Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

70

"Đêm đã khuya, Lisa đã ngủ.

Rosé mặc dù toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Cô nghiêng người nằm trên chiếc giường đơn, ánh mắt dừng trên người Lisa, nỗi lòng dao động khó có thể đi vào giấc ngủ. Nếu như không chọc thủng lớp cửa sổ giấy này còn có thể duy trì một chút bình tĩnh, nhưng bây giờ đối mặt Lisa, loại cảm giác mâu thuẫn phức tạp này, loại cảm giác trầm luân quen thuộc này quấn chặt lấy nàng. Trước đây, đối đối với Jiwoon, cô dù thế nào vẫn có thể giữ lại vài phần lý trí, lúc này đối mặt Lisa cô lại rối loạn. Cảm giác trầm luân cùng với sợ hãi trước tương lai mờ mịt đan xen khiến cô trằn trọc khó ngủ, cảm thụ thoát thai hoán cốt sau khi trùng sinh lại khiến cô có ảo giác như sống một cuộc đời mới.

Rosé lập tức bỏ lại mờ mịt, mong đợi cuộc sống tương lai, ấp ủ ước mơ tốt đẹp, trong đầu phác họa bức tranh tươi đẹp của tương lai, nhưng rồi lại sợ hãi, sợ mình không vượt qua được những áp lực và trở ngại ngoại tại. Đối với Lisa, cô lại có rất nhiều tâm tư nói không rõ, nếu nói hai người gần, là rất gần, đi cùng một chỗ cũng là một điều tự nhiên nhất, nếu nói xa, giữa cô và Lisa tựa hồ vẫn còn thiếu một chút, luôn cảm thấy còn phải gần hơn chút nữa mới tốt, lại nghĩ đến cửa ải của La lão gia vẫn còn đó, cô không thể không cân nhắc cẩn trọng.

Rosé một đêm không ngủ, gần như mở mắt đến lúc bầu trời bên ngoài phiếm ánh sáng. Cô nhẹ nhàng xuống giường, rời khỏi bệnh viện, trở về nhà một chuyến, thay đổi một bộ quần áo sạch, pha một tách cà phê, vừa uống cà phê vừa chuẩn bị bữa sáng cho Lisa, sau đó dùng hộp giữ nhiệt mang vào bệnh viện.

Lớp trang điểm nhạt không che được màu xanh nơi đáy mắt Rosé, cà phê đen ngược lại khiến cô giật dậy chút tinh thần.

Jisoo hiện tại xuất viện, bệnh viêm phổi của Jisoo còn chưa khỏi hẳn, vẫn thường ho khan, sắc mặt tái nhợt cả người gầy yếu không chút sức sống, cơ thể mệt mỏi, luôn một mình lẳng lặng ngồi một chỗ. Mẹ Jisoo lải nhải với cô, cô cũng mắt điếc tai ngơ, lão gia tử từng đến thăm, Jisoo cũng chỉ dời mắt nhìn ông chưa tới một phút lại bắt đầu ngẩn người.

Jennie hoàn toàn không có tin tức! Từ sau ngày đó gọi điện thoại cho Jennie, liền không còn chút tin tức. Mặc kệ là người của La lão gia hay là người của Jisoo phái ra, cũng không có chút tin tức liên quan tới Jemnie, Jisoo thậm chí đối với đường cao tốc, các bến xe, trạm xe lửa, sân bay đều an bài người theo dõi, nhưng vẫn không có tin tức, cô giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

Jisoo không dám tưởng tượng nếu như Jennie thực sự xảy ra chuyện gì từ nay về sau biến mất trong sinh mệnh của cô, vậy cô sẽ phải làm gì. Đó là ánh nắng trong sinh mệnh của cô, cũng là chút ấm áp ít ỏi cô có được. Là Jennie thoát khỏi chứng hậm hực, là Jennie giữ nàng lại lúc cô luẩn quẩn trong lòng đứng trên vách núi muốn tự sát. Cô nhớ kỹ nét cười xán lạn của Jennie, nhớ kỹ nụ cười bỉ ổi trên gương mặt tràn ngập tính trẻ con kia của Jennie.

