Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

58

"Người lạ? Nhà của Lisa lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, vậy mà có người lạ vào nhà? Trong mắt Rosé xoẹt qua tia nghi hoặc, cô xuống xe nhìn ngôi nhà cách nhà mình hai tường rào, thấy có một bảo vệ ăn mặc đặt biệt tươm tất đứng trong sân, cô hơi hồ nghi hỏi: “Từ khi nào mà vệ sĩ nhà em lại ăn mặc có quy củ như vậy?” Nhìn thật giống như nhân viên nhà nước.

Lisa quệt miệng nhỏ một cái: “Đó không phải là vệ sĩ của em.”

Bằng không sao cô vừa nhìn liền biết nhà mình xuất hiện người lạ được. Vác vẻ mặt mang theo biểu tình không vui đi về phía nhà mình, trong lòng thầm nghĩ không biết là ai tới nữa. Nếu như người lớn trong nhà tới thì tốt xấu gì cũng phải gọi điện thông báo chứ, cho dù không cho ra sân bay đón thì cũng phải gọi điện nói trước một tiếng không phải sao? Chẳng lẽ là Jisoo? Nhưng vệ sĩ của Jisoo bình thường cũng mặc thường phục và thường hay ẩn núp ở nơi nào đó bảo vệ từ xa mà, đâu có như giờ mặc đồng phục còn nghênh ngang xuất hiện trước mặt, với lại vô duyên vô cớ Jisoo chạy tới đây làm gì? Lisa vừa bước vào sân nhà mình đột nhiên nhìn thấy hòn non bộ bên cạnh có người, cô tập trung nhìn kỹ, một đầu tóc dài xoăn nhẹ, mặc một cái áo len màu rượu đỏ, một cái quần đen dài đang đứng trước hàng rào chào hỏi với Rosé. Lisa kêu một tiếng: “Chị Jisoo, sao lại là chị? Mà sao chị tới cũng không báo trước cho em một tiếng.”

Jisoo quay lại, vẻ mặt buồn bực: “Sao? Jihyun không báo cho em à?”

“Báo gì? Báo chị tới? Trời ạ, chị tới thì còn lâu ảnh mới gọi báo cho em! Mà chị muốn tới thì sao không gọi điện trực tiếp cho em?” Lisa thấy Jisoo tới liền thờ phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút tức giận, mà sao tự nhiên tới nhà của người ta chứ! Đêm nay người ta không rảnh!

Sắc mặt Jisoo càng thêm tức tối: “Chị xin nghỉ đông, nhưng cuối cùng bị tóm cổ bắt đi làm công chuyện.”

Lisa rướn cổ lên nhìn Jisoo “Ha ha” cười to mấy tiếng: “Chị nói thiệt à?”

Jisoo ai oán một tiếng, cô nói: “Lịch trình nghỉ phép đi Bắc Âu cũng đã sắp xếp xong xuôi hết, đến vệ sĩ đi theo cũng sắp xếp xong, nhưng tới lúc chuẩn bị đi thì lại báo là không thể đi được!” Đáng giận nhất là người yêu của cô cũng vì chuyến du lịch này xin nghỉ, kết quả cuối cùng bị cô bỏ lại trong nhà đang giận kia kìa.

Lisa lòng sinh cảnh giác: “Ai không cho chị đi?”

Jisoo miệng chu ra: “Còn có thể là ai?”

Lisa nháy nháy mắt, hỏi: “Chị tới một mình?” Chẳng lẽ ông nội cô có chuyện gì nên phái Jihyo tới? Sao không nghe một chút động tĩnh gì vậy!

Jisoo im lặng nhìn Lisa kiểu em thấy chị giống như một mình đi tới đây sao?

Lisa nhảy tới trước mặt Jisoo: “Có chuyện gì xảy ra hả?”

Jisoo đột nhiên nhìn về phía sân sau kêu một tiếng: “Chú Hai!”

Lisa lập tức quay lại, vừa quay lại liền thấy ba mình đứng ở sân sau nhà hút thuốc. Mắt cô trợn tròn: “Ba!” Càng lạ hơn chính là ba cô chạy đến sân sau hút thuốc! Cô vô thức chỉ vào nhà, quay lại hỏi Jisoo: “Không phải ông nội cũng tới chứ?”

