Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Chương 14 ~ Coca Cola
.

Hàn Tử Kỳ cùng Lạc Phong ngồi dưới hàng ghế khán giả. Cậu ngồi ở hàng thứ hai, khá gần sân khấu có thể quan sát rất rõ. Tiết mục của Tần Khiêm và Hạ Lam được mọi người mong đợi rất nhiều. Khi hai người đang nhảy cùng nhau trên sân khấu ở bên dưới có rất nhiều tiếng máy ảnh được bấm chụp. Hàn Tử Kỳ cũng lấy điện thoại của mình ra để chụp ảnh. Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là một chiếc điện thoại dởm nên chất lượng camera chụp ảnh không tốt. Hai người trên sân khấu liên tục thực hiện các động tác nhảy, cậu không thể bắt kịp khoảng khắc nào cả.

"Lạc Phong, cậu có chụp được tấm ảnh nào không?"

"Mình không có chụp lại. Cậu muốn chụp sao? Ánh sáng từ góc này không tốt lắm có chụp thì cũng không đẹp đâu."

Tiếc thật, vì cậu rất muốn có những bức ảnh của Tần Khiêm.

Lạc Phong nhìn xung quanh rồi nói: "Cậu đừng lo, sinh viên hâm mộ đàn anh ở đây có rất nhiều. Sau đêm nay sẽ có ảnh được đăng lên diễn đàn trường thôi. Chương trình cũng có camera quay chụp riêng nữa. Đến lúc đó tha hồ cho cậu lựa chọn."

Các sinh viên mỗi người cầm trên tay một chiếc điện thoại đời mới. Còn có một nam sinh phụ trách việc chụp ảnh. Hàn Tử Kỳ lại có một phen không vui vẻ gì khi Tần Khiêm có nhiều người chú ý đến như vậy. Không phải là làm một người bình thường như cậu thì sẽ tốt hơn sao.

Sau màn múa mở đầu là đến đọc diễn văn khai mạc đêm chung kết cuộc thi. Tiếp đến là các màn thể hiện tài năng của những thí sinh xuất sắc nhất trong top 20. Hàn Tử Kỳ chỉ chú đến màn trình diễn của Tần Khiêm và người bạn chung phòng Hạo Kiệt.

"Cậu xem kìa, cậu ta nhìn vậy thôi chứ trong lòng đang run muốn chết."

"Đúng đó, đúng đó. Mỗi lần đứng trước lớp thuyết trình đều run gần như muốn ngất."

Hạo Kiệt sẽ thể hiện một bài hát về quê hương. Bên cạnh đó còn thể hiện khả năng vừa hát vừa cảm nhận lời và vẽ ra một bức tranh ngay tại sân khấu. Là nam sinh viên ngành kiến trúc thì đương nhiên là biết về mĩ thuật. Kỹ năng vẽ tranh của Hạo Kiệt đã được thầy chủ nhiệm đánh giá rất cao.

Hàn Tử Kỳ ngồi ở hàng ghế khán giả nghe được rất nhiều nữ sinh hô hào tên của Hạo Kiệt. Không ngờ chỉ cần qua một cuộc thi thì đã trở thành người nổi tiếng rồi: "Cậu nói xem, mấy cô bạn này có phải bị vấn đề về mắt không."

Lạc Phong nói nhỏ vào tai cậu: "Từ trước hôm đi thi cậu ta đã có người hâm mộ đến trước cửa kí túc xá tặng quà rồi. Do hôm đó cậu đi với đàn anh đến tối nên mới không thấy."

Sau khi màn biểu diễn của Hạo Kiệt kết thúc thì cậu không còn hứng thú chú ý lên sân khấu nữa. Tần Khiêm đang ở trong hậu trường, anh tranh thủ nhắn tin với cậu một chút trước khi màn biểu diễn thứ hai bắt đầu. Anh hiện tại đã thay một bộ quần áo mới, trang điểm lại để chuẩn bị cho tiết mục hát song ca cùng Hạ Lam.

Hàn Tử Kỳ vẫn cảm thấy rất tiếc nuối bài hát trong lần đầu tiên tập dợt trước đây. Tần Khiêm hát rất hay vậy mà lại bị loại bỏ.