Khi đó cô có chứng hậm hực, đối với nhân sinh tràn ngập bi quan và tuyệt vọng, cô đứng trên vách núi, muốn nhảy xuống.

Jennie xuất hiện trước mặt cô, cười đê tiện nhìn cô hỏi: "Chị gái, nhảy vực sao?"

Jisoo không để ý đến Jennie!

Jennie nói: "Đúng lúc, em cũng muốn nhảy, nhưng một mình lại không dám, đang muốn tìm một người bạn, nếu không thì, cùng nhau nhảy?" Jisoo không nhớ rõ lắm lúc đó Jennie đã nói những gì, chỉ nhớ rõ Jennie nằm sấp bên cạnh cô không ngừng dụ dỗ lừa gạt nói rất nhiều lời, nhiều lần bày tỏ ghét bỏ đối với lựa chọn phí hoài bản thân mình của cô, cuối cùng đề nghị mang đến một con sông phong cảnh không tệ bảo cô nhảy xuống, nói chết ở chỗ đó phong cảnh tốt, sống không thoải mái, dù sao cũng phải tìm một chỗ có thể chết thống khoái, còn nói thẳng: "Chị không thấy chỗ này có độ nghiêng sao, Từ nơi này nhảy xuống, vớt không được thi thể, những kẻ không có đạo đức công cộng đứng ở chỗ này, cầm kê kê tiểu xuống sông, lẽ nào chị muốn sau khi chết thỉnh thoảng sẽ có người cợt nhã tiểu lên người mình sao? Đi thôi, em mang chị đến một chỗ khác để nhảy." Âm kém dương sai, Jisoo lại đi theo Jennie. Cô lúc đó nghĩ chính là cho dù Jennie lừa gạt cô, đổi một chỗ khác, nếu cô muốn chết, ai cũng ngăn không được. Nhưng Jisoo làm thế nào cũng không nghĩ tới Jennie lại có thể dẫn cô đi nhảy bungee, còn là luân phiên ba lần bốn lượt nhảy tới nhảy lui, đến cuối cùng Jisoo ghé vào trên lan can chết cũng không nhảy xuống nữa. Cảm giác không trọng đầu hướng thẳng xuống, quá khủng khiếp! Ngược lại là Jennie, nhảy cực kỳ hưng phấn, thấy cô chết sống không chịu nhảy nữa, còn đê tiện cười hỏi cô: "Đủ chưa? Không đủ chúng ta lại đổi chỗ khác tiếp tục nhảy, lần này em không lừa chị, em tuyệt đối sẽ nhảy cùng chị." Jisoo nhớ kỹ lúc đó mình thần sắc trắng bệch ngồi xổm ở chỗ đó, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, nào còn dám nhảy vách núi tìm cái chết!

Jennie dẫn cô ngồi bên bờ sông cả buổi chiều, cái gì cũng chưa nói, chỉ là lẳng lặng ngồi cùng cô. Cô nhớ kỹ ngày đó mặt trời rất đẹp, chiếu đến Jennie cũng vô cùng xinh đẹp. Sau đó, trời dần tối, Jennie đứng lên vỗ bụi trên quần áo, nói với cô: "Đi thôi. Buổi tối chị có bận việc gì không?" Jisoo nói không có việc gì, cô là đến nghỉ phép giải sầu. Jennie nói mình cũng có thời gian, liền dẫn cô đi mua sắm, còn nói mình có xe có thể chở cô đi. Kết quả, Jisoo theo Jennie đi tàu điện ngầm, lúc đến bãi đỗ xe, chỉ thấy Jennie dắt một chiếc xe đạp ra, còn vỗ yên sau bảo Jisoo ngồi.

Buổi tối hôm đó, Jisoo ngồi sau xe đạp, Jennie chở cô, dẫn cô ngắm phong cảnh thành thị.

Gió đêm se lạnh, ánh đèn đô thị, những cây dương liễu giăng đèn màu, những thứ hết sức bình thường, dưới góc nhìn đặc biệt và lời giới thiệu của Jennie trở nên sinh động bất đồng. Đêm đó, cô thông qua Jennie thấy được phong cảnh khác biệt, bất chợt mới hiểu được, sinh mệnh cũng có thể có một mặt như thế.

