Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35

Năm phút sau Lisa ngồi xuống, hai chân khoanh lại như ngồi thiền, hai tay nâng lên rồi từ từ chấp lại trước ngực, giống như đang ngồi định khí lại, cô hít thở sâu vài hơi xong phun ra hai chữ: "Bình tĩnh!'' rồi tay phải chạm lên trán, xuống dưới ngực rồi trái phải một cái, vỗ tay bộp một cái: "Amen!" Sau đó nghiêng đầu chỉnh chu lại tóc tai.

Không quan tâm Jiwoon có liên quan gì, Lisa cô coi như không biết, không biết thì liền phớt lờ Jiwoon, rồi tiếp tục nghĩ cách với Rosé. Lisa cầm lấy điện thoại gọi tới tiệm hoa đặt 99 đóa hoa hồng. Cô nhảy xuống giường sau đó cầm một tấm thiệp rồi đi ra cửa hàng hoa để chút nữa cho người bán hoa đưa hoa và cái thiệp này cho Rosé.

Khoảng gần 6 giờ tối thì Rosé nghe được chuông cửa, vừa mở cửa ra thì thấy một cậu nhóc ôm bó hoa đứng ngoài cửa sân nhà cô. Cô vô thức liếc qua nhà của Lisa. Rosé mở cửa nhận lấy hoa, sau đó cũng thấy được tấm thiệp. Tấm thiệp chụp phong cảnh của Tây Tạng, trời xanh mây trắng, bóng cung điện Polata rọi xuống cầu thang tạo thành một khung cảnh mờ ảo, trên đó còn in một bài thơ: "Vào điện Gyeonghoeru, ta là đại vương một cõi; lang thang trên đường, ta là tình lang đẹp nhất thế gian." Còn bên mặt kia có vài chữ viết tay, là nét chữ của Lisa: ta nguyện đem hết quyền thế, chỉ để cho ngươi; ta nguyện bỏ phú quý, chỉ cần ở bên ngươi. Lisa.

Rosé không khỏi run lên: Đây chỉ là lời nói lúc nhất thời của Lisa hay lời thật tâm đây? Rosé ôm bó hoa và tấm thiệp quay vào nhà. Cho dù Lisa nói thật hay chỉ là lời nói gió bay, thì tất cả đều rất ngu ngốc.

Jiwoon thấy Rosé đem những bông hoa bỏ vào từng bình, rồi lấy tấm thiệp lên xem, cười như không cười vói với Rosé: "Cậu cũng có tình cảm với cô ấy."

Rosé liếc nhìn Jiwoon rồi hỏi: "Bộ tôi không đối với cậu như vậy à?" Trong câu nói có vài phần oán hận cũng có chút bất đắc dĩ, hơn nữa còn mơ hồ giống như trải qua nhiều sắc thái u sầu, nhưng cũng phảng phất như tan thành mây khói - cảm giác như lượn lờ quan quẩn đâu đây nhưng cũng không muốn nắm bắt nữa.

Jiwoon có vài phần xúc động, "Quả thật có chút giống cậu trước kia." Cô bỏ tấm thiệp xuống, sau đó dựa lưng vào sofa lẳng lặng nhìn Rosé.

Gyeonghoeru cũng đó yên lặng nhìn Jiwoon. Vẻ ngoài Jiwoon tuy chói lóa nhưng bên trong lại là một dòng sông êm dịu nhẹ nhàng trôi, ở bên cạnh Jiwoon cô luôn có cảm giác dòng sông kia đang chạy quanh người mình, lẳng lặng ung dung theo năm tháng, cho dù có trải nghiệm biết bao gian nan vất vả của thế gian thì vẫn sừng sững đứng đó, thật vững vàng. Có một số người cho dù nhiều năm không gặp nhưng khi gặp lại vẫn luôn cảm giác thân thiết, gần gũi.