'Vì thời gian không đủ để mỗi người bọn anh có một tiết mục riêng. Nhưng nếu em thích sau này sẽ hát cho em nghe.'

Hai người nhắn tin qua lại một chút thì lại bị làm phiền. Hạ Lam đi đến nói muốn tập lại lời bài hát với anh. Nhưng hiện tại Tần Khiêm không có hứng thú: "Chúng ta đã tập hát cả tháng nay rồi. Cậu vẫn chưa nhớ lời à?"

"Mình đã thuộc, nhưng chỉ sợ lên sân khấu có đông người mình sẽ quên lời."

"Vậy thì cậu đừng nhìn xuống bên dưới."

Một người trong đội ngũ ban tổ chức mang nước đến và nói mỗi người chọn một loại ưa thích: "Các bạn mệt rồi đúng không. Uống nước đi sau đó chuẩn bị cho màn trao giải nhé."

Tần Khiêm vẫn ngồi đó và chăm chú nhìn vào điện thoại. Hạ Lam hỏi: "Cậu uống gì? Mình sẽ lấy giúp?"

Anh lắc đầu nói không cần: "Phần của tôi đã lấy trước đó rồi. Các cậu cứ lấy của mình đi."

Đêm chung kết diễn ra khá tốt. Các thi sinh thể hiện phần giới thiệu và trình diễn tiết mục cá nhân tốt ngoài mong đợi. Ban giám khảo đã có thời gian hội ý cùng Tần Khiêm và Hạ Lam để đưa ra quyết định ai là người đoạt ngôi vị cao nhất.

Có một chút đáng tiếc vì người dành được ngôi vị nam vương không phải là Hạo Kiệt mà là một nam sinh viên khoa kĩ thuật xây dựng. Nữ vương của năm nay là người của khoa kiến trúc. Xem như cũng có một chút danh tiếng cho khoa rồi. Hạo Kiệt không hề buồn vì đã được lọt vào vòng chung kết. Qua cuộc thi còn kiếm về được rất nhiều người hâm mộ. Cậu ấy lúc đi xuống sân khấu nhận được rất nhiều hoa, Hàn Tử Kỳ và Lạc Phong phải cầm giúp còn không thể hết được.

Sau đêm chung kết, Tần Khiêm có lời mời đi ra ngoài ăn tốt cùng mọi người. Có sự cho phép của giảng viên nên có thể về muộn hơn giờ đóng cửa một chút. Tần Khiêm rất ít khi ra ngoài cùng bạn bè, anh chỉ đi vào những dịp quan trọng. Đây là bữa đi ăn chào mừng tân nam vương và tân nữ vương mới, được xem là quan trọng rồi.

Nhưng anh lại muốn gọi điện thoại, nói với Hàn Tử Kỳ một câu trước đã: "Anh có thể ra ngoài ăn khuya cùng mọi người được không?"

Hàn Tử Kỳ bật cười trong điện thoại: "Anh là đang hỏi ý kiến của em đó à?"

Tần Khiêm nhẽ "Ừ" một tiếng. Nếu cậu không thích thì anh sẽ khéo léo từ chối.

"Anh có thể đi cùng họ mà. Chỉ là đừng uống quá nhiều là được." Trong các bữa tiệc ăn mừng luôn có rượu và bia. Tần Khiêm không nên uống nhiều quá.

"Anh biết rồi. Về phòng nhớ đi ngủ sớm."

Từ xa Tần Khiêm đã nghe tiếng gọi của mọi người trong đoàn. Anh vội tắt điện thoại rồi đi cùng mọi người.

Phòng của Hàn Tử Kỳ không thể đi ngủ dễ dàng như vậy được. Hạo Kiệt dù không đoạt giải nam vương nhưng vẫn muốn liên hoan một bữa. Nếu đợi đến ngày mai thì không còn vui, vậy cho nên phải mở tiệc ngay trong đêm nay.

Để ra ngoài mua đồ ăn vào giờ này thì không thể. Nhưng vẫn có thể trèo tường và nhờ một ai đó bên ngoài mua giúp.

"Có điên không? Mua lẩu tự sôi?" Có biết cái thứ này rất có mùi không. Nếu ai đó mở cửa đi vào phòng chắc chắn sẽ biết ngay.

