Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Chương 17 ~ Em là vô giá
.

Tần Khiêm đêm nay sẽ ngủ lại nhà của Hàn Tử Kỳ. Đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn không đầy đủ chỗ ngủ lắm. Nhà được thiết kế với hai phòng ngủ, một cho bà nội và một cho Hàn Tử Kỳ. Phòng của bà bây giờ đã có hai đứa em họ ngủ rồi.

"Anh đương nhiên là ngủ cùng với em rồi." Tần Khiêm rất thích điều này.

Hàn Tử Kỳ cũng có suy nghĩ cho ngủ cùng nhau, bởi vì phòng khách chỉ có một bộ bàn ghế cứng ngắc không thể ngủ được. Những ngày cuối năm thời tiết cũng rất lạnh: "Nhưng giường ngủ của em nhỏ lắm."

"Chúng ta nằm sát cạnh nhau là được." Tần Khiêm tự nhận mình ngủ rất ngoan, không hề chiếm quá nhiều chỗ.

Tần Khiêm đã có một đêm đầu tiên trong cuộc đời trải nghiệm ở nông thôn. Ở đây các thiết bị điện đều ít. Máy sưởi ở đây thuộc loại nhỏ và đã cũ nên Hàn Tử Kỳ đã chuẩn bị một chiếc chăn rất dày và ấm để đắp. Khi đi tắm cũng không có máy nước nóng, cậu đã đun nước giúp anh. Nói chung mọi thứ đều không tiện nghi như ở thành phố mà Tần Khiêm đã từng sống. Hàn Tử Kỳ là một cậu bé lớn lên từ vùng nông thôn, nhưng đã thích ứng rất tốt với cuộc sống thành phố.

Giường ngủ nhỏ hai thân người lớn phải chen chúc nằm với nhau cộng với việc lạ chỗ nên Tần Khiêm không ngủ được. Cậu cảm nhận được điều này nên đã đề nghị cả hai nói chuyện gì đó cho dễ ngủ.

"Em sống cùng bà nội đã lâu chưa?"

"Đã hơn mười năm rồi, em không nhớ chính xác nữa."

Anh biết một chút về hoàn cảnh của Hàn Tử Kỳ qua cuộc nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp của cậu. Từ nhỏ đã sống xa cách với bố mẹ: "Họ....có về thăm em thường xuyên không?"

Hàn Tử Kỳ chỉnh lại tư thế nằm của mình, đưa mắt nhìn trần nhà màu trắng đã có những vệt ố vàng của thời gian: "Bố mẹ của em sao? Họ đâu còn nhớ đến đứa con này nữa. Từ ngày ly hôn đến nay họ không xuất hiện trước mặt em lần nào. Chỉ vài lần nghe được chú và thím với chuyện với nhau rằng bố đã có gia đình mới cũng như có hai đứa con rồi. Mẹ em thì không rõ lắm nhưng cũng đã hạnh phúc rồi."

Tần Khiêm trầm mặc, anh có hơi hối hận vì đưa ra câu hỏi này. Đáng lý không nên hỏi thì hơn.

"Có phải anh đang nghĩ rằng mình không nên nói chuyện này có đúng không? Đừng lo, em quen rồi cũng không cảm thấy buồn đâu. Em không cần bố mẹ, vì họ đâu có cần đến em." Trước đến nay nhiều người đã tò mò về chuyện của cậu rồi. Hàn Tử Kỳ thực sự không nhớ bố mẹ của mình, chỉ là cậu cảm thấy ghen tị với những người bạn được sống cùng bố mẹ của họ.

Hàn Tử Kỳ cũng muốn cảm giác có bố mẹ, nhưng nếu hỏi cậu có muốn sống cùng bố mẹ của mình hay không thì chưa chắc cậu sẽ trả lời là có.

Tần Khiêm kéo cậu vào lòng đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn: "Nhưng anh thì cần đến em đấy. Anh thích cảm giác ở cạnh em."

Từ lúc trước Tần Khiêm đã thích ở cùng một chỗ với Hàn Tử Kỳ. Dù có bận rộn việc chuẩn bị chương trình tìm kiếm nam vương và nữ vương đến đâu đi nữa thì anh vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh cậu trong tầm mắt mình. Đó là lý do vì sao Tần Khiêm đưa cậu vào tận phòng chờ của mọi người để làm bài tập. Anh đi đâu thì cậu đi theo đó, không rời một bước.

