Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Chương 19 ~ Mọi sự sắp xếp đều có thể bị xáo trộn
.

Hàn Tử Kỳ cả một ngày không thể gặp hay nhắn tin với Tần Khiêm thật là khó chịu. Trước đây đã quen cùng anh đến lớp sau đó dạy kèm riêng. Bây giờ phải tập làm quen với cuộc sống mới. Buổi tối hai người mới có thể hẹn nhau ở nhà ăn trong trường.

Cậu rất muốn nghe kể một ngày làm việc của Tần Khiêm ra sao.

"Anh không bị bắt nạt sao?"

"Không ai dám làm thế với anh đâu."

Tần Khiêm gắp một miếng thịt trong khay cơm của mình nhét vào miệng Hàn Tử Kỳ. Cậu đã nói từ lúc trên đường đi đến đây sau đó đến tận đây vẫn không ngừng nói được.

Hàn Tử Kỳ nhai nhai miếng thịt lợn xào chua cay: "Anh đừng làm chuyện để người ta để ý như vậy chứ. Ở đây có nhiều người lắm đó."

Đây không phải là hành động thể hiện tình cảm. Chỉ là anh muốn nhét đồ ăn vào miệng cậu thật nhiều để không thể nói được. Anh cần có thời gian yên tĩnh. Ở công ty một mình Lưu Ánh Tuyết nói nhiều là đủ.

"Vì sao không mang theo bài tập? Quên rồi sao?"

Hàn Tử Kỳ lắc đầu, cậu đã cố tình không lấy tập vở: "Anh đi làm cả một ngày đã mệt rồi. Không cần dạy học cho em nữa đâu."

Anh nhíu mày, rất tốt khi cậu biết suy nghĩ: "Nhưng em có thể tự mình lo được không?"

Về thực lực cá nhân thì cậu tin là mình chẳng thể tự lo liệu được. Chỉ là không muốn làm phiền đến Tần Khiêm quá nhiều. Anh biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng bản thân đã chịu trách nhiệm phải kèm cặp Hàn Tử Kỳ học tập. Tần Khiêm không đồng ý cho cậu tự học một mình.

Hàn Tử Kỳ chạy về phòng kí túc xá để lấy cặp sau đó đến điểm hẹn là thư viện. Tần Khiêm sẽ ngồi cùng cậu xem xét tác phong học tập. Khi nào cần anh sẽ trợ giúp.

"Thực ra anh không cần phải ngồi đây với em, cứ về nghĩ ngơi đi."

Tần Khiêm lắc đầu, anh không cần nghỉ ngơi: "Không thích ở cạnh anh sao?"

Cả một ngày đi học không được nhìn thấy Tần Khiêm đã khó chịu rồi. Cậu rất muốn gọi để nghe giọng nói của anh nhưng vì không muốn làm phiền công việc của anh. Hàn Tử Kỳ nói nhỏ vào tai anh: "Em đã rất nhớ anh đó." Nói xong thì rất ngượng, biết thế sẽ để trong lòng thôi.

Anh nghe xong thì cười rất tươi, Hàn Tử Kỳ cũng có lúc thật là đáng yêu quá. Hận rằng ở đây rất đông người không thể nào hôn cậu một cái vào khuôn miệng nhỏ kia. Đành phải nhịn vậy: "Tập trung vào học đi."

Trong lúc trông chừng Hàn Tử Kỳ làm bài anh đã ngủ quên. Hôm nay là một ngày mệt mỏi của Tần Khiêm. Cậu muốn đánh thức anh dậy đi về phòng ngủ, nhưng lại không dám làm phiền đến giấc ngủ của anh. Ngủ một chút ở đây có lẽ không sao đâu. Hàn Tử Kỳ nhẹ nhàng đổi chỗ ngồi để thuận lợi cho việc che chắn không để quản lý thư viện nhìn thấy có người đang ngủ. Quy định là không được ngủ khi đang trong thư viện.

