Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

86

Hai mươi mấy tuổi, rất nhiều người đều đã làm mẹ, mà đối với một Lisa mới vừa bước vào chính thức yêu được chưa được mấy ngày, tâm tính ham vui vẫn còn rất nặng mà nói, sinh con quả thực chính là một quả bom nguyên tử. Chính cô còn là một đứa trẻ to xác lại bảo cô nuôi con? Đôi mắt Lisa đều trợn tròn, cô cũng hiểu có thể sinh một đứa con, cần có một đứa con, nhưng quá nhanh rồi đi? Nhưng nhìn lại tuổi tác của Rosé, dù sao cũng không thể để Rosé chờ cô đến bốn mươi tuổi đi?

Lisa trầm ngâm hồi lâu, nói: "Vậy thì sinh đi."

Rosé nói: "Không nhanh như vậy, cho dù chuẩn bị thỏa đáng tất cả thuận lợi, chí ít cũng phải một hai năm."

Lisa nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Làm em sợ muốn chết." Một hai năm, có một hai năm này, đủ rồi. Cô nóng bỏng nắm tay Rosé, nói: "Chúng ta kết hôn đi."

"Em không sợ ông nội chém em làm đôi?"

"Mặc kệ ra làm sao, nhất định phải thu phục ông nội, nếu không ngày tháng sẽ rất khó qua." Lisa suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại chị ở trong nước, Kang lão gia xem như trưởng bối thân cận nhất của chị, mấy ngày này em sẽ chuẩn bị đến cầu hôn với ông."

"Ách!" Rosé ngẩn ngơ, trong lòng nói thầm: "Động tác của em còn nhanh hơn chị!"

"Ông nội chị và ông nội em là bạn tri kỉ, ông nội em không gật đầu, ông nội chị cũng sẽ không đồng ý. Tình huống của chúng ta mặc dù ông không phản đối, nhưng ngại vì ông nội em, nên cũng sẽ không đồng ý."

"Ông ấy có đồng ý hay không là một chuyện, em có đi không lại là một chuyện khác."

Rosé có thể tưởng tượng được lúc Lisa bước vào Kang gia cầu hôn, sẽ là một trận sóng to gió lớn. Cô nói: "Cầu hôn, phải có trưởng bối đứng ra, em dự định mời ai đến?" Ba mẹ của Lisa là không thể nào đi cầu hôn giúp Lisa, phản đối còn không kịp! Theo lý, đến cầu hôn cùng Kang lão gia vậy phải là người cùng thế hệ như La lão gia, bảo La lão gia đến? Quả thực chính là mơ mộng hão huyền. Để Jihyun hoặc Jisoo đi, vậy lại không thích hợp, bối phận quá thấp.

Lisa cũng biết trưởng bối nhà cô sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này nên không có khả năng đi cầu hôn giúp cô, nếu trưởng bối không ra mặt cũng chỉ có thể tìm bà mối. Cô nói: "Vậy tìm một bà mối, tìm một bà mối có phân lượng đi nói, cho dù không thành, lão gia  cũng không tiện trở mặt."

"Bà mối, tình huống này của chúng ta ai có thể làm mai mối?"

Lisa suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói: "Kang lão gia!"

"Phốc!" Rosé cười phun, hỏi: "Em dự định để ông nội chị tự mình đến cầu hôn sao?"

"Để ông ấy làm người mai mối, thuyết phục ông nội em trước, sau lại để ông ấy đến Mỹ một chuyến, tìm bác của chị, việc này em sẽ làm."."

Rosé đặt tay lên trán Lisa, hỏi: "Không phát sốt đi?"

Lisa kéo tay Rosé xuống, hỏi: "Kang lão gia thương yêu ai nhất?"

Rosé đáp: "Woozi." Lisa hỏi: "Woozi thiếu cái gì nhất?"

