Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

53


Khu nhà của Jihyun là nơi tập trung công nhân viên chức tỉnh ủy, nơi đó từ trên xuống dưới đều là người của nhà nước, Lisa ở chỗ này rất bất tiện hơn nữa cô cũng muốn ở bên ngoài hoạt động với còn phải đi ăn cơm với Rosé.

Uee biết Lisa lần này về là để thu xếp việc của Jihyun nên dĩ nhiên sẽ không giữ lại, chỉ tha thiết mong Lisa sớm ngày cứu Jihyun ra.

Lisa từ trong nhà Uee đi ra, leo lên xe của Rosé, cô hỏi Rosé: "Yohan hiện giờ sao rồi?"

Rosé trả lời: "Yohan sáng sớm hôm qua đã tỉnh, nhưng chưa được hai phút thì ngủ lại. Nửa thân dưới của hắn giờ hoàn toàn không có cảm giác, vệ sinh cá nhân hoàn toàn không làm chủ được. Tối qua sau khi hắn tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là hỏi Bo Gum, nhưng sau khi biết Bo Gum đã chết, đau khổ muốn chết rồi, bác sĩ đành phải tiêm cho hắn một liều thuốc an thần, tới giờ vẫn còn ngủ."

Lisa “A..” một tiếng, nói: “Xem ra hắn đối với Bo Gum là thật lòng.” Vụng trộm nghiêng mắt nhìn Rosé một cái, rồi nói tiếp: “Vậy Jiwon sao mà chịu nổi.”

“Jiwon đã đề đơn ly hôn.”

Lisa kinh ngạc ực một tiếng, như vậy là chia tay? Được rồi, chuyện của Bo Gum và Yohan thật sự làm cho Jiwon nói riêng và cả nhà họ Jang nói chung đều bị mất hết mặt mũi, hơn nữa hai người thừa kế duy nhất của Kim gia đều gãy hết, hiển nhiên vận số cũng nhanh tới rồi, hơn nữa mặt ngoài còn cùng La gia đánh người sống ta chết, Jiwon không thừa dịp này ly hôn cho nhanh chứ chẳng lẽ còn muốn chung sống với người không yêu mình, hơn nữa còn bị tàn phế hay sao? Lisa nghĩ nghĩ, con ngươi đảo một vòng, xong nắm lấy bàn tay của Rosé viết xuống mấy chữ: “Tai nạn, Thật.”

Rosé im lặng nhìn Lisa, trên mặt không có bất cứ cảm xúc biểu thị “Đúng” hoặc “Không.”

Lisa nhếch miệng nhìn Rosé cười.

Rosé im lặng nhìn ngoài cửa sổ, sau vài giây quay lại hỏi: “Thật sự rõ ràng như vậy sao?” Cao tốc nhiều xe như vậy, con đường cua gắt như vậy, hơn nữa với một Bo Gum còn chưa quen thuộc xe mới thì không gặp tai nạn mới càng là chuyện ngoài ý muốn hơn!

Lisa lại viết lên bàn tay Rosé hai chữ: “Quá khéo!”

Rosé lần nữa im lặng, cô nhìn chằm chằm vào Lisa: “Giờ nói chuyện này còn ý nghĩa sao?”

Lisa lắc đầu. Cô chỉ cảm thấy chiêu này của Rosé thật quá tuyệt, tuyệt đúng là rút củi đáy nồi. Cô nghĩ nghĩ sau đó lại tiếp tục viết lên tay Rosé: “Chị cảm thấy Kim gia nghĩ sao về việc này?”

Rosé thấy Lisa cứ viết viết trên tay vừa tốn thời gian, hơn nữa mấy ngón tay của Lisa du tẩu trên tay mình làm ngứa từ tay cho đến người, cô đợi Lisa viết xong không nhịn được dùng sức nắm lấy nguyên nhân gây ngứa kia lại, ảo não hỏi: “Đừng viết lên lòng bàn tay tôi nữa được không?”

Lisa nhếch miệng cười cười, thấp giọng nói: “Thật ra là tôi muốn nắm tay chị”

Rosé trừng cô một cái, sau đó thả tay Lisa ra rồi viết vài chữ lên lòng bàn tay Lisa: “Sẽ có người nghi ngờ tôi nhưng thông qua tất cả kết quả điều tra của cảnh sát cuối cùng chỉ có thể kết luận có lẽ là tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng cho dù thế nào thì nhất định sẽ có người hận tôi tận xương.” Mỗi chuyện Soobin chết Kim gia cũng đã muốn đưa cô vào chỗ chết rồi.