Nếu nói Jiwoon là tấm lưới thì cô chính là người nằm trong tấm lưới kia, trốn không thể trốn nhưng cũng không muốn trốn, tình nguyện trầm luân trong đó. Tuy đã nhiều năm không gặp nhưng tới giờ vẫn không thể quên, cả người chìm trong nỗi nhớ mơ màng, rồi khi gặp lại mới phát hiện thật ra trong lòng mình một phút cũng chưa quên người này. Lisa theo đuổi cô, cô cân nhắc, cô cố kỵ rất nhiều, nhưng đổi ngược lại là Jiwoon, có lẽ là mình sẽ bỏ lại hết tất cả để theo Jiwoon. Nhưng trái tim Jiwoon chưa bao giờ thuộc về cô, người Jiwoon yêu là Uee, nhưng Uee lại yêu Jihyun, hai người họ kết hôn rồi sinh ra hai đứa con trai, cuộc sống rất hạnh phúc. Rosé lại nghĩ tới Lisa, cô nói: "Lisa thật ra mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều, em ấy cố gắng vì tình yêu của mình, cho dù biết nó có vô vọng hay không được kết quả nhưng em ấy cũng muốn cố gắng thử một lần." Tình yêu của cô dành cho Jiwoon đã dừng bước khi biết Jiwoon yêu Uee, tình cảm của Jiwoon cũng đã không thể bước tiếp vì biết Uee và Jihyun ở bên nhau.

============

Lisa cầm quyền sách nằm dưới thảm nằm đọc, tai dựng thẳng cố gắng nghe ngóng động tĩnh nhà bên, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn qua nhà bên cạnh, Kết quả, cô hoàn toàn không thấy Jiwoon ra khỏi nhà. Giờ đã 11h đêm rồi, giờ này mà Jiwoon không đi chẳng lẽ thật sự là muốn ngủ lại nhà Rosé?

Tình nhân cũ gặp lại hơn nữa lại sống chung một nhà, vạn nhất cọ cọ một hồi cọ ra lửa thì làm sao? Lisa cảm thấy không ổn, hơn nữa cô vẫn luôn nằm cạnh cửa sổ ngó chừng, tới giờ vẫn chưa ăn cơm tối, bụng đói đến muốn thắt lại luôn rồi. Lisa ngồi không yên nên quyết định lấy điện thoại gọi cho Rosé.

Rosé lúc này đã ngủ, vừa nghe được “alo” hai chữ mang theo tý giọng mũi làm móng vuốt của Lisa thiếu chút co lại, xem chút nói ra một câu: “Ngủ rồi à, vậy chị ngủ đi em không làm phiền”, cũng may nhớ tới Jiwoon người này nên lười chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt trở về, đổi thành câu: “Em đói quá à ---” giọng điệu còn cố gắng kéo dài giả đáng thương.

“Huh?” Giọng hừ lạnh của Rosé từ điện thoại truyền đến, nghe âm thâm giống như đang không vui.

Lisa giả bộ rên rỉ: “Xuân đã đến nhưng nhà em lại bị thiếu lương thực, cầu cứu trợ ah.” Cô vừa nghe điện thoại vừa chụp lấy cái áo khoác chạy xuống lầu, xong mở cửa chạy qua bên sân nhà Rosé đứng.

“Thiếu lương thực?”

“Đúng vậy, trước đó không nghĩ tới sẽ về nhà nên không mua gì hết, giờ trong nhà chỉ có thức ăn chó thôi. Em một ngày chưa ăn cái gì, đói đến mặt mũi xám ngắt luôn rồi nè.”

Giọng Rosé mang theo chút mệt mỏi: “Vậy em lấy thức ăn chó mà ăn đi.”

“. . .” Lisa bị câu nói của Rosé làm suýt chút nữa bị sặc, nhịn một hồi lâu mới nói: “Chị cảm thấy em ăn thức ăn chó thích hợp sao? Ah!” Lớn giọng gào một tiếng làm đèn cảm ứng nhà Rosé đồng loạt sáng lên, Hank ngủ trên lầu cũng bị giật minh “gâu gâu gâu” sủa to, nghe được tiếng của Hank thì Love trong nhà của Lisa cũng không chịu yếu thế chạy tới cửa sổ điên cuồng sủa lại, giống như “Tới đây, tới đây ah, chúng ta PK 300 hiệp” vậy.

Rosé đang ngủ gật cũng bị tiếng động này làm cho giật mình, cô nhập nhèm xoa xoa hai mắt, ngồi dậy, mở đèn phòng lên, “Bên ngoài có cửa hàng tiện lợi 24h đó.” La đại tiểu thư ơi, ngài đi một chút là được, hoặc kêu vệ sĩ của cô đi mua về cũng được rồi, cô còn có thể bị đói được sao?

Lisa nói: “Tôi đang đứng trước sân nhà chị.”

