Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

66

"Giống như lần trước Lisa phẫu thuật xong cũng là ban đêm, Rosé gần như là cả một đêm không được ngủ ngon, lần này không chỉ bởi vì Lisa bị đau rên rỉ lầm bầm cả đêm, mà còn có Jisoo và Baram ở sát vách. Nói về Baram, người này không chỉ nhanh nhảu mà còn đanh đá, so với cái người trầm tính,ít nói như Doyoon hoàn toàn không cùng một kiểu, đêm hôm khuya khoắt lôi y tá đang lim dim dậy làm ầm ĩ chưa nói, gọi bác sĩ trực ban tới tiêm thuốc hạ sốt cho Jisoo xong liền kêu cả bệnh viện tới để giáo huấn, nửa đêm lại yêu cầu gọi điện thông báo cho viện trưởng, hù dọa vị viện trưởng kia liền trong đêm phải chạy tới. Cuối cùng, Baram gọi điện thông báo cho ba mẹ Jisoo, tuy rằng ngại đối phương là anh chị dâu không thể giáo huấn, nhưng ý tứ trách móc trong đó ai cũng đều nghe hiểu được con gái của mình xảy ra chuyện như vậy, bệnh phải nằm viện, vậy mà hai người cũng không đến chăm sóc? Hai người có phải cha mẹ ruột không?

Cuốc điện thoại kia của Baram thế mà lại vô cùng hiệu quả, sáng sớm sáu giờ kém, ba mẹ Jisoo đã liền vội vàng tới đây.

Khoảng cách mấy ngàn km, nửa đêm, máy bay hầu như không còn chuyến, vậy mà có thể chạy tới, Rosé phải gọi là bội phục.

Ba mẹ Jisoo đầu tiên đến phòng bệnh Jisoo hỏi thăm sức khỏe con gái, sau đó mới sang phòng bệnh Lisa quan tâm Lisa. Tình huống của Jisoo, tạm gác "bệnh tâm thần" của cô sang một bên, thực ra đợt cảm lạnh và dẫn tới viêm phổi này, cũng không nghiêm trọng lắm. Lisa lúc này mới là nghiêm trọng, thương gân động cốt còn có thể trở thành người tàn phế, là bà thần tài nắm giữ toàn bộ tài sản của La gia, không thể tàn phế được!

Vợ chồng Jihyun nhận được điện thoại biết ba mẹ tới, cũng vội vội vàng vàng chạy đến. Jihyun tới không được bao lâu, lại có một ít đại diện quan chức địa phương mang theo từng giỏ từng giỏ trái cây tới thăm, một gian phòng to như vậy, lại chật nít người chen chúc, mà ngày bình thường dù có cầu mong trông ngóng cũng khó được gặp gỡ được một đại nhân vật nào.

Rosé một tiểu thương không thân không thích không gia đình ở trong đám quan lớn chính trị quyền quý đang chen chúc kia, này gọi là áp lực như núi đè, quan trọng là cô không thể trốn sang một bên mà giả vờ không tồn tại được. Park tổng hiện tại hoàn toàn trở thành người phát ngôn của Lisa, gặp có người đến quan tâm vấn thiết, Lisa thì bị đau chỉ khe khẽ rên rỉ không muốn nói chuyện, Rosé phải trả lời thay, sau đó thì, những người này thấy Rosé và La gia quan hệ thân cận như vậy, lại khó tránh khỏi có chút liên hệ cảm tình. Rosé một tiểu thương không là quan không chức đối với những nhân vật lãnh đạo cấp sở cấp bộ này, cô dám lên mặt sao? Cô không dám! Cô và La gia đứng chung một chỗ, dám đem tư thái chính mình mà hạ xuống thấp không? Cô cũng không dám! Thái độ lên cao không được, hạ thấp cũng không xong, Rosé đối với những người này, mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử chỉ, từng câu từng chữ đều chắt lọc kỹ càng, tỉ mỉ cân nhắc, cẩn thận dè dặt mà ứng đối đồng thời còn phải biểu hiện ra vẻ tự nhiên đúng mực. Rosé ứng đối cả một ngày trời, cảm giác thực sự còn mệt hơn so với cùng Yejun đánh một trận sinh tử.

Chờ những quan chức này rời đi, hoặc có việc bận phải mang người của mình đi, cuối cùng trong phòng bệnh còn lại hai vị dự định trường kỳ tác chiến mẹ Lisa và mẹ Jisoo!

