Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44

"Tuy Rosé tỏ vẻ dạo này mình rất rảnh rỗi có thể ở lại bệnh viện chăm sóc, và Lisa cũng rất muốn Rosé ở lại với cô nhưng cô không muốn chị ấy vì mình mà phải bôn ba mệt nhọc. Dù sao cũng không phải lo chuyện ăn uống chữa bệnh. Chữa bệnh thì có bác sĩ, tất nhiên Lisa tin tưởng Rosé nhất định sẽ tìm chuyên gia giỏi nhất nên cứ thuận theo lời bác sĩ dặn dò và phối hợp điều trị; còn về phương diện ăn uống, quả thật xứng với cái danh phòng Vip của bệnh viện, có cả phòng bếp riêng, Lisa có đầu bếp riêng làm đồ ăn, còn về phần chăm sóc thì ở trong bệnh viện tìm hai người hộ lý chuyên nghiệp vậy là mọi thứ giải quyết OK hết, còn mấy chuyện vặt vãnh thì cô kêu người của mình tới làm là xong.

Lisa là loại người không thể ngồi yên một chỗ, cho nên nằm trên giường hai ngày, chịu đựng tới ngày thứ ba liền tìm chiếc xe lăn điện chạy khắp nơi, cái chân bị thương hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của cô. Vừa thay băng thay thuốc xong, Lisa cũng thay luôn bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên xe lăn điện, dẫn theo vệ sĩ ung dung thoải mái ra khỏi bệnh viện.

Buổi chiều, Rosé tới bệnh viện thăm, khi vào phòng chỉ thấy nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp phòng, bộ đồ bệnh nhân của Lisa được đặt trên đầu giường, còn tất cả vật phẩm có giá trị đều được thu dọn sạch sẽ, chỉ để lại mấy đồ dùng lặt vặt, đến vệ sĩ cũng không thấy. Cô gọi điện cho Lisa hỏi em ấy đang ở đâu. Lisa nói cho cô biết mình ở trong bệnh viện chán quá nên đi dạo phố một lát, Lisa còn kính mời cô đi dùng cơm chung. Rosé sửng sốt vài giây mới hỏi: "Chân của em lành rồi hả?"

Lisa hiên ngang trả lời: "Bác sĩ nói em vẫn có thể hoạt động bình thường, hơn nữa còn kêu em phải ra ngoài hít thở không khí trong lành nhiều chút, chỉ nằm liệt trong bệnh viện như vậy đối với thân thể không tốt."

Rosé thở dài một hơi, không nói. Trong lòng thầm nghĩ: "Em thật sự nằm trên giường bệnh sao? Ngoại trừ ngày nhập viện, ngoại trừ lúc truyền nước biển thì có lúc nào em chịu an phận nằm trên giường bệnh đâu?"

Lisa không thấy Rosé nói nữa nên chỉ dặn dò Rosé đừng quên tới đây dùng cơm rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, cô nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu Song Joshua đang ngồi bên cạnh nói tiếp.

Song Joshua nói: "Bản án của Yejun được kết an rất nhanh, không có động đến Dino, cũng đã theo chỉ thị của cô trả tiền viện phí cho ba hắn, tổng cộng hơn hai trăm ngàn, đầu tuần đã xuất viện. Ba tháng trước, hắn bán nhà lấy tiền đi đánh bạc, kết quả thua hơn ba trăm ngàn."

Lisa trầm mặc hai giây, sau đó lại hỏi: "Vậy giờ hắn còn đánh bạc không? Còn nợ người ta bao nhiêu tiền?"

"Không còn chơi nữa, tiền nợ tôi cũng đã thay hắn trả hết. Tổng cộng hơn ba triệu." Song Joshua nói xong liền cầm một chồng biên lai đưa cho Lisa: "Đây đều là giấy nợ mà tôi đã giúp hắn trả."

Lisa đối với việc một tên nghiện bài bạc hơn mười năm đột nhiên không đánh nữa có chút ngoài ý muốn, cô hỏi: "Làm sao mà hắn có thể từ bỏ chuyện đánh bạc được?" Cô cúi đầu nhìn đống giấy tờ kia, thấy trong đó khoản nợ lớn nhất cũng hơn sáu trăm ngàn. Nói cách khác, Dino đã từng một đêm thua hơn sáu trăm ngàn, thua hơn sáu trăm ngàn còn không bỏ được, vậy tại sao mới thua có ba trăm ngàn thì đã cai rồi?

