Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

84

Quân chính phủ đối với Lisa tựa hồ rất coi trọng, lại tựa hồ bởi vì sự xuất hiện của thế lực phản động mà đưa quân đội đến. Nói chung dọc đường không chỉ có xe quân vụ làm bạn, chung quanh đều có thể nhìn thấy quân đội đang lùng soát quân phản động, trên đầu còn có trực thăng xoay quanh. Trong những con hẻm, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng súng.

Rosé đối với nơi này tuyệt không thích ứng, xe của cô cũng bị kéo rèm kín kẽ, cho dù tình cờ vén lên, nhìn thấy cũng chỉ có màn đêm hôn ám và những ngôi nhà đóng chặt cửa. Xe chạy hơn hai mươi phút, liền rẽ vào một tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt.

Nhóm người Lisa được mời đến phòng khách, Rosé và Lisa mỗi người một phòng, hơn mười lính đánh thuê Lisa dãn theo toàn bộ an bài canh gác xung quanh hai căn phòng của hai người các cô.

Sắc trời đã tối, người tiếp đãi cũng không tiện quấy nhiễu Lisa các cô nghỉ ngơi, sau khi an bài xong tất cả liền rời đi.

Lisa nói với Rosé: "Ở một đêm, chín giờ sáng mai đi gặp bọn họ." Cô nói xong, cũng không quay về phòng của mình, mà điều khiển xe lăn cùng Rosé về phòng của Rosé. Hai người các cô cũng không lập tức đóng cửa, mà chờ hai nhân viên đi theo Lisa vào trong dùng thiết bị dò xét một vòng, lại lắp thêm thiết bị nhiễu sóng máy nghe trộm vào trước.

Tất cả thỏa đáng, hai người kia ra ngoài, lúc này mới đóng cửa lại.

Rosé khoanh tay nhìn Lisa, nói: "Trước khi đến đây em cũng không nói với chị em buôn bán vũ khí!"

"Em có nói nha! Lần trước, chuyện của Kim Soobin, em đã nói đến việc làm ăn giữa em và Hepburn, bọn em có qua lại trong kinh doanh, anh ta là thương nhân buôn vũ khí." Lisa nhe răng cười, hỏi: "Làm ăn cùng thương nhân buôn vũ khí nếu không phải là buôn bán vũ khí thì là gì?"

Rosé mở to mắt nhìn Lisa: "Anh ta không phải còn kinh doanh sát thủ sao?" Đây hoàn toàn là cố ý khiến cô hiểu lầm! Chỗ của Lisa, vệ sĩ muốn mua vũ khí đều tìm thương buôn vũ khí đi? Ở nước Mỹ, một số tổ chức bán súng đạn là hợp pháp đi? Nhưng không nghĩ tới, Lisa là đến chỗ này để kinh doanh súng đạn. Được rồi, hoạt động của Hepburn ở vùng Trung Đông Lisa cũng có nói qua với cô, nhưng cô thế nào cũng thật không ngờ Lisa sẽ làm loại buôn bán này. Lisa làm thương buôn vũ khí, Rosé nằm mơ cũng không ngờ đến. Thảo nào Lisa làm giàu nhanh như vậy, trên đời còn có tiền gì đến nhanh hơn bán vũ khí chiến tranh? Rosé không phải giận chuyện khác, mà chỉ giận Lisa liều mạng kiếm tiền! Tiền có nhiều hơn nữa, nhưng cũng phải có mạng để dùng mới được!

Lisa cẩn cẩn dực dực nhìn về phía Rosé, hỏi: "Tức giận sao?"

Rosé thấy Lisa cẩn cẩn dực dực như vậy lại càng giận, lúc này biết sợ rồi sao, vừa rồi ở trong xe nguy hiểm như vậy thế nào không thấy Lisa khẩn trương sợ hãi? Cô phẫn giận quát: "Em nghe rõ cho chị, nếu như có một ngày chị xảy ra bất trắc gì, thì em lập tức xoay người đi tìm người khác đi."

Lisa rụt cổ không dám lên tiếng.

Rosé hầm hừ không để ý đến Lisa, một lát sau, liền lên giường ngủ.