"Cảm ơn." Hàn Tử Kỳ mỉm cười rồi lại nói: "Ngoài anh ra thì bà nội cũng nói rất cần em. Hai người làm cho em cảm thấy mình có giá trị quá."

Tần Khiêm sửa lại: "Hàn Tử Kỳ của anh là vô giá." Làm sao lại có người không cần đến một chàng trai vừa tốt bụng lại mạnh mẽ như cậu được. Nói cậu nghịch ngợm và bướng bỉnh cũng không sai, nhưng cậu có chừng mực. Lại rất sợ anh trong mỗi lúc học bài.

Hai người trò chuyện đến tận khuya mới đi ngủ. Chủ yếu là kể về những câu chuyện ngày còn nhỏ. Tần Khiêm không được ra ngoài chơi nhiều, chỉ ở trong nhà đọc sách. Cuối tháng khi bố mẹ có thời gian rảnh mới đưa anh đi đây đó. Thời gian còn lại đều ở nhà. Cuộc sống của anh đúng chuẩn của một anh chàng dân thành phố.

Ngược lại thì Hàn Tử Kỳ được lăn lộn ngoài đồng cùng mấy đứa bạn ở thôn quê. Những công việc ở nhà đều có thể làm để phụ bà nội. Thu hoạch cây trái để ăn cũng biết. Phần còn dư sẽ mang ra chợ để bán. Trước khi lên thành phố cậu đã được nhiều người lớn đi trước về kể cho nghe. Đám con nít rất thích nghe chuyện trên thành phố các toà nhà ở, nơi gọi là trung tâm mua sắm, khu vui chơi đều rất to và đẹp.

Buổi sáng, người dậy sớm chính là hai đứa nhóc. Chúng đã dậy thì không có lý do gì còn để cho hai người lớn ngủ tiếp. Hàn Tử Kỳ cau có bước ra khỏi phòng lườm chúng một cái rồi đi rửa mặt.

"Nhà có khách à?" Bà nội mang đồ ăn sáng từ nhà chú về. Một rổ bánh mì nóng ăn với mứt.

Tần Khiêm nhanh nhẹn cúi đầu chào: "Cháu là bạn học của Hàn Tử Kỳ. Đến đây chơi vài ngày ạ."

"Bà nội không biết nhà có thêm người. Phần ăn chỉ có bấy nhiêu đây thôi. Thật ngại quá."

"Không có gì, cháu không đói."

Hàn Tử Kỳ đặt rổ bánh mì lên bàn, mang thêm mỗi người một ly sữa: "Anh ấy ăn chung với cháu đó bà đừng lo. Hai đứa nhỏ, mau ngồi vào ăn sáng."

Tiểu An nhíu mày: "Lại bánh mì sao? Chán quá đi." Từ ngày được nghỉ Tết ở nhà mỗi ngày đều phải ăn bánh mì. Bố mẹ mở một lò làm bánh mì nên luôn luôn nhìn thấy món này trong bữa sáng.

Tần Khiêm hỏi: "Em không thích món này sao? Anh thấy bánh mì thơm lắm này."

"Đó là do anh lần đầu được ăn nên mới thích thôi." Nếu anh là bọn em thì chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngán.

"Anh Tử Kỳ, anh hứa sẽ mua ngũ cốc mang về cho em!" Tiểu Khải thích món này, nhưng chỉ ở siêu thị trên thị trấn lớn mới có.

Đúng là Hàn Tử Kỳ hứa sẽ mua. Nhưng do hôm qua không kịp mua thứ gì đã trở về nhà rồi: "Lần khác anh về sẽ mua cho em."

".....Đợi đến kì nghỉ hè à? Lâu chết đi được."

"Các cháu mau ăn đi. Đồ ăn nguội hết rồi." Bà nội hối thúc ăn sáng. Nếu đợi cuộc nói chuyện của mấy anh em thì chắc bánh mì sẽ nguội mất.

