Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Chương 18 ~ Anh có thể nuôi em?
.

Nhờ có nhan sắc của Tần Khiêm mà việc bán hàng trở nên vô cùng thuận lợi. Để bán cho xong thì hai người đã trở về muộn hơn so với ngày hôm qua. Số lượng hàng hóa đã hết hoàn toàn.

Bây giờ đã không còn phải chở theo hai thùng hàng nữa, nên cả hai sẽ ngồi trên xe đạp để về. Đường đi buổi tối không có đèn lại khá gồ ghề Tần Khiêm không dám lái xe. Chỉ có thể nhường nhiệm vụ này lại cho Hàn Tử Kỳ. Anh ngồi ở yên sau và soi đèn về phía trước.

"Này, anh đừng bám vào người em chặt như vậy chứ...." Đường lối ở đây khá khó đi dù là cậu sinh ra ở đây nhưng đã hai năm rồi không di chuyển trên đoạn đường này. Bây giờ còn phải chở thêm một người đang bám chặt áo của cậu.

"Em đi chậm lại, cẩn thận những cục đá phía trước đi. Tránh chúng ra, đừng lao thẳng vào như vậy." Tần Khiêm sợ bị ngã xe.

"Hai đứa em họ của em chúng còn chẳng sợ sệt như anh đâu."

Bà nội không tin rằng số khăn choàng và nón đó có thể bán hết nhanh như vậy. So với năm ngoái thì bà nội đã làm ít hơn, vì không nghĩ rằng có thể bán được. Số tiền hàng hai ngày vừa qua đều là tiền tiêu vặt cuối năm dành cho Hàn Tử Kỳ.

"Cũng có công sức của Tần Khiêm nữa. Tết năm nay cháu sẽ ở đây cùng bà và Tử Kỳ chứ?" Đứa cháu trai này cũng rất nhiệt tình giúp đỡ việc buôn bán. Bà nội cảm thấy rất thích Tần Khiêm, đây là người bạn đầu tiên cậu đưa đến nhà.

"Có lẽ cháu chỉ ở chơi vài ngày thôi. Đến Tết sẽ phải về nhà."

Hàn Tử Kỳ hơi buồn vì không được gặp anh trong những ngày tới. Thời gian nghỉ Tết ở nhà sẽ rất buồn chán. Tần Khiêm ở quê nhà cậu khoảng năm ngày thì phải về nhà chuẩn bị đón Tết. Anh mua vé tàu buổi sáng để đi vào thành phố. Trước lúc về đến thành phố còn phải vào kí túc xá trường thu dọn các đồ dùng khác để mang về nhà.


Ngày Tết đến, Tần Khiêm không đi ra ngoài chúc tết cùng bố mẹ. Phần lớn thời gian anh chỉ dùng để trò chuyện cùng Hàn Tử Kỳ qua điện thoại. Chủ yếu là kể cho nhau nghe những đặc trưng vào ngày Tết ở nơi mình đang sinh sống.

Bây giờ là buổi tối người lớn trong nhà Hàn Tử Kỳ không có người lớn, vì họ hàng đã tập trung ở nhà cậu và mợ cả rồi.

"Em không ở cùng mọi người sao?" Qua màn hình video Tần Khiêm thấy cậu đang ở trong phòng của mình.

Hàn Tử Kỳ lắc đầu: "Em không thích ồn ào. Ở đó rất chán."

"Sau Tết anh sẽ đi thực tập? Anh không ở trong trường học nữa sao?"

Kế hoạch dành cho sinh viên năm cuối đã định rồi, nửa học kì cuối cùng sẽ đi thực tập ở công ty. Một hai ngày trong tuần sẽ vào trường để hoàn thành đồ án tốt nghiệp: "Anh vẫn ở trong kí túc xá. Buổi sáng đi làm và chiều sẽ về lại trường."

"Anh sẽ không có thời gian dạy kèm cho em nữa...." Kết quả học tập của cậu biết phải làm sao đây.

Đây cũng là điều Tần Khiêm lo lắng, không một ai có thể hối thúc cậu học bài được: "Em phải tự mình chăm chỉ thôi." Quãng đường bốn năm học của Hàn Tử Kỳ còn rất dài.