Hàn Tử Kỳ có dịp được ngắm nhìn anh lúc ngủ, thật là một khoảng khắc hiếm có. Khi ngủ say trông Tần Khiêm rất đẹp trai. Nhịp tim của cậu đã bắt đầu loạn lên rồi. Hình ảnh đẹp như thế này nên được lưu lại vào điện thoại vào tấm mới được. Có một vấn đề đã xảy ra, đó là khi chụp anh tiếng 'tách tách' đã vang lên khá lớn. Khoảng cách từ điện thoại và Tần Khiêm có gần nên anh bị đánh thức.

"Làm gì đấy?"

"....Không làm gì cả." Hàn Tử Kỳ giả vờ như không hề chuyện gì. Nhanh chóng thu dọn tập vở cho vào balo chuẩn bị đi về.

Tần Khiêm đương nhiên là biết hết chứ. Đuổi theo cậu muốn giật lấy chiếc điện thoại để xem hình chụp, nhưng Hàn Tử Kỳ cương quyết không đưa ra. Cái gì đã ở trong điện thoại của cậu thì là tài sản của cậu rồi. Sẽ không để Tần Khiêm cướp mất. Hàn Tử Kỳ bị anh kéo cậu vào một góc tường nhỏ bên cạnh cửa thư viện để đe dọa: "Đưa điện thoại cho anh xem."

Hàn Tử Kỳ phồng má: "Không bao giờ đưa."

Anh nhíu mày làm ra vẻ nguy hiểm: "Nếu không đưa ra thì anh sẽ hôn em đấy. Có tin không?"

"Cũng đâu phải chưa từng hôn qua. Anh có nhớ đây cũng là địa điểm đầu tiên anh đã hôn em không?" Lần đó còn nhớ là bị cưỡng hôn.

Tần Khiêm đương nhiên là không hề quên những cột mốc sự kiện đó rồi. Anh cảm thấy thích thú khi phải lén lút như thế này rồi. Ép cậu vào sát tường sau đó Tần Khiêm mạnh mẽ hôn cậu. Anh tin rằng Hàn Tử Kỳ rất thích anh hôn. Sau vài lần thì cậu đã biết cách hôn đáp trả anh rồi. Công sức dạy dỗ xem như không hề bỏ đi.

Sau một lúc hôn hít Tần Khiêm mới buông ra, anh ghé tai cậu hỏi: "Thích không?"

Hàn Tử Kỳ thích. Nhưng sẽ không đời nào nói ra đâu.

"Anh biết em rất thích. Không nói ra cũng được, không có sao đâu." Tần Khiêm tự tin là người hiểu cậu nhất rồi.


Những ngày sau Tần Khiêm cảm thấy mình sẽ không thể chịu đựng được sự mệt mỏi nếu tiếp tục ít nghỉ ngơi như thế này. Sau một ngày làm việc anh cần về phòng chứ không thể dành thêm vài tiếng nữa để ngồi ở thư viện.

Sau đó cả hai quyết định đưa ra một phương pháp khác để có được kết quả tốt hơn.

Đó là mỗi khi đến giờ học, Hàn Tử Kỳ sẽ đến phòng kí túc xá của sinh viên năm cuối để học bài. Phòng của Tần Khiêm và các sinh viên khóa trên khá nhỏ chỉ có ba người ở. Tuy nhiên ít người như vậy lại rất yên tĩnh. Hai người bạn ở cùng phòng với Tần Khiêm đều đi thực tập ở công ty giống anh, sau giờ làm họ sẽ đi ăn tối hoặc đi chơi. Việc trong phòng xuất hiện một sinh viên năm hai đang chăm chỉ học bài cũng không có ý kiến gì.

"Vẫn đang học bài sao? Tần Khiêm đâu rồi, ngủ sao?"

"Vâng, anh ấy ngủ rồi."

Tần Khiêm đang nằm trên giường của mình để chợp mắt một chút.

Vương Phong vừa đi ăn cơm về định bụng sẽ vận động một chút rồi đi tắm. Nhưng nghĩ lại có lẽ không nên chơi bóng trong phòng, sẽ làm ồn ào đến nhiều người.

"Em có khó khăn gì à?" Vương Phong thấy Hàn Tử Kỳ hết bôi bôi xóa xóa bản vẽ của mình rồi lại đến cắn bút. Bộ dáng nhìn ra là không hiểu bài rồi, nhưng lại không dám đánh thức Tần Khiêm: "Cần anh giúp em không?"

