Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Chương 20 ~ Món quà nhân dịp hẹn hò
.

Hàn Tử Kỳ đã có vé xem phim rồi thì Tần Khiêm sẽ nhận khoản mua nước và bắp rang. Anh thấy cậu lôi trong balo ra hai túi bánh snack được chuẩn bị sẵn: "Cái này mang theo làm gì?"

"Bọn Hạo Kiệt nói với em rằng đồ ăn trong này đắt lắm. Vì thế không nên mua nước ngọt và bắp rang đâu, em có mua snack rồi."

Tần Khiêm bật cười, đúng là giá cả so với bên ngoài thì cao hơn hẳn. Nhưng cũng không phải là anh không mua được.

"Vậy mấy người bạn có em có nói rằng không được phép mang đồ ăn bên ngoài vào không?"

"Có nói. Em giấu chúng trong balo chắc chắn không bị phát hiện đâu."

"Thôi được rồi, anh sẽ đi mua nước ngọt và bắp rang. Em mang bánh snack đó về phòng rồi hãy ăn." Lần đầu tiên đi hẹn hò Tần Khiêm muốn phải thật trọn vẹn, không thể để cậu phải lén lút mang đồ theo như thế này.

Bộ phim là đề tài về tâm lý tội phạm, có những cảnh quay võ thuật được quay hình rất công phu. Hàn Tử Kỳ đã có sự quan tâm rất lớn về võ từ nhỏ. Có những màn tra khảo tội phạm về mắt tâm lý rất ngầu.

"Anh nói xem, có phải trước đây em nên học làm cảnh sát mới đúng chứ nhỉ?"

Tần Khiêm nhìn sang cậu, mắt vẫn chăm chú xem phim và miệng vẫn nhai bắp uống nước.

"Em có chắc mình đủ điểm thi vào trường Cảnh sát không?"

"Đương nhiên là không..." Nhưng cậu vẫn nghĩ là mình hợp với nghề cảnh sát hơn. Học kiến trúc phải tính toán nhiều quá bây giờ lại còn thêm môn tiếng anh.

Bộ phim kết thúc trong sự tiếc nuối của Hàn Tử Kỳ. Cậu vẫn còn tiếp tục muốn xem thêm về những phá án như thế này. Phim điện ảnh lúc nào cũng chất lượng và cuốn hút hơn phim chiếu mạng. Tần Khiêm biết cậu vẫn còn thích: "Lần sau sẽ đưa em đi xem nhiều bộ khác hay hơn."

Nếu chỉ đi xem phim thôi thì không thể được gọi là hẹn hò. Tần Khiêm dẫn cậu đến một khu chợ đêm rất sầm uất. Nơi này có bán nhiều đồ ăn đường phố và cả nhiều món đồ lưu niệm. Hàn Tử Kỳ rất nhanh đã quên được mớ cảm xúc còn đọng lại sau bộ phim và hòa mình vào không khí ở khu chợ.

"Tử Kỳ, ăn ít thịt nướng thôi. Em sẽ bị đầy bụng đấy." Tần Khiêm thấy sức ăn của cậu rất tốt, sợ rằng buổi tối về sẽ không thể ngủ được.

Hàn Tử Kỳ nhai thịt nướng rất ngon miệng, cậu còn đưa một xiên cho Tần Khiêm cắn một miếng. Nếu là người lạ thì anh sẽ không bao giờ ăn vì xiên thịt đã bị cắn đi một nửa rồi. Nhưng đây là Hàn Tử Kỳ nên anh rất vui vẻ ăn.

"No quá ~ " Đây là xiên thịt thứ sáu rồi. Trước đó Hàn Tử Kỳ đã ăn cá viên và xúc xích nướng ở các quầy hàng đầu chợ. Cậu quay sang gọi anh: "Tần Khiêm!"

"Anh sẽ không ăn giúp em đâu." Đã đòi mua thì phải ăn cho hết. Tần Khiêm đã đoán được rằng cậu sẽ ăn không hết nhưng Hàn Tử Kỳ vẫn nhất định đòi mua cho bằng được.

"Nếu anh để em một mình ăn hết thì chắc chắn em sẽ bị tăng cân cho mà xem." Hàn Tử Kỳ thuộc tạng người dễ hấp thụ chất dinh dưỡng.

