Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45

"Hơn tám giờ tối, Lisa và Rosé cơm nước xong xuôi đi ra, vừa mới ra khỏi cửa nhà hàng, khóe mắt thoáng thấy một người đàn ông mặt một bồ đồ đen ngồi đọc báo trên ghế ngoài vỉa hè, cảm thấy người này có chút quen mắt nên cô cố nhìn kỹ lại, chợt cảm thấy kinh ngạc. Người đàn ông kia thấy Lisa liền lập tức đứng dậy rời đi.

Lisa quắc tay với hai vệ sĩ để cho họ đuổi theo. Cô ngẩng đầu nhìn quay thì thấy có hai người đang cúi đầu đi đường. Lisa nhỏ giọng nói: "Rosé, đi nhanh nào.'' Cô mỉm cười, hướng lầu hai có một người đàn ông đang ngồi uống trà đưa một ngón tay lên, hơi gật đầu dùng động tác im lặng.

Rosé hỏi: "Sao vậy?" Cô đứng sau giúp Lisa đẩy xe, bị Lisa kéo lại gần.

Lisa thấp giọng: "Có sát thủ, có lẽ mục tiêu là chị."

Sát thủ? Nói đùa gì vậy! Rosé biết Lisa sẽ không đùa giỡn những chuyện này, hơn nữa vệ sĩ của Lisa cũng đã đuổi theo, dĩ nhiên là đã xảy ra chuyện.

Tài xế của Rosé ở phía sau nghe được có sát thủ cũng vô thức nhìn quanh, mặc dù không phát hiện gì khác thường nhưng vẫn lấy thân mình che chắn bên cạnh Rosé.

Lisa thấy vẻ mặt khẩn trương của anh ta liền nói: "Đừng lo lắng, đây là Hàn Quốc."

Rosé hỏi: "Hàn Quốc thì sao?" Bước chân cũng nhanh hơn. Cô thầm nghĩ mình đâu có đắc tội ai đến nỗi bị người ta thuê sát thủ tới giết thế này?

Lisa nói: "Hàn Quốc quản chế súng ống rất nghiêm đó." Nếu ở nơi công cộng mà trắng trợn bắn chết người thì chắc chắc gây lớn chuyện, những sát thủ kia cũng đừng nghĩ tới việc tìm đường trở về.

Hai người ra tới đường lớn, Lisa nói với tài xế: "Anh đi lấy xe đi, chúng tôi đứng đây chờ."

Anh ta có chút lo lắng, do dự hỏi: "Vậy Park tiểu thư..." An toàn của Park tiểu thư thì sao?

"Yên tâm đi, có tôi ở đây sát thủ sẽ không ra tay."

Rosé nói với tài xế: "Anh đi lấy xe đi." Cô quay sang Lisa, hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ sợ em?"

Lisa nói: "Tuy tôi không biết ai mướn bọn họ nhưng có thể coi như tôi có quen biết đi, quan hệ với boss của bọn họ cũng không tệ." Cô ở cạnh Rosé, còn có quen biết với bọn họ, nếu bọn họ dám ở trước mặt cô giết Rosé thì bọn họ nghĩ mình có thể thoát được sao? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn giết mình diệt khẩu chắc?

Hai vệ sĩ của Lisa chạy về, nói với Lisa: "Sếp, không có đuổi theo."

Lisa nhẹ nhàng gật đầu, thấy tài xế của Rosé đã lái xe tới, liền kêu vệ sĩ đỡ cô lên xe.

Sau khi lên xe, thắt tốt dây an toàn, ngồi vững vàng xong, Rosé mới hỏi Lisa: "Bối cảnh của mấy người sát thủ này là sao?"

Lisa trả lời: "Từ nước ngoài tới, chắc có người dùng tiền mời bọn họ về." Cô hỏi Rosé: "Là ai muốn đưa chị vào chỗ chết vậy?" Cô cảm thấy Rosé là người lúc nào cũng muốn dĩ hòa di quý, cầu tài không cầu khí thì ai lại muốn đưa chị ấy vào chỗ chết?