Người có thể làm cho ba trốn đi hút thuốc chỉ có thể là ông nội.

Jisoo gật đầu, vỗ vỗ vai Lisa: “Sân em trang trí không tồi!” Sau đó thu lại vẻ mặt mất hứng, kéo Lisa vào nhà.

Lisa thật sự muốn chửi thề một câu nhưng không thể, vì ba cô còn đang nhìn chằm chằm. Cô nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười chạy qua: “Ba, sao cha tới đây?” Xong cô nhìn về phía nhà Rosé, phát hiện Rosé đã vào trong rồi. Lidsa đặc biệt muốn khóc đó, Rosé à, sắp tới miệng rồi mà còn bị vụt mất, chuyện bực nhất là chính cô lại thả bồ câu (thất hứa) với Rosé rồi.

Doyoon vẫn luôn nghiêm túc, thấy con gái đã lâu không gặp của mình cũng không cười, ngậm điếu thuốc không lạnh ko nhạt ừ một tiếng, rất giống như người này không phải con gái mình, là người qua đường mà thôi. Lisa nhìn khuôn mặt này của ba liền phiền muộn, trong lòng thầm nghĩ: “Ba à, ba nhìn con gái ruột của mình mà nụ cười cũng không có, sao có thể trách con và ba không thân thiết được.”

Tuy Doyoon không vì con gái ruột của mình bán rẻ tiếng cười nhưng ánh mắt luôn rơi vào con gái, giống như đang đánh giá, đoán chừng là đang nhìn con mình có khỏe không, có béo hay gầy tròn hay dẹp gì đấy không.

Lisa nhìn ba mình, với khuôn mặt không cảm xúc ấy cô không đoán ra được gì, hơn nữa cô đối với người ba ruột thịt này của mình có chút sợ nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh cẩn thận hỏi thăm: “Ông nội cũng tới ạ?” Nhìn thế đứng của Doyoon liền biết là xuất thân nhà võ, nhìn dáng đứng liền có một cổ khí thế không giống người thường.

“Ừ, ngày kia là đại thọ tám mươi tuổi của Jung Woo Sung, ông con đi ngang qua đây nên thuận tiện ghé thăm con một chút. Dạo này công việc của con có bận không?” Doyoon thấy tới giờ này Lisa mới về nhà, còn tưởng rằng Lisa bận công việc.

“Không bận, không biết mọi người tới nên con ra ngoài chơi.” Lisa cẩn thận trả lời, “Là Jung Woo Sung người từng đỡ đạn cho ông nội ạ?” Từ nhỏ cô đã biết ông nội mình có một người bạn thân, người bạn thân này đã hai lần cứu mạng ông nội cô, một lần là trong lúc nguy hiểm đã đẩy ông nội ra một mình trúng đạn, thiếu chút nữa không cứu được, tuy sống sót nhưng vẫn để lại di chứng, phổi không tốt nên luôn ở trong viện an dưỡng. Ông nội nhớ cái ân tình này nên thường xuyên tới thăm, đối với con cháu của Woo Sung cũng rất tốt, hình như bây giờ con cháu ông ấy sống cũng không tệ.

Doyoon “Ừ” một tiếng, giống như muốn ông nói hai chữ thì phải đưa thêm tiền vậy.

Lisa với Doyoon thật sự không thể nào tìm được tiếng nói chung, liền nói: “Ba, con vào vào chào ông nội.” nói xong thì nhanh chóng lăn đi. Cô vào nhà tìm một vòng, lên tới sân thượng lầu hai mới tìm thấy La lão gia. La lão gia đang ngồi trên ghế nằm, một bên đang nói chuyện gì đấy với vệ sĩ. Lisa biết rõ bố trí sân thượng nhà mình, vì bên dưới có cây nên che khuất sân thượng, từ dưới không thể thấy được sân thượng nhưng từ bên trên nhìn xuống thì tầm mắt rất thoáng, hai sân trái phải đều nhìn rõ, đường từ ngoài vào cũng rất rõ ràng. Cô đoán chừng lúc mình về ông nội đã biết.

Lisa chạy vội tới sau lưng ông, cánh tay hướng cổ ông nội khoát lên, mở miệng làm nũng: “Ông nội, tới cũng không báo trước cho con một tiếng, hại người ta nhìn thấy có người lạ trong nhà còn sợ nhà mình bị chiếm rồi chứ.”

