Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24


Rosé nói với Lisa: "Người làm ăn cầu tài không rước bực vào thân. Nếu cô nói sẽ xử lý, Yejun cuối cùng chỉ còn có thể lựa chọn giữa phá sản hoặc nhảy lầu. Cô làm cho hắn đi vào con đường chết, cẩn thận hắn tức nước vỡ bờ sẽ liều mạng với cô. Tôi dự định cùng hắn nói chuyện, cố gắng dùng hòa bình để giải quyết việc này." Thay vì tạo kẻ thù, nên hóa giải thù hận.

Lisa nói: "Dựa vào việc Yejun không theo phe La gia." Theo phương diện này mà nói, bọn tôi không chấp nhận hắn được.

Rosé nói: "Đây là cạnh tranh kinh doanh."

Lisa hỏi lại: "Lúc trước là ai lấy chuyện đút lót ra để sinh sự? Lúc trước là ai chủ mưu đánh công ty chị? Lúc trước là ai xuống tay bắt cóc tôi? Giảng hoà? Nếu hiện tại chị với hắn đổi vị trí cho nhau, hắn chịu giảng hoà sao? Lời nói khó nghe, coi như hắn chịu giảng hoà, chỉ sợ là phải được cả người lẫn của rồi mới có thể giảng hoà? Lisa tôi làm việc, cho tới bây giờ đều là hoặc không làm. Nếu đã làm, thì tuyệt đối sẽ không thu tay lại nửa đường."

Rosé hỏi: "Nếu tôi không thu mua Choi thị thì sao?"

- "Tôi mua!" Lisa lạnh lùng liếc Rosé, mắt ánh lên sắc bén. Nếu không phải Rosé với chị dâu cô có quan hệ, nếu không phải cô ở công ty Rosé làm việc rồi có cảm tình với Rosé, thì từ thời điểm Rosé với Yejun đấu đá nhau, Park thị cùng Choi thị hai công ty này đều đã rơi vào tay của cô. Cô làm cho bọn họ muốn xoay sở tiền cũng không kịp! Đời này Lisa chưa từng bị người khác đánh, chứ đừng nói đến người đánh cô một lần sau đó còn tiếp tục đánh cô lần thứ hai, người này còn đối đầu với anh họ cô. Giữ lại, nuôi dưỡng, tương lai lại để hắn tiếp tục ngáng chân anh họ sao? Lisa đối với lợi ích người trong nhà luôn đặt lên trên, nửa phần cẩu thả cũng không có.

Rosé nhìn Lisa, trầm mặc một hồi. Cô biết Lisa bây giờ đang nổi giận trong lòng. Cô phát hiện mình cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu được Lisa, nhìn không thấu Lisa. Từ lúc mới gặp Lisa, cô đã cảm thấy Lisa là người không đơn giản, lại không nghĩ Lisa có thể lợi hại như vậy. Người này so với Yejun càng không trêu chọc được. Rosé nói: "Cứ xử lý như cô nói." Cô lựa chọn thỏa hiệp. Cô không thể làm ăn đã nhiều năm lại đắc tội với đồng minh của mình, càng không thể cắt đứt quan hệ với Jihyun để kết giao với Yejun. Nếu không thể hoà giải, cũng chỉ có thể —— chỉnh hắn đến chết. "Cô cũng đừng buồn bực, tôi nói như vậy, chỉ để xem ý kiến của cô thế nào."

Lisa mất mát mỉm cười hờ hững, đứng dậy rời khỏi. Cô biết Rosé tại sao muốn phóng cho Yejun một con ngựa. Đều là người cùng một nơi, quan hệ rắc rối khó gỡ, không chừng bảy quẹo tám quanh không biết ở cái góc nào mọi ngóc ngách đều có thể nảy sinh quan hệ, không cần phải xử lý sự tình tuyệt tình đến khó coi. Lisa cô chỉ là người ngoài, dừng chân ngắn ngủi rồi sau đó sẽ lại phải đi, khách qua đường mà thôi, ứng phó một chút, cho chút lợi ích, cho xong chuyện.

Lisa cảm thấy còn không bằng mình ở nhà theo ông nội đánh quyền, ít nhất sẽ không phát hiện mình là kẻ phiêu bạt điêu tàn như vậy.

