Rosé, mày cũng đừng tiếp tục lăn lộn bên tao nữa.

Rosé! Lisa nghe được cái tên này, tức khắc lỗ tai bị dựng lên. Cô bước nhanh hơn đi đến trước mặt người anh em kia, quay đầu nhìn, lập tức tròn mắt kinh ngạc: Ôi mẹ, Yejun!

Cô chưa từng nghe qua giọng nói của Yejun, chưa thấy qua bộ dạng của hắn, nhưng cô đã thấy ảnh chụp, ảnh chụp cả nhà Yejun, gồm có em ba, em tư, em năm, em sáu, em bảy, em tám của hắn trong ảnh.

Lisa cứ vậy trợn mắt nhìn vào mặt người ta, người ta tự nhiên cũng chú ý tới cô.

Yejun liếc mắt một cái lập tức nhận ra Lisa, hai người lúc này trừng to mắt nhìn nhau.

Lisa ỷ vào đây là sân bay, an ninh đầy đủ, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra gọi cho Rosé, rất nhanh bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Rosé: "A lô." Lisa kêu lên: "Rosé sao, thân ái, nói cho chị biết một tin tức, tôi chính tai nghe được, thằng nhãi Yejun phái người ra ngoài bắt cóc chị, hắn nói nếu sáng mai không thấy chị, thì người ta đừng lăn lộn bên hắn nữa."

Rosé nghi hoặc hỏi: "Chính tai nghe được?"

- Đúng vậy, tôi với hắn vừa vặn bay cùng một chuyến, lúc này mới vừa xuống máy bay, đang đứng ở sân bay mắt to mắt nhỏ trừng nhau đây, rất thú vị, chị có tới cùng tham gia tiết mục trừng mắt này không?

- "Mẹ kiếp!"  Yejun rống to một tiếng, vung cái tay vẫn còn nắm di động về phía Lisa.

Lisa thét chói tai "má ơi", co chân chạy ra ngoài sân bay. Hai vệ sĩ phía sau cô thấy tình hình bất thường, nhanh chóng đi qua ngăn Yejun lại.

Yejun đưa tay chỉ Lisa, rống to: "Đánh cô ta!"

Lisa ngừng lại, xoay người hướng vệ sĩ của mình kêu la: "Chạy đi!" Chỉ thấy hai người anh em kia thay phiên nhau nắm tay đánh vệ sĩ của Yejuj. Hai người mỗi người thân một thước chín, cơ thể rắn chắc cánh tay so với đùi Lisa còn to hơn, đấm một cái đến gạch cũng phải vỡ a. Một người anh em bắt lấy tóc tên vệ sĩ của Yejun từ phía sau kéo lại, dùng lực đấm, một đấm cực mạnh hạ lên bụng tên vệ sĩ kia. Tiếp tục sau đó, tên vệ sĩ bị đánh lập tức khom lưng cúi người "ọe" một ngụm, cơm ăn lúc trưa đều nôn hết ra ngoài.

Hai người vệ sĩ kia trâu bò, vệ sĩ Yejun cũng không phải ngồi không, đã có người ngay tại chỗ cởi áo quấn lên tay chuẩn bị đánh nhau.

Lisa giơ tay lên khẽ đếm đầu ngón tay, Yejun dẫn theo mười bốn người vệ sĩ, mình chỉ có hai. Tính số người thì tình thế rất bất lợi, sẽ thua. Cô tiếp tục nhìn, Yejun đang chạy tới chỗ cô, phía sau Yejun còn có hai người.

Lisa lập tức sử dụng quyền gắng sức tăng tốc tung chân chạy khỏi sân bay. Cô mới vừa chạy ra hành lang, nhìn thấy vài nhóm bảo vệ sân bay nhanh chóng theo hướng đó vọt tới, thấy Yejun đang chạy theo sát phía sau, cô sợ tới mức nhảy vọt ba bốn thước, đứng lại dựa vào tường.

Yejun đứng một bên, dựng một ngón tay với Lisa, không động tĩnh nói: "Cô đợi đó." Thấy bảo vệ chạy tới, mặt hắn nở nụ cười ôn hòa, bày ra dáng vẻ văn vẻ lịch sự nhẹ nhàng sửa sang Tây trang, giả dạng thành một người nhã nhặn sẽ không đánh nhau rồi đi tới thang máy đang hướng xuống, sau đó cực kỳ nhanh rời khỏi sân bay, trốn mất.