Trợn to mắt nhìn mắt chữ viết, sau khi xem xong cô chỉ cảm thấy mắt thật là xót, nhanh xoa xoa mắt, nói: “Bọn họ có thể hạ độc thủ với anh hai.”

Rosé nói: “Sẽ không có chuyện đó, nếu anh của em ở trong thời gian tạm giam điều tra mà gặp chuyện thì bọn hắn sẽ phải trình bày thế nào?”

“Trình bày gì chứ, chỉ cần ra tay sạch sẽ tý là có đầy đủ lý do, chết cũng đã chết rồi, dù có điều tra ra thì cũng không được gì.” Lisa thở dài: “Em thật sự rất lo cho an nguy của anh hai.”

Rosé hỏi, “Lúc này mới lo, không chê quá muộn sao?”

“Trước khi Yohan tỉnh, Kim gia, thậm chí quan tâm của tất cả mọi người đều đặt trên người Yohan, không có thời gian mà lo việc của anh em. Nhưng hiện tại hắn đã tỉnh, vậy không còn giống trước nữa, thù hận, phẫn nộ sẽ liền giống như núi lửa phun trào, em đoán không chừng mấy ngày nữa sẽ có chuyện…” Lisa nghiêng người lại, nói với Rosé: “Chị đem danh sách tổ chuyên án cho em mượn.”

Rosé trả lời: “Ở trong nhà.”

Sau đó hai người cùng nhau về lại nhà Rosé, Rosé đem hồ sơ tổ chuyên án đưa cho Lisa. Toàn bộ lý lịch của người trong tổ chuyên án đều ở bên trong, bao gồm cả bối cảnh gia đình…, Rosé nói: “Chị đã kêu Ji Sung điều tra tất cả bối cảnh của những người này, xem có chỗ có dùng được không.”

Lisa lắc đầu, cảm thấy không ổn, đầu tiên cảm thấy thời gian không kịp chứ đừng nói đến những thứ khác. Cô đọc kỹ tất cả nội dung của hồ sơ, sau đó cầm ra một tập hồ sơ rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Rosé cũng nhìn, là tư liệu của con gái phó tổ trưởng, cô con gái một, ba năm trước đã ra nước ngoài học tập.

Lisa nhanh chóng đem hình chụp cô gái này gửi cho bạn bè mình bên nước ngoài, nhờ bọn họ truy tìm cô ta và bắt đầu theo dõi chặt chẽ, đồng thời kêu bọn họ gửi hai tấm hình về.

Rosé mơ hồ đoán được ý đồ của Lisa: “Em đây là?”

Trong ánh mắt của Lisa toát lên tia lạnh lẽo, nhe răng nói: “Nếu như anh em có việc thì cũng đừng nghĩ tới con gái hắn còn sống.”

Rosé: “…” Em mới là người độc ác nhất đó. Cô hỏi: “Chẳng lẽ em định cầm hai tấm hình này tới hỏi thăm?”

Lisa ừ một tiếng, lại nói: “Chứ chị nghĩ sao?” Cô nói tiếp: “Nếu anh em không có việc gì thì con gái hắn sẽ không có việc gì, nếu anh em có chuyện thì con gái hắn không yên.”

Rosé nói: “Nếu bọn họ thật muốn ra tay với Jihyun thì một vị tổ phó cũng không có tác dụng lớn gì, không có thể sẽ bảo vệ được Jihyun. Huống hồ nếu hắn biết được con gái mình ở trong tay em thì cũng tìm cách phản chế ngược lại em, dù sao Jihyun còn trong tay bọn họ, quyền chủ động vẫn thuộc về bọn họ. Nếu như em trước sau muốn dùng con gái hắn để đổi Jihyun thì em cảm thấy mình sẽ có lợi thế sao?” Lưỡng bại câu thương sẽ đem đến tác dụng ngược lại, không chừng Jihyun còn bị chết thảm hơn, hơn nữa Lisa còn có thể bị liên lụy vào.

Lisa: “A…” một tiếng nói: “Cho nên phải đi nói chuyện với hắn thật tốt.”

Tim Rosé nhảy một cái: “Nói cái gì?”

“Xúi giục, kêu hắn trở thành nội ứng, hứa chia cho hắn chỗ tốt, hắn lúc này đào ngũ còn có thể lập công, tương lai Kim gia bị lật đổ hắn không những không có việc gì còn thăng quan tiến chức.” Lisa nhếch miệng cười cười, lộ hàm răng trắng tinh: “Em không tin hắn dám đưa an nguy của gia đình và tiền đồ của mình không để ý mà cắm đầu đi vào ngõ cụt.”

