Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

68

Ông Kang nói muốn mở tiệc nhận cháu nuôi, nhanh tay lẹ chân dặn dò cho mọi người tối mai bày tiệc rượu, đồng thời gọi điện cho con gái mình, kêu bọn họ cùng quay về một chuyến, còn bắt toàn bộ đám cháu trai phải có mặt, nếu ai dám không tới thì cẩn thận bộ da của mình.

Nhìn thấy sức mạnh tụ hợp của ông Kang, Rosé cảm thấy băn khoăn: dù sao thì cô cũng là nịnh bợ trèo cao, ông Kang còn làm đến long trọng như vậy, cô không dám nhận, đúng là thụ sủng nhược kinh.

Ông Han cũng có chút khó hiểu vò đầu, không phải chỉ nhận một đứa cháu gái thôi sao, làm gì mà vui dữ vậy!

Ông La thấy vẻ mặt khó hiểu của bạn già, liền cười hắc hắc nói: "Ông không hiểu đâu."

Ông Han xoay cổ một cái, nói: "Tôi không hiểu thì ông hiểu chắc? Ông hiểu sao ông không nhận con bé làm cháu đi"

Lisa, "ha ha" cười nói: "Ông nội Han ơi, ông nội Kang đây chính là chiếm tiện nghi lớn rồi."

Ông Kang cười miệng toe toét, đắc ý nói: "Phải! Phải! Cho tới bây giờ thì chuyện tốt nào cũng chạy tới chỗ ông đó." Khi nghe ra ý tứ trong lời nói của Lisa, ông liền trừng mắt: "Ai nói ông chiếm tiện nghi!"

"Hừ!" Lisa nhăn mặt, ý tứ rất rõ ràng: Tự ông hiểu đi, đột nhiên nổi hứng muốn nhận cháu gái là chuyện bình thường, nhưng đãi tiệc lớn như vậy, tất nhiên là có thâm ý trong đó. Ông La cùng ông Kang cũng thuận theo không lên tiếng. Cô liền nhìn Rosé nói: "Rosé, bây giờ chị đổi ý còn kịp. Em nói chị nghe nha, mấy người này mỗi người đều là cáo già, chưa bao giờ mua bán lỗ vốn đâu đâu."

Ông Kang tức giận tới muốn giơ quải trượng đập Lisa hai cái. Ông đứng dậy, khoát tay ngăn lại nói: "Đi về thôi, bé Rosé… à không, Rosé, ngày mai ông cho xe đến đón con, để con được gặp mặt mấy chú mấy thím."

Ông Han run rẩy đứng dậy, cẩn thận nhìn Rosé một chút, nói: "Nếu không, bé Rosé này, hay con cũng nhận ông làm ông nuôi đi."

Ông Kang thấy góc tường nhà mình sắp bị đào, liền kéo ông Han lại, nói: "Lão Han, lão Han, đi thôi, chúng ta cùng nhau về."

Ông La thấy hai bạn già chuẩn bị về, bèn đứng dậy đi tiễn, đưa người lên xe mới nói: "Đi thong thả nha, sáng mai tôi qua chỗ ông." Ông đến trước mặt ông Kang chắp tay: "Chúc mừng ông nha, chúc mừng."

Ông Kang cũng hướng bạn già chắp tay đáp lại một cái, cười ha ha không ngừng.

Lisa ngồi xe lăn nhìn bọn họ từ phía sau: cô chờ Rosé cùng ông nội quay về mới nói: "Ông nội, sao con có cảm giác ông đem bán Rosé mất tiêu rồi."

"Con nói nhảm gì đó." Ông La trừng mắt nhìn cháu gái bảo bối của mình, nói: “Về sau Rosé có lão Kang làm chỗ dựa, để coi còn ai không có mắt dám bắt nạt con bé.” Nói xong, ông nheo mắt cười cười đi vào nhà. Đi được hai bước, như chợt nhớ ra gì đó, ông quay lại trừng mắt với Lisa bảo: “Con còn không nhanh chóng trở lại bệnh viện đi.”

Lisa tái mặt! Thật đáng giận! Con thèm vào. Cái lão già ông qua cầu rút ván cũng nhanh quá rồi! Vừa rồi là ai bắt con về nhà ăn cơm, chuyện xong rồi thì đuổi người nhanh như vậy! Giận rồi! Lisa đuổi theo ông nội đang vào nhà, kêu lớn: “Ông nội, ông nội, ngày mai con muốn đi tham dự bữa tiệc tổ chức ở nhà ông nội Kang.”

