Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

42

Quản lý bộ phận khuôn đúc chạy tới, nhanh chóng chỉ huy công nhân kéo móc treo lên, rồi để cho hai người khác đỡ lấy khuôn đúc tránh cho khuôn bị lắc lư rồi mới bắt đầu kéo ròng rọc lên.

Mặt mũi Lisa lúc này toàn là nước mắt nước mũi, tay trái gắt gao véo đùi mình nhưng cũng không nhịn được phát ra âm thanh.

Rosé ngồi xổm xuống đỡ lấy Lisa, nhìn khuôn đúc từ từ kéo lên rời xa mu bàn chân của Lisa, khi xong cô cũng không dám lộn xộn chỉ kêu người gọi bác sĩ trực trong nhà máy tới làm sơ cứu trước, sau đó mới lái xe đưa Lisa đi bệnh viện. Lisa đau muốn chết, trước tới giờ cô chưa bao giờ bị thương nặng đến vậy ah, sau đó cô lại bắt đầu càm ràm: “Rosé, này đều tại chị đó, nếu chị không cáu kỉnh với em thì nói không chừng em sẽ không bị khuôn đúc nện vào, chị phải chịu trách nhiệm.”

Rosé thật sự muốn bóp chết Lisa mà! Lẽ ra cô không nên đồng ý cho Lisa đi vào nhà máy, lẽ ra cô nên tránh xa Lisa! Giờ thì tốt rồi, cái khuôn đúc nặng như vậy nện lên 1/3 bàn chân, không biết sau này Lisa có phải đi cà nhắc không nữa. Bảo bối nhà họ La nếu bị phế trên tay cô thì chỉ có Rosé cô chịu khổ thôi.

Chuyện Lisa bị thương không phải trò đùa nên Rosé không chút nào dám chậm trễ, bên này lái xe đưa Lisa đi bệnh viện thì bên kia đã gọi điện thoại kêu người tìm bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình giỏi nhất nước trực tiếp bao chuyên cơ đưa đến bệnh viện này.

Lisa vừa đến bệnh viện thì tất cả chuyên gia đã có mặt đầy đủ, phòng VIP cũng đã sắp xếp xong.

Rosé không phải người trong ngành y nên đối với mấy thuật ngữ ngành y cũng không hiểu, nhưng nhìn hình vẫn biết được một chút, không cần chuyên gia nói Rosé chỉ nhìn ảnh chụp thôi cũng biết được cái chân bị khuôn đúc đè có vài chỗ gãy xương. Rosé quả bị dọa sợ, e sợ Lisa sẽ bị tàn tật gì đó.

Vị bác sĩ nhìn thấy Rosé lo lắng liền nói không cần lo, chỉ cần phối hợp điều thị thì vết thương sẽ không ảnh hướng đến chuyện đi lại sau này của Lisa, đồng thời ám chỉ mình là bác sĩ mổ chính hơn 20 năm, kinh nghiệm phong phú, đã trị qua rất nhiều thương tổn còn nghiêm trọng hơn thế này nhưng tất cả đều bình phục được.

Một loạt kiểm tra trước phẫu thuật xong, thấy không có gì khác thường liền trực tiếp đưa Lisa vào phòng phẫu thuật.

Lisa sắp vào phòng phẫu thuật thì kêu Rosé lại, cô nói với Rosé: “Cái kia, chuyện chân em bị thương nhất định phải giữ bí mật, đừng cho ai khác biết.” Chân thật đau ah, nước mắt lưng tròng nói với Rosé.

Rosé hỏi: “Ai là ai?”

Lisa gào thét nói: “Người nhà của em ah, không thể nói cho họ biết ah, em là trộm chạy về nước á!” Trộm chạy về nước rồi để chân bị nện phải đi cà nhắc, nếu để cho người nhà biết được thì nhất định cô sẽ bị mắng suốt ah! Cuộc đời à, đành phải say goodbye rồi.