Mẹ Lisa, chứng kiến một màn tối qua Rosé hiểu rõ đây không phải là người có thể qua loa ứng phó được, nhất định phải hết sức cẩn thận chào hỏi.

Về phần mẹ Jisoo, Rosé và bà ấy hai người chỉ mới gặp qua hai giờ đồng hồ sẽ không nghĩ muốn ở chung. Người này không giống như những người khác trong La gia mỗi người đều quyền cao chức trọng sự nghiệp hữu thành, suốt ngày đều vùi đầu theo sự nghiệp riêng của mỗi người còn người này có chút gì đó không đáng tin cậy, hoàn toàn có thể là một phân nhân nhàn nhã, mỗi lời mỗi việc đều không rời chuyện nhà cửa, còn vô cùng thích tính toán chi li, nhàn ngôn toái ngữ đặc biệt nhiều, tổng thảy là một bà cô rắc rối lôi thôi, phiền phức đã đành, đến La gia gặp loại người rắc rối này, cô muốn phớt lờ cũng không được, lại càng không nên đụng vào.

Rosé ngồi ở đầu giường đút cơm cho Lisa, Soyeon và Baram thì ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm.

Soyeon nói chuyện phiếm trò chuyện cho đến khi Rosé đứng lên, mới bắt đầu đánh giá Rosé. Ý tứ trong lời nói, có phần tỏ vẻ khình thường Rosé chỉ là một thương nhân, cho rẳng Rosé ở đây chăm sóc Lisa là vì nịnh bợ La gia, a dua nịnh nọt vân vân, lời nói xuất ra ý đâm chọc, đâm đến người ta khó chịu.

Rosé xem như không nghe thấy, chuyên tâm đút cho Lisa ăn cơm.

Lisa nghe bác mình nói Rosé như vậy nhất thời không vui, nuốt xuống ngụm cơm trong miệng, liền nói: "Bác hai, nói như vậy là không đúng. Thương nhân chính là trụ cột và huyết mạch của sự phát triển kinh tế đất nước, không có những thương nhân này, nhà tư bản và cả doanh thu thuế từ đâu ra? Nhờ bán đất sao? Bán đất cũng cần có thương nhân đó! Nếu như không có thương nhân, chính phủ cắt đất mà bán cho ai chứ? Con cũng không phải làm kinh doanh sao? Còn có bác xem Rosé, chị ấy ở nơi này kinh doanh, là bạn học của chị dâu lại gia tăng thêm chút ít quan hệ đến anh họ cũng chiếu cố chị ấy không ít, lần trước anh họ bị Yohan giở trò, gia đình họ Kim kia là quyết tâm muốn đem anh họ giết chết. Nếu không phải Rosé dùng nhiều tiền chạy chọt tứ phía, thời điểm mấu chốt sử dụng lực lượng này, anh họ có thể đã bị giao nộp tại đó rồi." Cô trực tiếp nhìn thẳng tròng trọc vào bác của mình, ý tứ rõ ràng là : con trai bà thiếu người ta một cái mạng, bà còn ở đây nói ba nói bốn khinh thường người ta, bà thì tốt quá xá! Cô thầm nghĩ, xong lại nói: "Ông nội lần này tới đây không phải là vì mừng thọ Woo Sung sao? Con nhớ rõ ông nội hằng năm đều tới, nhưng mỗi lần đều là lặng lẽ tới, lặng lẽ đi, lần này lại bung ra thế trận lớn như vậy, hẳn là tới để tiếp cho anh họ một chỗ dựa." Cô nói đến ông nội, lại nhìn về phía Rosé nói: "Ông nội thật ra rất coi trọng chị." Trong lời nói lại có ẩn ý, con trai bà làm việc không chắc chắn cuối cùng còn phải nhờ ông nội ra tay; nhìn Rosé người ta xem, người ta làm việc ngay cả ông nội cũng hài lòng. Bằng như bà cũng dám xem thường người ta, người ta không xem thường bà đã là tốt rồi.

Soyeon bị Lisa đâm chọc cũng không có mất ngay khí thế, bà nhếch miệng, vung tay lên, nói: "Haiz, ta cũng không phải thuận miệng mới nói như vậy sao."

Lisa há mồm nuốt xuống cơm Rosé đang đút, nói: "Ấy ấy, cơm có thể ăn bậy, cùng lắm ăn vội mắc nghẹn thì nuốt hai ngụm nước bọt liền có thể nuốt xuống, tiền khi chỉ nói sai một câu, có thể đem người ta xúc phạm đến trở mặt." Cô nhìn về phía mẹ mình, nói: "Mẹ, người nói có phải hay không, con nhớ rõ trước kia bộ trưởng Cho và bộ trưởng Lee trở mặt, không phải chỉ là bởi vì một câu nói không đúng gây nên sao."