Lisa về đến nhà thì hai người vệ sĩ của cô cũng đã về, còn đem theo hành lý mà Lisa uỷ thác vận chuyển trở về. Người ngoại quốc, cầm hộ chiếu nước ngoài, nói ra miệng toàn tiếng nước ngoài, đánh nhau bị bắt lại, nếu cần tạm giữ phải thông báo cho đại sứ quán, lại phải kéo theo bất hoà ngoại giao, làm cho chuyện nhỏ xé ra to, không ai muốn đụng phải chuyện phiền toái như vậy, bắt, thì lại đem thả.

Lisa không vui, thật không vui. Cô cảm giác mình giống như một con chó lang thang, cảm thấy mang theo hai người anh em vệ sĩ chỉ vì thể diện. Có tiền thì thế nào? Chỉ một thân một mình có nhiều tiền thì có lợi ích gì? Ngay cả nhà cũng không có.

Cô nghĩ đến Rosé, Rosé từ trước đến nay chưa từng có ý với cô, Rosé nhìn đến Lisa cô chỉ vì gia thế bối cảnh La gia, đối với cô luôn luôn hoà hảo cũng đều không có ý gì, nhiều lắm chỉ vì quan hệ với chị dâu cô mà có chút chiếu cố.

Cô cũng không hiểu biết nhiều về Rosé, đừng nói tới chuyện thích hay yêu, chẳng qua là bởi vì trên người Rosé có một hơi thở ấm áp gia đình mà cô muốn, Rosé người này thoạt nhìn bên ngoài là người hiền hoà dễ dàng thân cận, nhưng thật ra thì xa cách mọi người —— cô ấy chỉ xã giao với người khác mà thôi. Một mình Rosé cũng có thể sống tốt sau này, nếu một mình cũng có thể sống tốt, vậy cần gì phải thêm một người nữa để làm chi? Rosé là một thương nhân chính hiệu, cô ấy có đầy đủ những kỹ năng cần thiết và khôn khéo của một thương nhân thành công, làm việc cũng xuất phát từ góc độ của một thương nhân. Mà Lisa thân phận cô lại không phải quan chức không phải thương nhân cũng không phải người dân, hoặc cũng có thể là quan chức là thương nhân là người dân, thân phận nào cũng ở sát biên giới, cô ngay cả vị trí của bản thân cũng không thể xác định, công việc loại người cũng không phải chỉ một, hôm nay là như thế này, ngày mai lại là như thế kia. Cô với Rosé ở bên nhau, chưa chắc đã hạnh phúc, bởi vì bọn cô không phải là người đi chung một đường, nhìn xem một điểm giao nhau cũng không có. Điểm này Rosé đã sớm hiểu được, cho nên mới nói bọn cô là người của hai thế giới.

Lisa lòng tràn đầy buồn bã với hoang mang, cô sống phiêu bạt nhiều năm như vậy, bây giờ phiêu bạt lại như cũ. Trước kia còn có thể hứng thú bừng bừng đi khắp nơi phiêu đãng ngắm phong cảnh, một mình dung nhập vào thế giới, đi khắp nơi học tập, trải nghiệm cùng cảm thụ sự bất đồng về phong cảnh và cuộc sống, còn bây giờ, cô thật mệt mỏi.

Buổi tối, cô lái chiếc xe thể thao của mình, mở mui xe lao vun vút ở trên đường lớn. Xe của vệ sĩ chạy theo ở phía sau. Cô không cần vệ sĩ của Rosé, sau đó thì mang theo vệ sĩ của mình, còn để anh họ sắp xếp thêm vài người âm thầm đi theo. Là người của nhà nước, Yejun nếu dám động đến cô, trực tiếp bắt.

Gia sản Yejun rất nhiều, trừ bỏ cái công ty đã bị đưa ra thị trường, ngoài ra còn có quán bar, khách sạn, cả một dây truyền giải trí, sân bóng, quán karaoke... cả một đống tài sản lớn, kể cả ngành sản xuất. Những cái này chỉ cần nhờ cảnh sát có thể điều tra được ngay, việc kinh doanh của Yejun tạm ngưng hoạt động, việc làm ăn của quán bar và công ty xuống dốc không phanh. Cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng không còn duy trì được bao lâu, quán bar với quán karaoke của Yejun đều phải đóng cửa.