Sau bữa ăn Hàn Tử Kỳ đi vào phòng của bà nội lấy ra một thùng lớn những chiếc khăn choàng được đan bằng len. Có rất nhiều màu sắc khác nhau, ở đuôi khăn còn điểm thêm vào hình bông hoa, cây cối nhỏ xinh.

Tần Khiêm thắc mắc: "Chỉ em và bà nội làm sao dùng hết những bao nhiêu đây khăn?"

Cậu còn lấy ra một thùng khác: "Bên này là nón len nữa này. Anh thấy nhiều chứ?"

"Nhiều quá."

Bà nội cười nhìn Tần Khiêm: "Là bà đã đan chúng đó. Mỗi cuối năm Tử Kỳ sẽ mang chúng ra chợ để bán." Năm nay cũng như thế cậu đang chuẩn bị hàng để ngày hôm nay mang đến chợ. Mọi năm còn có hai đứa em Tiểu Khải và Tiểu An đi cùng. Tuy nhỏ nhưng mồm miệng chúng rất khéo, có thể giúp cậu thu hút khách hàng. Lần này có thêm Tần Khiêm nữa.

Hàn Tử Kỳ dùng một chiếc xe đạp để hai thùng lên yên sau rồi dẫn bộ đi ra chợ. Hai đứa nhỏ chạy theo sau, cậu luôn miệng phải nhắc nhỏ: "Đi nhanh chân lên nào."

Tần Khiêm chưa bao giờ là người bán hàng, lúc nhỏ chỉ thường cùng người lớn đi chợ mua đồ mà thôi. Anh chỉ biết đứng đó và nhìn Hàn Tử Kỳ mời hàng. Hai cậu bé cũng làm nhiệm vụ rất tốt:

"Chị xinh gái ơi, mua khăn choàng cổ đi mùa đông lạnh lắm rồi."

"Cô ơi mua món len đi ạ."

"Khăn choàng xinh lắm nè chị ơi."

Anh bật cười với sự ồn ào của gian hàng mới 'mọc lên' này. Cả một góc chợ dường như không ai rao hàng lại ba người. Tần Khiêm không biết nói gì, đành chỉ có thể đứng nhìn.

Khoảng mười lăm phút đầu tiên không có một ai chú ý đến cả. Hầu như mọi người chỉ lướt qua một chút sau đó thì đi luôn. Tần Khiêm biết cả ba người đều mệt mỏi: "Có lẽ chúng ta bán đồ dùng mùa đông hơi muộn nên mọi người đã mua trước đó cả rồi."

"Anh nói cũng đúng." Bởi vì bây giờ Hàn Tử Kỳ mới được phép nghỉ tết để về nhà. Thời điểm này cũng gần đến Tết rồi mọi người đều đã có đồ để giữ ấm: "Mọi năm cũng chỉ bán được một nửa số lượng thôi."

"Đều đã mệt rồi đúng không? Anh có mang theo chai nước ấm ở trong bình giữ nhiệt, uống đi sau đó chúng ta sẽ bán tiếp."

Tiểu Khải là một đứa trẻ còn ham chơi và ham ăn: "Anh Tử Kỳ, bên kia có bánh chuối chiên. Thơm quá."

Cậu thở dài: "Vừa ăn bánh mì buổi sáng xong kia mà. Chúng ta chưa bán được cái nào thì không có chuyện được mua đồ ăn đâu."

"Nói thế thì chắc là không được ăn rồi...."

Tần Khiêm lấy trong thùng ra bốn chiếc khăn choàng và bốn cái nón đưa cho mỗi người: "Chúng ta nên tự PR cho sản phẩm mà mình bán. Có như vậy người mua mới có thể xem xét được tính thực tế."

"Nhưng bọn em có khăn của mẹ mua cho vào năm ngoái rồi."

"Tạm thời cất chúng đi, dùng chiếc khăn choàng ở trong thùng ấy. Hãy chọn chiếc nào vừa vặn với các em nhất."

Anh cũng chọn cho mình và hàn Tử Kỳ. Phần khăn choàng len và nói len của Tần Khiêm thì anh đã dùng tiền của mình để mua. Lúc đầu cậu cương quyết không nhận số tiền đó, nhưng vì sự bắt ép đến từ anh buộc lòng cậu không thể từ chối.

