Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41

"Lisa vừa về liền đứng cản trước xe của Rosé, thử hỏi Rosé không dám không mời vào sao? Mỗi lần Rosé gặp Lisa đều có cảm giác trở nên bận rộn, giống như em ấy lấy tất cả thời gian rảnh rỗi của mình đi vậy. Giống như ngày hôm nay, trưa mở cuộc họp, vừa hết bận bịu xong còn chưa kịp ra khỏi công ty thì đã bị Lisa chặn đường, sau đó lại bị Lisa kéo đi siêu thị, nói lâu rồi không ăn đồ ăn cô nấu nên thèm quá. Hai người dạo siêu thị hết 2 tiếng đẩy một xe đồ ăn bự về nhà, Rosé còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Lisa trách móc kéo vào nhà bếp, rồi cuối cùng hai người chui chung một chỗ nấu bữa tối, đợi cô cơm nước xong xuôi dọn dẹp nhà bếp xong cũng đã hơn 10h. Mười giờ hơn, ngủ nghỉ sớm một chút, giờ chơi ít lại một chút, xong sau đó Lisa cùng với cô chơi game, Rosé chủ nhà đành phải nhường máy bàn cho Lisa chơi, còn mình dùng laptop đăng nhập vào trò chơi.

Nhưng có mơ Rosé cũng không ngờ tới cái người tự xưng là cao thủ chơi WOW hai năm nhưng khi đụng tới game này lại chơi tới rối tinh rối mù. Cô dẫn Lisa đi đánh phó bản hằng ngày dễ nhất, bình thường chỉ mất 10p làm xong nhiệm vụ nhưng không ngờ hôm nay lại tốn tận 1h. Tên ngốc này bị lạc cứ chạy loanh quanh khắp nơi làm kéo theo một đống quá nguyên team còn không nói, không hiểu sao chạy rớt xuống chân núi không bò lên được!

Rosé hết cách đành phải ôm laptop ngồi cạnh Lisa, thỉnh thoảng giơ ngón tay chỉ điểm Lisa. Hai tay không những bận rộn chơi game mà miệng còn phải một mực chỉ bảo người kia, nói đến miệng đắng lưỡi khô, có thể nói phá kỹ lục nói nhiều nhất từ trước tới giờ của cô --- có thể nói là miệng nói không ngừng nghỉ, tay cũng không ngừng nghỉ, dùng hết toàn lực mà chỉ Lisa chơi game, không quan tâm đến cái khác, đến chuông điện thoại cũng nghe.

Lisa ngược lại, cô nghe được tiếng chuông, nghía mắt qua nhìn thấy là do Jiwon gọi nên nhất quyết giả bộ xem như không thấy, tiếp tục cùng Rosé chơi game.

Hai người xong phó bản, Lisa nói game Cơ tam tình duyên này phong cảnh không tệ, kêu Rosé dẫn mình lên núi ngắm phong cảnh.

Rosé dẫn Lisa lên núi xem tuyết, kết quả Lisa lên tới núi không hiểu sao té vực chết ngắt, cái đường to như vậy, có thể nói là đường cái ah, Rosé cũng không có dùng khinh công leo núi ah, tại sao Lisa đi tới đâu cũng đều có thể té núi chết vậy. Rosé vốn là Băng Thanh chuyên pk thế mà hôm nay phải chuyển thành Băng Thanh vú em, một đường sừ dụng thuật hồi sinh để giúp Lisa bò lên núi.

Sau cùng Rosé thật sự không chịu nổi Lisa nữa, vung tay áo lên, “Về thành!” Chuyến đi lên núi ngắm cảnh này thật sự quá mất mặt mà! Nếu mà ra ngoài nói với người khác, ai, hôm nay tôi dẫn người lên núi ngắm cảnh, lộ trình ban đầu chỉ có 2p mà hôm nay phải tốn hơn tận 40p, người khác không biết còn tưởng giữa đường hai người vừa đi vừa OX đấy.