"Nhưng nếu anh không đến lớp, không thể gặp anh thường xuyên thì em sẽ nhớ anh đấy. Đến lúc đó thì biết làm sao?"

Anh mỉm cười, nụ cười qua màn hình video chất lượng thấp nhưng vẫn rất đẹp: "Vậy thì đợi buổi tối trở về sẽ cho em ôm."

Hàn Tử Kỳ và Tần Khiêm trò chuyện rất lâu, đến khi hết chuyện để nói thì vẫn để điện thoại ở chế độ gọi video ở bên cạnh. Không cần nghe gọi nói, chỉ cần nghe tiếng bước chân hoặc tiếng lật giấy làm việc của người bên kia là được.

Tần Khiêm đang ngồi trên giường xem các giấy tờ chuẩn bị cho việc đi thực tập của mình. Còn Hàn Tử Kỳ thì đang đọc truyện tranh, cậu vừa tìm được một vài cuốn truyện cũ bây giờ mới có thời gian lôi ra để đọc.

Bên kia Tần Khiêm có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của một người phụ nữ: "Tháng trước cô đã giới thiệu một người kia rất tốt rất được. Vì sao cháu không chịu hẹn người ta đi."

Hàn Tử Kỳ chỉ có thể nghe giọng nói mà không thể nhìn được mặt mũi cô của Tần Khiêm. Qua giọng nói thì có thể đoán được là người này có lẽ còn trẻ.

"Cô à, cháu đã nói sở thích của cháu không phải là con gái. Cô quên rồi sao?" Về điều này chỉ mới có cô biết thôi. Anh còn chưa nói với bố mẹ.

"Ayya cháu à, cô nhớ điều đó mà. Có phải khi cô đưa thông tin cháu vẫn chưa tìm kiếm thông tin của người đó đúng không? Nếu cháu lên Weibo cháu sẽ biết đó là con trai. Rất tốt bụng lại còn là sinh viên giỏi."

"Vậy à, nhưng cháu không có hứng thú đâu."

"Vì sao lại không? Hay là không phải gu của cháu. Nói xem cháu thích người như thế nào?"

Tần Khiêm nghiêm túc suy nghĩ, anh nên miêu tả Hàn Tử Kỳ như thế nào đây: "Cháu thích một người nhỏ tuổi hơn cháu, nhỏ hơn hai tuổi là đẹp. Không cần ngoan ngoãn quá mức. Ngang bướng, ngỗ nghịch một chút cũng đôi khi lại có nét riêng. Tuy nhiên lại là người biết quan tâm và đối xử tốt với những người thân của mình. Và còn nên biết nghe lời cháu vào đúng lúc."

"Người như vậy cũng có trên đời sao?" Làm sao có thể tìm được người vừa thế này vừa thế kia như yêu cầu của Tần Khiêm được.

Anh cười cười: "Cô có tìm người như vậy không?"

"...Được, nhưng có lẽ mất nhiều thời gian. Cháu cứ đợi đi." Cuộc nói chuyện kết thúc, cô của Tần Khiêm rời đi sau đó.

Lúc này anh mới nhìn sang chiếc điện thoại, vẫn để ở chế độ gọi video. Có lẽ Hàn Tử Kỳ đã nghe được cuộc trò chuyện của anh và cô rồi. Tần Khiêm khẽ nói: "Em còn ở đó không? Đã nghe được gì rồi?"

Hàn Tử Kỳ mất vài giây sau mới trả lời: "Em vừa đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt. Có chuyện gì sao?"

"À không, không có gì đâu. Điện thoại của anh gần hết pin rồi, anh cần đi sạc. Chúng ta tạm dừng ở đây nhé."

"Ừm, tạm biệt."

Hàn Tử Kỳ khoái chí bật cười lớn sau khi cuộc gọi kết thúc. Thực ra vừa rồi cậu chẳng hề đi đâu cả. Vẫn ở bên cạnh chiếc điện thoại và nghe hết rồi. Ban đầu khi nghe cách xưng hô cậu biết đây là người nhà của Tần Khiêm. Đáng lý cậu sẽ không tùy tiện nghe lén cuộc trò chuyện nếu như không nghe cô của anh nói đã giới thiệu người cho anh coi mắt.

