Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

82

Hơn tám giờ tối, máy bay hạ cánh.

Lisa tiễn những người khách trên máy bay xuống, sau khi máy bay thêm đầy dầu lần thứ hai cất cánh. Lisa trở lại phòng nghỉ, nói với Rosé: "Rosé, nghỉ ngơi một chút đi, máy bay còn phải bay hơn hai giờ mới đến."

Rosé hỏi: "Chỉ một mình em đến đó đàm phán với bọn họ?"

Lisa trả lời một tiếng 'phải', lại nói: "Hạng mục này do em chịu trách nhiệm, vừa rồi những nhà đầu tư lớn này ký hợp đồng cùng em, em cũng đảm bảo với bọn họ. Về phần còn lại của hạng mục chính là em thương thuyết cùng chính quyền địa phương." Cô đem những tư liệu liên quan từ trong tủ bảo hiểm ra đưa cho Rosé, nói: "Khai thác tài nguyên khoáng sản. Em ở địa phương xây dựng nhà máy khai thác, gia công, đồng thời cung cấp vũ khí và những tài nguyên bọn họ cần, chính quyền địa phương cam đoan sự an toàn của nhà máy. Lát nữa còn muốn đi gặp một đối tác, là một thương nhân buôn vũ khí, nga, chuyện lần trước chính là anh ta giúp đỡ. Những linh kiện chủ yếu sẽ không gia công tại địa phương, mà gia công ở nhà xưởng nước ngoài, sau đó được máy bay vận chuyển đến địa phương tiến hành lắp ráp." Thương lượng việc buôn bán với chính phủ, hơn nữa còn là loại buôn bán này, cô một mình căn bản không làm được, không chỉ cần kỹ thuật, còn cần có đủ thế lực để áp chế chính quyền địa phương. Bằng không cô đến khai thác loại tài nguyên này, chính phủ sẽ trực tiếp tìm một cái cớ nuốt chửng cô, vậy cô phải tìm ai khóc? Kỹ thuật chủ chốt nắm giữ trong tay cô, đem sản phẩm gia công từ nước ngoài vận chuyển về địa phương, chính phủ cho dù thu hồi nhà máy, giữ trong tay cũng là vô dụng. Lisa có tâm nhãn, đầu tư vào những loại sản phẩm này, bên trong có kỹ thuật độc quyền, nếu bọn họ dám phản bội, chỉ riêng kỹ thuật này cũng đủ khiến bọn họ chịu thiệt hại lớn.

Sản xuất và tiêu thụ vũ khí chỉ là một mắc xích trong đó, cô hợp tác cùng thương nhân buông vũ khí, hai người là đối tác, cô chỉ phụ trách tìm kiếm người mua đàm phán thương thuyết, sau đó vận chuyển giao dịch vũ khí là do thương nhân kia chịu trách nhiệm. Cô không thể trực tiếp buôn bán vũ khí, phải có người đứng ra thay cô, bằng không tính mạo hiểm quá lớn, mục tiêu quá lớn. Không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện này nếu như truyền tới Hàn Quốc, phiền phức tạo thành cũng đủ nhấn chìm cô, huống hồ còn có các quốc gia và thế lực hỗn loạn trên trường quốc tế. Có một thương nhân buôn vũ khí đứng ra, nói đến cùng cô cũng chỉ là một nhà đầu tư, người trung gian, kiếm một chút tiền lời mà thôi, có vấn đề thì cứ tìm thương nhân buôn vũ khí. Thương nhân kia làm chính là loại buôn bán này, lại không có thân phận mẫn cảm như cô, người khác cũng sẽ không khó xử anh ta. Thương nhân buôn vũ khí bên kia sản xuất vũ khí cần có nguyên vật liệu và một ít kỹ thuật do cô cung ứng, cô có con đường cung cấp của mình, bản thân cũng tự khai thác một số loại tài nguyên, cho nên giá bán cho thương nhân kia cũng rẻ hơn thị trường một chút.

Vừa rồi ở trên máy bay đàm phán cùng cô là những đối tác lớn, còn lại là đối tác đầu tư, bọn họ bỏ vốn, kỹ thuật, trong quá trình khai thác tài nguyên tại đây cũng đạt được thứ mình cần - nguyên vật liệu hoặc tiền tài hoặc cái khác, hoặc là cung cấp thứ cô cần. Dĩ nhiên, việc phân phối lợi ích phải thương lượng rõ ràng, vừa rồi cuộc họp kéo dài như vậy, chính là xác định việc phân phối lợi ích cuối cùng. Giấy trắng mực đen ký xuống, muốn thay đổi cũng đã muộn, cho nên tất cả mọi người đều muốn trong hội nghị này tranh thủ cho mình lợi ích lớn nhất.