Hai tiếng chơi game này làm Rosé mệt bở người! Răng cũng đều muốn cắn nát cả, hận không thể hướng trên người Lisa cắn mấy cái cho hả giận. Cô vung con chuột, đứng dậy xoay xoay eo để giảm cả người cưng cứng, lắc lắc cái cổ vài lần: “Xong rồi, đi ngủ!” Từ xế chiều vừa ra khỏi công ty tới giờ bị Lisa một đường tra tấn làm cô mệt đến hai mắt đều có quần thâm, ném Lisa qua phòng khách còn mình lăn đi ngủ.

Nhờ phúc của Lisa, Rosé mệt đến chết đi sống lại nên vừa đặt đầu lên gối thì ngủ như chết, đến lúc cô thức thì Lisa đã dậy bày xong bữa sáng lên bàn – bữa sáng tình yêu ah, trứng trán, bít tết, sữa tươi.

Rosé nhớ không nhầm thì sữa tươi nhà mình đã uống hết, còn hàng mới thì chưa tới, còn về phần thịt bò thì hình như thịt bò nhà cô cũng không phải loại này ah! Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Lisa: Nhà của Lisa đã nửa năm không có người ở, dù có thì cũng đã hư mất rồi, thức ăn này là ở đâu ra?

Lisa giống như nhìn ra được nghi vấn của Rosé, cười hắc hắc nói, “Đây là đặc sản USA tôi thuận tiện đem về. Ah… đã nhét vào tủ lạnh của chị hết rồi.”

Sữa tươi, thịt bò? Đặc sản USA? Rosé im lặng nhìn Lisa xong lại cuối đầu ăn tiếp.

Ăn xong, Rosé nói cho Lisa là hôm nay cô phải đi xem nhà xưởng, đại khái ba đến năm ngày mới về.

Lisa hỏi: “Em có thể đi cùng không?”

Rosé do dự một chút rồi gật đầu. Cô có chút hoài nghi Lisa thật sự nhàm chán nên mới chạy về nước sao? Nhưng lại nghĩ tới nếu Lisa không rảnh thì những năm qua làm sao có thời gian đi nhiều nơi trên thế giới như vậy?

“Aa!” Lisa vui vẻ giơ hai ngón tay lên, rồi trở về phòng của mình soạn mấy bộ quần áo nhét vào balo, cầm balo tiến vào trong xe của Rosé, cùng Rosé đi chung, vứt bỏ hai bảo vệ lại, để cho hai người đó tự lái xe tọa giá theo xe Rosé.

Lisa ngồi bên cạnh Rosé, hỏi: “Chị khi nào thích chơi game online vậy? Tôi còn tưởng chị bận đến chân không chạm đất nên mấy game online này sẽ không bao giờ đụng vào chứ.”

Rosé quét mắt một vòng nhìn Lisa: “Từ năm 18 tuổi tôi đã bắt đầu chơi game online.”

“Ự..c!” Lisa kinh ngặc trừng mắt. Cô tính toán tuổi thì tầm gần 10 năm kinh nghiệm ah!

Rosé mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Trong game online giết người không phạm pháp, thời điềm không vui có thể xông ra chém người, cũng không cần lo lắng lợi hại, được mất, cũng không cần lo lắng gặp phải người quen, thứ duy nhất cần tính toán đó là phải có được trang bị cực phẩm nào mới có thể đánh bại người khác.”

Lisa vò đầu, “Chị có nhiều thời gian để chơi game vậy sao?”

Rosé cười nói: “Dụ dỗ làm “Phu thê”, đến lúc không rảnh thì quăng acc cho người kia chơi giùm.” Cô cười nhún vai, “Nhưng có đôi khi vì vậy mà cũng rất thê thảm ah.”

“Hở?”

“Lần trước theo đuổi một hotgirl, chơi được hai tháng chia tay, đêm đó vừa chia tay xong cô ấy đem tất cả trang bị của tôi xóa bỏ, kim nguyên trong game toàn bộ lấy hết, tất cả tài sản không chừa một đồng nào.”