Tần Khiêm không ngại đáp: "Em cứ việc mập lên một mình, không cần lôi kéo anh theo cùng em đâu."

Thịt xiên nướng được cho lại vào hộp, khi nào về phòng ăn tiếp cũng không sao.

Hai người đi đến một vài quầy hàng lưu niệm. Hàn Tử Kỳ không để ý xung quanh vì bây giờ đang bị căng bụng. Cậu không biết Tần Khiêm muốn đi vào các quầy hàng này để làm gì.

"Mua quà cho em."

"Sao? Cho em?" Nhưng hôm nay chỉ là một ngày bình thường, không phải sinh nhật của cậu.

Tần Khiêm chọn một sợi dây chuyền loại dành cho nam, mặt dây chuyền là hình một chiếc còi. Chất liệu là hợp kim titan, tuy không bằng bạc nhưng giữ được độ sáng rất lâu: "Anh nghĩ rằng nó rất hợp với em. Thích không?"

Hàn Tử Kỳ gật đầu, cậu thích nó. Anh đi đến quầy thanh toán sau đó thì đeo vào cổ cho Hàn Tử Kỳ. Không quên dặn dò: "Khi ngủ nhớ cẩn thận, đừng để nó làm em đau. Chiếc còi này thổi vào có thể ra tiếng, có thể chơi mỗi khi em thấy chán."

"Vì sao lại mua quà cho em?"

"Không vì sao cả, chỉ là muốn tặng một cái gì đó nhân dịp ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò đi chơi cùng nhau. Vậy thôi." Tần Khiêm đưa tay mân mê chiếc còi trên cổ Hàn Tử Kỳ, đúng là nó rất phù hợp với cậu.

"Nếu vậy thì em cũng muốn mua cho anh một cái gì đó."

Tần Khiêm nhanh chóng bị cậu kéo đi vào các quầy hàng để tìm mua quà lưu niệm. Nhưng khổ nổi Hàn Tử Kỳ không suy nghĩ được nên mua món đồ gì. Nếu mua dây chuyền thì hai món quà sẽ giống nhau, như vậy không có gì thú vị.

Hàn Tử Kỳ đi qua một quầy trang sức bằng gỗ. Một vài chuỗi vòng trầm trông rất hợp với tính cách của Tần Khiêm.

"Anh có thích nó không? Em mua tặng anh nhé?"

Tần Khiêm gật đầu, chỉ cần là Hàn Tử Kỳ mua thì cái gì anh cũng chấp nhận.

Khi đã đi qua khỏi gian hàng bán vòng tay một đoạn khá xa thì Hàn Tử Kỳ mới nói: "Em thấy vòng tay này hợp với tính cách của anh nên mua thôi. Hi vọng anh sẽ thích đeo dù đây chỉ là đồ giả thôi."

Cậu biết là một chiếc vòng tay làm bằng gỗ trầm thực sự thì có giá rất đắt. So với túi tiền của một sinh viên như cậu thì không thể mua được. Tác dụng của vòng trầm có thể mang lại may mắn, sức khỏe, sự nghiệp cho người đeo nó. Đây không phải là đồ thật nên có lẽ không thể đến những điều đó được.

"Sau này khi nào em có thể đi làm thì sẽ mua đồ xịn cho anh."

Tần Khiêm đeo chiếc vòng lên tay trái của mình. Anh không phải là người sẽ quá mức chú trọng việc đồ xịn hay là không.

"Anh thích món quà này." Hàn Tử Kỳ không cần đặt nặng vấn đề giá trị của món đồ. Chiếc dây chuyền anh tặng cho cậu cũng không phải là loại chất liệu cao cấp gì.

"Nhưng mà....."

Hàn Tử Kỳ nghiêng đầu chờ anh nói tiếp.

Tần Khiêm mỉm cười: "Dù là em đã tặng quà cho anh đi nữa thì ngày hôm sau em phải làm hai bài kiểm tra tiếng anh."


Chiếc vòng tay được Tần Khiêm rất nâng niu. Hàn Tử Kỳ đã dùng số tiền tiêu vặt của mình để mua nó, anh biết là cậu thực sự không có nhiều tiền.