"Tiền đồ, anh ấy cũng đã quá tuổi rồi, không thể gia nhập quân đội, chỉ có tìm đường phát triển trên thương trường." Nếu không phải Woozi lúc trẻ tuổi không hiểu chuyện để người khác hãm hại làm cho sự nghiệp chính trị có một vết đen như thế, cũng không có khả năng theo thương nghiệp. Kang lão gia vẫn rất áy náy vì năm đó không giữ được tiền đồ cho đứa cháu này, cho nên muốn để anh ta có chút thành tựu trên thương nghiệp. Rosé nghe Lisa nhắc tới Woozi, nhất thời hiểu rõ Lisa đang đánh bàn tính gì, ra tay từ chỗ Woozi mua chuộc Kang lão gia. Đây xác thực là một con đường, nhưng muốn cho Kang lão gia phản chiến đối đầu với La lão gia, đó không phải chuyện dễ dàng. Cô nói: "Em muốn ra tay từ Woozi, sợ rằng có chút khó khăn. Dù sao ông nội và La gia gia là giao tình vào sinh ra tử, cho dù cho lo lắng cho con cháu, cũng không có khả năng trở mặt với ông nội em. Nói khó nghe một chút, với tư tưởng bảo thủ của ông nội, cho dù có người gác đao lên cổ cháu nội ông ấy, ông ấy cũng sẽ không phản bội ông nội em. Anh em đồng sinh cộng tử, ông ấy thế nào lại không hiểu suy nghĩ của ông nội em, có thể vì chút lợi ích tiền đồ của Woozi mà không màn cảm thụ của anh em sao? Chúng ta còn chưa đến phân lượng đó."

"Kang La hai nhà kết thông gia, trăm lợi không một hại. Chúng ta là thật lòng muốn ở bên nhau, hợp tình hợp lý, em bỏ vốn gốc, nói không chừng ông ấy sẽ gật đầu."

Rosé hỏi: "Ba em đồng ý sao?"

"Không đồng ý!"

"Ba em và chú Kang là quan hệ gì?"

Lisa ngậm miệng! Đó cũng là một đôi bạn thân! Kang lão gia có thể đồng thời không để ý cảm thụ của La lão gia và ba  em sao? Bọn họ dù sao cũng là lớp người già rồi, mọi việc còn có thể nhượng bộ một bước, nhưng cô còn có ba, đang tuổi tráng niên, lúc bình giết người không chớp mắt, huyết khí phương cương, có thể nhượng bộ sao? Kang lão gia nếu thật sự muốn đề xướng mối hôn sự này, đó chính là tát thẳng vào mặt ba cô, sau này bảo chú Kang lấy mặt mũi gì đối diện với ba cô? Nhưng đề xuất cuộc hôn nhân này đứng ra mai mối, không còn ai thích hợp hơn so với Kang lão gia. Lisa có chút buồn bực, hôn nhân này muốn kết cũng thật khó khăn: "Nếu không thì để Woozi đến nói với ông nội anh ấy một chút?"

Rosé nói: "Em cho rằng ông nội vì sao không phản đối chúng ta? Chị lại vì sao phải hợp tác mở công ty hơn nữa còn cho Woozi chiếm phần lớn cổ phần?" Cô xuất lực lại ra tiền, cô chiếm phần nhỏ cổ phần, Woozi chiếm phần lớn, đó là muốn trả nhân tình của Woozi. Thái độ của Kang lão gia có thể hiền hoà như thế khẳng khái bảo vệ cô như thế, còn không phải là vì Woozi sao, Woozi có thể hỗ trợ, có thể nói, có thể làm, toàn bộ đều đã làm. Cô ở Kang gia phân lượng nặng như vậy, người của Kang gia coi trọng cô như vậy, Woozi đã bỏ rất nhiều công sức. Thành thật mà nói, nếu lại bảo Kang gia vì chuyện của cô và La gia mà khó xử, chính cô cũng cảm thấy băn khoăn. Hai người các cô ở bên nhau miễn cưỡng còn có thể được, nhưng nếu như hai người muốn kết hôn, không nói đến công khai đãi tiệc, cho dù là chỉ đăng ký kết hôn cũng không có khả năng. Áp lực đến từ La gia quá lớn, người của La gia phản đối rất mãnh liệt, ai cũng không chống đỡ được.