"Mình làm sao biết được. Nhờ thằng nhóc đó đi mua món gì cho bọn mình ăn liên hoan vậy là nó chạy đi mua cái này....." Đúng là không nên đặt niềm tin vào một đứa nhỏ 15 tuổi.

"Thôi thôi, lỡ rồi chúng ta nên ăn thôi. Xử lý xong trước giờ thầy quản lý đi kiểm tra."

Hàn Tử Kỳ không nghĩ là có thể giấu được món lẩu này đâu. Nhưng thôi kệ, cứ ăn trước đã.

Đúng như những gì cả bọn suy đoán, khi thầy quản lý đi điểm danh thì phải mở cửa hết tất cả cửa phòng ra. Những phòng khác thơm mùi nước xịt phòng, còn phòng của nhóm Hàn Tử Kỳ thì có mùi lẩu.

Thầy quản lý đẩy đẩy mắt kính: "Mới mua được chai nước xịt phòng mùi lẩu cay à?" Cái phòng số 4 ngày được một thời gian ngoan ngoãn thì bây giờ đã bắt đầu bày trò: "Còn không mau mang tất cả đồ ăn lên phòng tôi? Mỗi người nhận một cái đánh dấu nhé!"

"Chưa ăn được một nửa đã bị tịch thu. Chán ghê...."

Hàn Tử Kỳ lém lỉnh nói nhỏ: "Khờ quá, mang đồ ăn lên phòng thầy ấy ăn tiếp." Thầy quản lý còn phải đi điểm danh nhiều phòng khác nữa. Kịp giờ để có thể ngồi phòng máy lạnh và xử lý hết chỗ lẩu kia.

"Ừ nhỉ, cậu thông minh quá."


Ở quán đồ ăn Tần Khiêm chọn một chỗ ngồi cuối bàn. Năm ngoái các tân nam và nữ vương bị chuốc cho uống rất nhiều vì ngồi ở vị trí trung tâm. Năm nay đã có người thế chỗ rồi, anh chỉ cần tìm một vị trí nào đó để kiếm đồ ăn là được.

Hạ Lam cũng ngồi xuống bên cạnh anh. 

"Chà, chúng ta đã trải qua bốn mùa tìm kiếm nam vương và nữ vương cho nhà trường. Hôm nay các bạn đều ngồi theo từng cặp đấy. Trông rất đẹp đôi." Một người trong ban tổ chức nửa thật nửa đùa khen ngợi.

Lúc này Hạ Lam ngượng ngùng nhìn sang phía Tần Khiêm. Nhưng anh vốn không hề quan tâm đến những gì đang xảy ra ở hiện tại. Anh đang chăm chú nhìn vào điện thoại trên tay.

"Tần Khiêm này, mấy ngày gần đây tôi thấy cậu thường xuyên xem điện thoại lắm. Đây là dấu hiệu của việc cậu đang trong thời gian yêu đương đó à?" Một người trong bàn để ý việc anh dùng điện thoại.

Anh chỉ mỉm cười và không trả lời. Vì Hàn Tử Kỳ vẫn chưa sẵn sàng cho việc công khai chuyện này.

Hạ Lam rất muốn hỏi có phải Tần Khiêm đã có người yêu chưa. Nhưng cuối cùng lại không dám hỏi. Chỉ có thể cầm một một chai bia rót vào ly của anh. Tần Khiêm nhanh tay che chiếc ly của mình: "Tôi không uống bia, có thể cho tôi nước ngọt được không?"

Tần Khiêm nhớ đến lời dặn dò của Hàn Tử Kỳ không nên uống bia rượu nhiều. Tốt nhất là không nên đụng đến những thứ này.

"Cậu không uống bia à. Vậy mình sẽ lấy đồ uống khác, còn Pepsi và Sting cậu muốn cái nào?"

Những món đó đều không thích: "Có CocaCola không?"

Hạ Lam vừa lấy lon nước cuối cùng rồi. Nhưng nếu Tần Khiêm muốn thì cô có thể nhường: "Cậu lấy lon của mình đi. Mình có thể uống cái khác."