Lisa hợp tác cùng bọn họ, cô không sợ thương nhân buôn vũ khí đá cô ra hoặc phản bội lại cô, bởi vì anh ta cần nguyên vật liệu của cô, cần cô giới thiệu người mua, cô sẽ không để những đối tác kia và chính quyền địa phương tiếp xúc với nhau, nếu như để cho bọn họ trực tiếp tiếp xúc cùng chính quyền địa phương, không phải cô trở thành kẻ đi may áo cưới cho người khác sao? Những người này cũng sẽ không đơn độc đi đàm phán cùng chính quyền địa phương, bởi vì đây là một chuỗi cung ứng, chia làm nhiều mắc xích nhỏ, bất luận phía nào muốn đơn độc thương thuyết đều bất thành.

Đạo lý rất đơn giản, chính là tôi trồng lương thực trên đất của bạn, sau đó tôi sẽ đem lương thực làm thành bán bao bán cho bạn. Tôi có nhân công, có thể trồng trọt, biết làm bánh bao, có củi, có nòi, có bếp, có tát cả công cụ gia công. Vậy một người bán củi tìm bạn để bán củi cho bạn, bạn có mua không? Đúng vậy, đất của bạn có thể trồng lương thực, hiện tại có thể mua được củi rồi, nhưng còn bếp đâu? Nồi đâu? Được, bạn có thể vì đã trót mua chút củi ấy mà đi tìm mua nồi mua bếp mua dụng cụ và thuê người làm bánh không? Cho dù toàn bộ bạn đều chuẩn bị đủ, nhưng bạn không biết quy trình làm thế nào biến lúa mạch trở thành bánh bao, mất rất nhiều công sức, thứ gì bạn cũng có nhưng bạn lại không biết cách làm, bạn vẫn không có bánh bao ăn. Bạn bỏ ra nhiều tâm huyết đi tìm một người biết làm bánh bao đến, nhưng người ta không chừng sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, kỹ thuật là thứ mỗi người đều bảo mật, bạn cũng khó học được. Cho dù bạn có thể học, cũng phải mất thật nhiều năm mới có thể học xong, lẽ nào hiện tại liền bụng đói mà chờ? Không đợi bạn học được, đã sớm chết đói, vậy bạn mua những thứ kia không phải đều vô dụng!

Chuyện Lisa làm hiện tại chính là trước tiên đi tìm người biết trồng trọt, người bán củi, người có nồi có bếp, người biết làm bánh bao cùng nhau thương lượng xong giá cả, ký kết hợp đồng, sau đó cầm cái bánh bao đi tìm người có đất đang đói bụng muốn ăn bánh bao - tôi muốn trồng lương thực trên đất của bạn để làm bánh bao bán cho bạn. Mặt khác, tôi trồng lương thực bán bánh bao, nhưng việc nhồi bột làm bánh tôi sẽ làm ở chỗ khác, không cho bạn học trộm, bạn mãi mãi cũng sẽ không học được cách làm bánh bao, vẫn chỉ có thể ăn bánh bao tôi bán.

Rosé xem phương án khai thác tài nguyên trước, nói: "Hạng mục này của em liên quan đến một số vấn đề quốc tế nhạy cảm..." Thứ này đều là quốc gia khống chế, hoàn toàn không cho phép tư nhân động đến! Có một số còn là nguyên vật liệu liên quan đến năng lượng hạt nhân.

Lisa đang nghĩ ngợi phương pháp luận bánh bao của mình, nghe Rosé nói, cô vô thức nói một câu: "Đó là bánh bao thịt...." Sau khi thốt ra, cảm giác không thích hợp lập tức câm miệng.

Rosé không giải thích được hỏi: "Cái gì mà bánh bao thịt?"

"Em nói một cách khác, em hiện tại cùng chính phủ hợp tác chính là bán bánh bao...." Lisa còn chưa dứt lời, chợt nghe Rosé ngạc nhiên hô lên: "Bán bánh bao?" Lisa nói: "Em chỉ là ví dụ so sánh, em đem hạng mục này ví như bán bánh bao."

" Nga! Em rất đói sao?"

"Em...Em không đói!"

"Vậy em tiếp tục nói chuyện bán bánh bao đi, nga, còn có bánh bao thịt, liên quan đến năng lượng hạt nhân liền gọi là bánh bao thịt?"