Baram đanh mắt lườm Lisa, hướng Soyeon cười nói: "Chuyện Lisa nói chính là tôi nói với nó, thỉnh thoảng nói chuyện quả thật phải chú ý chừng mực." Bà chuyển giọng, lại cười nói: "Bất quá đó xem như là với người ngoài, ở đây đều là người trong nhà, tùy tiện nói đùa một chút không sao."

Soyeon vội nói: "Aiz, đúng đúng đúng, ở đây nói đùa một chút không có gì. Rosé à, con nói có phải hay không?"

Rosé quay lại cười, lên tiếng trả lời: "Vâng." Nghe Soyeon gọi đến mình cô có thể nói gì đây? Vị Soyeon này ngay cả con gái Jisoo cũng không mấy đếm xỉa tới, còn Jihyun, đến đây một chuyến, cùng vợ tiếp ba mình xong rồi cũng rời đi, để mẹ ở lại chăm sóc cho em gái. Như vậy mới thấy, đối với những người đứng đầu gia đình tốt nhất là ít dính vào ít qua lại.

Hai đứa cháu gái nằm viện, La lão gia ở chỗ Woo Sung cũng không được yên, buổi trưa trước sinh nhật Woo Sung một ngày đã đến, qua hôm sau xong thọ liền quay về.

La lão gia tới, mấy quan viên nghe tin cũng chạy tới, thậm chí còn có cả hai lão tướng quân cũng tới.

Ba nhân vật cấp lão ông cùng tiến vào phòng Lisa ngồi xuống, chỉ là nghe thấy sự xuất hiện của họ, mỗi người đều cảm thấy bất an ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lisa qua ba ngày nằm viện, chân cũng đã không còn đau, cả người cũng phấn chấn lên không ít, tuy không thể đứng dậy đi lại, nhưng là có thể xuống giường vận động, chuyển qua đi bằng xe lăn điện, và cũng lại bắt đầu không đứng đắn. Mới đầu còn ngồi cạnh mấy lão ông nói chuyện phiếm "thời thanh niên trai tráng", lúc thì nói thời Việt chiến, lúc lại đến kháng Mĩ viện trợ Bắc Triều Tiên, một hồi thì nói tới Trường Giang vân vân mây mây. Lisa để tài xế của ba đi ra ngoài một chuyến, đợi về mang theo cho Lisa một hộp bài. Bài này chiều rộng ước chừng hai ngón tay, dài 5-6 cm, vừa nhỏ lại vừa dài, mặt trên đều là những chấm nhỏ. Lisa nhấc ra một ít quân bài, bắt đầu xáo trộn, hướng phía mấy ông lão nháy mắt một cái, cười hì hì hỏi: "Chơi mấy cái này không? Nói chuyện phiếm có gì thú vị đâu!" Cô vẫy tay gọi một cái, cho người đem bàn dọn ra, đặt những thứ trên bàn sang một bên.

Ba ông lão thấy Lisa chia bài cho mỗi người thì cười ha ha đứng dậy, tay cầm quải trượng và tay cầm bài đều run rẩy cũng không ngại, tinh thần tỉnh táo, đeo mắt kính lão vào, mỗi người một hướng, bắt đầu chơi.

Rosé ngồi bên cạnh Lisa, chỉ thấy được những chấm nhỏ trên bài, có chút giống giống như bài cửu, nhưng hình như luật chơi cũng không như bài cửu. Chất liệu bài này cũng tương đối thô, giá trị chắc cũng chưa tới một đô, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến nhiệt tình của họ. Rosé nhìn bọn họ đánh bài thành thục tinh thần hăng hái liền cảm thấy bọn họ hẳn đã cùng một chỗ chơi bài rất nhiều. Cô nghi hoặc xem xét Lisa: em không phải ở nước ngoài nhiều năm rồi hay sao? Khi nào thì cùng bọn họ chơi bài chơi đến thành thục như vậy?