Song Joshua nói: "Dân đánh bạc mỗi lần đánh đều là mang theo tâm lý đánh lần cuối cùng rồi thôi, bọn họ đều nghĩ đánh thắng một trận rồi không đánh nữa nhưng kết quả thường thường là càng lún càng sâu. Dino tháng trước thua liên tiếp ba mươi trận, vốn chính là tiền chúng ta đưa để trả tiền thuốc men cho ba hắn và cho con gái hắn đi học. Nhưng kết quả là thua sạch toàn bộ, tán gia bại sản cộng thêm bọn cho vay nặng lãi tìm tới tận nhà, cho nên đến tiền cho con gái đóng học phí cũng mất hết."

Lisa "A..." một tiếng rồi hỏi: "Sau đó thì sao?" Cô đoán chừng vào lúc này Song Joshua mang tư thế Bồ Tát ra ngoài cứu khổ cứu nạn rồi!

"Tôi bảo hắn kêu tất cả chủ nợ gọi ra hết, sau đó giúp hắn trả hết toàn bộ số nợ rồi đưa thêm hắn một trăm ngàn phí an gia."

Ực...? Lisa không khỏi trừng mắt nhìn Song Joshua, lòng thầm nghĩ, anh thật đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn mà, nhưng cứ cứu người theo cách như vậy, nhất định hắn sẽ coi anh là cây ATM sống, sẽ cứ tiếp tục đánh bạc rồi sau đó khi có chuyện thì tìm anh cầu cứu, không phải sao? Nhưng mà nếu như vậy thì Song Joshua cũng sẽ không để Dino tới gặp cô rồi.

Song Joshua nói tiếp: "Sau đó tôi để hắn ta cầm một trăm ngàn đó cùng đi phát tài với tôi. Tôi có quen một người chuyên gian lận bài bạc, giao tình cũng khá. Người này trong lúc gian lận bị phát hiện nên bị người ta chặt tay, nhưng vẫn có vài tên đồ đệ theo hắn lăn lộn. Tôi lúc này mới mời bọn họ tới hỗ trợ, đợi lúc bọn họ đi đánh bài thì tôi kêu Dino đi cùng, để hắn ta có thể nhìn rõ những chuyện thắng thua trong sòng bạc là như thế nào." Anh ta khẽ cười một tiếng: "Chuyện bài bạc này làm gì có chuyện xem vận may mà thắng chứ!"

Lisa vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ: "Không phải anh dẫn Dino đi xem gian lận bài bạc như thế nào, mà là cho hắn biết hắn là thịt dê, nhìn những người vui vẻ mà làm thịt chính mình!"

Song Joshua nói: "Đêm đó tôi và Dino, còn có ba tên đồ đệ của người chuyên gian lận bài, tổng cộng có năm người cùng đi, trên bàn lúc đó cũng có một đám khác, hai người, còn lại là một ít người làm ăn và một vài người là quan chức, cuối cùng đám người kia kiếm được ba trăm ngàn, còn chúng tôi kiếm được hơn tám trăm ngàn." Anh ta dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp: "Từ đó về sau Dino không còn đánh bạc nữa."

Lisa thầm nghĩ: "Còn có thể lại bánh bạc nữa hay sao? Dù gì Dino cũng là ngôi sao trong đám cảnh sát hình sự, là quan chức của chính phủ, hôm nay lại tìm được người muốn dùng hắn, giúp hắn có tiền đồ tốt hơn chẳng lẽ hắn ngu ngốc bỏ con đường tốt không đi, lại chạy theo mấy tên gian lận rồi tốn thêm mấy năm tinh lực để lăn lộn giang hồ à? Hơn nữa còn có tấm gương cao thủ gian lận bị chặt mất cánh tay trước mặt rồi, cho dù học thành thì không biết chừng cũng có ngày bổ nhào một cái coi như xong đời. Là cảnh sát, cho dù có gặp họa mất mạng thì gia đình người thân vẫn có tiền trợ cấp của chính phủ và còn được cái danh liệt sĩ, nhưng gian lận một khi bị phát hiện rồi thì đoán chừng không chỉ bị một chữ "Đáng!" mà còn bị xỉ vả nhiều hơn, hơn nữa con gái Djno ở ngoài nói "Ba tôi là cảnh sát" so với "Ba tôi là tên gian lận" thì có mặt mũi hơn nhiều."