Ông La nhìn cái chân bị thương của cháu gái, nói: “Chân cẳng con không tiện, tới đó làm gì. Ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đi.” Nói xong thì dặn dó người làm đem Lisa quay lại bệnh viện.

Rosé bèn nói với ông La để cô dẫn Lisa về bệnh viện.

Ông La gật đầu nói: "Đi đi."

Từ đầu tới cuối, Lisa luôn cảm thấy kì lạ: ông Kang nhận một cô cháu gái mà vui tới vậy sao? Từ lúc ra khỏi nhà tới lúc ngồi lên xe, cô vẫn còn đang tự hỏi thì ba cô gọi điện đến: "Ông Kang nhận Rosé làm cháu gái nuôi, ngày mai còn mở tiệc?"

"Đúng vậy đó ba, ba ông lão này đã ngồi ở phòng khách nhà con nói chuyện phiếm, không biết nói tới chuyện gì mà một hồi ông nội Kang đã gọi Rosé lại, bảo là muốn nhận chị ấy làm cháu gái, đã vậy còn ép Rosé dập đầu ba cái gọi ông nội nữa cơ. Ba, ba có biết chuyện gì xảy ra không?" Tin tức đến nhanh như vậy, nhất định là có biến. Lisa vừa nghĩ liền hiểu ra, ba cô đến đây họp, con trai của ông Kang đang công tác ở trong quân đội, hai người bọn họ từ nhỏ là bạn thân, chắc là lúc này đang ngồi chung một chỗ uống rượu: "Có phải bác Kang đang ngồi chung với ba không?"

Đầu bên kia, Doyoon im lặng hai giây, nói: "Chuyện vui." Rồi cúp máy.

Lisa bèn gọi lại cho ba, hỏi: "Chắc không phải là ông nội Kang muốn tiền của Rosé chứ!? Nếu không thì tại sao ông nội Kang lại vui đến như vậy, miệng cười sắp liệt luôn rồi ah, còn tự mình mở tiệc lớn như vậy."

Doyoon mắng Lisa: "Nói bậy bạ gì đó! Ông Kang nếu không thích, ghét bỏ Rosé thì sẽ không nhận con bé làm cháu gái nuôi đâu." Doyoon nói xong liền cúp máy.

==========

Ngày thứ hai, ngoại trừ hai người bệnh là Jisoo và Lisa ra, ông La dẫn theo cả gia đình tới nhà bạn già ăn tiệc.

Lisa không được đi, khóc lóc năn nỉ bắt Rosé khi về phải kể chuyện ở Kang gia cho cô nghe, vì sợ ông Kang tính toán gài bẫy cô.

Buổi chiều Rosé ra cửa, đến hơn mười một giờ khuya mới trở về, lúc quay về còn có một anh đẹp trai đi cùng. Anh đẹp trai này nhìn qua chỉ chừng hơn ba mươi, đứng cạnh Rosé còn tưởng hai người họ là một đôi.

Lisa nhất thời không vui, trợn to hai mắt nhìn qua, trong lòng gào thét: "Người anh em này ở đâu ra? Xem xem, chị ra ngoài một chuyến, quay về liền có thêm một người đàn ông bên cạnh?"

Anh đẹp trai vừa vào cửa, hai tay còn đút trong túi quần, đã đứng trước giường bệnh nhìn chằm chằm Lisa rồi bước quanh giường một vòng, cười ha ha nói: "Em chắc là Lisa hả!? Em còn nhớ anh không? Hồi em còn bé ấy, ở nhà anh tè dầm ướt quần, còn lấy quần của anh mặc đó."

Mặt Lisa nhất thời đen đi, cái đồ vô duyên này ở đâu ra vậy! Cô trừng mắt liếc anh chàng một cái, nói: "Tôi không biết anh."

Rosé ở một bên mím môi, vui vẻ nói: "Woozi."

Lisa không nể mặt nói: "Không nhớ."

Rosé còn bảo: "Ông nội anh ấy chính là ông nội Kang đó, buổi tiệc kết thúc muộn quá, ông nội để anh Woozi đưa chị về."

À, thì ra là cháu trai thứ sáu của ông Kang.

Lisa rất muốn bảo: "Lại đây, cháu trai thứ sáu, gọi một tiếng chị đi." Nhưng nghĩ lại, dù sao anh ta cũng lớn hơn mình ba bốn tuổi, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào, cười hì hì gọi một tiếng: "anh Woozi."