Rosé lắc đầu. Cô cũng không nghĩ ra được ai muốn giết mình, càng không liên quan dính dáng gì với bên nước ngoài cả. Cô ngoại trừ đi công tác hoặc đi thăm người thân và đi mua sắm thì trên cơ bản cơ đều ở trong nước, mấy phần đầu tư ở ngưới ngoài cũng không có cạnh tranh gì đặc biệt. Cô gọi điện cho Je Hoon kêu hắn gửi thêm vài vệ sĩ đến. Gọi điện thoại xong, cô quay lại hỏi Lisa: "Em quay về bệnh viện sao?"

Lisa nói: "Tôi đưa chị về nhà."

Rosé trả lời: "Tôi đưa em về bệnh viện trước, chút nữa Je Hoon sẽ phái người tới đón tôi." Cô mỉm cười: "Không cần lo lắng đâu."

Lisa nói: "Tôi còn rất lo, tuy bọn họ không thể dùng súng nhưng không có nghĩa là họ không biết dùng những vật khác. Giống như trên đường, bọn họ lái xe tải cố ý va chạm với xe chị, chị nghĩ xem chiếc xe này của chị có thể chống được va chạm với xe tải không hoặc..." Cô vung tay lên rồi giả bộ làm động tác tông xe "Xe tải tông vào đuôi xe một cái làm xe chị lật nhào, chị nói... người trong xe còn có thể sống sót sao?"

Rosé nghe vài ví dụ của Lisa càng hoảng sợ, trừng mắt Lisa: "Em coi đây là đóng phim à!"

Lisa hỏi: "Vậy chị cho rằng những chuyện tông xe này không có thật à? Ở I-ran tôi đã tận mắt thấy bọn họ làm rồi đó!"

Rosé kinh ngạc mở to mắt nhìn Lisa. Hiển nhiên đối với chuyện Lisa chạy tới I-ran xem sát thủ làm việc hoàn toàn không hiểu nổi.

Lisa biết Rosé nghĩ gì, cô nói: "Tôi có rất nhiều mối làm ăn ở vùng Trung Đông, chị cũng biết ở nơi đó rất loạn. Mà việc buôn bán của bọn họ chủ yếu làm ở Âu Mỹ và Trung Đông, nên tôi có phiền toái gì cũng đi tìm bọn họ giải quyết."

Rosé nghĩ nghĩ: "Nếu như nhóm người này không quen biết với em thì hôm nay sẽ thế nào?"

"Nếu như không quen thì có nghĩa là không nhận ra được bọn họ nên dĩ nhiên không đề phòng, nói không chừng hôm nay bọn họ đã hoàn thành công việc rồi." Lisa không khỏi thầm nghĩ may mắn, cô nghĩ nghĩ nói: "Nếu tìm họn hắn làm việc có nghĩa là người đó không biết rõ tôi, chắc là thông qua con đường nào đó giới thiệu, hơn nữa người chủ mưu có lẽ là người Hàn Quốc."

Rosé đối với mấy chữ “đã xong việc” càng nghĩ càng sợ, trước mắt cô cảm thấy trên đầu mình treo lủng lẳng mấy cây đao. Chỉ có ngàn năm làm tặc chứ không có có ngàn năm đề phòng cướp, hơn nữa lần này có sát thủ nhìn chằm chằm, cô không có khả năng mọi lúc đều đề phòng không có chút sơ hở nào. Về sau đi đâu đều muốn vạn phần cẩn trọng, muốn ra cửa làm chút việc cũng bất tiện. Hơn nữa sát thủ từ nước ngoài tới, nếu bọn họ giết cô, cảnh sát có vào cuộc điều tra thì cũng đã vượt quá khả năng điều tra ở trong nước, cho dù có điều tra thì đoán chắc cũng không giải quyết được gì, huống chi lúc này những sát thủ kia chưa có ra tay, cảnh sát có thể vì vài câu nói của Rosé cô mà đi điều tra ư? Không bằng, không chứng, không động tĩnh thì có thể điều tra được gì? Chỉ sợ mỗi việc lập án thôi cũng không có khả năng! Tiên hạ thủ vi cường trước tiên giết những sát thủ này trước? Giết người nước ngoài, nếu cảnh sát điều tra được cô thì dù không bị xử bắn cũng ở tù cả đời. Rosé muốn giải quyết việc này thì tốt nhất chỉ còn cách nhờ Lisa hỗ trợ. Cô nói: “Em có thể nghe ngóng được là ai muốn giết tôi được không?”