Vừa rồi cậu đã nghe anh nói về mẫu người yêu mà anh muốn. Là miêu tả về Hàn Tử Kỳ cậu đây mà. Khá tiếc vì lúc đó cậu không kịp ghi âm lại. Chỉ có thể dùng não bộ để tự động lưu lại trong đầu mà thôi. Chắc chắn sau này cậu sẽ dùng nó để trêu chọc Tần Khiêm.

"Tần Khiêm cũng có lúc đáng yêu đấy chứ."

Ba ngày Tết tẻ nhạt của Hàn Tử Kỳ dần trôi qua. Ở nhà cùng bà nội thêm vài ngày nữa, đến gần ngày nhập học thì trở lại thành phố. Tần Khiêm có mặt ở kí túc xá sau cậu một ngày.

Thời điểm đăng kí môn học luôn là nổi ám ảnh. Đối với Hàn Tử Kỳ cũng thế. Khu kí túc xá có rất nhiều sinh viên cùng sử dụng mạng nên đường truyền không tốt. Đến giờ đăng kí nhiều sinh viên chạy ra tiệm net với hi vọng sẽ có được một thời khóa biểu như mong muốn. Sau ba tiếng ngồi ở đó cuối cùng cũng đăng kí được. Tuy rằng có một vài môn không được cùng lớp với nhóm bạn.

"Anh đã nộp đơn xin việc chưa? Ở công ty nào?"

Hàn Tử Kỳ hôm nay cùng anh đến quán nước cạnh trường học.

"Là một công ty ở gần đây thôi. Cách trường đại học hai mươi phút đi xe buýt. Ở đó anh được nhận tiền lương vì dù là thực tập sinh nhưng anh đáp ứng đủ yêu cầu của họ."

"Như vậy là tốt rồi." Tần Khiêm là người có điểm số rất tốt. Anh sẽ có nhiều doanh nghiệp săn đón anh về làm kiến trúc sư. Còn về phần mình thì: "Em không biết tương lai của bản thân sau này sẽ ra sao." Chắc chắn là không thể bằng anh được.

Tần Khiêm cười: "Biết như vậy vì sao không cố gắng học đi? Qua kì thi vừa rồi anh thấy em tốt được môn toán cao cấp thì lại phát hiện có thêm một môn em đang khá tệ. Đó là môn tiếng anh."

"...." Sở thích của anh là săn soi điểm số của cậu à?

"Tần Khiêm này, nếu sau này em thất nghiệp anh có thể nuôi em được không?" Hi vọng anh sẽ nhận nuôi cậu từ bây giờ. Hàn Tử Kỳ chẳng thể nhìn được chút ánh sáng nào ở tương lai của mình.

Anh tiến sát đến bên tai cậu nói nhỏ: "Em có thấy ai nuôi mà không ăn thành quả của mình đã nuôi lớn không?"

Hàn Tử Kỳ chợt cảm thấy lo sợ với lời nói của anh. Nghe mùi mờ ám quá đi.


Đầu tuần Tần Khiêm cùng nhóm bạn được giảng viên giới thiệu đến một công ty kiên trúc ở trong thành phố. Đây cũng là một công ty có tiếng, những sinh viên đến đây thực tập đều là người rất có thực lực. Sau cuộc phỏng vấn khoảng hai ngày thì có kết quả. Nhóm sinh viên năm người đều được nhận.

"Như các bạn đã nhận được gmail công ty gửi. Chúng tôi nhận các bạn sinh viên có thành tích tốt là các bạn ở đây. Vì đã đáp ứng đủ yêu cầu của các tiêu chí được nhận trở thành nhân viên chính thức nên các bạn trong quá trình thực tập sẽ được trả lương. Sau khi thời gian thực tập chúng tôi sẽ xem xét quá trình để nhận các bạn trở thành một nhân viên chính thức của công ty."

Được một công ty lớn đánh giá cao như vậy thì ai cũng thích. Nhưng vẫn phải lưu ý rằng trong quá trình thực tập công ty sẽ quan sát thái độ làm việc rồi mới có quyết định chính thức về sau.

Tần Khiêm cùng nhóm sinh viên đi theo người trưởng phòng đến nơi làm việc.