Lisa buồn bực, con đường này đi không thông! Cô hạ quyết tâm, nói: "Được, vậy dùng một chút khổ nhục kế, ép buộc họ."

"Ép buộc thế nào?"

"Em gặp tai nạn, việc kinh doanh của La gia không ai đứng ra quản lý, phải có người thay em quản lý. Việc kinh doanh của em lớn như vậy, người không có năng lực cùng thủ đoạn, không có bối cảnh thực lực thì không quản lý được, cho dù có năng lực có thủ đoạn nhưng ánh mắt còn phải tinh chuẩn đáng tin cậy, không ai thích hợp chị."

Mí mắt Rosé giật giật, có chút sợ hãi, cô hỏi: "Em xảy ra chuyện gì?" Cô không khỏi căng thẳng, nhắc nhở: "Lisa, chị nói cho em biết, em không được làm bậy." Cùng Lisa đi vùng Trung Đông một chuyến, cô rốt cuộc mở rộng kiến thức. Cô gái này một khi đùa chính là không muốn sống. Người này quả thực chính là đem đầu vắt trên lưng quần, một khi đầu óc phát nhiệt, cô ấy có thể đem đầu của mình ném ra làm bóng để đá. Lời này không phải cô nói, là thân tín của Lisa, Hyomin nói. Hyomin theo Lisa nhiều năm như vậy, Lisa đi đâu cô ấy đi đó, không ai tiếp xúc với Lisa lâu như Hyomin, cũng không có người nào hiểu rõ Lisa hơn so với Hyomin. Hyomin nói như vậy một chút cũng không phóng đại.

Lisa nặng nề hừ một tiếng, nói: "Tính cách này của em, thứ em muốn, dù phải đánh cược sinh mệnh cũng phải đạt được."

Rosé hỏi: "Nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn, em còn có thể có được cái gì?"

"Nếu như mất cả mạng cũng không đạt được, như vậy chứng tỏ đó không phải thứ mà em có thể đạt được, em cũng sẽ chấp nhận."

"Em...." Rosé chán nản! Cô hô lên: "Vậy em có nghĩ tới hay không, nếu như em có nguy hiểm gì, vậy chị phải làm sao bây giờ?" Nóng nảy! Thật nóng nảy! Rosé gấp đến độ nhảy dựng lên, quát lớn: "Không kết hôn, chị cũng có thể cùng em sống cả đời, chị có thể kết thúc tất cả sự nghiệp ở quốc nội cùng em xuất ngoại, em ở đâu chị ở đó, nhưng em không thể có chuyện gì được." Lisa một khi phát ngốc, đó là thật sự không xem sinh mạng của mình ra gì, cứ như cô lần trước một mình đi leo núi, lại còn lần đi Trung Đông...

Lisa rất chăm chú nhìn Rosé, nói: "Rosé, em không thể để chị chịu thiệt thòi."

"Nếu như em có chuyện gì, đối với chị mà nói đâu chỉ là thiệt thòi? Lisa, đừng hồ đồ. Bàn bạc kỹ hơn, giống như Jennie nói, cô ấy không sợ La lão gia phản đối, dù sao thì cô ấy cũng còn trẻ tuổi, sống cũng có thể sống lâu hơn La lão gia. Cô ấy có thể tiếp tục kéo dài cùng La gia, tiếp tục chờ đợi, đến cuối cùng người cười sẽ là cô ấy."