Lisa yên lặng cởi áo ngoài bò lên giường, từ phía sau ôm lấy Rosé. Cô nhẹ giọng nói: "Nhân lúc còn trẻ, có thể dốc sức thì dốc sức nhiều một chút. Cũng không phải lần nào cũng nguy hiểm như thế, thế cục bên này hỗn loạn nên mới như vậy. Nếu như em không có nắm chắc đảm bảo an toàn, sẽ không để chị cùng đến. Bàn xong vụ buôn bán này, chỉ một năm thì có thể thu hồi lại số tiền em đã ném vào, lợi nhuận dùng ba năm năm cũng không hết. Đàm phán xong em sẽ trở về, không ở lại chỗ này lâu, việc kinh doanh bên này đã sắp xếp người quản lý. Lần này buôn bán lớn, em không thể không tự mình đến. Rosé, chị cũng biết nếu cầu yên ổn thì nhất định không thể kiếm được nhiều tiền."

Đạo lý cầu phú quý giữa hiểm nguy Rosé há có thể không hiểu? Chỉ là từ trước đến nay cô cẩn thận không muốn mạo hiểm cũng chưa từng mạo hiểm loại này, ô tô bị lựu đạn nổ tung, đạn trực tiếp bắn vào xe của hai người các cô, loại kinh hách này đối với một người sinh trưởng trong hòa bình như cô mà nói là hoàn toàn không tưởng tượng đến, trước đó ngay cả một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.

Lisa ôm Rosé áy náy nói: "Xin lỗi."

Rosé trầm thấp thở dài, xoay người nhìn Lisa, nói: "Có chút sợ hãi."

Sáng sớm hôm sau, Rosé còn đang trong giấc mộng, Lisa đã rời giường. Trải qua kinh hách tối qua, cô điều chỉnh đối với lực lượng bảo an, chính phủ cũng tăng cường bảo vệ đối với cô.

Sau khi Rosé rời giường, cùng Lisa dùng bữa sáng, liền cùng Lisa đi gặp bộ trưởng bộ thương mại. Từ lúc ăn điểm tâm đến lúc trên đường, Lisa chi tiết giảng giải với Rosé những hạng mục đàm phán lần này. Mặc dù những chi tiết này sớm có tài liệu cho Rosé xem qua, nhưng thế nào tăng giá, căn cứ tăng giá và lý do khiến đối phương thoái nhượng đều không có trong tài liệu, trước đó Rosé chưa từng tiếp xúc hạng mục này, cô càng chưa từng đi khảo sát, đối với các yếu tốt lợi và hại cũng không hiểu rõ, cho nên đều cần Lisa tỉ mỉ giảng giải. Đối phương phải suy nghĩ từ góc độ lợi ích của bản thân, muốn nhận được lợi ích lớn nhất, nếu như trước đó Rosé không hiểu rõ, lúc thương thuyết sẽ ở vào thế bị động, nhượng bộ cũng chỉ có thể là Rosé. Thương trường như chiến trường, khẩu chiến một bước cũng không nhường, một chút lợi ích cũng phải tranh giành, tranh giành không phải bằng quyền cước, lại càng không chỉ dựa vào lời nói và lý lẽ. Rosé dù sao cũng không thể nói 'mặc kệ, dù sao thì tôi chính là muốn nhiều như vậy!", đó cũng không phải ba mẹ cô, làm nũng một chút thì sẽ có được! Đây là thương trường, người với người không thân chẳng quen ngồi cùng nhau đàm phán việc làm ăn, không thể đồng ý dễ dàng, ngay cả mặt mũi cũng không cần phải nể. Nếu như chiếm ưu thế tuyệt đối, người ta không phải không hợp tác với cô thì không được, như thế xúc phạm hoặc khi dễ là việc không thể nào, ở địa bàn của người khác lại càng không thể như thế.

Rosé một mình quản lý gia nghiệp lớn như vậy, Lisa đối với việc để Rosé thương thuyết tuyệt đối có lòng tin, cô chi tiết giảng giải với Rosé, cũng chỉ là để Rosé dễ kiểm soát tình huống. Đối phương có khả năng ngồi vào vị trí bộ trưởng bộ thương mại, tuyệt đối không phải bởi vì là chỉ dựa vào quan hệ thân thuộc mà leo lên. Huống hồ đến còn không chỉ có bộ trưởng bộ thương mại, mà bộ quốc phòng bên kia đối với việc mua súng đạn cũng phái người đến bàn, những người đó đều là nhân vật giẫm lên máu thịt của người khác trong thời chiến loạn này mà leo lên, người nào cũng đã thành tinh.

Buôn bán lần này là hợp tác vì lợi ích, cũng giống như một cuộc chiến tranh không khói thuốc súng.