Lisa cũng nhanh chóng chuồn đi. Ở sân bay đánh nhau cũng không phải là chuyện đùa, sẽ bị đăng lên tiêu đề báo.

Lisa cũng sợ Yejun sẽ lại tìm đến đánh lần nữa, cô hiện tại bên người cũng không có vệ sĩ, ngược lại mình động thủ cũng chỉ có thể chịu đòn. Cô ra khỏi sân bay thì lên taxi, kêu tài xế trực tiếp chạy đến công ty Rosé, tiếp sau đó gặp được Rosé, người mà chính mình mong nhớ ngày đêm. Cô gõ rồi mở cửa phòng làm việc Rosé, bước nhanh vào văn phòng nói với cô ấy: "Rosé, chị biết không, ngày hôm đó tôi mơ thấy chị cùng Yejun kết hôn." Đang nói thì ngừng lại, mới phát hiện trong văn phòng còn có người ngoài.

Rosé không nói gì nhìn Lisa: Cô không phải về nước rồi sao? Tại sao còn xuất hiện ở đây?

Bên cạnh là một người ngoại quốc, tiếng Hàn không tốt, nghe cũng chỉ hiểu được nửa câu. Hắn lập tức đứng lên, dùng tiếng Hàn, nói: "Park tổng kết hôn à, chúc mừng chúc mừng."

Rosé liền dùng tiếng Anh giải thích, đó chỉ là do Lisa nằm mơ, cô không có kết hôn, rồi tiếp tục mời người kia ngồi xuống, bàn bạc chuyện công việc xong trước, tiễn người nọ về, mới khoanh tay nhìn Lisa ngồi ở trên ghế sofa xem tạp chí. Rosé không có thiện chí hỏi: "Sao cô trở lại?" Nhưng sửa lại hỏi: "Cô gặp được Yejun sao?"

- Không chỉ gặp, còn ở sân bay đánh nhau.

Mắt Rosé lúc này trợn tròn: "Sau đó?"

- "Sau đó, tôi chạy, hắn chạy, vệ sĩ của tôi với của hắn phỏng chừng đã bị Bảo vệ ở sân bay giữ lại." Lisa hỏi: "Chị có người quen nào ở tòa soạn báo địa phương không? Nhờ họ đừng đăng báo việc này."

Rosé nhìn Lisa một vòng: "Toàn bộ truyền thông trong nước tuyên bố tin tức đều phải được phía chính phủ xét duyệt."

Lisa buông tay. Được rồi, cô quên mất, truyền thông trong nước không được tự do. Cô hỏi Rosé: "Yejun muốn bắt cóc chị, chị không sợ sao?"

Rosé ngồi xuống đối diện Lisa: "Hắn có tìm tôi sống mái, tôi cũng không sợ."

Lisa "ực" nuốt nước miếng, hỏi: "Hàn Quốc bây giờ còn có màn sống mái sao?" Cô cảm thấy mình chỉ mang hai người vệ sĩ thực sự là rất ít.

Rosé nói: "Hai năm trước vẫn còn có cảnh Chính quyền Thành phố và các hộ dân bị phá nhà phải chuyển đi nơi khác sống mái với nhau, đã gần hai năm không thấy nữa, bây giờ không còn thịnh hành."

- Vậy bây giờ thịnh hành cái gì?

Rosé nhẹ nhàng mà phun ra một chữ: "Tiền." Ngừng lại, rồi thêm một chữ: "Quyền". Bây giờ gặp chuyện thì phải xem ai có tiền ai có quyền hơn có thể tìm cậy kẻ mạnh. Cô đứng dậy, cầm lấy di động gọi cho quản lí bảo vệ , bảo hắn phái vài người đến công ty đi theo Lisa để làm vệ sĩ của cô ấy.

Lisa buồn bực hỏi: "Chị không phải nói bây giờ ở Hàn Quốc không thịnh hành màn sống mái nữa sao? Kêu vệ sĩ đến cho tôi làm cái gì?"

Rosé nói: "Không có cảnh sống mái là một chuyện, nếu cô lang thang ở bên ngoài để người ta bắt được rồi đánh cô, cô chạy thoát, cô có tàn tật cũng không xảy ra án mạng, cảnh sát không thể khởi tố hình sự, vậy cô sẽ bị đánh vô ích." Ví dụ lần trước. Hắn đánh cô, rồi sau đó lại tìm người gánh tội thay, cô không phải đã bị đánh vô ích sao.

Lisa suy nghĩ, hỏi: "Yejun bắt chị là vì muốn đánh chị hay là muốn cùng chị đàm phán?"