==========

Dino vẫn luôn hoài nghi người sau lưng Song Joshua là Rosé, chứ chưa bao giờ nghĩ đến người đó lại là Lisa, khi thấy Lisa chân băng bó thạch cao ngồi xe lăn điện xuất hiện thì hắn thoáng sững sờ, nhưng nhìn qua Song Joshua đi bên cạnh Lisa, hắn mới đứng dậy cung kính lên tiếng: "La tiểu thư."

Lisa quét mắt thấy trong gạt tàn thuốc đã có vài đầu thuốc lá, rồi để Dino ngồi xuống.

Song Joshua đẩy Lisa vào cửa xong, cũng đi theo mấy vệ sĩ ra ngoài đứng chờ.

Dino nói: "Tôi thật sự không ngờ người đó chính là La tiểu thư." Năm ngoái Lisa ở trong nước gây ra vài chuyện để cho một số người có liên quan biết đến nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới người đó chính là Lisa. Dùng thế lực của La gia thì cần phải phí sức lớn đến vậy để lôi kéo tên cảnh sát quèn như hắn? Nói đến địa vị hôm nay của La lão gia thì chỉ cần ngồi một chỗ dậm chân đều có thể gây ra rung động, dưới trướng ông ấy cũng có rất nhiều người thì sao có thể đến phiên hắn?

Lisa hỏi: "Có chút ngoài ý muốn à?"

Dino trả lời: "Đúng là có chút." Hắn biết Lisa đã di dân, quanh năm ở nước ngoài, cũng mơ hồ hiểu được La gia để Lisa ở nước ngoài là để rửa tiền, cho nên với người có lai lịch như Lisa thì cho dù muốn kết giao cũng không đến phiên loại người có thân phận như hắn! Dù sao lẽ ra người này nên giao lưu với những gia đình quyền quý phú hào hoặc tiểu thư gia thế chứ?

Lisa không thích quanh co lòng vòng, cô nói thẳng với Dino: "Tôi chưa quen được cuộc sống ở đây nhưng lại không muốn dựa vào người nhà nên muốn tìm vài người tin cậy thay tôi làm chút chuyện."

Dino nhìn Lisa: "La tiểu thư cảm thấy tôi là người đáng tin?"

Lisa không trả lời: "Anh cứ nói đi?"

Dino thành tâm nói: "Cảm ơn La tiểu thư." Hắn nghiện đánh bạc, Lisa có thể lợi dụng điểm yếu này để sai hắn như chó săn, hoàn toàn không cần phải phí sức như vậy, nếu như vậy đời này của hắn, gia đình hắn đều bị hủy bởi hai chữ "đánh bạc" này. Nhưng giờ lại giúp hắn bỏ bài bạc, tiêu pha một đống tiền lớn như vậy, không chỉ cứu hắn mà còn là cứu cả gia đình hắn. Chữ cảm ơn này Dino phát ra từ tận đáy lòng, không chỉ cảm ơn Lisa cứu hắn mà còn cảm ơn Lisa đã để mắt tới hắn. Dù sao hắn chỉ là một con nghiện bài bạc, người nào biết rõ hắn đều không thèm liếc mắt nhìn tới.

Lisa nói tiếp: "Chuyện bản án của Yejun và tôi, chắc anh có biết tới?"

"Nghe được một vài lời đồn."

Lisa nói: "Cũng có người muốn điều tra tiếp bản án này phải không?"

Dino gật đầu: Bản án này trước sau, hắn đoán chừng liên lụy không ít nhân vật lớn.

Lisa nói: "Có người muốn dùng cái bản án này lấy cớ để tiếp cận tôi và Rosé. Tuy sau này nó không giải quyết được gì nhưng lại làm tôi có chút mơ hồ không rõ."

Dino hồ đồ rồi: Người trong cuộc có địa vị như Lisa còn mơ hồ thì thử hỏi một tên cảnh sát quèn như hắn sao có thể biết được? Kéo! Tròng mắt hắn đảo một vòng rồi hỏi: "La tiểu thư, ý của cô là muốn tôi giúp cô điều tra người đứng sau việc này?" Cái này cũng quá đề cao hắn đi, những người kia căn bản là người hắn không thể với tới được?

Lisa cười cười, nói: "Anh chỉ cần giúp tôi để ý hai người, một là Kim Yohan, hai là Jiwon."