Cứ như vậy, cô và Jennie quen biết, sau đó mới biết được Jennie đang học ở Seoul, mà đúng lúc cô cũng ở Seoul, liền cho Jennie số điện thoại.

Jennie tặng cô một cách sống mới, tặng cô phong cảnh nhân sinh mới. Sẽ dung túng cô, sẽ yêu thương cô, lúc cô tinh thần sa sút sẽ mắng cô chỉnh cô, lúc cô ủy khuất sẽ trêu chọc cô, lúc xuống bếp sẽ vun nòi vun chảo hô to: "Jisoo, không thấy em đang nấu cơm sao? Chị không biết xấu hổ nhìn em làm việc còn bản thân lại nằm trên sofa xem TV, lập tức, xuống giúp em, không giúp không cho phép ăn cơm!" Sau khi một mạch mang quần áo của hai người cho vào máy giặt sẽ hô to gọi nhỏ: "Jisoo, em đã nói với chị, tất chân và nội y phải chia ra giặt...." Sau đó lại tự mình lấy đồ lót của cô ra giặt tay, Jennie nói đồ lót giặt tay sẽ sạch hơn. Jennie dạy cô rất nhiều rất nhiều, cũng thay đổi cô rất nhiều rất nhiều, quen biết Jennie, cô mới học được cách sống tự do tự tại, tùy ý đường hoàng, sống ra đặc sắc của bản thân.

Cô biết Jennie sẽ đến tìm nàng, nhất định sẽ đến tìm cô, nhưng cô sợ Jennie gặp chuyện không may, không đến được.

Sau khi Jisoo xuất viện vẫn ở trong nhà Lisa. Baram, Doyoon cũng bởi vì công việc bận rộn mà đi rồi. LA lão gia và Jisoo cùng ở trong nhà Lisa, ông thấy Jisoo luôn ngẩn người, thần sắc cũng trở nên khó coi.

Cũng may Jisoo xuất viện không đến hai ngày, Lisa cũng xuất viện. Dẫn theo bác sĩ và thuốc uống về nhà trị liệu, trước đó Lisa bị thương ở chân, lúc về nước những thiết bị điều dưỡng cần thiết cũng mang theo, xem tình huống là dự định ở nhà trị liệu.

Có Lisa ở nhà, mây đen trên mặt La lão gia mới tiêu tan một chút, bất quá mỗi lần thấy Jisoo lại một mảnh u ám.

Tình huống của Jisoo nói tốt không tốt nói xấu không xấu, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, Lisa lôi kéo Jisoo đi chơi, Jisoo cũng sẽ đi, thỉnh thoảng ngẩn người hoặc vô thức mà rơi lệ.

Lisa ngược lại cũng không bởi vì việc của Jisoo mà trở mặt với ông nội, chỉ lôi kéo Rosé tìm cách để Jisoo vui vẻ. Bởi vì chân cô bị thương nên không thể ra ngoài, chỉ có thể suốt ngày ở trong nhà làm ầm ĩ, sự ầm ĩ của Lisa và sự yên tĩnh của Jisoo hình thành sự đối lập rất rõ ràng, càng làm nổi bật sự cô đơn của Jisoo, mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt La lão gia đang sống dưới cùng một mái nhà.

Hôm nay là chủ nhật, sáng sớm Lisa và Jisoo đều còn chưa rời giường, La lão gia một mình ở trong sân luyện thái cực quyền hoạt động gân cốt, Rosé cũng dậy sớm, dẫn con chó tên Hank của cô ra sân chuẩn bị ra ngoài tản bộ. Mấy ngày nay La lão gia mỗi ngày đều sẽ ở trong sân đánh quyền, Rosé cũng như cũ thường lệ cách hàng rào chào hỏi ông.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Rosé thầm nghĩ: "Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, là ai sáng sớm chạy tới gõ cửa." Cô dắt Hank ra trước cửa, thấy người ta không phải gõ cửa nhà mình, thoáng nhìn thấy trước cửa nhà Lisa đứng một bóng người, cô mở cửa nhìn ra, thình lình thấy một cô gái ước chừng hai mươi tuổi tóc dài ngang vai đứng ở trước cửa nhà Lisa. Trên tay cô gái kia còn mang theo vài hộp quà lớn! Rosé nghi hoặc nhìn cô gái kia, chỉ thấy cô gái này mặc một cái quần rộng thùng thình, một chiếc áo T-shirt bó sát, trang điểm rất tùy tiện, hơn nữa cũng không phải hàng hiệu gì, thoạt nhìn chính là một sinh viên nghèo. Rosé sững sốt, người như vậy đến gõ cửa La gia vẫn là lần đầu cô nhìn thấy. Đây là ai ah!