Việc Tần Khiêm sử dụng vòng tay đã gây được sự chú ý với những người xung quanh. Ai cũng nói rất hợp với anh. Hàn Tử Kỳ đúng là rất có mắt thẩm mĩ.

"Tần Khiêm, xin chào."

"Chào tiền bối."

Hôm nay phòng làm việc có Tần Khiêm là người đến sớm nhất, sau đó là Lưu Ánh Tuyết. Vì buổi sáng hôm nay anh đã có hẹn ăn sáng cùng Hàn Tử Kỳ nên dậy từ rất sớm. Hai người ăn sáng xong thì chia ra mỗi người một hướng để đi.

Lưu Ánh Tuyết cũng nhìn ra chiếc vòng tay mới trên tay Tần Khiêm: "Cho chị xem chiếc vòng đó được không? Chị từng có kinh nghiệm về việc thẩm định gỗ đấy."

"Không được." Anh rất ghét người khác đụng vào đồ dùng của mình.

"Vì sao vậy? Chị chỉ có ý tốt muốn xem giúp em thôi. Bây giờ ở ngoài thị trường vòng trầm bị làm giả rất nhiều."

Tần Khiêm thẳng thừng đáp: "Vậy thì càng không cần chị kiểm tra giúp tôi rồi. Đây là đồ giả."

Trông Tần Khiêm rất lịch lãm với mái tóc hợp thời, bộ quần áo công sở rất thẳng thắn chứng minh rằng anh là người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài. Không giống như là người sẽ dùng đồ giả: "Em không biết rồi, vòng trầm giả không tốt cho người mang nó chút nào. Em mau tháo nó ra đi."

"Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi thấy mang nó rất tốt." Dù đây không phải là đồ thật nhưng cũng không làm hại gì. Mùi hương gỗ tuy không thơm nhưng thoảng thoải nhẹ khá dễ chịu. Anh nói: "Đến giờ làm việc rồi, chị mau trở về chỗ ngồi đi."

Hôm nay Tần Khiêm chỉ làm đến trưa, buổi chiều sẽ trở về trường đại học để làm bài luận tốt nghiệp. Lúc ra trước cửa công ty một người bạn vỗ vai anh nói: "Hạ Lam đến tìm cậu kìa."

Hạ Lam là người của ngành thiết kế thời trang, vốn không hề thực tập ở công ty này. Không biết đến đây làm gì.

Nhìn thấy Tần Khiêm đi ra Hạ Lam nhanh chóng tươi cười: "Chào mọi người, mình cùng đường nên muốn đợi các cậu cùng về trường."

"Có thật là cậu đợi chúng tôi không? Hay là chỉ đợi một mình Tần Khiêm thôi?"

"Không có đâu. Đừng chọc mình."

Hạ Lam cùng mọi người di chuyển về trường đại học bằng xe buýt. Lúc trên xe Tần Khiêm lấy ví ra để cất thẻ xe buýt vô tình khi xe thắng  gấp đã bị rơi xuống đất. Anh rất nhanh cúi người nhặt chiếc ví lên, cho vào cặp. Không ai chú ý đến việc này riêng chỉ một mình Hạ Lam nhìn thấy bức ảnh trong ví tiền của anh.

Cô khó nhọc hỏi: "Người trong bức ảnh đó là Hàn Tử Kỳ sao?"

Tần Khiêm không cần tốn nhiều thời gian suy nghĩ: "Ừ, đúng là em ấy." Bức ảnh này được anh chụp bằng điện thoại lúc ở công viên chơi cùng bọn trẻ. Vì thấy đẹp nên Tần Khiêm đã in ra.

"Tần Khiêm.....Hai người đều là đàn ông. Thực sự cậu đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Rõ ràng cậu không giống như thế đâu."

"Cậu không chấp nhận được chuyện này? Thì sao nhỉ, tôi có ra sao cũng không liên quan đến cậu."