“Ha ha ha!” Lisa cười phun. Cô hỏi: “Vậy trong thực thế chị có gặp qua trường hợp như vậy chưa?” Cô biết Rosé không phải là loại người đi dụ dỗ loạn, bất có có lẽ người muốn dụ dỗ Rosé thì nhiều hơn. Cô đây không phải cũng đang dụ dỗ Rosé sao?

Rosé nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ ở trong game dụ loạn thôi, ở thực tế chưa bao giờ.”

Lisa chớp chớp mắt, nhìn Rosé hỏi: “Tại sạo trong thực tế thì không?”

HRosé trầm mặc thật lâu rồi nói một câu: “Bởi vì trong thực tế từ trước đến giờ đều là bị theo đuổi!”

Lisa không tin hỏi: “Chưa bao giờ chủ động qua?”

Rosé hỏi lại Lisa: “Tại sao phải chủ động?”

“Đã thích thì phải ra sức nha.”

“Biết rõ người kia đã có người yêu? Biết rõ sự lựa chọn của người kia cũng muốn ra sức ư?”

“Nếu như cảm thấy có thể ra sức được thì cứ ra sức, còn nếu không thì cứ triệt để buông tha cho nó, xóa bỏ hết cả tưởng niệm. Con người thoải mái thì bất kể là tổn thương, đau đớn cũng là hạnh phúc, nên sớm chấm dứt. Nhân sinh ngắn ngủi, không nên tốn nhiều thời gian để mà do dự.”

Rosé trầm mắt xuống, “Ý em nói Jiwon?”

“Tôi không thích người này, đến trực giác cũng không thích nên bản năng rất bài xích.”

“Vì tôi?”

Lisa lắc đầu, “Không!”

Rosé nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Lần này em về là vì Jiwon kết hôn? Hay vì tôi?” Lisa đi nhiều nơi như vậy, vì sao nơi khác không đi lại một mực trở về nước?

“Jiwon kết hôn với ai không liên quan đến tôi, nhưng lại có liên quan đến chị, vì chị thích cô ta.” Lisa nghiêng đầu nghĩ rất lâu, “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Ký quái cái gì?”

Lisa giương mắt nhìn Rosé, nói: “Kỳ quái chuyện chị phải giãy giụa trong nổi thống khổ của chị.”

Rosé cười nói: “Con mắt nào của em thấy tôi thống khổ?”

Lisa nâng cái cằm thon gầy của Rosé lên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người kia, “Vậy xin hỏi giám đốc Park đây, chì vì ai mà tiều tụy?”

Rosé trầm mắt xuống, gằng giọng: “Lisa!”

Lisa chỉ trả lại cho Rosé 4 chữ: “Mua dây buộc mình.”

Rosé giận quá hóa cười hỏi ngược lại, “Nói tôi, vậy còn em thì sao?” Biết rõ mình không thích em ấy nhưng vì sao còn quay về? Chẳng phải cũng mua dây buộc mình sao?

Lisa nghiêm túc trả lời: “Vì tôi cảm thấy tôi và chị sẽ ở bên nhau. Bởi vì tôi có thể hứa ở bên chị một đời và sẽ ở bên chị một đời. Jiwon không thể ở bên chị cả đời, chuyện cô ta không làm được nhưng tôi thì được.”

Rosé nghẹn ngào cười: “Em lôi đâu ra cái loại tự tin này vậy? Lisa, tôi rất ghét người tự cao tự đại.”

“Vì chị khắp nơi khắp chốn đều phải cẩn thận nên không dám liều lĩnh sao?”

Rosé hỏi: “Em về là để cãi nhau à?”

Lisa nói: “Cái này cũng tính là cãi nhau sao?”

Rosé quyết định không nên mở miệng nữa!

Lisa nói tiếp: “Tội gì vì chuyện vô vọng mà tự làm khổ bản thân.”

Rosé bị Lisa chọc tức điên muốn lập tức ngừng xe đạp người này xuống giữa đường cao tốc mà!

Lisa chỉ là không hiểu vì sao Jiwon biết rõ Rosé thích cô ta, rồi biết mình sắp phải kết hôn mà còn đi trêu chọc Rosé, hơn nữa còn ngủ ở lại nhà Rosé sớm chiều gặp mặt! Có ý gì chứ! Tị hiềm không biết à, làm cho người khác tưởng lầm có cơ hội tìm kiếm hạnh phúc của mình không ác sao? Không chấp nhận cũng không từ chối, thật là quá đáng!