Lisa nói: “Khó, sát thủ có luật của sát thủ, cho dù chị có giết bọn họ thì họ cũng không tiết lộ thông tin của người ủy thác, bởi vì như vậy sẽ làm mất uy tín, sau này khó có thể làm ăn, hơn nữa còn làm cho người ủy thác bất an, sẽ mời nhóm sát thủ khác giết người diệt khẩu.” Lisa nói: “Trước mắt phải giải quyết nguy hiểm của chị đã. Sau đó, tôi sẽ liên hệ nói chuyện với boss của bọn họ, xem họ có thể từ chối chuyện mua bán này hay không. Nhưng mà cho dù họ không làm, thì không có nghĩa là người muốn giết chị sẽ không tìm người khác.”

Lisa đưa Rosé về nhà, mượn phòng làm việc của Rosé dùng một lát, cô đi vào phòng đóng cửa lại, sau đó gọi một cuộc gọi quốc tế.

Sau khi thấy Lisa đi vào phòng làm việc, Rosé cũng không có vào phòng ngủ, cô gọi điện cho vài người quen ở cục cảnh sát nhờ bọn họ lập tức ra nhà hàng lấy CCTV để điều tra, chắc lọc hình ảnh của những tên sát thủ kia rồi nghĩ cách giám sát hành tung của bọn họ. Trong nhà của Rosé nơi nào cũng gắng CCTV, cả toàn biệt thự đều được giám sát chặt chẽ. Cô mở màn hình CCTV và giám sát âm thanh ở phòng làm việc ra, thấy Lisa đang ở trong phòng vừa lấy xe lăn điện chạy vòng vòng vừa dùng tiếng Anh nói chuyện điện thoại:

“Nếu các người vẫn cố ý ra tay thì tôi sẽ làm cho bọn họ khó mà sống để trở về. Cô ấy là người yêu của tôi, nếu các người phái người giết cô ấy thì sau này chúng ta khó có thể tiếp tục hợp tác.” Lisa chậm rãi nói “Hơn nữa, có lẽ có vài chuyện các người không biết, Rosé ở trong quân đội rất có bối cảnh, cũng có liên hệ với những người cấp cao ở Trung ương, nếu cô ấy có sơ xuất gì chắc chắn chính phủ Hàn Quốc sẽ yêu cầu cảnh sát Quốc tế can thiệp vào.” Có liên quan tới chính phủ thì thật sự không chỉ có mỗi điều động cảnh sát quốc tế không thôi đâu. Huống chi, một khi để cảnh sát quốc tế chú ý tới nếu nhẹ thì hoạt động sau này sẽ bị cản trở, còn nặng thì có lẽ bị cảnh sát tóm gọn trọn ổ.

Rosé đoán chừng bên kia sẽ tự biết phân nặng nhẹ, hơn nữa cũng có thể nể mặt Lisa mà lui bước, quả nhiên, Lisa nghe bên kia nói gì đó lập tức cười rạng rỡ nói cảm ơn. Sau đó Rosé còn nghe được Lisa nói: “Mặt khác tôi muốn nhờ các người giúp tôi một việc, tôi không muốn tên chủ mưu kia tiếp tục gây phiền toái cho Rosé.” Lisa dừng lại nghe bên kia nói vài câu xong liền nói: “Sống hay chết không quan trọng, nhưng có thể đem mọi chuyện làm cho sạch sẽ là tốt nhất.” Cô gật đầu một cái: “Tốt, một triệu đô. Chút nữa tôi sẽ kêu thư ký gửi tiền vào tài khoản các người. Gặp lại.” Lisa nói xong cúp điện thoại.

Rosé thấy Lisa ra khỏi phòng cũng tắt CCTV đi, xoay người thay một đồ mặc ở nhà. Vừa thay đồ xong thì nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra liền thấy được Lisa đừng ở cửa tươi cười với mình, nói: “Ổn thỏa rồi.”