Rosé không đáp hỏi lại: "28% cổ phần công ty hắn hiện tại đang ở trong tay tôi, cô nói xem hắn là muốn cùng tôi đàm phán hay là muốn đánh tôi?"

Lisa thành thật: "Tôi cảm thấy hai cái đều có thể."

Rosé nói: "Yejun ở vùng này rất có thế lực, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ rất tốt, là một tên nổi tiếng hay sinh sự."

Lisa đã từng điều tra ngọn nguồn về Yejun, biết một chút tác phong của tên này. Hắn ngay cả Thiên Vương lão tử cũng dám trêu chọc! Cô thật ra muốn biết hiện tại công ty Yejun tại sao vẫn chưa đổi chủ? Cô hỏi: "Trong tay Yejun còn nắm giữ bao nhiêu cổ phần công ty Choi thị?"

- 35%. Trước mắt số cổ phần chúng ta có thể thu đều đã thu hết, lúc này phải chờ xem món nợ ngân hàng lúc trước đến hạn hắn có thể gom đủ tiền để ứng phó hay không. Nếu Yejun vẫn còn không giải quyết được món nợ này, tài sản của hắn cũng sẽ bị ngân hàng thanh toán, cổ phiếu trong tay chúng ta cũng sẽ trở thành giấy vụn không đáng một đồng, sẽ lỗ vốn.

Lisa tính toán, nói: "Trong tay Yejun có 35%, cộng thêm chị đang giữ 28%, còn 36 % ở bên ngoài."

- Ừ, có 14% bị phân tán, thật không dễ thu vào, còn 23% trăm đang ở trong tay một người nhân viên cấp cao tên là Gong Yoo. Người này với ba Yejun cùng nhau gầy dựng công ty, kinh doanh ở Choi thị đã hơn hai mươi năm, đối với Choi thị rất có tình cảm, có chết cũng sẽ không bán cổ phần đang giữ.

Lisa nói: "Không bán chỉ là do chưa bị bức đến mức không bán không được." Cô hỏi Rosé: "Điều bây giờ chị lo lắng là gì?"

Rosé trả lời: "Kéo giá cổ phiếu công ty Yejun lên cao, rồi bán phần cổ phiếu đang giữ. Có thể lấy Park thị lúc trước làm ví dụ, tôi tin sẽ có rất nhiều người chơi cổ phiếu đang tìm mua cổ phần Choi thị, có thể nhờ đó mà kiếm được một số tiền. Nếu không một khi Choi thị không giải quyết được nợ bị ngân hàng thanh toán, chúng ta sẽ thua lỗ. Sau khi bán ra ngoài rồi từ đó, chờ khi ngân hàng thanh toán xong giá cổ phiếu hạ thấp rồi thu vào cũng là cách không tồi."

Lisa tính toán xong, nói: "Số tiền Yejun vay còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ hạn đúng không? Ngân hàng vẫn có thể cho hắn một thời gian để xoay sở. Mình cũng có thể dùng biện pháp thu mua 23% cổ phần công ty của tên nhân viên cấp cao Gong Yoo. Ngược lại Yejun sẽ không dễ dàng để Choi thị sụp đổ, với quan hệ cùng thực lực bên trong của Yejun xoay sở tám trăm triệu để trả nợ cũng không khó. Tôi cảm thấy chị cân nhắc thử xem có thể thu mua số cổ phần bị phân tán kia được hay không, tôi sẽ cho người đi điều tra gia đình Gong Yoo, cuối cùng thì cách này là tốt nhất." Cô không tin Gong Yoo một chút điểm yếu cũng không có.

Rosé lặng im một lát, nói: "Nếu mượn tay ngân hàng thu mua Choi thị, Yejun sẽ không có đủ thời gian để xoay sở tiền." Cô đã tìm đến ngân hàng tạo lập quan hệ thật tốt rồi, hiện tại cũng đã bắt đầu kéo giá cổ phần công ty Yejun lên, chuẩn bị bán cổ phần công ty trong tay ra.

Lisa quả quyết nói: "Cho Yejun thời gian, để cho hắn xoay sở tiền nợ ngân hàng, rồi chúng ta sẽ lại tiếp tục thịt cổ phần công ty hắn và cả cái công ty của hắn!" Cô muốn nuốt hết cả da lẫn xương của Yejun! Cô sẽ ăn Choi thị, ai kêu tên họ Choi này kết hôn với Rosé —— ở trong mộng của cô cũng không được phép! Ai kêu ở sân bay mấy người muốn đánh tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top