Woozi nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn đồng hồ nói: "Thời gian không còn sớm, anh phải đi về thôi." Nói xong thì ghiêng đầu cười ha ha nhìn Rosé, ánh mắt kia, nụ cười kia, dường như còn có ý gì khác.

Rosé đối với nụ cười của Woozi làm như không thấy, từ tối tới giờ cô cười cũng đủ lắm rồi. Rosé nhẹ gõ bên dưới một cái, đối với Woozi làm dấu tay xin mời: anh về nhanh nhanh đi, tôi không dám lãnh phí thời gian cua gái của anh. Tiền của cô, còn có anh sáu này nữa, mỗi năm cúng vào quán bar của cô bao nhiêu tiền, từ giờ trở đi một đồng cũng lấy không được. Vừa rồi Woozi đưa cô về nhà, vừa lên xe, đã mở miệng trước: "Em gái ơi em gái, chúng ta đã là người trong nhà rồi, có phải em nên cho ông anh này một cái thẻ hội viên miễn phí không ?"

Chờ Woozi vừa đi, Lisa đã nói: "Em thấy anh ta không giống người tốt."

Rosé đi đến bên giường Lisa ngồi xuống, nói: "Cũng không phải người xấu." Rosé nghĩ thật trùng hợp quá rồi "Thật sự không ngờ anh ta lại là cháu trai của ông Kang."

"Sao? Trước đây hai người quen nhau?"

"Biết chứ sao không, anh ta thường đến quán của chị chơi mà, trước kia chị còn cùng anh ta hợp tác qua. Khi đó chỉ biết gia thế của anh ta có liên quan đến chính phủ, có mối nào ngon, chị bỏ tiền tìm anh ta chạy quan hệ kiếm chút lợi nhuận. Mà đây cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, khi đó anh ta thiếu tiền lại dùng không đúng chỗ, nên muốn kiếm chút lợi nhuận để có thêm thu nhập."

Lisa chớp mắt vài cái, hỏi: "Còn gì nữa không?" Cô có cảm giác hai người này rất quen thuộc, hợp tác cũng không đến mức quen thuộc như vậy!?

Rosé ngược lại cũng không giải thích với Lisa nói: "Trước kia, anh ta từng theo đuổi chị, sau đó chị nói với ảnh là chị thích phụ nữ, sau đó thì..." Rosé dừng lại, cảm thấy không có gì để giấu diếm nữa bèn nói: "Chị có hẹn hò với Tổng giám đốc trong công ty, chị nói với ảnh xong thì ảnh cũng không nhắc lại chuyện theo đuổi chị nữa, vẫn duy trì quan hệ bạn bè mà thôi."

Lisa vừa nghe, liền đem trọng điểm từ Woozi chuyển sang vị Tổng giám đốc nào đó, nói: "Chị chị chị chị... Cái đó cái đó cái đó.... Tổng giám đốc gì đó, đó đó đó..." Lisa hoàn toàn kích động run lên, đầu lưỡi cũng sắp cứng lại. Cô hô lên: "Em tưởng chị chỉ cùng Jiwoon..."

Sắc mặt Rosé cứng lại, nụ cười biến mất, cũng không thấy được gì, chậm rãi nói: "Chị không thể treo cổ trên một cái cây được, cũng cần phải cho mình một cơ hội khác chứ." Nhớ đến chuyện cũ, ánh mắt cô buồn bã: "Chẳng qua, càng về sau chị lại phát hiện, người ở tim chỉ có một mà thôi."

"Vậy Tổng giám đốc gì đó với chị...."

"Chia tay, ở bên nhau không quá hai năm, tâm đặt không đúng người, không còn ý nghĩa nữa."

Lisa nhất thời bị đả kích lớn, cảm giác trái tim thủy tinh bị vỡ vụn, đôi mắt cô trông mong nhìn Rosé, hỏi: "Chắc chị sẽ không... sẽ không cùng em hẹn hò thì lại phát hiện bản thân chị không yêu em, ở bên em cũng chẳng có ý nghĩa gì?!"

Rosé nghiêm túc đáp: "Hình như chị chưa từng nói sẽ hẹn hò với em."

"Chị…" Lisa nhất thời nản lòng, cô tức giận la lớn: "Rosé, chị đi ra ngoài cho tôi!" Lisa tức giận tới rơi nước mắt, ngực như bị thứ gì đó đâm, rất đau rất đau.