Rosé liền hiểu được ý của Lisa, nhanh chóng đồng ý: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết.” Hiện giờ cô hận không thể hủy bỏ chứng cứ coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua. Nhưng mà không thể ah! Rosé nhớ tới lần trước Lisa bị Yejun đánh tới nằm viện, lúc đó Lisa chỉ bị thương da thịt bên ngoài thôi đều đã kinh động La lão gia phái người tới. Lần này thì thật sự là bị thương đến gân cốt, nếu để La lão gia biết được thì chắc chắn sẽ giơ chân đánh bạo ah! Rosé vừa nghĩ tới đó thì lệ rơi đầy mặt, tổn thương không thôi ah! Đừng nhìn Lisa suốt ngày không đứng đắn chạy lăng xăng thế đấy nhưng thật ra toàn thân đều là vàng khảm kim cương, tất cả tài sản của La gia đều nằm trên người em ấy, thiếu cọng tóc nào đều coi chừng La gia liều mạng.

Phẫu thuật rất thuận lợi, giải phẫu xong thuốc tê vừa tan thì Lisa liền la làng chân đau, đau đến cô nằm trên giường đều nước mắt nước mũi lưng tròng.

Rosé canh giữ bên Lisa nửa bước cũng không dám rời, xem ra chuyện đi khảo sát nhà máy coi như bị mắc cạn rồi. Nhà máy lúc nào cũng có thể xem nhưng nếu tiểu tổ tông này không tốt lại thì coi như cô mắc tội nặng rồi. Rosé nhìn Lisa vô cùng đau đớn hỏi: “Nếu không tôi kêu bác sĩ tới tiêm thêm thuốc giảm đau cho em nha?”

Lisa lắc đầu liên tục, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, đáng thương trả lời: “Có chị liền không đau.” Hít hít mũi, tiếp tục chảy nước mắt, khóc!

Rosé đương nhiên biết Lisa giả đáng thương và làm nũng, nhưng mấu chốt chính là Lisa cũng không phải hoàn toàn giả bộ, vừa phẫu thuật xong quả thật chân rất đau. Lisa không thấy được chân của mình bị khuôn đúc nện thành cái dạng gì, nếu cô thật sự tận mắt thấy thì cái mũi chân kia thật làm cho người ta hoài nghi thịt xương đều bị cán nát rồi. Nhưng giờ cô có thể làm gì đây! Lisa làm nũng kéo tay của cô dựa lên mà khóc, hơn nữa còn cọ cọ nước mũi, nhưng như vậy cô cũng chỉ có thể để cho Lisa cọ, chỉ cần tiểu tổ tông cảm thấy thoải mái là được rồi. Rosé trông chừng bên cạnh nhưng cô cũng không nói lời an ủi, chỉ có rút khăn giấy nhẹ nhàng thay Lisa lau nước mắt.

Lisa nằm trên giường bệnh ôm cánh tay của Rosé, mặt chôn trong ngực Rosé. Cô nằm trong ngực Rosé rất thoải mái, tuy chân đau nhưng cũng may Rosé dung túng hơn nữa còn đặt biệt ôm cô an ủi, Lisa xịt xịt mũi, đem mặt oa trong ngực Rosé không ngừng thút thít, rồi yếu ớt kêu lên một chữ “Đau” liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng chống đỡ hết nổi, ngủ mất!

Rosé thấy Lisa ngủ rồi, cẩn thận rút tay đang bị Lisa đem làm gối đầu ra, cánh tay lúc này đã tê rần. Cô bóp bóp bàn tay để giúp khí huyết lưu thông. Khóe mắt Rosé liếc thấy trên áo mình có chút lạ liền cúi xuống, thấy trước ngực là một mảnh nước đọng, nhìn sơ qua tưởng nước miếng nhưng kỹ lại thì thấy bên mắt Lisa vẫn còn đang đọng nước, là nước mắt.

Rosé có chút nghĩ mông lung: Lisa nhất định là đau chết đi. Cô nghe thấy Lisa hừ nhẹ “đau” một tiếng sau đó không yên ổn mà giật giật, dọa cô cứng nguyên tại chỗ không dám cử động, sợ sẽ làm Lisa tỉnh lại. Căn cứ theo đau bụng dì cả của cô mà nói thì lúc ngủ hình như sẽ không đau mà?!

Thư ký Lee nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, thấy Lisa đang ngủ liền nhỏ giọng nói với Rosé: “Giám đốc Park, đã muộn rồi cô về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông coi La tiểu thư.”