Tần Khiêm không ngần ngại nhận lon nước ngọt từ Hạ Lam. Bình thường anh rất ít khi uống nước ngọt lại còn là đồ có gas. Hiện tại bây giờ là buổi tối đáng lý ra anh sẽ chọn một loại đồ uống khác. Nhưng nghĩ Hàn Tử Kỳ thích uống CocaCola, nên anh đã chọn.

Hạ Lam đương nhiên là không hiểu điều đó rồi. Chỉ cảm thấy vui mừng khi Tần Khiêm đồng ý lấy món đồ uống của cô. Suốt bữa ăn Hạ Lam luôn nhìn sang Tần Khiêm để quan sát, liên tục hỏi anh đồ ăn có ngon hay không.

Tần Khiêm không có hứng thú với đồ nướng, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cũng ngon." Có lẽ hôm nào đó sẽ đưa Hàn Tử Kỳ đến đây để ăn thử.

Mọi người trong bàn ăn đều có thể nhìn ra Hạ Lam đang vô cùng quan tâm đến Tần Khiêm. Những người đàn anh đàn chị thi nhau trêu chọc khiến cô gái nhỏ ngại ngùng đến mức mặt đỏ như quả cả chua.

"Tần Khiêm, xem người ta quan tâm đến cậu chưa kìa. Nên đáp ứng lại bằng một hành động nào đó đi. Lấy thêm đồ ăn cho cô ấy đi."

Những người trong bàn đều yêu cầu anh đáp lại tình cảm của Hạ Lam. Lúc này Tần Khiêm hơi cau mày, anh đang suy nghĩ không biết làm như thế nào. Anh không thích Hạ Lam và cũng đã có người mình thích rồi.

"Mọi người đừng chọc bọn em nữa. Tần Khiêm ngại rồi kìa. Em muốn ăn gì thì có thể tự mình lấy được."

Tần Khiêm gật đầu, tốt nhất là nên như thế: "Cậu ấy tự mình làm được."

Lúc trở về trường, mọi người đều yêu cầu Tần Khiêm nên đưa Hạ Lam trở về phòng kí túc xá nữ.

"Đây là trong trường học, cần đưa về nữa sao?" Các sinh viên nữ trong đoàn cũng nhiều, họ có thể đi về cùng nhau. Không cần Tần Khiêm phải đi cùng.

"E hèm, Hạ Lam mệt rồi phiền Tần Khiêm đưa cô ấy về khu kí túc xá nữ đi. Bọn tôi còn công việc khác cần bàn bạc."

Anh cau mày: "Chương trình đã kết thúc rồi mà."

"Chậc, cậu không cần biết đâu. Ngày mai tôi sẽ phổ biến sau. Mau đưa Hạ Lam đi về đi, còn mọi người đi theo tôi theo hướng ngược lại." Không để cho Tần Khiêm kịp phản bác những người trong đoàn kéo nhau chạy đi hết.

Tần Khiêm thở dài nhìn sang Hạ Lam: "Có cần tôi đưa cậu về khu kí túc xá không?"

"....Đành làm phiền cậu nhé."

Người ta đã nói như vậy rồi thì cũng nên nể mặt là con gái mà đưa về cửa khu kí túc xá nữ. Con đường đi chỉ là hơi vắng vẻ vì giờ này toàn bộ sinh viên đều ở trong phòng ngủ cả rồi. Nhưng dù sao đi nữa thì đây là ở trong khuôn viên trường đại học nên khá an toàn.

Trên đường đi Hạ Lam nói rất nhiều chuyện, nhưng Tần Khiêm chỉ nghe và trả lời qua loa. Khi đã đưa người đến nơi rồi thì anh nhanh chóng quay lại con đường cũ để về phòng. Vào phòng mới có mạng để đăng nhập wechat, anh thấy nick của Hàn Tử Kỳ vẫn còn để chế bộ hoạt động.

Tần Khiêm có một chút không hài lòng vì bây giờ đã là mười một giờ tối rồi. Anh thay quần áo rồi lên giường nhắn tin cho cậu.

'Anh về rồi à? Có uống nhiều không?'

Vừa thấy nick của Tần Khiêm xuất hiện là cậu vào nhắn ngay.

Hóa ra là Hàn Tử Kỳ thức để đợi anh. Thật tốt khi có người chờ đợi mình trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top