Lisa hỏi: "Một đời người có thể sống bao nhiêu năm, lại có bao nhiêu năm có thể dùng để chờ đợi? Jisoo vì sao cần phải lao lực đưa Jennie từ nước ngoài trở về khiến Jennie cắm rễ ở Seoul. Ông nội tuổi tác đã cao, chúng ta là chiếm ưu thế về tuổi tác, nhưng Rosé, những năm tháng lãng phí không thể quay lại được. Đời người chỉ có bấy nhiêu năm, bỏ qua một ngày ít đi một ngày, không có bao nhiêu thời gian để chúng ta lãng phí." Cô là một người làm ăn, sổ sách từ trước đến nay được tính rất rõ ràng, thời gian của cô rất quý giá, luôn luôn rất bận rộn, cho nên cô cũng không lãng phí thời gian. Lisa lại nói: "Chúng ta không kết hôn, họ sẽ vẫn tiếp tục phản đối, kết hôn là vì muốn họ hết hy vọng. Không kết hôn, ngày tháng chung sống cũng sẽ không kiên định. Mẹ em nói, muốn em tìm đối tượng khác, cho em thời gian hai năm, nếu như hai năm sau em vẫn còn yêu chị, mẹ sẽ đồng ý chúng ta ở bên nhau. Em biết đây là kế hoãn binh, mẹ chỉ mưu cầu cơ hội, nếu như em đồng ý, nếu như em thật sự vượt qua hai năm, lời đã hứa mẹ không thu lại được, bà không lý do gì phản đối nữa, nhưng Rosé, là hai năm! Dùng hai năm thời gian dùng vào một việc nghĩa như vậy, đáng giá sao?" Muốn cô và La gia giằng co tranh đấu không thời hạn như thế, đem tâm tư tinh lực dùng vào việc này, cô cảm thấy lòng đang rỉ máu. Đây là nội đấu, đây là hao tổn nội bộ, một cuộc nội đấu và hao mòn nội bộ vô nghĩa. Cô muốn kết thúc những chuyện vô nghĩa này.

Rosé nhẹ nhàng phun ra vài chữ: "Dục tốc tắc bất đạt, dễ thương gân động cốt. Quá cứng ắt gãy, quá khích dễ bị thương. Vội vã để cho bọn họ chấp nhận, vội vã buộc bọn họ chấp nhận chúng ta kết hôn, sợ rằng sẽ dẫn đến họ phản ứng quá kích. Chị sợ chuyện của chúng ta, tổn thương đến tình cảm của em và người nhà. Nếu như em bởi vì chị mà bị La gia trục xuất khỏi gia môn, chị cả đời không thể yên tâm. La gia là lo lắng cho em, nhưng chạm đến giới hạn cắn trúng chỗ đau, tổn thương tình cảm sẽ làm người ta làm ra chuyện không lý trí. Bọn họ hiện tại phản đối không phải xuất phát từ lợi ích, mà chỉ là về mặt tình cảm không thể chấp nhận chuyện em là đồng tính luyến ái, em sống chung với một nữ nhân, cho nên họ mới kiệt lực phản đối." cô dừng một chút, lại nói: "Không nói chuyện khác, chỉ nói anh trai em Jihyun, anh ấy về mặt tư tâm cũng không chấp nhận em đồng tính luyến ái, nhưng chỉ vì tình cảm anh em, vì muốn em sống hài lòng vui vẻ không muốn em bị cô lập khó chịu mới nguyện ý giúp em. Lisa, đừng bức người nhà quá chặt, cho mọi người chút không gian đi."

Lisa hô lên: "Hiện tại là họ bức bách em. Cho dù hiện tại em lui một bước, sự việc không giải quyết, còn tiếp tục phát triển như vậy, thân tình vẫn sẽ bị tổn hại, đau dài không bằng đau ngắn. Em không muốn tổn thương họ cũng không muốn tổn thương chị." Có ai nguyện ý bị đi qua đi lại mãi vì một việc? Cho dù là ai bị cùng một việc nhiều lần dằn vặt đều sẽ buồn bực phát điên làm ra chuyện không lý trí.