"Chị xem, Hàn Quốc, nước Mỹ, Nhật Bản ngay cả Triều Tiên đều có bánh bao thịt rồi, đúng không...cho nên khách hàng mua bánh bao của em dĩ nhiên cũng sẽ muốn ăn bánh bao thịt."

Rosé nói ra: "Ah, trước khi em làm ra bánh bao thịt, những người đang có bánh bao thịt kia sẽ tiêu diệt em."

"Nhưng em không làm bánh bao thịt ah, em chỉ là lợi dụng nguồn tài nguyên chế tại ra nguyên liệu làm bánh bao thịt, kích thích sự thèm ăn của người mua, về phần nguyên liệu làm bánh bao thịt, dù sao thì em cũng không có lá gan đi bán bánh bao thịt cũng làm không ra bánh bao thịt, em sẽ đem nguyên liệu làm bánh bao thịt này đi bán lấy tiền."

Rosé mím môi, không nói gì mà nhìn Lisa.

Lisa nói: "Chuyện bánh bao thịt em sẽ không thảo luận nữa, lúc này bán bánh không nhân quan trọng hơn." Cô vừa thốt lên xong, lại cảm thấy không thích hợp, nói: "Việc cấp bách là thương lượng việc thuê đất khai thác tài nguyên. Việc này toàn bộ nắm giữ ở trong tay em, em phải khai thác tối đa tài nguyên, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chúng ta."

"Chúng ta?"

"Phải, hạng mục này em đầu tư một phần, chị một phần. Nói như vậy, trên tay em còn có thể có tiền nhàn rỗi để đầu tư những chỗ khác, còn chị, cũng có thể kiếm một khoảng, còn trở thành người chung một thuyền với em trong việc làm ăn, đến lúc đó trưởng bối trong nhà em muốn làm khó chị cũng ngại khó xử." Lisa nói xong, lại đưa cho Rosé một bản hợp đồng, nói: "Đây là hợp đồng em vừa bảo Hyomin soạn ra, chị xem đi."

Ánh mắt Rosé rơi vào con số 50% cổ phần. Cô hơi giật mình nhìn về phía Lisa, nói: "Em muốn đem 50% cổ phần trong tay chuyển cho chị?"

"Đây là bản dự thảo, cụ thể trong hạng mục khai thác này em có thể chiếm bao nhiêu cổ phần, còn phải xem ngày mai đàm phán với chính phủ kết quả thế nào. Dự định của em là 65%, nhưng sẽ cố gắng hết mức tranh thủ từ 70% đến 80%, còn muốn thêm một điều kiện, miễn thuế."

Rosé khinh bỉ: "Em...thổ phỉ!" Đến chỗ người ta khai thác tài nguyên còn muốn chiếm nhiều cổ phần như vậy!

"Bởi vì em bán vũ khí cho bọn họ, còn cung cấp sản phẩm công nghiệp bọn họ cần, hơn nữa còn muốn giúp bọn họ cung cấp lương thực, chuyện này, là đôi bên hợp tác cùng có lợi. Em cảm thấy cái giá này rất tốt rồi."

Rosé nói: "Bọn họ có thể tìm người khác. Cần gì phải chịu thiệt chỗ em, để em khi dễ như thế?"

"Trước mắt mà nói, thế cục của bọn họ cũng không phải ổn định, quốc gia cũng nghèo, em cung cấp cung cấp nhu yếu phẩm cho bọn họ lúc này. Bọn họ ra quốc tế tìm kiếm viện trợ sẽ liên quan đến rất nhiều vấn đề tranh chấp, tìm sự hỗ trợ từ nước khác, người ta cũng không phải giúp không công, có lẽ sẽ phải trao đổi thứ gì đó - chính là tài nguyên mà thôi. Hơn nữa, bọn họ bị cuốn vào tranh chấp quốc tế rất dễ bị trở thành con tốt thí, bọn họ không thể chịu nổi! Nếu như có thể từ phương diện thương nghiệp giải quyết những vấn đề này, tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với nhấc lên tranh chấp quốc tế. Dù sao thì tài nguyên nếu như không bán đi đổi thành vật chất ổn định thế cục quốc nội, vạn nhất để cho người khác chiếm vị trí của mình, tài nguyên cũng sẽ về tay người khác! Chi bằng dùng nguồn tài nguyên này hợp tác với em đổi lấy nhu yếu phẩm ngồi ổn vị trí của mình." Lisa dừng một chút, lại nói tiếp: "Để lại cho bọn họ 10% đến 20% đó là cho bọn họ mặt mũi, có sự hợp tác với phía chính phủ, cũng là cho em một ô dù, người dân địa phương còn có thể cảm thấy đây là công trình chính phủ, trong mắt những nước khác, đó cũng là chính phủ khai thác, tài trợ một chút kỹ thuật đổi lấy lợi nhuận. Dù sao thì với những thỏa thuận này, chúng ta lẫn bọn họ đều sẽ không tự tìm phiền toái mà công bố ra ngoài." Bởi vì công bố ra ngoài, rất dễ gây nên sự bất mãn, biểu tình thị uy, kháng nghị, một khi cục diện chính trị bất ổn, việc kinh doanh của cô cũng không thể tiếp tục, truyền đến Hàn Quốc, với thân phận của cô, cũng dễ dẫn đến thị phi cho gia tộc. Lisa cười nói: "Ngày mai lúc đàm phán, chị diễn vai phản diện. Chị và bọn họ không quen biết, có thể chèn ép bao nhiêu thì chèn ép bấy nhiêu, nửa điểm mặt mũi cũng không cần để lại, còn em, ha ha, cùng bọn họ làm ăn lâu như vậy, để em diễn vai tốt được không? Lần đàm phán này, chủ yếu do chị đàm."