Rosé đương nhiên biết mọi chuyện đã xong, cô nói: “Cảm ơn.” Một triệu đô không tính là số lớn nhưng nếu không phải Lisa thay cô đứng ra thì cô có cầm mười triệu đô đi tìm đám sát thủ này cũng vô dụng. Lisa thật tâm toàn ý mà che cở cô, chỉ đơn thuần vì yêu mà thay cô mà làm những việc này, thay cô che mưa chắn gió, thậm chí còn thuê người giết người muốn giết cô. Tất cả Lisa đều thay cô che chắn tổn thương.

Lisa nhếch miệng cười: “Cảm ơn cái gì? Còn cùng tôi khách khí gì chứ? Chị nghỉ ngơi đi, tôi đi về bệnh viện.”

“Tôi tiễn em.”

“Được, hôm nay chị vẫn nên yên ổn nghỉ ngơi ở nhà đó.”

“Được.”

Rosé tiễn Lisa ra cửa, nhìn cái người đi đứng không tiện kia được vệ sĩ đỡ lên xe, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không rõ, muốn gọi Lisa lại nhưng không biết nên nói gì. Cô nói: “Lisa, trên đường cẩn thận.” Rất muốn kêu Lisa ở lại nhưng không biết nên mở miệng thế nào, đứng ở cửa nhìn Lisa phất tay chào mình, nhìn xe Lisa chạy đi xa. Bên ngoài có sát thủ muốn giết cô, Lisa chỉ dùng một cú điện thoại, chỉ một câu: “Ổn thỏa rồi” liền làm cô bình an yên tâm lại.

Sáng ngày thứ hai, Rosé nhận được tin báo của mấy người trong cục báo lại, những người có mặt ở nhà hàng hôm qua đã rời khỏi nước.

Buổi chiều Rosé đi bệnh viện thăm Lisa, vừa bước vào phòng bệnh liền nhận được điện thoại của Somin em họ cô. Em họ cô thực tập ở công ty làm thư ký cho Lisa hai tháng, sau đó chuyện của Yejun chấm dứt em họ cô trở về bắt đầu xử lý công việc làm ăn của gia tộc. Somin sợ làm phiền cô nên trên cơ bản không có việc gì sẽ không tìm: “Somin, có việc?”

“Có có, Rosé, em nói cho chị một chuyện nha.”

“Thần thần bí bí, có chuyện gì?” Rosé cầm điện thoại đi vào phòng, nhìn Lisa cười cười rồi tiếp tục nghe Somin nói.

“Chị còn nhớ việc chị nhờ ba em điều tra tung tích của Yeri không, cô ta quả nhiên đang ở Mỹ!”

“Điều tra được rồi à?”

“Được rồi, Yeri còn ở trên bản tin.”

Rosé hỏi: “Bản tin? Cô ta ở trên bản tin nói gì hả?”

“Cô ta? Đương nhiên là cái gì cũng không nói được rồi. Để em gửi mail cho chị, chị nhìn sẽ biết, tuyệt đối là tin giật gân.” Nói xong Somin liền tắt máy.

Rosé dùng điện thoại mở mail, lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt. Tin tức, hình ảnh, có có ảnh khi sống và sau khi chết! Một nam một nữ, nữ là là vợ của Yejun, Yeri, còn người nam kia Rosé cũng biết, Kim gia Nhị công tử, em trai của Kim Yohan – Kim Soobin. Ảnh chụp hiện trường là một đống bừa bộn, giống như là do một trận nổ tạo thành, trên tin tức nói là do rò rỉ khí gas nên dẫn đến nổ lớn. Ai có thể nói cho cô biết Soobin tại sao lại chết chung chỗ với Yeri không?

Lisa hỏi: “Chị đang xem cái gì vậy? Làm gì mà tròng mắt đều muốn lồi ra cả thế?”

Rosé đưa điện thoại cho Lisa để cô ấy tự mình xem.

Lisa nhìn màn hình điện thoại của Rosé rồi nói: “Tôi còn có cái này.” Mở điện thoại của cô ra, trong đó có một video, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được Soobin và Yeri đang nấu cơm, Soobin còn thân mật ôm eo Yeri, sau đó phòng bếp nổ tung, lửa từ phòng bếp bắt đầu lan rộng cuối cùng đem cả tòa lầu chìm trong biển lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top