Vận may của Lisa không tồi, chơi một chút cũng không nương tay, đôi khi lại ra bài phải gọi là 'đê tiện', tác phong luôn luôn trố mắt nhìn thẳng. Mấy người bạn này của ông nội đi ra khỏi nhà cơ bản không mang theo tiền mặt, một lượt bài năm đô, chưa tới hai giờ đã đánh tiêu hết toàn bộ tiền lẻ có trong người họ. Lisa thấy bọn họ thua hết liền nói không chơi nữa, trước mặt ba người bày ra tiền mà mình thắng được, chọc cho ba người tức giận ah, ngón tay chỉ vào Lisa kể lể: "Nhiều năm như vậy không cùng con chơi bài, sao con vẫn như trước một chút tính người cũng không có vậy hả!" Mặc kệ, kiên quyết mặc kệ! Thắng đã thắng rồi, không có cửa đâu! Một đám uy phong khí thế hoàn toàn bất chấp, kêu tùy tùng đến, mang lên trước mặt mỗi người một cọc tiền, tiếp tục chơi! Một đám người nhìn Lisa, biểu cảm trên mặt còn viết rõ: ông nội ngươi đem tiền bày ra trước mặt, ngươi có bản lĩnh thì thắng toàn bộ đi ah, khích Lisa tức lên đi...

Lisa nhìn trước mặt mỗi người đều bày ra mấy chục ngàn, OMG, cho dù tổ chức một giải đấu lớn, một ván bài nhiều lắm cũng chỉ thắng tầm một trăm, nhiều khi bài không tốt còn phải thua mất đi chút ít, các ông bay ra mấy chục ngàn cho con thắng, con phải đánh tới khi nào đây? Vẻ mặt lúc này của Lisa, như là có thù với đống tiền đó, mỗi lần vừa ra hết bài liền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đống tiền trước mắt của bọn họ, tựa như không thắng hết toàn bộ của bọn họ thì chính mình ăn không ngon ngủ không yên vậy.

Lisa muốn thắng tiền, nhưng người khác không muốn để cô thắng. La lão gia thật ra lại thiên vị cháu gái, nếu như ông bí mật xuống nước hoặc hạ bài gì gì đó, liền gọi hai ông lão kia khinh bỉ một cái. Nhưng sau đó tiếp tục đánh, vận may của Lisa rõ ràng là không tốt, mỗi lần đánh đều thua, trước đó thắng mấy trăm toàn bộ đều bị thua sạch trở về trạng thái trắng tay, cái miệng nhỏ nhắn kia ah, liền bắt đầu cong cong, thì thầm: "Thắng thì mời xuống bếp nấu cơm, sủi cảo hấp của ông nội Kang, tương cà, ‘thịt chiên chảo’ của ông nội Han, đường dấm thịt thăn..." Từ khi thua tiền Lisa bắt đầu liên tục đọc thực đơn, đọc đến sau đó mấy ông lão rõ ràng không còn tâm tư để chơi bài nữa, không phải cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ thì chính là nhìn xem nét mặt của hai người còn lại

Có một người hỏi La lão gia: "Lão La, ông đã bao nhiêu năm không xuống bếp rồi? Nếu không thì ta cho người đi chuẩn bị vài con cá chép lớn, nhờ cháu gái ông nấu, mấy người chúng ta cùng nhau làm vài chung đi. Tiếc là thời bây giờ lại không có cá trắng của sông Songhua (sông Tùng Hoa), lão La làm cá trắng chính là đỉnh nhất."

Lisa nắm lấy tay điều khiển, nói: "Con cũng đi. Nhà ai nấy quen, Rosé lái xe, chúng ta lập tức về nhà nấu ăn." Cô đưa tay ra phía cửa, kêu tài xế của ba lấy giấy bút tới, nói: "Mau mau mau, lấy giấy bút, tôi viết thực đơn, anh lập tức đi mua đồ ăn." Mặt tươi cười đến mức nở hoa, vui vẻ đến vặn vẹo bả vai, cô cầm lấy giấy bút vừa viết danh sách các loại vật phẩm cần mua, miệng thì ước chừng: "Ước chừng mình đã nhớ bao nhiêu năm rồi! Yah, hôm nay cũng có thể được ăn rồi." Soạt soạt soạt, viết xong thực đơn, cô chỉ tay về phía ba người trước mặt mình, nói: "Mặc kệ ah, hôm nay ba ông đều có thắng tiền, đều phải xuống bếp."

La lão gia trừng cô: "Không phải thua mới xuống bếp sao? Con sao lại lật lọng vậy chứ!"

Lisa thực rất bỉ ổi mà chỉ vào cái chân bó thạch cao của mình, tỏ vẻ mình là người bệnh, trong miệng thì vẫn khí thế mà hô: "Vậy mấy ông đem tiền thắng của con trả lại cho con nha!"