Cậu gật đầu: "Đàn anh, giúp em đi." Những người cùng phòng của Tần Khiêm đều là những sinh viên loại giỏi.

"Để xem, ở chỗ này em đã vẽ sai rồi. Không phải dùng nét liền đầu, là nét đứt. Số đo này cũng không đúng do tính toán sai rồi."

Tần Khiêm trở mình nhìn thấy Hàn Tử Kỳ đang học bài cùng Vương Phong. Anh ngồi dậy, cau mày đuổi khéo: "Này, mau đi tắm đi. Trả học trò lại cho tôi."

"Ồ cậu dậy rồi đó à. Đừng để học trò của mình ngồi đây một mình chứ. Tôi sẽ cướp cái chức thầy giáo của cậu đó."

Vương Phong nói xong thì vội mang quần áo đi đến nhà tắm. Nếu còn ở lại chắc chắn sẽ bị đánh cho.

Tần Khiêm kéo ghế ngồi cạnh Hàn Tử Kỳ, anh không hài lòng nói: "Vì sao không hỏi?"

"Anh đang ngủ, mà em lại không muốn làm phiền. Đàn anh Vương Phong đanh rảnh nên em đã nhờ anh ấy chỉ." Xem kìa bộ dáng mới thức dậy của anh thật là đáng sợ.

"Anh không thích em để ai dạy kèm cho em ngoài anh!"

Hàn Tử Kỳ bật cười: "Ồ!!! Anh nghen à? Tần Khiêm anh biết ghen rồi kìa."

Khi yêu ai mà chẳng biết ghen, chỉ là có thể hiện ra hay không mà thôi. Lúc này Tần Khiêm thực sự đã ghen khi nhìn thấy bạn cùng phòng của mình ngồi cạnh Hàn Tử Kỳ. Dẫu biết họ chẳng có chuyện gì ngoài hướng dẫn cậu làm bài, nhưng vẫn là không thích: "Nghiêm túc lại đi!"

Cậu nhẹ ôm cánh tay Tần Khiêm lắc lắc: "Được rồi, lần sau em sẽ đợi anh dậy rồi mới hỏi anh. Chỉ anh mới có thể dạy học cho em thôi."

Những môn học chuyên ngành Hàn Tử Kỳ dần trở nên tốt hơn rồi. Nhưng môn tiếng anh lại tụt lại. Bây giờ Tần Khiêm đang lên kế hoạch để ôn tập cho môn học này. Cũng may cậu không quá mất căn bản.

Hàn Tử Kỳ hàng ngày ngoài giờ học ở lớp thì buổi tối sẽ đến phòng kí túc xá của Tần Khiêm để học bài. Anh đã tổng hợp các đề thi từ nhiều năm trước từ trang thư viện điện tử của trường đại học. Mỗi ngày đều phải giải cho xong một đề tiếng anh, làm bài tập trên lớp các môn khác rồi mới được nghỉ.

Hai người bạn cùng phòng của Tần Khiêm cũng phải lắc đầu với lịch trình học tập: "Cậu có thấy như vậy là bóc lột sức lực của Hàn Tử Kỳ không?"

"Một đề tiếng anh trong một ngày....Đề tiếng anh có những ba trang giấy đấy."

"Tần Khiêm, vào năm hai cậu dành nhiều thời gian cho việc đọc sách hơn là làm bài tập đó." Sách của Tần Khiêm đọc đa số là tiểu thuyết bằng tiếng nước ngoài.

Anh cũng biết như vậy có hơi gấp gáp trong một buổi tối, nên đã giảm số buổi học phụ đạo đi rồi. Từ bảy ngày xuống còn bốn ngày trong một tuần. Anh đã hỏi qua Hàn Tử Kỳ rồi và cậu đã đồng ý với thời khóa hiểu học như thế này.

Vương Phong thấy Tần Khiêm chăm chú chấm bài kiểm tra của Hàn Tử Kỳ liền nhớ đến câu nói ngày trước: "Vào đầu năm học vừa rồi mình còn nhớ cậu rất chán ghét việc phải phụ đạo cho những sinh viên khóa sau." Vẻ mặt lúc đó cũng Tần Khiêm trông hậm hực cả một tuần chứ không ít.