Lisa không khách khí với Jihyun, cô đã đến chỗ Jihyun, nhờ Jihyun điều tra giúp ngọn nguồn đại cổ đông Gong Yoo của Choi thị, bước đầu lấy được tin tức là Gong Yoo có con trai, làm chủ tịch ở một chi nhánh ngân hàng nào đó, nhân tiện điều tra tiền bạc con trai hắn có không sạch sẽ hay không hay có cỗ nào làm trái pháp luật.

Lisa từ nhà Jihyun đi ra, lái xe hóng gió trên đường không mục đích. Ngày trước ở nước ngoài, thời gian buồn chán còn có thể tham gia đủ loại party, đủ loại hoạt động, cùng với những người ở các ngành nghề khác nhau kết giao bằng hữu. Bây giờ ở trong nước, cô không dễ dàng công khai thân phận việc này nói thế nào cũng đều rất bất tiện. Lisa nhàm chán, buồn bực đến phát điên, nhưng chỉ còn có thể tự mình kìm nén.

Bỗng nhiên, có chiếc xe vượt lên rất nhanh, lên trước đầu xe Lisa.

Vừa vượt lên phía trước, thì lập tức ngừng lại.

Lisa cả kinh gắng sức đạp phanh một cái, theo đó là một tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe dừng lại kề cận nguy hiểm, đầu xe của cô cách chiếc xe cản đường kia vẻn vẹn có một khoảng ngắn ngủi.

Phía sau, còn có mấy chiếc xe đuổi theo, xe Lisa bị bao vây chặt chẽ. Lisa quay đầu nhìn, xe vệ sĩ của cô bị mấy chiếc xe kia ngăn ở bên ngoài, cửa xe bị vài tên trông chừng, phỏng chừng mấy người vệ sĩ kia... không thể xuống xe.

Mười mấy chiếc xe, chiếc nào cũng ngồi đầy người, nhưng chỉ có mấy tên xuống xe để ngăn xe vệ sĩ cô. Ngoài ra còn có một chiếc xe Rolls Royce, cửa sau chiếc xe kia mở, bước xuống một người, đi đến bên cạnh xe Lisa, cúi người ghé vào cửa xe, cười mỉm nhìn cô: "La tiểu thư, thật là đúng lúc a."

Lisa hỏi: "Thế nào? Lại muốn bắt cóc tôi lần nữa? Tự thân xuất mã nếu không thuận lợi thì tiếp tục bắt con ngựa nhỏ gánh tội thay."

- Yejun tôi đây là một thương nhân đứng đắn, chưa bao giờ làm loại chuyện bắt cóc vi phạm pháp luật này.

Lisa nhoẻn miệng cười, nói: "Con người của anh tôi hiểu rất rõ."

Yejun đặc biệt thành khẩn: "Tôi là thương gia, thật sự chỉ là thương gia."

Lisa hỏi: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"

- Thương gia đi tìm ngươi đương nhiên là bàn chuyện kinh doanh.

- Tôi không tiếp.

- "La tiểu thư nhìn giống như người làm ăn." Yejun nghiêng đầu một cái, nhìn Lisa nói: "Bây giờ cô không phải đang rất muốn cùng tôi bàn chuyện kinh doanh sao?" Thu mua cổ phiếu công ty tôi còn nói không phải thương gia?

Không phải người làm ăn, tiền trong nhà cô có thể thấy được ánh sáng? Không phải người làm ăn, Lisa cô làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để khoe khoang?

Lisa trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị, cô nói: "Chỉ là tôi có nhiều tiền thôi, ai đánh tôi, tôi dùng tiền đập lại người đó!" Ánh mắt lạnh lùng nhìn Yejun. Chỉ vào camera giám sát hình đầu voi ven đường, Yejun đích thân dẫn một đám người đến bao vây cô, cô cũng không tin Yejun dám động đến cô lần nữa.

- "Tôi xin lỗi, đặc biệt thành tâm xin lỗi." Yejun vừa nói xong, lui ra phía sau hai bước, xoay người về phía Lisa cúi đầu một cái.