Rosé trừng Lisa, hỏi: "Em không sợ chị nhân cơ hội chiếm cổ phần của em?"

"50% đã rất nhiều rồi. Hơn nữa, theo em được biết, vốn lưu động trên tay chị cũng không nhiều, muốn gom đủ tiền mua 50% cổ phần trong tay em cũng rất khó khăn. Em cho chị mượn, sẽ không thu lợi tức của chị."

Rosé kêu lên: "Cảm ơn, vài trăm triệu chị vẫn có. Cổ phần trong tay em, chị mua 30% là đủ rồi." Mượn tiền Lisa mua đồ của Lisa, đây là chuyện gì? Cho dù là người yêu cũng không thể nào nói nổi, dù sao tài sản của hai người các cô là riêng biệt, trên mặt pháp luật cũng không phải cùng một nhà. Tiền trong tay cô không đủ, quay về Park gia tìm trưởng bối mượn một chút hoặc đi vay cũng không phải việc khó, nhưng cô không hề nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của Lisa như thế. Cô cầm 30% cổ phần này, chính yếu vẫn là dùng để áp chế La lão gia và ba của Lisa cũng như một loại bảo hiểm trong việc kinh doanh của Lisa. Cô và Lisa đầu tư hạng mục này, người của La gia nếu như động đến cô cũng rất dễ ảnh hưởng đến lợi ích của Lisa, theo như Lisa nói, hạng mục này một khi cùng nhau đầu tư, hai người các cô chính là người cùng một thuyền. Rosé cô thì dễ nói rồi, đơn thuần là một thương nhân, không dính liếu chính trị, cho dù có chút dính dáng thân thuộc với Kang gia, nhưng đó cũng chỉ là kết nghĩa, nửa điểm huyết thống cũng không có, nói rũ bỏ liền có thể rũ bỏ. Nói trắng ra là cô nhận mối quan hệ kết nghĩa này không phải là vì lợi ích? Vì lợi ích, cô đầu tư hạng mục này kiếm tiền càng không gì đáng trách. Lisa có loại bối cảnh gia đình này khiến Lisa rất dễ nhấc lên quan hệ với chính trị, nếu ai biết chút nội tình tiết lộ ra cũng đủ nhấc lên sóng gió. Có cô, sau này nếu thật sự có ai tung tin, sẽ trực tiếp do cô ra mặt, Lisa sẽ không gặp vấn đề gì - vụ buôn bán này là do Rosé cô và chính phủ đàm phán, hợp đồng là cô ký, ai có thể kéo đến trên người Lisa? Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần là cô và Lisa âm thầm ký kết, cho dù Lisa chiếm phần lớn, đó cũng là do cô thiếu tiền, thuyết phục Lisa ra tiền đầu tư, Lisa đầu tư nhiều tiền hơn dĩ nhiên chiếm phần lớn, mà Lisa chỉ cần đầu tư và lấy tiền còn những việc khác hoàn toàn không dính dán, có thể đổ trách nhiệm lên đầu Lisa sao? Rosé cô là một thương nhân, không dính đến chính trị, chạy đến nước khác cùng chính phủ đầu tư thì đã sao? Toàn bộ thế giới có bao nhiêu nhà đầu tư như thế, ai cũng không thể nói cô làm sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top