Tài nguyên dưới lòng đất, đào một tấc ít một tấc, đào một thùng ít một thùng. Mà thứ Lisa bán, kỹ thuật, lương thực, súng ống đạn dược, đó là dùng xong còn có thể sản xuất tiếp, nhưng thứ của người ta là tài nguyên không thể tái sinh, dĩ nhiên phải tiết kiệm, cho dù là quốc gia phụ thuộc vào tài nguyên, lúc bán đi cũng phải bán được giá cắt cổ.

Rosé ở phía trước đàm phán, thoạt nhìn là tinh tế bàn bạc, nhưng hàm răng chính là cắn chặt lợi ích không tha, càng nói đôi mắt càng sáng, đối phương lại càng lúc càng bất đắc dĩ, thần sắc cũng càng lúc càng xanh xám. Cảm thấy Rosé ra giá quá cao, nhưng cái giá này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, nhưng so với trong dự đoán thì vẫn cao hơn nhiều.

Dự tính của Lisa là muốn sáu mươi lăm phần trăm cổ phần, hy vọng có thể đặt đến bảy mươi lăm hoặc tám mươi phần trăm, nhưng cô cũng biết đặt được bảy mươi lăm phần trăm đã rất khó. Nhưng Hứa Trừng kiên quyết áp đến tám mươi phần trăm, còn việc miễn thuế thì đã dễ dàng giành được. Dĩ nhiên, trong giá cả lương thực cô sẽ nhân nhượng một chút, số lượng vật tư Lisa bán ra cũng tăng thêm. Trong lòng Lisa âm thầm tính toàn, khai thác tài nguyên rất có lời, chút nhượng bộ về mặt vật tư cô không hề bị thiệt, chỉ là lợi nhuận sẽ thấp hơn so với dự tính một chút, nhưng nhìn chung lợi nhuận vẫn rất lớn. Ai bảo nơi này không trồng được lương thực. Ai bảo các bên sản xuất và xuất khẩu lương thực ngại nguy cơ sinh mệnh khi đến nơi này, tình nguyện ít một chút lợi nhuận bán cho Lisa cũng không muốn trực tiếp đến đây — bởi vì tính mạo hiểm quá lớn. Chính phủ bên này muốn số lượng lớn hơn, trong số lượng tăng thêm này cô còn có thể ép giá phía nhà cung cấp. Dù sao thì số lượng trước đó ký kết trong hợp đồng đã thương lượng xong, nếu như bên kia không cho cô tăng giá, cô tìm người khác, một số lượng lớn như vậy luôn luôn có người tình nguyện bán cho cô với giá thấp hơn, chỉ cần không thấp hơn giá thành, chỉ cần có lợi nhuận, chỉ cần có thị trường tiêu thụ, luôn luôn có người muốn bán cho cô.

Mà người của chính phủ bên này muốn tự mình mua lương thực không qua trung gian lại có nhiều phiền phức, dùng tài nguyên, dầu thô đổi lương thực đổi với người nào mà chẳng giống nhau? Ai cũng muốn chèn ép bọn họ mà thôi, giá của Lisa còn thấp hơn người khác, lại có thể cung cấp số lượng lớn. Chính bọn nó dùng tiền mua, bất tiện, tài chính khó khăn, tiền điều đã dùng vào việc bồi dưỡng quân đội, nào có tiền cầm đi mua lương thực?

Buôn bán thương lượng xong, làm ăn là làm ăn, kết giao bạn bè là kết giao bạn bè. Lisa là cầu thuận tiện, vui vẻ kết giao cùng bọn họ.

Mà thực lực bản thân của Lisa cũng để cho bọn họ nguyện ý kết giao, hợp đồng ký xong thương vụ đàm phán ổn thỏa, đó là bắt đầu cho tình 'hữu nghị'.

Cho dù mọi người biết người phía sau màn là Lisa, nhưng Rosé hiện tại mới là người đầu tư, Lisa vui vẻ đẩy Rosé lên sân khấu. Hai người ở chỗ này dừng một lúc, cùng những người trong xã hội thượng tầng giao tiếp, sau đó dẹp đường hồi phủ.

Rosé trở về Hàn Quốc. Lisa lại bởi vì nước Mỹ còn có chuyện cần xử lý, mà về Mỹ trước. Cô xử lý xong chuyện ở Mỹ, lại bay trở về Hàn Quốc — đã đến cuối năm, nên trở về bàn giao sổ sách.

Lisa phải về bàn giao sổ sách, người của La gia dám không cho cô trở về sao?

Cho dù La lão gia biết Lisa và Rosé đến vùng Trung Đông làm những việc gì, nghẹn đầy bụng lửa giận nhưng nhất thời cũng không có cách nào khác.