Rosé lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Những người kia còn bên ngoài?”

Thư ký nhỏ giọng trả lời: “Xưởng trưởng và những người phụ trách bộ phận liên quan đều ở bên ngoài.”

Chủ lớn mang khách tới tham quan nhà máy thế mà ngay mí mắt để cho khách xảy ra chuyện, boss không lên tiếng thì thử hỏi người nào dám đi? Ngoan ngoãn thủ sẵn ở ngoài xem người ta có cần gì không để làm chân chạy việc.

“Kêu bọn họ về hết đi, chị thay tôi cầm theo đồ dùng cá nhân vào đây.”

“Ai!” Thư ký trả lời rồi lại liếc mắt nhìn Lisa.

Rosé tiếp tục dặn: “Chuyện Lisa về nước và bị thương không nên để người khác biết, cứ xem như hôm nay chưa có gì xảy ra.”

“Vâng!” Thư ký trả lời rồi đi ra ngoài.

Rosé thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh nhìn Lisa, không khỏi nghĩ: “Lisa, là do kiếp trước tôi thiếu nợ em hay là em kiếp trước thiếu nợ tôi mà muốn suốt đời dây dưa để trả đây.” Cô dĩ nhiên biết Lisa đã vì cô mà làm những gì, trái tim cô cũng không phải làm bằng sắt, cô có thể cảm nhận được Lisa đối đãi với mình thế nào, chân thành, thật ý như một đứa bé. Lần đầu Rosé vì Lisa mà đau lòng, đau lòng Lisa đặt tình cảm lên mình, đau lòng Lisa vì tới gần mình mà bị thương. Đau lòng, nhưng rồi lại không biết làm sao.

Rosé ngồi một lát thì thư ký đưa đồ tới. Cô rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện Lisa tỉnh. Thấy Lisa động đậy muốn đứng dậy dọa Rosé nhanh chóng chạy tới đè Lisa lại. Rosé nói: “Đừng nhúc nhích, bây giờ em không thể cử động.”

Lisa cắn môi nhìn Rosé, đôi má ửng đỏ.

Rosé nói: “Nằm xuống” Muốn đem nửa thân của Lisa vác trở về giường.

Lisa mặc dù rất mắc cỡ nhưng cũng phải nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh, chị kêu y tá đỡ em đi toilet đi.” Cô nhớ tới đầu giường có chuông kêu liền muốn quay người bấm chuông.

Rosé cúi người lấy từ dưới gầm giường ra một bình tiểu: “Dùng cái này.”

Lisa nghe vậy lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn Rosé, hốt hoảng ra tiếng: “Nằm tè?” Trời ạ…! Xấu hổ đến muốn đổ mồ hôi lạnh luôn.

Rosé giải thích: “Hai ba ngày sau khi phẫu thuật không được xuống giường, chỉ có thể dùng cái này.”

“Em ---“ Lisa kẹp chặt 2 chân, hận không thể nín chết mà! “Em không đi!” Cô ráng nhịn, quay lại giường nằm. Nhưng mà sao có thể nín được ah! Bình nước biển bên cạnh từng chút từng chút lách vào trong bàng quang của cô. Lúc Rosé ôm cô đã cảm thấy muốn đi toilet rồi, nhưng mà ở trong ngực mềm mại không nỡ chuyển thân nên cố gắng nhịn, nhịn đến mức nếu nhịn nữa thì sẽ “dấm đài” a. Cô khẽ cắn môi nói với HRosé: “Cái kia, Rosé, chị ra ngoài kêu y tá vào giùm em.” Dứt lời, cái gì cũng mặc kệ nhấn nút gọi y tá tới.

Y tá tới rất nhanh, y tá vừa đi vào thì Lisa hận không thể ném cái ly trên đầu giường vào mặt người kia – đậu xanh, sao lại là nam!

Lisa mặt nghẹn đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi kêu: “Đổi một y tá nữ tới!” Phòng bệnh VIP, tất cả người chăm sóc đều là nam đấy!

Vị nam y tá kia khoa tay múa chân nói mình là y tá chính quy ưu tú nhất.

“Vậy cũng không được.” Mặt Lisa đều muốn biến xanh rồi.