Ánh mắt Rosé yên tĩnh nhìn Lisa, trải qua cuộc tình kia cô mới hiểu được, người không yêu có miễn cưỡng cũng không được, đơn giản bắt đầu một cuộc tình không biết sẽ làm tổn thương người khác. Cô cũng không vì hảo cảm mà tiến đến với nhau, sau khi cùng một chỗ mới phát hiện là không yêu, khiến bản thân đau đớn và mệt mỏi. Khi trong lòng có người mình nghĩ đến, thì vạn lần không thể sống chung với người khác được, nếu không thì sẽ tổn thương người vô tội và cả chính mình.

Lisa tức giận hai mắt đỏ bừng nhìn Rosé, cô còn tưởng các cô đã bắt đầu ở bên nhau, nào ngờ chỉ mình cô tự đa tình!

Rosé nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Lisa, thở dài một tiếng nói: "Lisa, nếu ở bên em thì phải cân nhắc tới rất nhiều chuyện, không chỉ mỗi yêu thôi, gia thế bối cảnh của em, người thân bên cạnh em, làm chị muốn yêu cũng không dám yêu, nếu vô tình một chút sẽ vạn kiếp bất phục!"

Lisa không phải Jisoo, La lão gia với Jisoo chỉ là một người ông đối với cháu gái, thái độ đối với người nối nghiệp, tình cảm không cần quá sâu đậm. Mà Lisa thì khác, từ nhỏ cô đã được La lão gia mang theo bên người nuôi dạy một tấc không rời, nâng trong tay mà đau, người mù cũng có thể nhìn ra được La lão gia coi trọng Lisa bao nhiêu, lo lắng cho Lisa thế nào.

Nếu ông ấy biết Lisa là người đồng tính, biết Rosé cô cùng cháu gái bảo bối của ông ấy ở bên nhau, còn muốn La gia giúp đỡ cô, chỉ sợ nếu La lão gia không bị tức chết, thì chuyện đầu tiên ông ấy làm sẽ là giết cô, giết tới không chút cặn nào được sót lại.

Vậy thì làm sao cô dám chứ? Cho dù cô không sợ bị La lão gia giết chết, nhưng cô cũng sợ mình bức tử La lão gia mà, nếu La lão gia vì chuyện này mà tức chết, thì sau này hai người phải tiếp tục thế nào đây? Hai người yêu nhau nhưng lại tổn thương đến tính mạng người thân của mình, không thể gần nhau được đó mới chính là bi ai lớn nhất.

Lisa khẽ cắn môi, thở phì phì hỏi: "Vậy chị nói đi, chị có thích em hay không?"

Rosé nghiêm túc gật đầu nói: "Có, nếu không phải vì bối cảnh gia thế của em, nếu không phải đột nhiên ông nội em cùng Jisoo đến đây, có thể hai ta đã ở bên nhau." Rosé nhìn Lisa, chậm rãi lên tiếng: "Nhưng mà Lisa à, trên đời này không có nếu như cũng không có có thể, hiện tại chị thực sự không dám ở cạnh em."

Nghĩ đến người nhà Lisa, nghĩ đến ba Lisa, rồi mẹ Lisa, còn có La lão gia, cô trong lòng thấy sợ hãi. Trong mấy người này, một người cô cũng không đối phó nổi. Cô không phải Jennie, một sinh viên vừa ra trường không có nhược điểm để người ta uy hiếp, chống được trời chính là viết một phần mềm hack trò chơi, vi phạm quyền xâm nhập bất hợp pháp thì tốn chút tiền là xong việc.

Nếu có người muốn chỉnh cô, chỉ cần chạy thẳng đến công ty cô động tay đông chân là có thể khiến cô vạn kiếp bất phục, cả đời ở trong tù không thấy được ánh mặt trời. Cô thà như vậy trông nom Lisa, làm một người bạn tốt cẩn thận che chở, cứ vậy mà yêu thương tiếp, không nói yêu, không nói gần nhau, chỉ như vậy cùng làm bạn với cô sống chết đi tiếp. Rosé rất khó chịu, hai mắt ươn ướt muốn rơi lệ, cô thật sự bất lực, vận mệnh cùng hoàn cảnh trớ trêu tựa như một cái nhà giam vô hình bao phủ lấy cô, khiến cô không thể tùy tâm tùy ý sống theo ý mình. Cô có thể đồng ý yêu Lisa, có thể đồng ý sống chung với Lisa, nhưng hai người lại không chịu nổi cái giá phải trả, cho dù biết như vậy, hứa hẹn sống chung, Lisa và cô cũng không thể ở bên nhau. Cánh tay, vĩnh viễn không thể chạm đến bắp chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top