Vùng Trung Đông bên kia thiếu vật tư, lúc này lại có một vụ buôn bán lớn như vậy. Rosé sau khi về nước tìm đến cháu thứ sáu của Kang lão gia, Woozi, hỏi anh của cô có đồng ý đầu tư một chút vào hạng mục này không.

Người mua cũng có rồi, hợp đồng cũng ký rồi, liên hệ với bên cung ứng, hàng chuyển đến bên kia liền trở thành tiền, ai không cam tâm tình nguyện?

Woozi gom một số tiền, Rosé lại đầu tư thêm một số, hai người góp vốn mở một công ty mậu dịch ở Hàn Quốc, lại ở vùng Trung Đông mở một chi nhánh bán sỉ, chuyên nhằm vào nhu cầu của thị trường này. Nói thu xếp liền thu xếp, Lisa trở về vừa vặn là lễ khai trương của hai người bọn họ ở quốc nội. Về phần chi nhánh bán sỉ ở vùng Trung Đông của Rosé và Woozi, bởi vì có việc hợp tác trước đó, còn có người của Lisa và Hepburn ở bên kia, phương diện an toàn cũng không cần lo lắng.

Rosé và Woozi liên thủ, một ít việc buôn bán của cô và Lisa ở vùng Trung Đông dĩ nhiên cũng bị Kang lão gia biết được. Trước khi công ty chính thức khai trương, lô hàng đầu tiên đã vận chuyển sang bên kia, buôn bán giao dịch hoàn thành tiền cũng tới tay. Kang gia trước nay không giỏi việc kinh doanh hiện tại có đường phát tài, đồng thời còn giải quyết được rất nhiều vấn đề về tài sản và tài chính, Kang lão gia tâm tình tốt vô cùng. Bởi vì chuyện Rosé đồng tính luyến ái người của Kang gia đều biết, nên cũng không cần lo lắng Woozi và Rosé xảy ra chuyện gì, gây đồn đãi truyền vào tai nhà vợ của Woozi. Đối với việc hai người hợp tác làm ăn, Kang gia yên tâm một trăm tám mươi phần trăm.

La lão gia lại có chút không vui, không thoải mái, Rosé là ông giao cho Kang lão gia nhận làm cháu nuôi, vốn dĩ, đây là người trong tay cháu gái nhà ông, lúc này thế nào càng xem càng gần gũi Kang gia, thị trường mới khai thác còn là nhờ Lisa đi trước mở đường. La gia gia đại nghiệp đại, không quan tâm chút tiền ấy, cũng không quan tâm Kang gia chiếm được chút chỗ tốt vốn có thể là của La gia, nhưng vừa suy nghĩ lại, tư vị luôn không mấy dễ chịu, mơ hồ có cảm giác Rosé khửu tay bẻ ra ngoài, nói đến cuối cùng Rosé cũng không phải người nhà của ông. Bọn họ không phải là chết sống không muốn để Rosé ở cùng với Lisa sao! Bọn họ không đồng ý, bất hiếu nữ Lisa cũng không nhắc lại việc muốn cùng với Rosé, hai người hai nơi, sau khi về nước cũng không đến chỗ Rosé, ngoan ngoãn ở lại nhà cũ ở Seoul không ra khỏi cổng, nhưng Lisa lại thẳng thắn tặng lợi ích cho Rosé, Rosé lại mang lợi ích này tặng Kang gia, đây là chuyện gì!

Doyoom tức giận không nhịn được mà mắng: "Con gái lớn không thể giữ, đúng là hàng lỗ vốn!"

Lisa nghe ba mắng cô là hàng lỗ vốn, cũng không cam tâm tình nguyện thầm nghĩ, cô năm nay kiếm được rất nhiều đi, ba mắng cô lỗ vốn, cô lỗ vốn chỗ nào? Cô tại chỗ tranh cãi cùng ba, oa oa kêu to, La lão gia tức giận đến hai ngày không ăn cơm, Lisa thấy ông nội không ăn cơm, còn không chịu để yên, chạy đi hỏi ông nội cô: "Ông nội, ông nói ông lớn tuổi như vậy còn giảm cân cái gì chứ?" Doyoon tức giận đến nhảy dựng lên muốn đánh Lisa, kết quả cô đem cái chân bị thương đưa ra trước mặt La lão gia, quay mặt đi, đôi mắt nhắm lại, hô lên: "Ba đánh cho con tàn phế ngồi xe lăn cả đời đi, dù sao thì con cũng là ông nội không thân, ba không thương, mẹ không yêu không ai cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top