"Mỗi phòng sẽ có ba bàn làm việc của nhân viên. Bây giờ tôi sẽ chia nhóm sinh viên các bạn làm ba nhóm nhỏ. Mỗi nhóm có hai người và sẽ làm việc ở các phòng tôi sắp xếp."

"Vâng, đã rõ."

Tần Khiêm và Vương Phong được xếp vào phòng làm việc số 1. Ở đây có ba kiến trúc sư đã làm việc lâu năm. Ban đầu có một chút áp lực về chuyện đi làm ở công ty. Nhưng rất may là mọi việc đều diễn ra rất tốt. Nhân viên cũ và vị quản lý rất nhiệt tình hướng dẫn. Vì là người mới nên làm sai là chuyện bình thường. Mọi người sẽ giúp đỡ để hoàn thành tốt hơn.

Buổi trưa các thực tập sinh được quản lý mời đi ăn cơm xem như là chào mừng. Nhà ăn ở công ty cũng đa dạng các món ăn như ở trường đại học. Thẻ ăn cơm được phát hoàn toàn miễn phí cho nhân viên, còn thực tập sinh thì phải dùng tiền để mua.

"Mấy đứa cứ ăn nhiều vào."

"Cảm ơn quản lý rất nhiều."

Tần Khiêm vừa chọn món xong thì đi đến bàn ăn, định bụng sẽ ngồi cạnh Vương Phong nhưng chỗ đó đã có người ngồi. Trong bàn còn một chỗ trống nữa, nhưng lại là chỗ ngồi cạnh các nhân viên cũ. Một nữ nhân viên vẫy tay gọi Tần Khiêm đến: "Em ngồi ở đây đi. Không có người ngồi đâu."

Không còn cách nào khác, dù sao thì cũng nên tập làm quen với những đàn anh đàn chị trong công ty: "Vậy thì em xin phép ngồi nhé."

Trong bữa ăn mọi người từng người sẽ giới thiệu về bản thân. Những người nhân viên ở đây đa phần đều đã làm được ba đến năm năm trở bên. Có người đã gần mười năm rồi. Cảm thấy hơi áp lực khi làm việc.

"Tần Khiêm này, chúng ta làm cùng phòng với nhau đấy. Có việc gì khó em cứ việc nói với chị. Chị sẽ giúp đỡ em hết mình."

"Vâng, cảm ơn chị Lưu."

"Em không cần gọi chị Lưu, đừng khách sáo như thế. Gọi chị là Ánh Tuyết là được rồi."

Tần Khiêm nhàn nhạt gật đầu. Anh đang bận suy nghĩ không biết giờ này Hàn Tử Kỳ đã ăn trưa hay chưa. Liệu bây giờ có thể nhắn tin với cậu được không. Thật là khó chịu khi Tần Khiêm không thể quan sát được thời gian học của cậu như lúc trước.

Đầu giờ chiều Tần Khiêm có thời gian nghỉ ngơi là một tiếng đồng hồ. Lúc này anh cũng không thể nhắn tin hay gọi cho Hàn Tử Kỳ được vì bây giờ đã đến giờ vào lớp rồi.

Tần Khiêm đang ngồi ở bàn làm việc chuẩn bị tiếp tục công việc thì cô gái Lưu Ánh Tuyết đi đến mang theo một ly cà phê: "Chị mời em. Vừa pha ở phòng lấy nước đó, em mau uống đi cho nóng."

"Ngại quá, cảm ơn chị."

Lưu Ánh Tuyết xua tay, cười: "Không có gì phải ngại. Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi vừa vào công ty được một năm, lúc mới vào cũng hay ngại ngùng như em vậy."

Tần Khiêm nhấp một ngụm cà phê, đây đơn giản chỉ là cà phê đóng gói nhưng mùi vị cũng rất thơm: "Thật ra em còn nghĩ rằng mình sẽ bị sai vặt việc đi mua cà phê cho những người trong phòng." Trong phim thường như thế. Không ngờ rằng mình lại được chính nhân viên cũ pha cà phê rồi mang đến tận bàn làm việc.

"Chuyện đó cũng có đấy, nhưng không phải ở đây đâu. Chỉ những công ty nhỏ lẻ mới có xảy ra như trong phim mà em thấy đấy. Còn đây là môi trường chuyên nghiệp, ai cũng có việc riêng được giao cho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top