Rosé kéo màn ra nhìn. Dưới đèn đường, trước cửa sân có một cô gái đang đứng, cô gái một tay nắm điện thoại còn đầu thì nhìn lên trên.

Thấy cô vừa kéo rèm cửa thì liền quơ quơ tay chào. Rosé thở dài một cái, khoác cái áo ngủ lại rồi đi xuống lầu để mở cửa cho Lisa.

Lisa mỉm cười bước vào nhà, “Muộn thế này mà còn làm phiền chị, ngại quá. Nhưng tôi thật sự rất đói.” Xong cô lấy ngón tay chỉ chỉ vào mắt mình cho Rosé xem: “Chị nhìn này, mắt đều xanh hết cả rồi.”

Rosé thở dài liếc nhìn một vòng Lisa. Cái tính hễ đói thì cho dù đêm hơm khuya khoắt cũng đến gõ cửa đòi ăn, thật giống như một tên chạy nạn mà.

Động tĩnh lớn như vậy cũng làm Jiwoon đang ngủ trong phòng thức giấc, cô đẩy của phòng khách ở lầu hai ra, từ lan can nhìn xuống, thấy Lisa đang vui vẻ đi vào.

Lisa thấy Jiwoon cũng giơ tay chào hỏi, “Đã trễ rồi còn quấy rầy, xin lỗi nha.” Ánh mắt rơi vào cái áo ngủ trên người Jiwoon, mặt cương lại âm thầm cắn răng. Bộ đi chơi không tự biết mang áo ngủ sao? Vóc người của Rosé nhỏ hơn Jiwoon nên cái áo ngủ mặc trên người Rosé rộng thùng thình thì khi khoát lên người Jiwoon rất vừa vặn, nếu Jiwoon béo thêm nửa ký thì có lẽ mặc vào sẽ căn cứng. Lisa thầm hừ một tiếng: “Hừ, dám mặc áo ngủ của vợ ta. A, nhưng cũng may là không ngủ chung phòng.” Sầu não biến mất, trên mặt Lisa cười sáng lạn.

Rosé đi vào nhà bếp hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“Mỳ ý hoặc bít tết gì cũng được.” Lisa vui vẻ đi vào nhà bếp.

Jiwoon xuống lầu, nhìn vào trong nhà bếp khó hiểu hỏi: “Nửa đêm rồi mà hai người còn làm cái gì vậy?” Khuya rồi mà còn đi nấu đồ ăn? Người mà không biết còn tưởng hai người đi nấu thịt người đây.

Lisa trả lời: “Đói bụng, đến kiếm ăn.”

Hai mắt Jiwoon đều muốn trợn ngược, “Cô đói bụng thì tới đây tìm ăn làm gì? Đây đâu phải nhà hàng?” Cô tới bắt gian thì có. Chậc chậc! Jiwoon không khỏi nhìn Lisa thêm vài cái. Rồi cô lại nhìn Rosé, thấy Rosé thật sự mở tủ lạnh tìm thịt bò để nấu đồ ăn cho Lisa. Ôi trời ạ! Jiwoon thiếu chút trợn trắng mắt.
Lisa cũng không mặt dày đứng nhìn Rosé, nên cô cũng xoắn tay áo lên phụ làm nước chấm.

Jiwoon im lặng nhìn hai người rồi lắc đầu, sau đó đi ra phòng khách ngồi. Cô nhìn đồng hồ, đã 21h40 rồi à! Jiwoon xoa xoa trán, thầm than: trời ạ! Có hàng xóm nào như vậy sao?

Bò bít tết làm xong, Lisa lại mở thêm một bình rượu đỏ của Rosé sau đó đặt lên bàn cơm, mời Jiwoon ăn cùng.

Jiwoon nhanh chóng nói: “Cảm ơn!” rồi khoát tay ý bảo mình không ăn, buổi tối cô đã ăn no rồi, giờ ăn nữa thì chắc chắn bao tử sẽ khán nghị.