Vậy mà bây giờ thì sao, nhìn đi Tần Khiêm đã có một câu học trò cưng rồi. Lớp học phụ đạo môn toán cao cấp đã kết thúc từ trước đêm chung kết của cuộc thi tìm kiếm nam vương và nữ vương. Tất cả các sinh viên đều dừng việc học lại, duy nhất chỉ một mình Hàn Tử Kỳ còn đi theo Tần Khiêm đến nay.

"Mình thấy cậu bắt đầu hợp với nghề giáo rồi đấy. Có nghĩ đến việc sau này sẽ đi dạy không?" Làm việc ở công ty lại khá áp lực, nếu đi dạy học thì cũng là một ít kiến hay.

Tần Khiêm chậm rãi suy nghĩ: "Mình không biết, vẫn chưa suy nghĩ đến." Trước mắt anh vẫn đang tập trung cho công việc thực tập và làm thầy giáo của Hàn Tử Kỳ. Chỉ một cậu học trò cưng thôi đã chiếm khá nhiều thời gian của anh rồi.

"Mà này thấy cậu lúc nào cũng đi cùng Hàn Tử Kỳ, nếu người không biết sẽ nghĩ hai người không phải thầy trò mà là người yêu của nhau đấy."

Được người khác nghĩ như vậy cũng là chuyện vui đó chứ. Tuy rằng anh vẫn không thể tiết lộ với bạn cùng phòng rằng: Những người đó đã suy đoán đúng rồi.

Những người bạn cùng phòng cho rằng Tần Khiêm khó khăn trong việc dạy học. Nhưng thực chất họ không hiểu rằng mọi sự sắp xếp của anh đôi khi cũng bị xáo trộn bởi một Hàn Tử Kỳ lười biếng và mê chơi. Điển hình như lần học phụ đạo vào hôm cuối tuần vừa rồi.

"Vì sao lại muốn nghỉ?"

Hàn Tử Kỳ cố gắng ra vẻ đáng yêu nhất có thể để lấy lòng anh: "Chúng ta đổi từ việc học sang hẹn hò có được không anh?"

Hẹn hò? Nếu Tần Khiêm nói không muốn đi hẹn hò thì đó chính là nói xạo. Nhưng anh cũng không muốn để Hàn Tử Kỳ quá mê chơi như thế này.

"Em tham gia đánh bóng rổ và có giải thưởng. Đó là một cặp vé xem phim, suất chiếu là tối chủ nhật cũng chính là hôm nay đó. Nếu không đi thì sẽ không có cơ hội đi xem nữa đâu."

Tần Khiêm hơi lưỡng lự: "Em còn một bài kiểm tra tiếng anh vào hôm nay!" Đề bài đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.

"Em hứa sẽ làm bù vào hôm sau. Hạn chót làm đề là trước cuối tuần mà đúng chứ." Mỗi tuần theo thường lệ phải có ba bài kiểm tra được hoàn thành. Tuần này cậu chỉ mới làm hai bài.

"Hôm nay đã là chủ nhật rồi."

Ừ nhỉ, đã là cuối tuần đáng lý phải làm bài kiểm tra vào ngày hôm nay: "Nhưng vé xem phim chỉ có một buổi tối hôm nay....Thầy Tần yêu dấu, có thể nhân nhượng với em một ngày được không?"

Tần Khiêm nghĩ rằng nếu bây giờ bắt cậu ở nhà giải đề tiếng anh nhưng trong đầu lại là tư tưởng muốn đi xem phim thì kết quả cũng sẽ không tốt.

"Vậy em có thể nói một vài câu dễ nghe để anh đồng ý cho em nghỉ học hôm nay không?"

Hàn Tử Kỳ không giỏi lấy lòng người khác. Nếu phải nói những câu dễ thương thì là điều không thể.

"Nhanh lên, nếu em không muốn trễ giờ xem phim thì mau nói đi. Hoặc có thể lấy tập ra học bài."

Đương nhiên là cậu muốn đi chơi rồi, hôm nay dù gì cũng là ngày cuối tuần.

"Tần Khiêm, anh là người mà em thích nhất. Có thể đi hẹn hò cùng em tối này được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top