Hank thấy người xa lạ liền sửa, kinh động cô gái kia. Cô gái qua đầu, thấy Rosé liền nhe răng cười, hỏi: "Chị là Rosé?"

Rosé giật mình gật đầu, lên tiếng trả lời 'phải'. Cô chợt cảm thấy cô gái này nhìn đặc biệt quen mắt. Cô gái này thoạt nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, da rất trắng, khuôn mặt búp bê nở nụ cười ngọt ngào, tiếu ý đơn thuần làm cho người ta rất có hảo cảm. Cô phát ra một tiếng kinh nghi: "Cô là...." Đột nhiên, trong đầu hiện lên tấm ảnh Lisa gửi cho mình, Rosé cả kinh hô lên một tiếng: "Jennie!" Đôi mắt đều trợn tròn!

"Không phải cô mất tích rồi sao?"

Cửa nhà của cũng mở, vệ sĩ trên dưới đánh giá Jennie, hỏi: "Cô tìm ai?"

Jennie cười híp mắt gật đầu chào hỏi, nói: "Chú buổi sáng tốt lành, xin hỏi ông La, Lisa và Jisoo ở nhà không?"

Rosé nhìn thấy vệ sĩ không quá ba mươi kia, khuôn mặt nhất thời 囧. Chưa đến ba mươi tuổi đã bị gọi chú! Cô cũng ba mươi rồi!

Vệ sĩ hỏi: "Cô là..."

Nụ cười trên mặt Jennie, cười đến đặc biệt nhu thuận, cô lớn tiếng nói: "Tôi là Jennie, nghe nói La lão gia tìm tôi, tôi đã đến rồi."

Vệ sĩ nói một tiếng "chờ" liền đóng cửa lại, quay vào nhà thông báo.

Rosé nghe Jennie nói, cả người cũng không bình tĩnh nữa, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lisa.

Lisa hiển nhiên còn đang ngủ, mơ mơ màng màng lên tiếng: "Rosé, sớm!"

Rosé vội nói: "Jennie đang ở ngoài cửa!" Vài giây sau, cô chợt nghe trên lầu truyền đến một tiếng 'má ơi', thình lình thấy Lisa mặt quần short và T-shirt rộng thùng thình đứng trên sân thượng, đầu tóc rối bời không khác gì ổ gà.

Lisa trợn tròn mắt hô: "Jennie?"

Jennie ngẩng đầu lên, ánh mắt bị táng cây che khuất không thấy được người trên lầu, nhưng nghe giọng nói liền lên tiếng: "Là Lisa sao? Tôi là Jennie, Jisoo có ở nhà không?"

Lisa rống lớn: "Trời ạ!" Sau đó chợt nghe trên lầu truyền đến tiếng đập cửa dồn dập và tiếng quát lớn: "Jisoo, lập tức rời giường, lập tức, mở cửa!"

Rosé xoay người dẫn Hank trở vào cột ở trong sân, phải, La gia lại có đại sự xảy ra, không nên đắt chó đi dạo nữa. Chờ cô cột Hank xong trở lại trước cửa, đã thấy La lão gia thần sắc trầm trọng dùng lỗ mũi đối diện Jennie.

Jennie cười ha hả đưa hộp quà trên tay đến trước mặt La lão gia, cười nói: "Ông nội buổi sáng tốt lành. Đây là một ít đặc sản dọc đường cháu mua đến cho ông." Jennie thấy La lão gia dùng mắt trừng mình không nhận lấy, rất thức thời mà đem hộp quà đưa cho vệ sĩ ở bên cạnh, sau đó trở về vị trí cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top