Rosé ngồi xuống bên cạnh, cùng Lisa uống chút vang đỏ. Cô nhìn Lisa dùng cơm, phát hiện Lisa này ở nước ngoài lâu đến nỗi đã sớm dung nạp thói quen thượng lưu của phương Tây vào xương cốt rồi. Giống như bữa cơm này, chỉ là một bữa ăn khuya đơn giản, một phần bò bít tết một ly rượu vang, nhưng dáng ngồi và cách thưởng thức bữa ăn giống như cô đang ở một bữa tiệc thượng lưu vậy. Cô giống như một quốc vương, một người lẳng lặng thưởng thức mỹ thực. Cô tin chắc rằng nhà ở nước ngoài của Lisa nhất định có một vị quản gia người Anh mặt áo bành tô cả người phong phạm thân sĩ, được nghiêm chỉnh huấn luyện phong cách phục vụ, nhưng nếu như vậy chắc hẳn Lisa cũng thường xuyên hưởng dụng ăn một mình nhỉ? Vậy tại sao Lisa còn ở đây? Vì cô! Cô nghĩ nghĩ hỏi: “Ở nước ngoài em thường dùng cơm một mình à?”

“Uhm” Lisa trả lời, “Nhưng cũng không muộn như vậy. Quản gia của tôi so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.” Cô thói quen quay đầu lại, nhẹ nhàng cười: “Có đôi khi ông ấy dài dòng rất đáng ghét nhưng thế nào cũng cần có ông ấy, vì nếu không thì có lẽ giờ giấc làm việc và sinh hoạt của em sẽ thật sự loạn cào cào a.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu chị có thời gian thì qua chỗ em chơi đi, nhà em có chuồng ngựa, cũng nuôi vài con ngựa thuần chủng. Rảnh rỗi thì cưỡi ngượi đi dạo, chuyện phiền lòng sẽ giảm đi rất nhiều.”

“Hyomin không phụ trách sinh hoạt hằng ngày của em à?”

Lisa trả lời: “Cô ấy là thư ký riêng của em, xử lý một ít công tác liên lạc hằng ngày.” Chuyện sinh hoạt hằng ngày và chăm sóc nhà cửa thì có quản gia quản lý, còn việc làm ăn và xã giao thì do Hyomin phụ trách.

Rosé nhìn Lisa, nụ cười nhàn nhạt này có chút quen mắt: đây mới thật sự là một tiểu tư bản, cô ở trong nước lăn lộn, nắm được số tài sản này cũng không thể an ổn hưởng thụ, vậy so ra với người lao động nghèo cũng có gì khác đâu? Rosé hỏi: “Vậy em thích ở trong nước hay nước ngoài?”

Lisa trả lời: “Trong nước, sống ở đây em mới thật sự là em, không như ở bên nước ngoài, lúc nào cũng phải đeo lên cái mặt nạ, lúc nào cũng phải vác theo cái gọi là lễ tiết. Phong độ thân sĩ!” Lisa càng muốn mắng vị quản gia kia một trận! Nếu cô ở nhà mà làm những hành động leo tường trèo cây các loại không phù hợp với thân phận thì vị quản gia kia sẽ dùng cái ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, không tin nổi mà nhìn mình. Có trời biết khi bé cô ở trong nhà còn thường xuyên leo rào bò tường đây, hơn nữa chính ông nội cũng theo mình!

Rosé nhàn nhạt nói: “Thật ra đều giống nhau cả thôi.” Sống ở đâu cũng phải tuân thủ theo quy tắc ở đó, Lisa không phát triển ở trong nước cho nên cô ấy có thể trong nước làm gì thì làm. Theo vài ba câu của Lisa cô mơ hồ có thể đoán ra cuộc sống ở nước ngoài của em ấy, chỉ là một vài mặt, không phải toàn diện. Bất kể là Lisa lúc ở trong gia viên hay những bức ảnh trong sơ yếu lý lịch mà Lisa đưa cho cô, vừa tắm biển, vừa câu cá, một Lisa rất nhiều mặt, những mặt mà cô chưa bao giờ tiếp xúc. Cô nghĩ tới câu “đây mới thật sự là em” của Lisa, đó là sự phát triển của con người, nhiều người càng đi càng mới phát hiện mình không còn là bản thân mình nữa. Giờ đây cô cũng đã gần như quên đi mình lúc còn trẻ là như thế nào, giờ chỉ còn lại việc làm ăn, việc giao tiếp, những quy tắc đó đã làm cho tính cách thật của con người chôn sâu vào hẻo lánh, thứ duy nhất còn lại chỉ là phần chấp nhất về gia nghiệp và một mối tình vô vọng. Cô hâm mộ Lisa vì vẫn còn giữ được tính cách lúc thiếu niên, còn cô, đã sớm không còn là thiếu niên nữa, tâm tình đó cũng đã sớm trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top