Vị nam y tá đấu lần nữa sự bất đắc dĩ: đêm nay hắn trực ban, vào cái giờ này Lisa muốn đổi cũng không đổi được, tuy cùng trực ban còn có hai người nữa nhưng phòng VIP bên cạnh đang bệnh tình nguy kịch hiện còn đang cấp cứu, tất cả y tá trực đều chạy tới đó rồi.

Lisa đều muốn cắn nát hàm rồi, đến mức cô phải kẹp hai chân run run. Sắc mặt tái nhợt kêu: “Vậy tôi cũng không cần anh. Tôi tự mình làm! Anh, Rosé cả hai ra ngoài hết.” Xong cô nhìn Rosé khẽ vươn tay, “Bồn tiểu.”

Rosé nói với nam y tá: “Xin lỗi, để tôi giúp em ấy, phiền anh ra ngoài trước được không?”

Nam y tá thấy vậy mới nhẹ gật đầu: “Bồn tiểu dùng không thuận tiện, nhớ khi xong giúp cô ấy lau sạch sẽ.”

Rosé thật sự không nhịn được nữa, thật muốn chửi mấy câu để cho hắn lăn lẹ, nhưng mà tu dưỡng tối thiểu của cô may mắn còn sót lại, áp chế gào thét lại bên trong, chỉ cầm gối đầu che mặt mình lại, thở dốc kêu: “Hai người đi ra ngoài, để tôi tự làm.”

Giọng Rosé trầm xuống: “Đừng tùy hứng, em vừa mới phẫu thuật xong không thể cử động bậy, nếu bị gì thì coi chừng cả đời đi đường đều cà nhắc đấy.”

Nghe câu dọa này của Rosé xong Lisa không dám lên tiếng nữa rồi. Cô sợ hãi hút hít lấy gối đầu ra, nước mắt lưng tròng nhìn Rosé.

Rosé thấy nam y tá đi ngoài rồi tiện tay đóng của lại, xong quay lại dổ cho Lisa vài câu: “Cũng không phải chưa từng thấy qua chỗ kia của em, có gì mà thẹn thùng chứ?”

Mặt Lisa đơ một chút rồi mới kịp phản ứng lại: “Chuyện kia với đi tiểu sao có thể so được chứ?”

Rosé cầm bồn tiểu hỏi: “Vậy em muốn tè dầm trên giường hay muốn nghẹn hư bàng quang?”

Nếu tiểu trên giường thì phải đổi giường, mà chuyện đổi giường động tác nguy hiểm như vậy rất không an toàn cho vết thương. Lisa quẫn bách cứng ngắt nói: “Bồn tiểu.”

Rosé đem bồn tiểu đặt dưới người Lisa, vì để tránh cho Lisa xấu hổ nên xoay lưng lại.

Đây là lần đầu tiên Lisa nằm trên giường tiểu ah, phía dưới tiếp xúc với bình tiểu, nhưng vì vấn đề cấu tạo cơ thể nên nước tiểu vẫn theo khe mông một đường lạc trôi, chỗ ngày thường sẽ không dính thì bây giờ đều dính ah! Cái loại cảm giác làm người khác lệ rơi đầy mặt này Lisa thật không muốn hình dung.

Rosé nghe tiếng nước đã dừng, quay đầu lại giúp Lisa lấy bình tiểu ra.

Lisa vừa thẹn vừa giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói: “Rosé, lau.” Lúc này cô hận không thể nung chảy cái khuôn đúc rồi đúc lại rồi lại nung chảy nó mà! Tâm đều muốn chết ah!

Rosé lấy khăn nhẹ nhàng giúp Lisa lau thân dưới.

Lisa mắc cỡ đến nỗi tất cả máu huyết đều tập trung lên cổ, cả gương mặt đỏ bừng như gan heo. Cô xấu hổ nhỏ giọng nói: “Rosé, nếu mai mốt chị có bị như vầy thì tôi nhất định sẽ chăm sóc chị.”

Rosé giương mắt quét nhìn Lisa một vòng: “Tôi có tội với em à?”

“Không có!

“Vậy mà em còn trù tôi?”

Lisa nhanh chóng nói: “Bậy bậy bậy, nói bậy không nên thành! Bậy bậy bậy, gió lớn tiêu tan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top