"Nếu như được anh mua mở hàng, em sẽ buôn bán rất đắt hàng cho mà xem."

Những tưởng rằng đây là lời nói vui đùa của Tần Khiêm. Nhưng không ngờ là có thật. Tuy buổi đi bán hôm nay không hết cả một thùng nhưng đã có khá nhiều khách đến xem. Lúc cậu khản cổ với việc rao hàng thì không ai đến. Còn khi Tần Khiêm đứng ở quầy hàng thì bắt đầu có người chú ý đến. Có vẻ là do anh có nét lạ của người thành phố. Nói thẳng ra chính là có nhan sắc nên các cô gái mới ghé vào.

Hàn Tử Kỳ bắt đầu hiểu ra rằng 'hiệu ứng Tần Khiêm' thực sự rất tốt. Chỉ cần anh đứng đó choàng khăn len và đội nón thì tự khắc người đi qua sẽ cảm thấy đẹp và ghé vào. Nhiều người khi mua còn tò mò hỏi xem Tần Khiêm là người từ thành phố nào.

Trong một buổi trưa đã có thể bán được tám chiếc khăn choàng và bốn nón len. So với những người buôn bán thì con số này chẳng hề nhiều, nhưng với Hàn Tử Kỳ thì đây là kỷ lục rồi. Năm ngoái chỉ được 4 chiếc khăn trong một ngày.

"Em mang anh ra làm người mẫu như vậy thì phải trả tiền công đó."

Cậu đang bận đếm tiền, số tiền được cất xếp vào túi: "Được làm người mẫu cho gian hàng của em đã là vinh dự dành cho anh rồi. Còn đòi hỏi gì nữa không?"

Tần Khiêm cười cười: "Không có, không có."

Buổi trưa tạm thời nghỉ ngơi một chút sau đó buổi chiều tiếp tục đi ra chợ. Tần Khiêm vẫn tiếp tục công việc người mẫu của mình. Đến ngày thứ hai thì anh đã bắt đầu thích thú với việc đi bán hàng ở chợ. Anh phụ trách việc dắt xe đạp đi, Hàn Tử Kỳ đi bộ theo sau. Hôm nay không có hai đứa bé ồn ào, chúng ở ngoài chợ cả một ngày đã thấm mệt rồi.

Còn tưởng sẽ chỉ có một mình Hàn Tử Kỳ phải rao hàng. Nhưng không, Tần Khiêm đã bắt đầu biết nói những câu khen ngợi để lấy lòng khách hàng.

"Tần Khiêm, hôm nay chúng ta bán được nhiều quá."

Anh kiểm tra số lượng khăn choàng và nón trong thùng, đúng là bán được kha khá rồi: "Có lẽ thêm chiều nay nữa thì sẽ hết hàng luôn đó."

Hai người đã quyết định ăn trưa ở chợ, sau đó tiếp tục bán cho hết số hàng còn lại.

Có lẽ chỉ qua một ngày hôm qua, người này nói đến tai người kia thì gian hàng của Hàn Tử Kỳ đã được biết đến nhiều hơn. Một số học sinh nữ dẫn nhau đến đây để mua hàng. Tiếp theo sau đó là hỏi chuyện về Tần Khiêm. Anh hơi bất ngờ với những câu hỏi như 'Anh là người thành phố nào.'; 'Đây là quê của anh phải không? Nhà anh ở đâu vậy?'; 'Anh đã có người yêu chưa?'

Tần Khiêm khẽ nhìn sang Hàn Tử Kỳ, cậu đang chăm chăm nhìn anh để chờ câu trả lời. Nếu câu trả lời không đủ hài lòng chắc chắn cậu sẽ lại giận anh thêm một lần nữa.

"Các em có định mua khăn không?"

Các nữ sinh này không dễ dàng để cho anh buôn bán: "Anh cứ trả lời câu hỏi của bọn em trước. Sau đó sẽ mua mỗi người một chiếc khăn choàng và một chiếc nón."

Tân Khiêm dõng dạc nói: "Tôi đã có người yêu rồi. Các em có còn muốn mua khăn không?"

"Tiếc thật đấy. Nhưng không sao, vẫn mua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top