La lão gia hỏi: “Hửm? Jihyun không gọi báo cho con à?”

“Báo cái cọng lông gà á, đến điện thoại còn không có.” Lisa duỗi tay kéo kéo cái ghế bên cạnh qua, thân thể uốn éo dựa vào ông nội ngồi xuống. Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao lần này ông lại kéo theo ba con với chị Jisoo cùng tới luôn vậy?”

“Ba con đi họp, đúng lúc gặp được. Còn chị Jisoo của con…” La lão gia không vui vung tay lên.

Lisa sững sờ, sao, chị Jisoo có chuyện? Cô lại bắt đầu hiếu kỳ: “Chị Jisoo bị làm sao ạ?”

La lão gia phẩy tay để mấy vệ sĩ lui xuống. Cái trán vốn đã có nếp nhăn giờ phập phồng thành đồi núi, vẻ mặt buồn rầu cầm lấy ly trà uống, sau đó lại thở dài một hơi, ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn thẳng về Lisa.

Lisa nhìn thấy ánh mặt của ông nội trong lòng không khỏi sợ hãi. Cô nói: “Ông nội, có gì thì cứ nói thẳng đi ạ.” Rồi nhỏ giọng một chút: “Chẳng lẽ có bí mật khó nói? Là về chuyện chị Jisoo sao?” Chuyện chị Jisoo bị tâm thần là một bí mật rất khó nói thẳng, nhưng không phải trong nhà ai cũng biết bí mật này sao?

La lão gia không nặng không nhẹ nói: “Jisoo cùng với một cô gái tên Kim Jennie rất thân thiết, hình như là quen nhau, ông còn nghe nói hai đứa nó định qua Thụy Điển kết hôn.” La lão gia rất bình tĩnh mà thuật lại, nhưng cái lông mày kia, nhăn đến Lisa cũng muốn thắt theo.

“Thình thịch” hai tiếng, tim Lisa như muốn lọt ra ngoài, trong lòng không khỏi run sợ! Chuyện của Jisoo thế mà ông nội lại biết! Mà Jisoo còn không biết tới chuyện ông nội đã biết nữa! Ông nội có thể nói chính xác tên của Jennie, với tính tình của ông chắc có lẽ sớm đã cho điều tra cặn kẽ rồi. Trong lòng Lisa không ngừng run lên, thầm kêu: “Chị Jisoo, chị xong rồi!” Lúc này ông nội không có phát tác chỉ sợ là chưa nghĩ ra nên phát tác thế nào thôi.

Càng làm cho Lisa không ngờ tới là ông nội lại vì chuyện này mà xoắn xuýt! Sau khi nói xong chuyện của Jisoo, ánh mắt La lão gia vẫn còn ở trên người cô, thấy sắc mặt cô không phải kinh ngạc mà là kinh hãi liền đoán được. La lão gia trực tiếp hỏi: “Con cũng biết chuyện này?”

Lisa bị dọa không nhẹ, nửa điểm không dám khinh thường. Cô giãn sắc mặt, thấp giọng nói: “Chuyện này ở nước ngoài cũng rất bình thường, ở Mỹ hôn nhân đồng tính đều được công nhận mà.” Cô vừa nói xong liền thấy ánh mắt ông nội hiện lên tia giận dữ, giống như bão tố sắp nổi lên vậy. Cô lại không nhanh không chậm nói tiếp một câu: “Nhưng đây là Hàn Quốc, không giống như Mỹ.”

La lão gia gật đầu, vì câu nói này của Lisa mà sắc mặt tốt hơn được một chút.

Lisa biết rõ ông nội đã nhìn ra manh mối trên người mình nên cũng không dám giấu: “Trước kia con cũng đã gặp cô ấy được hai lần, cũng nhìn ra được chị Jisoo và Jennie ở chung với nhau rất là vui vẻ…” Vừa nói tới đây liền thấy được sắc mặt của ông nội càng ngày càng tối. Lisa nói tiếp: “Chị Jisoo bị trầm cảm, trạng thái tinh thần cũng không tốt, con nghĩ nếu có người có thể làm chị ấy vui vẻ là tốt rồi, đối với sức khỏe chị ấy rất có lợi.” Cô dừng lại một chút, thần sắc có chút khó khăn, giống như còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

La lão gia: “Con nói tiếp đi.”

