Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

65

Jisoo bệnh cảm nặng thêm, hơn nữa vẫn còn đang mang bệnh, sốt cao 42 độ, không nhập viện sao được! Cô đơn giản làm thủ tục nhập viện, vào nằm ở bên cạnh phòng bệnh Lisa. Tình hình này của Lisa cho dù là trong nhà có bác sĩ, có trang thiết bị cũng phải ít nhất một tuần mới có thể xuất viện về nhà tiếp tục điều trị. Chị em đồng thời nằm viện, vừa khớp có bạn. Nhưng mà Lisa vô cùng đau đớn, không rảnh đi để ý Jisoo, còn Jisoo sau khi uống thuốc cảm cũng mệt rã rời chỉ muốn ngủ liền, trở về phòng bệnh của mình ngủ, để lại Lisa cho Rosé chăm sóc, chiếu cố, hai chị em đều ở phòng bệnh dưỡng bệnh.

Hơn mười giờ đêm

Lisa đau đến khó chịu, ghé vào trong lòng Rosé rên rỉ làm nũng. Rosé ngồi ở đầu giường ôm lấy Lisa, vỗ về nhẹ nhàng trên đầu Lisa giống như trấn an trẻ con. Tiếng gõ cửa vang lên, Rosé tưởng y tá đến thay thuốc liền lên tiếng đáp:"Mời vào." Cô nhìn đến bình treo ở đầu giường nói:"Dịch truyền vẫn nhỏ chưa hết, có lẽ còn một lát nữa."

Trong mũi truyền đến một mùi hương thơm, loại nước hoa mắc tiền này hiển nhiên không phải một người y tá có thể dùng được. Rosé quay đầu nhìn, chỉ thấy một người ăn mặc đoan trang, phảng phất ra một phu nhân khuôn mẫu quý phái đứng ở trước cửa.

Người phụ nữ này tóc uốn nhuộm nâu ở phía sau, mặc một thân tây trang chỉnh tề, quần áo được cắt may tỉ mỉ, giờ phút này đang hé miệng có chút sửng sốt nhìn hai người.

Liếc mắt nhìn lại, Rosé cảm thấy nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ nỗi đã gặp qua ở đâu. Cô nghi hoặc hỏi:"Xin hỏi bác là...."

"Người phụ nữ kia phản ứng lại, đầu tiên là lui về sau mấy bước nhìn rõ số phòng, tiếp đó mới đi đến nhìn xem Lisa đang nằm ở trên đùi Rosé, xác định mình không đi nhầm phòng tìm lộn người. Trong mắt nghi hoặc càng sâu, hỏi: "Các người..." Hành động này cũng quá thân mật đi! Vừa mới nghe chồng kể qua chuyện Jisoo và Jennie, lúc này bà đối với việc này đúng là đang nhạy cảm! Hai người con gái, miễn là không phải loại quan hệ này, có thân cận cũng không đến mức đồng thời ôm nhau một dạng thế này đi?

Âm thanh này vừa nghe Lisa có phần quen tai? Giọng điệu mở lời lại càng kì quái, là ai mà lại tới vào nửa đêm đây? Cô từ trong lòng Rosé ngẩng đầu lên, kết quả bởi vì hai mắt đẫm lệ mờ mịt không thấy rõ hình dạng người kia, chờ sau khi đem nước mắt lau đi, bất thình lình thấy mẹ đứng bên cạnh mình, cả kinh hô to: "Mẹ!" Nhìn đến mẹ phản ứng nhất thời kinh ngạc, trước mắt là chính mình và Rosé ôm nhau có chút không thích hợp, tình thế cấp bách kéo chu miệng sang một bên, một ngón tay chỉ vào chân, gần như khóc hô: "Đau a!"

Một tiếng "Mẹ" kia làm Rosé sợ tới mức rùng mình. Khó trách cô cảm thấy người này nhìn quen mắt, rõ ràng chính là mẹ Lisa! Cô ở Seoul cùng La phu nhân có gặp qua một lần, khi đó La phu nhân không để kiểu tóc này cũng chỉ trang điểm ăn mặc tương đối giản dị, thế cho nên không có ấn tượng cũng không phải quá thất lễ đối với La phu nhân.

Baram cũng bị tiếng khóc cùng nước mắt trên mặt Lisa dọa sợ, cả suy nghĩ cũng toàn bộ rơi xuống trên cái chân bị thương của con gái, bà gấp giọng nói: "Nghe ba con nói chân bị thương, ra làm sao? Hả? Ông ấy nói về sau có thể bị tàn tật, con như thế nào để bị thương vậy! Mau, để mẹ nhìn xem." Người chưa thấy gì như La phu nhân lúc này cũng hoảng thần.