Lời của cô vừa thốt ra, Kang lão đầu liền bắt đầu đi tới túi tiền của mình, miệng còn lẩm bẩm: "Khó khăn lắm mới thắng được con một chút, muốn trả lại cho con? Nằm mơ giữa ban ngày!"

Lisa ngẩng đầu lên nói to: "Ấy ấy ấy, vậy thì có ăn ngon không thể thiếu con rồi."

Kang lão đầu và Han lão đầu nhìn Lisa : liền hiểu rõ này là nha đầu tham ăn.

Han lão đầu kêu lên: "Được lắm, không thể thiếu con! Cùng nhau về đi."

La lão có chút không vui, vẫn còn chần chừ, nói: "Bây giờ còn phải ở lại bệnh viện!"

Kang lão nói: "Không sao không sao, ăn xong rồi sẽ mang con bé quay lại."

Lisa chĩa ngón cái vào Rosé đứng sau mình, nói: "Rosé cũng về, chị ấy nhà ở cạnh bên con, làm đồ ăn cũng khá ngon, tủ lạnh nhà chị còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, con thường xuyên sang nhà chị ấy ăn chực."

Ba vị lão đầu đương nhiên không ý kiến, Lisa có thương tật trên người không thể trợ giúp gì, thêm một nha đầu bên cạnh trợ giúp cũng không tồi. Ba già hai trẻ liền ra khỏi bệnh viện, Lisa vẫn là còn đang nằm viện trị liệu chấn thương, bên cạnh lại có ba lão già hung ác như vậy cùng đi ra, cũng không một ai dám cản. Baram hơi không muốn để Lisa đi ra ngoài, nhưng nhìn ba lão đầu này hưng phấn như vậy, bà nếu dám ngăn cản, tuyệt đối không nhận được kết quả tốt, chỉ đành lôi Rosé lại cẩn thận dặn dò Rosé trông chừng Lisa, cũng đừng để cho Lisa bị ba lão đầu kia gây thêm tai họa nữa.

Rosé nghi hoặc hỏi: "Tai họa?"

Baram xì một tiếng, nói: "Cũng không hẳn là tai họa! Lisa lúc mới 2 3 tuổi đã bị ba lão đầu này cho uống rượu, lúc chưa đầy 8 tuổi, ba người bọn họ chơi đánh bài _ ba thiếu một, liền dạy Lisa đánh bài để tụ tập chơi cùng, chơi thua sẽ phải xuống bếp nấu gì đó, mặc kệ trong bọn họ ai thua cũng đều để Lisa nhờ người giúp việc lo chuyện bếp núc. Đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, lại dám đưa cho Lisa con dao lớn để Lisa đi giết cá." Baram nói một cái lại càng như trứng vỡ lo lắng không yên : ông nội con bé cũng không tới nỗi, thân thể cường tráng, bước đi mạnh mẽ ra gió không có một chút dáng vẻ người già, nhìn Kang lão kia, gậy còn nhấc không nổi, lại xuống bếp, chỉ sợ đem nồi sạn đập cho vỡ mu bàn chân! Còn lão Han kia, đánh bài mang kính lão còn phải đem bài đặt ra xa cả thướt mới thấy rõ, để ông ấy xuống bếp, không chừng nhìn nhầm muối thành bột ngọt mất. Baram thật muốn tát một cái đập chết Lisa: "Con mang ba lão đầu này về nhà mình, là dẫn người gây họa cho chính mình hay là chính mình gây họa cho bọn họ đây?"

Rosé cũng không nói gì, đối với việc ba người bọn họ xuống bếp vốn không ôm hy vọng gì, hơn nữa chợt bừng tỉnh, khó trách Lisa tửu lượng lá gan cũng thật lớn, hóa ra là đã bắt đầu luyện từ nhỏ rồi! Thảo nào Lisa nằm viện hai lão đầu này lại sang thăm, thì ra ba lão đầu này quan hệ trước kia cũng rất vững chắc thường xuyên tụ tập cùng nhau, mà Lisa lại được La lão gia một tay nâng lên, hiển nhiên luôn đi theo La lão gia và hai lão ông này tụ tập một chỗ. Cô cũng hiểu được vì sao mấy ông lão này lại hưng phấn như vậy, La phu nhân vì sao lo lắng không yên cũng không đi theo, bọn họ đây là hồi tưởng thời thanh niên trai tráng. Mà ảnh kỷ niệm thời đó rất ít, không chừng xong lần tụ họp này chưa chắc sẽ có lần sau, đến lúc đó chính là trần quy trần đến thổ lai thổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top