Rosé không lời nào để nói. Đó là một bế tắc khó giải quyết. Đối với người nhà, ai có thể làm chuyện trái lương tâm nói lời trái lương tâm? Bởi vì quan tâm, đó là thân tình, cho nên họ mới phản đối, bởi vì quan tâm, họ mới lưu ý, bởi vì quan tâm, họ mới tính toán. Nếu như không quan tâm, cần gì phải phí nhiều công sức đến tính toán như vậy? Không quan tâm sẽ mặc kệ ngươi chết sống, ngươi thích làm gì thì làm. Rosé một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Nếu như em dùng việc thương tổn bản thân đến ép buộc họ, đó chính là dùng dao đâm vào lòng họ, Lisa, em không thể lợi dụng tình thân của người nhà đối với em để thương tổn họ. Cốt nhục chí thân, huyết mạch tương liên...." Cô nói đến đây, cổ họng có chút nghẹn, liền không nói thêm gì nữa. Cô mất đi người thân, một người lại một người, không ai hiểu rõ loại cảm giác lo lắng cho thân nhân như cô. Một lúc lâu sau cô thở dài nói: "Chị sinh cho em một đứa con đi, nể tình đứa bé, bọn họ có thể sẽ không phản đối kịch liệt như vậy nữa."

Lisa lòng đang rỉ máu, cô không cam lòng nói: "Con cái cũng không phải vũ khí."

Rosé hiểu ý của Lisa, con cái nên là kết tinh của tình yêu, không nên là lợi thế dùng để tranh đấu cùng người nhà. Cô nói: "Chị muốn cùng người chị yêu có hai đứa con chung của chúng ta."

Lisa lại nói: "Em muốn sinh cho chị."

Rosé mỉm cười, nói: "Được, bất quá phải chờ chân em bình phục. Ngồi xe lăn mang thai, đối với đứa bé và thai phụ đều không tốt." Cô lại đạm đạm nhất tiếu, nói: "Chị muốn sinh con cũng phải chờ chân em khỏi hẳn, dù sao cũng không thể vừa mang thai lại vừa phải chăm sóc người bệnh."

"Ách!" Lisa sắc mặt tối sầm, Rosé đây là đang trách cô bị thương.

Rosé nhẹ giọng nói: "Lisa, đừng làm việc ngốc nữa, nếu không đừng nói là sinh con, chúng ta muốn yên ổn ở bên nhau cũng khó khăn."

Lisa khẽ gật đầu lúc này cũng hiểu được khổ nhục kế của mình có chút thiếu thỏa đáng, nếu như lại bị thương gì đó, xác thực rất bất tiện — tựa như hiện tại chân bị thương. Cô hỏi Rosé: "Vậy hiện tại em và các trưởng bối trong gia đình nên làm sao bây giờ? Ba em gần đây giận em, không để ý đến em, em ngược lại dễ chịu một chút, nhưng mẹ em và ông nội lại suốt ngày làm phiền em sắp không chịu nổi rồi...."

Rosé cười tặng cô một câu: "Bằng mặt không bằng lòng, hiểu không? Ngoài mặt đồng ý với bọn họ, sau đó nên làm gì thì làm đó, sống tốt ngày tháng của mình, bọn họ muốn làm gì chính là chuyện của bọn họ."

Lisa trừng Rosé, thầm kêu một câu, chị.... Thật ngoan độc! Cái này gọi là gì? Để mình thoải mái, mặc kệ người khác thống khổ? Hắc hắc, bất quá cô thích. Cô nhất thời vui vẻ, không phải các người phản đối sao? Vậy được rồi, cô dẫn theo Rosé quay về nhà mừng năm mới. Cô cũng không tin, với bối cảnh thực lực của Rosé hiện tại bọn họ còn dám cho Rosé xem sắc mặt hoặc đuổi Rosé ra khỏi nhà cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top