Lisa từ trong lòng Rosé bật dậy lao thẳng đến trong lòng mẹ ôm lấy kéo dài kêu khóc: "Sáng sớm theo ông nội luyện quyền, không chú ý tới vết thương cũ, không cẩn thận làm động đến miệng vết thương."

Bar vừa nghe lấy cớ luyện võ, môi run run, lộ rõ ý định muốn mắng người lại cảm giác không thích hợp không dám mắng chửi ra, môi run rẩy hồi sau mới biến thành quở trách: "Làm sao không chú ý như vậy, con cũng là, đã là người bao nhiêu tuổi rồi, còn theo ông nội chơi đùa. Bác sĩ nói thế nào?"

Rosé ở bên cạnh đáp: "Bác sĩ nói nếu điều trị và bảo vệ hợp lý, hẳn là không ảnh hưởng đi lại." Cô thấy La phu nhân sau khi lau nước mắt cho Lisa liền cầm lấy gối đầu ở đầu giường chuẩn bị nâng Lisa ngồi dậy, vội vã ngăn lại, kêu lên: "Bác gái đừng nhúc nhích, cứ để cho em ấy nằm như vậy, chân của em ấy vừa mới phẫu thuật không thể di chuyển." Rosé nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho La phu nhân ngồi, nói: "Bác gái người ngồi chỗ này đi." Mồ hôi lạnh ah, thấm đầy cả lưng. Ai lại ngờ nửa đêm như vậy còn có người tới thăm, ai lại nghĩ La phu nhân ở Seoul xa xôi lại có thể bây giờ chạy tới đây, ngay cả thông báo trước qua điện thoại cũng không có!

Baram ngồi ở chỗ Rosé vừa mới ngồi, thuận tiện để đầu con gái trên đùi mình, nháy mắt liền hiểu được vừa rồi vì sao hai người tạo dáng như vậy: ôm như vậy thuận tiện, còn có thể chọn vị trí tốt dỗ dành kẻ đang đau đớn lệ chảy ròng ròng kia. Lisa đau thành như vậy, tự nhiên là cần người quan tâm dỗ dành yêu thương, ôm có thể xoa dịu bớt chút ít đau nhứt đi. Rosé được chồng bà nhờ vã tới chiếu cố cho Lisa, dù sao cũng không thể nhìn Lisa đau đớn khóc lóc mà không nghe không hỏi đi? Bà nhìn Rosé một chút, nói: "Làm phiền Park tiểu thư rồi."

Rosé lại bởi vì Baram một tiếng "Park tiểu thư" kinh hãi một hồi: La phu nhân này rõ ràng còn nhớ cô a! Cô và La phu nhân chỉ có gặp mặt qua một lần tại bữa cơm tất niên đoàn tụ của La gia mà thôi. Cô vội vàng nói: "Không vấn đề gì, là nên làm." Lấy tư cách là người theo trướng của La gia, vừa rồi lại được La Doyoon cho một chỗ dựa tốt, cũng chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Lisa lại rên rỉ than thở vài tiếng, mới hỏi: "Mẹ, người sao lại đến đây?"

"Buổi chiều nhận được điện thoại của ba con nói con bị thương ở chân, sợ tới mức mẹ cho người đặt vé máy bay liền chạy ngay đến đây."Baram vừa lau nước mắt cho Lisa lại nhìn thấy nước mắt Lisa chảy ra, không thể không đau lòng, vội hỏi: "Bác sĩ có dùng thuốc giảm đau chưa?"

Lisa ôm eo mẹ mình nói lầm bầm: "Thuốc giảm đau cũng không thể hết đau." Nước mắt ăn xin không ngừng rơi xuống, đó là đau thật nha, đau tận trong xương truyền ra, đau nhức thấu tâm.

Rosé thấy đã có La phu nhân chăm Lisa, hai người hình như vẫn sẽ còn nói chuyện, cô không tiện cứ đứng ở đây như vậy, trước tiên rót cho La phu nhân cốc nước đặt ở tủ đầu giường, sau đó đến sofa bên cạnh ngồi ngây ngốc nhìn chằm chằm bình dịch đang nhỏ từng giọt của Lisa, đồng thời ngồi nghe hai mẹ con tán dóc.