Lisa nói: “Nếu như Jennie là nam thì ông nội có phản đối không?”

La lão gia vẻ mặt khó chịu: “Tên nhóc mới hai mươi tuổi vừa ra đời, gia đình làm công ăn lương, có cái gì tốt?”

Lisa “xoẹt” mà phun ra tiếng cười: “Ông nội, con không nghĩ tới ông cũng chê bai xuất thân của người khác nha, trước kia nhà chúng ta cũng không phải là gia đình quyền quý gì mà.” Lời này vừa nói ra liền chiêu tới một ánh mắt sắc như dao của ông nội. Lisa vội vàng nghiêm mặt lại: “Con hiểu ông nội muốn nghe ý kiến của con. Vậy con đây nói cái nhìn của mình.”

La lão gia kéo căng mặt gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn người thì đằng đằng sát khí.

Lisa nói: “Mặc kệ thân phận gia đình ra sao, người là quan trọng nhất, người không có, thì cái gì cũng không có. Nhà của chúng ta, đời chúng con chỉ có ba người là con, chị Jisoo, anh Jihyun. Con ở nước ngoài, trên cơ bản không liên quan đến việc trong nước. Anh Jihyun, hiện tại quan trường tuy kém chị Jisoo một chút, tuy nói tương lai sẽ phát triển nhưng nếu không có chị Jisoo thì cũng rất đơn độc, nếu như tương lai nhà chúng ta chỉ dựa vào một mình anh Jihyun thì khó tránh khỏi có chút không an toàn.”

Sắc mặt La lão gia vẫn âm trầm như trước, ông ra hiệu Lisa nói tiếp.

Lisa còn nói: “Tình hình của chị Jisoo không giống với người khác, nếu là người khác thì còn có thể hướng chị ấy tạo áp lực để chị ấy lựa chọn hôn nhân hoặc cái khác. Còn với chị Jisoo, nếu muốn chị ấy và Jennie chia tay không phải là không có cách, nhưng con chỉ sợ tới lúc ấy, chị Jisoo vạn nhất tích tụ tâm tình làm bệnh tình nặng thêm…” Cô dừng một chút, âm thanh hơi trầm: “Nếu cường ngạnh đem hai người họ tách ra, con sợ sẽ thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, bởi vì một chuyện không lớn cũng không nhỏ mà đem một người phế đi, ông nội, được không bù mất.”

Ngọn lửa giận dữ đã lóe lên trong mắt La lão gia, ông chính là sợ bức điên Jisoo nên mới ẩn nhẫn không phát, nhưng kêu ông bỏ mặc Jisoo thì vạn lần không dược.

Lisa nghĩ nghĩ, nói: “Ông nội, nếu như động Jennie, cũng có thể sẽ bức chị Jisoo.”

Thần sắc La lão gia đã gần như dữ tợn, những nếp nhăn đều méo mó lại, gân xanh nổi đầy trên trán, đôi mắt cũng đỏ lên.

Lisa cũng bị thần sắc này của ông nội dọa không nhẹ, hai tay đều run rẩy, nếu ông nội thật sự nhẫn tâm ra tay thì chuyện bóp chết một người cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Đầu gối cô cong lại, quỳ gối xuống trước mặt La lão gia: “Ông nội, chuyện của chị Jisoo với Jennie nếu bị mọi người biết thì quả thực rất bất lợi, thậm chí có thể hủy đi tiền đồ của chị ấy, nhưng nói đi nói lại, nếu như cả người cũng mất thì tiền đồ gì đó còn quan trọng không, huống chi với chuyện này chỉ cần xử lý thích đáng thì không nhất định là chuyện xấu. Dù sao con cảm thấy được mặc kệ phát sinh chuyện gì, người cũng là quan trọng nhất. Cũng giống như Kim gia, nhà bọn họ thế lực cũng không nhỏ, Soobin vừa chết, Yohan thì phế, cả gia tộc lập tức sụp đổ. Nếu như Yohan không tàn phế, cho dù chuyện tình cảm của hắn với Bo Gum bị phát hiện thì nhiều lắm cũng chỉ là đắc tội với Jang gia, không đến mức tán gia bại sản như hiện tại. Ông nội, giữa hai cái hại thì nên chọn cái ít hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top