Rosé hỏi: “Vậy người đi bàn bạc là ai?”

Lisa nói: “Là chị a! Chị là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên chuyện con gái của hắn bị bắt cóc không có liên quan gì tới chị, trái lại chị chính là người cứu con gái hắn. Đi thôi, trước tiên em kêu người đem con gái hắn trói lại rồi đòi một số tiền chuộc lớn, chị chỉ việc đưa tiền chuộc và cứu người, lúc cứu người chị ở trước mặt hắn diễn một vở kịch vậy là xong. Mọi chuyện em sẽ sắp xếp, chị đi trước chuẩn bị đi.”

Rosé im lặng nhìn Lisa! Tên nhóc này, thuê sát thủ giết người, bắt cóc cũng đều làm được! Cô tức giận hỏi: “Em muốn làm xã hội đen à?”

Lisa nhếch miệng cười cười: “Vũ lực là cách uy hiếp tốt nhất.” Bằng không các quốc gia tại sao phải ra sức liều mạng phát triển lực lượng quân sự làm cái gì! Việc này nhất định phải làm, cho dù tên phó tổ trưởng kia nghĩ việc này do La gia làm, mặc kệ phó tổ trưởng bên kia có nguyện ý nhận cái tình này của Rosé hay không thì cũng phải nhận – bởi vì Yohan đã tàn phế, Kim gia không còn trụ được lâu nữa, còn không biết nhanh chóng gió chiều nào theo chiều ấy sao.

Rosé liếc xéo Lisa, gọi điện cho Jae Hee để theo dõi phó tổ trưởng kia để tìm cơ hội sắp xếp cho hai người gặp mặt.

Lisa cẩn thận đi đến trước mặt Rosé, bày ra vẻ mặt nịnh nọt cười cười hỏi: “Đêm nay em có thể ở lại đây không?”

Rosé sao không biết được tâm tư của Lisa, cô giả bộ ngạc nhiên hỏi: “Nhà của em không phải ở cách vách sao? Chỉ vài bước thôi, không xa.”

Lisa quyết tâm chắc chắn, từ trong túi quần móc ra một hộp nhẫn, mở ra liền thấy được một cái nhẫn đính kim cương cực bự, cô khom chân quỳ một chân xuống trước mặt Rosé, kiên định nói: “Em cầu hôn chị.” Khẩn trương đến nỗi cả người đều run lên, hai mặt đỏ bừng như màu gan heo.

Rosé bị hành động Lisa chấn kinh, ngây người mười giây mới phục hồi tinh thần lại được, cô đóng nắp hộp lại, kéo Lisa lên: “Em không cảm thấy vậy là quá nhanh sao?”

Nhanh? Lisa cảm giác mình sống một ngày dài như một năm, mỗi ngày đều nhớ tới Rosé, hơn nữa chuyện này cũng đã kéo dài gần một năm rồi. Cô nói: “Hai chúng ta quen biết cũng được một năm rồi mà? Không nhanh!” Cô nhớ lại từ lúc mình bắt đầu quen biết Rosé rồi nhớ lại lúc mình thích Rosé, cô cũng không cảm giác được hai người tiến triển quá nhanh.

Rosé đem hộp nhẫn nhét lại vào trong túi Lisa, sau đó giúp Lisa quay người lại đẩy tới cửa, sao đó còn giúp Lisa mở cửa: “Trời không còn sớm, tối nay chị còn có xã giao, thứ lỗi không thể tiếp đãi.”

“Rosé - ” Lisa chưa từ bỏ ý định kêu lên, còn muốn vùng vẫy.

Rosé nói: “Em cho tôi chút thời gian suy nghĩ, Lisa, tôi đúng là có tý tình cảm với em cũng có chút thích em, có lẽ hai ta rất thích hợp với nhau nhưng có nhiều chỗ tôi vẫn nghĩ chưa thông.”

Rosé muốn cân nhắc, Lisa còn gì để nói, chỉ còn cách phiền muộn cầm lấy chiếc nhẫn chạy về nhà tiếp tục kế hoạch giăng lưới bắt cá.