Baram đối với con gái nhà mình rõ ràng nói nhiều hơn chồng, cái gì cũng đều hỏi tường tận, ăn cơm không, buổi tối ăn cái gì, uống thuốc chưa, bác sĩ kê đơn thuốc gì, chân không thể di chuyển nằm ở trên giường bất tiện như thế làm sao giải quyết xử lý gì, hỏi sau đó Lisa cũng không có trả lời mà đem ánh mắt hướng về phía Rosé cầu cứu. Trước mặt La phu nhân, Rosé dám không cứu Lisa sao? Cô đành phải tiếp nhận trả lời tường tận từng câu hỏi của La phu nhân, đợi nhìn thấy bình truyền dịch gần hết, đi lại ấn chuông gọi y tá đến.

Baram nhìn thấy Rosé ngồi bên cạnh trả lời vẫn còn không quên luôn chú ý tới bình truyền dịch, đối với Rosé vì con gái nhà mình dụng tâm chăm sóc lại có nhiều thêm một phần hảo cảm.

Y tá tới, vừa thay cho Lisa một bình thuốc truyền mới.

Dịch truyền vào nhiều hơn, Lisa liền không nhịn được muốn đi tiểu. Cô nhìn mẹ ngồi ở đó nhất thời vẫn còn chưa có nửa ý định sẽ rời đi, nín lại nữa đúng là không được, vì thế mới đỏ mặt nói: "Mẹ, con muốn đi tiểu."

Baram nói: "Mẹ đỡ con đứng dậy..." lời còn chưa dứt, nhớ tới Lisa không thể đứng dậy dùng bồn tiểu, bèn nói: "Mẹ gọi y tá tới." Vừa rồi lúc y tá ở đây Lisa không nói, này là y tá vừa rời đi chứ!

"Đừng." Lisa nói bé tí: "Để Rosé, y tá không tử tế." Cô ở trong lòng thầm nghĩ: 'Chị y tá, xin lỗi nha, tôi vì ứng phó mẹ tôi đành phải bôi nhọ tinh thần làm việc chuyên nghiệp của các cô.'

Baram không nói gì: việc này cũng để cho Rosé giúp con! Rosé tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc một công ty lớn, xuất thân danh môn, ngươi cứ như vậy sai khiến người ta!

Rosé đứng dậy, nói: "Bác gái hãy để con." Cầm một cái bô đi qua, nhẹ nhàng thành thạo giúp Lisa tiểu tiện. Baram vừa thấy Rosé động tác thuần thục, ánh mắt nảy thẳng lên.

Lisa xấu hổ mẹ cô cứ nhìn chằm chằm, la lên: "Mẹ, người xoay người sang chỗ khác."

Baram liếc cô một cái, theo lời xoay người sang chỗ khác.

Một cái đi tiểu, mệt nhọc làm cho Lisa đầu đầy mồ hôi, Rosé vừa cẩn thận thay cô lau mồ hôi.

Baram cũng đã từng nằm viện, nhìn Rosé chăm sóc Lisa thật kỹ lưỡng chỉ sợ ngay cả y tá đặc biệt cũng không bằng, hơn nữa không phải bày ra cẩn thận tỉ mỉ để cho bà xem, phần chu đáo này còn thật sự tự nhiên giống như bình thường chăm sóc người thân trong nhà mình. Quan hệ này của hai người rõ ràng hơn cả quan hệ qua lại thông thường hay bạn bè thân thiết.

Lisa sau khi lần nữa nằm lại, biểu hiện có chút mệt mỏi, nằm thẳng trên giường lơ mơ ngủ.

Rosé nhìn đồng hồ trước mặt, thời gian đã không còn sớm, hỏi La phu nhân về vấn đề chỗ ở, có cần phải sắp xếp cho La phu nhân ngủ lại hay không.

Baram bà tới vội vàng cũng không có đặt khách sạn, có nhà của con gái gần đó cũng không cần phải lo liệu vấn đề chỗ ở, hơn nữa bà lo Lisa nằm viện bên người lại ngay cả một người thân cũng không có, dự định ở lại chăm sóc con. Suy nghĩ này của bà thật rõ ràng: ở lại chăm sóc Lisa, đêm nay thì ở trong phòng bệnh này. Trong phòng bệnh không phải có thêm một cái giường cho người thân chăm sóc bệnh nhân ngủ lại hay sao?

Lisa ngáp dài, rất không nể mặt mà ruồng bỏ mẹ, nói: "Mẹ, người ngay cả tất vớ cũng không giặt..." Nói xong câu đó không chừa cho mẹ mình chút mặt mũi, ý tứ để cho mẹ tự mình lĩnh hội.

Rất không nể mặt! Còn có một Rosé ở đây mà! Baram nhìn Rosé một cái, lại trừng mắt liếc Lisa, oán trách nói: "Chăm sóc con cũng không cần phải giặt tất!" Giặt tất vớ đã có người giúp việc làm nào có thể để cho bà ra tay?