Dino gật đầu, nếu nói rõ theo ai ra tay thì mọi chuyện dễ làm rồi, điểm nghi hoặc này cũng đã sáng tỏ. Hắn làm bên hình sự trinh thám nên chuyện điều tra là sở trường của hắn, nhưng tại thì tham mê cờ bạc làm người ta chướng mắt nên ai cũng không thèm để ý đến, không ai muốn lôi kéo hắn, cho nên nói tới chuyện phe phái hắn rất là sạch sẽ, vì điểm này mà Lisa mới tìm hắn. Tuy nói Lisa muốn dùng hắn mới tới giúp hắn nhưng cũng có nghĩa là cô để mắt tới hắn. Dino âm thầm cảm khái: gặp được chỗ dựa rồi.

Lisa từ tốn nói: "Tôi đã xem qua lý lịch của anh rồi, anh rất có tài nên tương lai muốn lên làm cục trưởng cũng không phải việc gì khó."

Dino kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lisa.

Lisa nói tiếp: "Chỉ hy vọng ánh mắt của tôi không sai, có thể thấy được ngày nào đó anh lên được chức cục trưởng." Nói xong cô vui vẻ cười cười.

Dino lớn tiếng nói: "Cảm ơn La tiểu thư."

Lisa mỉm cười khoát tay nói, "Tôi còn có việc đi trước." Cô đưa cho Dino một dãy số điện thoại: "Nếu có chuyện quan trọng thì cứ gọi cho tôi." Nói xong liền bấm nút cho xe lăn điện tự động chạy ra ngoài.

Tới giờ cơm, Rosé đúng hẹn đi vào. Cô vừa đẩy cửa vào đã thấy Lisa ngồi trên xe lăn điện bấm nút chạy tới chạy lui. Cô đi tới giữ lấy xe lăn của Lisa đẩy tới trước bàn cơm: "Ngồi xe lăn chạy một ngày còn chưa chơi chán à?"

Lisa đáp: "Không chán chút nào, làm người phải có chút thú vui để tự tiêu khiển nha." Cô nói xong liền chạy xe qua bên cạnh rồi cầm lấy một bức tranh đưa cho Rosé: "Chị xem giúp tôi bức họa này. Hôm nay tôi đi qua một tiệm đồ cổ thấy đó."

Rosé mở bức họa ra, phát hiện đây là tác phẩm của Gong Min Wang.

Lisa hỏi: "Giống bút tích thực không?"

"Giống!" Rosé không có ý tốt trả lời, bút tích thực còn đang treo trong nhà của cô mà.

Lisa duỗi ra ba ngón tay.

Rosé hỏi: "Ba Triệu?" Cô thầm nghĩ: đúng là coi tiền như rác!

Lisa quét mắt nhìn Rosé: "Ba trăm!"

Rosé kêu lên: "Rẻ như vậy?" Vậy thì không có coi tiền là rác! Cô đem bức tranh cuộn lại cất kỹ.

Lisa hỏi: "Hời không?"

Rosé nói: "Tuy là đồ dỏm nhưng cũng có chút tuổi, miễn cưỡng cũng xem là đồ lỗi thời. Mà em mua cái này làm gì?" Lisa bỏ ra ba trăm ngàn nói rõ em ấy biết đây là đồ dỏm, nhưng nếu không có việc thì em ấy mua đồ dỏm làm gì?

Lisa nói: "Mua để chơi chứ sao." Khi thấy được bức tranh này cô không khỏi có chút cảm khái. Ông cô là người xuất thân nghèo khổ, mười mấy tuổi đã nhập ngũ, lưu lạc nửa đời trong mưa bom bão đạn, cẩn thận kinh doanh cả đời mới tạo dựng được địa vị ngày nay cho La gia. Chỉ trong vòng hai, ba mươi năm La gia cũng dần giàu lên, đặc biệt trong hai mươi năm gần đây, La gia thu không ít tài nguyên, nghe thì có chút quý giá nhưng so với những danh gia vọng tộc thì lập tức bị đánh trở về nguyên hình nhà giàu mới nổi. Ông nội cô thích sưu tầm một ít đồ cổ trang trí trong nhà, trong nhà đồ cổ thật không ít nhưng cũng không thiếu những thứ đồ cổ dỏm này, mỗi khi Lisa thấy những vật này, rồi nghĩ tới những gia tộc truyền thừa hai ba trăm năm kia, nghĩ đến bầu không khí nội liễm của những gia tộc kia trong lòng không khỏi dâng lên một chút tư vị không lời, "kinh doanh", "truyền thừa", "gia tộc" những chữ này bồi hồi thật lâu không tiêu tan được, cô cũng muốn tích lũy một chút gì đó để truyền xuống đời sau, nhưng rồi lại không biết mình có thể giữ lại được cái gì để đủ tư cách truyền thừa. Tiền sao? Haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top