Lisa nói: "Uây, uây, tôi không dám nhận đâu."

Yejun nói: "Hai trăm triệu, coi như là tôi bồi thường cho việc mạo phạm La tiểu thư."

Lisa cười châm biếm, nhìn thẳng Yejun hỏi: "Anh có thể lấy ra hai trăm triệu sao?"

- Chỉ cần cô không làm khó dễ tôi.

- Anh như thế này là đang tỏ ra yếu thế?

- Tôi đây là thật lòng xin lỗi.

Lisa ở trong lòng nói thầm: "Đang làm cái quỷ gì đây?" Cô hỏi: "Đánh tôi, lấy hai trăm triệu ra bồi thường coi như yên ổn mọi chuyện sao?"

- Cộng thêm sự thành tâm xin lỗi của tôi. Nếu La tiểu thư vẫn cảm thấy chưa đủ, thì có thể thêm điều kiện.

Bộ dạng Yejun hết sức thành tâm, một bộ dạng vô cùng tốt để bàn chuyện.

Đến nước này! Lisa xem như hiểu được vì sao hôm nay Rosé có suy nghĩ vứt cho Yejun một con ngựa! Không chừng Yejun ở phía sau động người nào đó tạo áp lực với Rosé, để cô ấy thuyết phục cô. Nhưng cô không phải Rosé! Cô không lăn lộn trên mảnh đất này, không có nhiều băn khoăn như vậy. Rosé không giống cô bị người ta trói rồi đánh một trận gần chết. Cô cúi xuống từ trên xe lấy ra cây mã tấu Thụy Sĩ của mình đưa cho Yejun, nói: "Tự đâm một nhát lên người mình, việc này coi như xong."

Yejun nhìn cây mã tấu kia, sửng sốt, cười nói: "La tiểu thư đang nói đùa phải không?"

Lisa nói: "Tôi không hay nói đùa. Đặc biệt đối với người ra tay với tôi, tôi đã bị đánh, anh không làm rõ chuyện này một chút mà đã nghĩ đến chuyện ổn thỏa?"

Yejun không chớp mắt nhìn chăm chú Lisa.

Lisa nhìn chằm chằm lại Yejun: Cô cũng không muốn cứ như vậy mà buông tha Yejun.

Thật lâu sau, Yejun dùng sức gật đầu một cái, lớn tiếng nói: "Được!" Lấy mã tấu Thụy Sĩ ra, đâm một nhát vào bụng của mình. Mã tấu đa chức năng, lưỡi dao không hề dài, nhưng cứ vậy đâm một cái, nguyên lưỡi dao đâm vào, chỉ còn lại cán dao ở bên ngoài, máu tươi theo cán dao rỉ ra, máu dính đầy tay Yejun.

Yejun hai tay mở ra mười ngón, đem máu dính trên tay bày ra trước mặt Lisa, mỉm cười hỏi: "Bây giờ La tiểu thư đã hài lòng chưa?"

Lisa giơ ngón cái với Yejun, nói: "Anh rất trâu bò!" Mặt không chút thay đổi: "Tôi nói lời giữ lời. Nhường đường."

Yejun gật gật đầu, thủ hạ của hắn hiểu ý, đem chiếc xe chắn trước xe Lisa lái đi. Lisa nhấn ga một cái, chạy mất.

Yejun che miệng vết thương, quay về ngồi vào xe của mình, hô: "Đi bệnh viện, mau."

Tên thủ hạ bên cạnh biểu hiện hoảng sợ, kêu lên: "Anh Choi!" Ai cũng không nghĩ tới hắn thật tự mình đâm vào người.

Yejun giơ tay ngăn, nói: "Ít nói nhảm đi." Mồ hôi lạnh chảy giàn giụa, nhịn đau không nổi, gắng sức "a" một cái, tên thủ hạ bị dọa sợ tới mức lái xe thật nhanh, một mạch vượt luôn đèn đỏ chạy về hướng bệnh viện.

Lisa bị làm cho sợ đến mặt trắng bệch chạy về nhà. Một người dám lấy dao tự đâm chính mình, tuyệt đối có thể xuống tay giết cô, đêm nay cũng nhất định có thể giết được cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top