Rosé đứng ở một bên muốn cười lại không dám cười, chỉ ở trong lòng thầm thán phục: La gia lại có một tinh hoa!

Lisa đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "A mẹ, chị Jisoo còn ở cách vách đây."

"Jisoo! Con bé sao cũng nằm viện?"

"Buổi sáng sốt cao đến bốn mươi mốt độ, viêm phổi, nằm viện ở sát vách." Lisa vểnh cong miệng nói: " Lại vừa bị ông nội nổi giận đuổi đi." Lisa tự cảm thấy chính mình nhưng xấu xa, cô hiện tại là để cho cả nhà gán cho ông nội một cái nhãn dán "phần tử xấu".

Baram biết Jisoo có bệnh tâm thần, cũng nghe Doyoon nói qua chuyện của Jisoo và Jennie, vốn ban đầu bà và ông có chút ít điểm bất đồng, vừa nghe qua thêm một lần càng cảm thấy ông không đúng. Bà thân là thím dù sao cũng không thể lại đây chỉ nhìn con gái mình mà không qua xem Jisoo, vì thế, lại đi sang phòng bệnh Jisoo.

Jisoo ngược lại đã ngủ thiếp đi, y tá chăm sóc đặc biệt được mời đến cũng canh giữ trong phòng bệnh, đang nằm ngủ say trên ghế sofa bên cạnh. Baram nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đảo mắt nhìn, thấy Jisoo đang ngủ vốn định rời đi, kết quả lại nghe được tiếng nói mớ phát ra từ trên giường: "Jennie".

Baram chần chờ một chút, đi tới bên giường Jisoo, nhờ ánh đèn chiếu rọi ở đầu giường, đã thấy hai má Jisoo đỏ bừng. Bà lấy một tay sờ, sợ tới mức co rụt tay lại ... này là lên cơn sốt! Baram vội vàng kêu y tá đang ngủ chảy cả nước bọt kia dậy, trực tiếp dạy dỗ chỉnh đốn người này: Cô chăm sóc bệnh nhân như thế sao, phát sốt đến như vậy không thấy sao? Ngủ đến nước dãi cũng đều chảy cả ra, xảy ra chuyện gì cô gánh được sao...

Baram đùng đùng khiển trách một hồi, đem cô y tá kia dọa phát sợ: người phụ nữ đanh đá này đến từ đâu? Nửa giờ trước cô mới đo nhiệt độ cơ thể bệnh nhân không có sốt, cô không phải là thấy bệnh nhân cần tiêm cũng đã tiêm, nên uống thuốc cũng đã uống đang an an ổn ổn ngủ chính mình mới lén lút chợp mắt một cái bồi bổ nhan sắc, như thế nào đã bị bắt được?

Nghe được động tĩnh tới Rosé cũng sợ run: Vị La phu nhân đây dùng đầu lưỡi dạy dỗ người khác như pháo nả liên tục mà không cần dùng đến quyền cước.

Jisoo bị Baram đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy rõ đúng là Baram, đau đầu xoa xoa cái trán lên tiếng: "Thím." Cô có chút hoảng hốt: Thím mình tại sao lại ở trong này? Đột nhiên còn tưởng rằng ở Seoul, cô xoay đầu, nhìn thấy Rosé đứng ở bên cạnh, đầu óc nhất thời xoay vòng hỏi: "Đây là đâu?"

Baram vừa nghe Jisoo ngay cả chính mình ở đâu cũng không còn phân biệt được, thầm kêu không ổn, nhìn như vậy là bệnh thành cái dạng gì rồi! Baram lại lấy y tá không chăm sóc tốt Lisa gom hết vào để chửi, chửi người y tá đến phát ngốc, Baram thấy y tá kia vẫn còn trì độn đứng ở đó, rống lớn: "Còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì! Nhanh chóng đi gọi bác sĩ đi!" Bỗng nhiên cảm thấy Lisa không để y tá trông coi mà để Rosé giúp đỡ là đúng đắn. Tầm mắt rơi xuống Rosé, vừa rồi vẫn còn bộ dạng "mẫu dạ xoa" dữ tợn liền đổi thành một bộ ôn hòa, vô cùng hòa ái nói với Rosé: "Park tiểu thư, Jisoo nơi này có tôi trông coi, Lisa còn phải làm phiền cô nhiều."

Rosé nào dám không tuân mệnh, vội vàng đáp ứng một tiếng chạy trốn quay về phòng bệnh Lisa. Cô được mở mang hiểu biết về cả nhà La gia này, trong đầu chỉ có một ý niệm: cùng Lisa một chỗ đích thị là áp lực như núi đè."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top