Rosé hiểu rõ tâm ý của Lisa, từ trước tới giờ đều hiểu, điều làm cô khổ chính là của ải của chính mình thôi. Cô tin tưởng Lisa nhưng thủy chung vẫn luôn cảm thấy giữa hai người vẫn giống như là đang lợi dụng lẫn nhau, tầng này quan hệ hợp tác lại làm cô bản năng kháng cự Lisa. Tình cảm là ngang hàng, cô không muốn chuyện tình cảm giữa hai người vẫn đan xen mạnh yếu, cô cũng không muốn chuyện tình cảm lại xen lẫn sự lợi dụng, từ trong sâu thẩm trái tim cô, cô muốn một tình yêu thật thuần túy.

Nửa đêm Lisa bị điện thoại của Uee đánh thức. Chị dâu thân yêu của cô mơ thấy Jihyun bị người dùng đại hình tra tấn đến chết làm cô ấy từ trong mơ mà khóc tỉnh, vừa tỉnh lại liền gọi điện cho Lisa, khóc cầu Lisa nhanh chóng tìm cách cứu Jihyun ra, chỉ cần cứu được Jihyun ra thì cái gì đều mặc kệ, hao tốn bao nhiêu đều nguyện ý. Lisa cũng biết lần này Uee vì chuyện của Jihyun mà lo lắng không yên, người có thể tìm cũng đã tìm rồi, không ít cấp trên vì Uee mà đi hỏi thăm việc này, theo lý thuyết chuyện Jihyun bị điều tra nhận hối lộ nhưng lại không có chứng cứ xác thực, lại được nhiều cấp trên quan tâm thì chiếu lý là đã nên được thả rồi, nhưng bởi vì có người bên trong động tay chân nên làm việc này càng trở nên xa xa không hẹn. Lisa an ủi trên điện thoại cả buổi, kêu Uee ngày mai đi tìm mấy người cấp cao tạo áp lực để hối thúc đội điều tra ra kết quả nhanh chóng – một là vô tội phóng thích, hai là đem chứng cứ đưa cho tổ tư pháp khởi tố.

Những chuyện này đối với Lisa mà nói đại biểu bốn chữ “Thời gian cấp thiết”. Tổ điều tra dưới áp lực của cấp cao không có khả năng kéo dài quá lâu, cho dù không lập tức thả người thì cũng phải định ra một kỳ hạn. Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, tổ điều tra không thu thập được gì từ Jihyun, cũng không tra được chứng cứ Jihyun nhận hối lộ cuối cùng cũng chỉ còn cách xin cấp trên thả người. Nếu như đem Jihyun vô tội phóng thích thì chỉ sợ bọn hắn sẽ không có kết quả tốt, nếu không bị cắt chức cũng bị điều đi nơi khác nhận một công việc nhàn rỗi. Nếu như Jihyun bị định tội thì kết quả lại khác, thẩm tra nghiêm minh lập nhiều đại công, dù có nhiều người ghi hận cũng không thể động vào bọn hắn, về tương lai nếu tiếp tục làm việc tốt, không sợ không có tiền đồ.

Ở lúc Uee bốn phía đi tìm người giúp thì đồng thời Rosé cũng đã bắt được liên lạc với tổ phó điều tra, trước ném ra cành ô liu lấy lòng, phân tích thế tục trước mắt rồi ra lời khuyên. Rosé và phó tổ trưởng nói được một nửa thì phó tổ trưởng nhận được điện thoại của con gái gọi tới – bị bắt cóc! Bọn cướp yêu cầu năm trăm ngàn đô la, trong hai ngày không giao tiền liền giết con tin. Bắt cóc! Một là con gái mình ở nước ngoài tỏ ra giàu có làm cho người khác nổi lên tư tâm hoặc cũng có thể là do Rosé ở sau lưng bày trò, nếu không sao có thể trùng hợp đến vậy. Nhưng cũng mặc kệ cái nào, phó tổ trưởng đều bị hù ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như đối phương thật sự muốn tiền thì hắn căn bản không thể đào ra được năm trăm ngàn đô lô tiền chuộc, báo cảnh sát càng không thể, hắn không muốn đem tính mạng con gái mình ra nói giỡn. Nếu là Rosé làm thì con gái mình đã rơi vào tay Rosé, nói cái gì hắn đều nghe.

Rosé thấy phó tổ trưởng sau khi tiếp nhận điện thoại xong sắc mặt đều trở nên xanh xao lúng túng, cô hỏi: “Hoshi phó trưởng, làm sao vậy?”

Phó tổ trưởng hai mắt lập lòe, hắn cầm điện thoại đưa cho Rosé xem: “Đây là con gái của tôi, vừa rơi vào trong tay bọn bắt cóc, bọn hắn yêu cầu trong vòng hai ngày giao năm trăm ngàn đô, nếu không sẽ giết con tin.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top