Rosé thực sự giận Lisa nên trên đường đi hoàn toàn không thèm nói với Lisa một câu, chỉ trưng khuôn mặt lạnh với Lisa.

Lisa lén lút đánh vài cái vào miệng của mình: ai bảo ngươi miệng quạ, ai bảo ngươi rảnh rỗi không gì làm đi chọc vào nỗi đau của người khác. Rosé đây suy nghĩ thận trọng, sao lại không biết tới những cái này chứ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng là do người ta cam tâm nguyện ý chờ đợi cái mối tình cảm này. Cũng giống như Lisa cô, đã chạy tới nước Mỹ rồi, đi xa như vậy rồi nhưng cuối cùng bây giờ cũng ngàn dặm xa xôi vượt đại dương mà chạy tới đây. Coi như cô đã hiểu rõ rồi. tất cả mọi người đối với người yêu đơn phương đều được hình dung bằng ba chữ - bị coi thường!

Nhưng để cô tái phạm, tiếp tục trưng khuôn mặt tươi cười đi cầu tha thứ thì cô làm không được. Lisa hừ lạnh một tiếng đi theo sau lưng Rosé, Rosé không để ý cô thì cô cũng không thèm để ý Rosé, nhưng Rosé đi đâu cô đều đi theo. Đi theo một lúc, Rosé không để ý cô lại làm cô khó chịu, nhưng vẫn cố ý hờn giận để Rosé cảm thấy không thoải mái. Rosé đi xuống xưởng xem xét, đi bên cạnh Rosé là quản lý nhà máy, Lisa lắc lư đi bên cạnh Rosé nghe quản lý nhà máy nói đến văng nước bọt tứ tung về chuyện giới thiệu và tình hình của nhà máy, người kia đi bên cạnh thì vẫn chăm chú lắng nghe sẵn quan sát tình hình của nhà máy; La tiểu thư trên miệng ngậm kẹo qua, trên cổ đeo giấy xác nhận thông hành nên bắt đầu đi dạo khắp nơi, ở chỗ này chỗ kia sờ sờ nhìn nhìn mỗi thứ một chút.

Bên kia, có công nhân đang điều khiển xe chuyển hàng kéo một cái khuôn đúc tới, Lisa đi qua xem náo nhiệt coi người kia lắp máy móc như thế nào. Cái khuôn này rất nặng ah, là đúc bằng thép, muốn ráp vào còn phụ thuộc vào cái khung ròng rọc trong xưởng. Lisa nằm mơ cũng không nghĩ tới cô chỉ đi xem náo nhiệt thôi, không muốn dính vào xô bồ nha. Cái móc treo khuôn đúc kia hình như lúc treo lên không đúng nên lúc kéo khuôn lên bị lung lay, lung lay vài cái xong liền rơi thẳng xuống. Khuôn đúc rớt xuống đập lên xe chuyển hàng, lăn một vòng sau đó lăn qua bàn chân của Lisa. Một cái khuôn đúc nặng cả tấn nện lên bàn chân Lisa làm cô đau đến nổi không thốt nên lời, sau vài giây mới “AAA” một tiếng làm cho toàn bộ xưởng đều bị tiếng thét này kinh động, que kẹo đang ngậm trong miệng cũng vì tiếng kêu này mà rơi thẳng xuống.

Tất cả công nhân xung quanh đều quay lại nhìn Lisa, đồng thời có người kêu to: “Khuôn đúc rớt trúng người rồi.”

Rosé nghe thấy động tĩnh liền chạy qua, liếc thấy bàn chân Lisa bị khuôn đúc đè lên, người kia vì đau mà mặt mày đỏ bừng nước mắt nước mũi như bão tố ào ra, lập tức một luồng máu nóng bay thẳng lên đại não, kêu lớn tiếng: “Kéo khuôn đúc lên cứu người mau!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top