Làm sao có thể nói là không liên quan được, Hạ Lam đã thích Tần Khiêm từ lâu rồi. Từ trước khi tham gia cuộc thi tìm kiếm nam vương và nữ vương của trường. Cô đã rất vui khi ở người đăng quang cùng mình chính là người mà mình thầm thương. Trong vòng một năm qua đã vô cùng cố gắng để có thể tiến lại gần hơn. Nhưng cuối cùng thì lại bị Hàn Tử Kỳ chen ngang: "Cậu không phải là một người sẽ thích đàn ông đâu. Có phải Hàn Tử Kỳ đã làm gì cậu rồi không?"

Mỗi khi người khác nhắc đến Hàn Tử Kỳ anh sẽ không vui, có thể nói là rất dễ dàng nổi nóng. Những người bạn đã đi ở phía trước, họ luôn cho rằng Tần Khiêm và Hạ Lam thích hợp trở thành một đôi. Luôn dành cho hai người không gian riêng. Nhưng đây cũng là điều tốt, cần nói chuyện rõ ràng với cô gái này.

"Tôi không muốn cậu nhắc đến Hàn Tử Kỳ như là một nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Tôi thích đàn ông thì đã sao? Cậu cấm cản được tôi?"

Không biết từ bao giờ Tần Khiêm lại học được lối nói chuyện ngang ngược như Hàn Tử Kỳ rồi. Là cậu đã dạy hư anh.

Khi nói chuyện với Tần Khiêm, Hạ Lam có cảm giác như đang đối diện với Hàn Tử Kỳ vậy: "Thực sự mình chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Hãy suy nghĩ về mối quan hệ của cậu cũng như về Hàn Tử Kỳ."

Tần Khiêm bật cười, là một nụ cười khinh bỉ: "Bản thân tôi không ai hiểu rõ ngoài tôi. Người yêu của tôi cũng không ai hiểu nhiều về em ấy ngoài tôi."

"Hi vọng cậu sẽ không làm phiền Hàn Tử Kỳ nữa, cũng như đừng quan tâm đến chúng tôi."

Hạ Lam không thể không nói ra cảm xúc trong lòng mình được: "Mình thích cậu, Tần Khiêm!"

"Tôi biết chứ." Mọi người trong trường đồn đại ầm lên như vậy không biết cũng phải biết. Nhưng Tần Khiêm vẫn làm ngơ chứng tỏ rằng anh chẳng có chút cảm xúc nào với cô gái này: "Tôi thích đàn ông, người đó phải là Hàn Tử Kỳ. Cậu thì có phải người đó không?"

"...Mình không phải."

Vậy thì Tần Khiêm không thể thích cô gái này được: "Cậu sẽ nói chuyện này cho mọi người trong trường biết?"

Hạ Lam vội lắc đầu, nếu nói ra mọi người sẽ suy nghĩ thế nào về Tần Khiêm đây.

Tần Khiêm hài lòng: "Được, vậy thì tốt." Sau này Hàn Tử Kỳ có thể không cần lo lắng về cô gái này nữa.

Sau buổi làm bài luận cùng nhóm bạn học, Tần Khiêm không trở về phòng mà đứng trước cửa khu kí túc xá của Hàn Tử Kỳ. Anh gọi điện thoại gọi cậu xuống, lúc này Hàn Tử Kỳ đang tắm.

"Sao anh gọi em gấp quá vậy?" Đến tóc cậu cũng không kịp lau khô. Vừa nghe xong điện thoại liền chạy xuống đây gặp anh ngay.

Tần Khiêm mỉm cười, bộ dạng Hàn Tử Kỳ rất hớt hãi. Có lẽ cậu tưởng anh có chuyện gì gấp muốn gặp cậu ngay: "Xem kìa áo em ướt cả rồi. Phải lau tóc sau khi tắm xong chứ, nếu không sẽ cảm lạnh."

Cậu bĩu môi, nhìn anh: "Còn không phải tại anh gọi em. Anh nói muốn gặp em ngay."

Tần Khiêm vuốt mái tóc ướt của cậu: "Chỉ là anh nhớ em thôi mà."

Chỉ một nửa ngày không gặp đã thấy rất muốn gặp Hàn Tử Kỳ rồi. Chỉ một tấm ảnh trong ví tiền thì không đủ. Thật muốn mang cậu theo bên người để có thể được ôm mọi lúc.

Hai người đi đến một cửa hàng bánh ngọt ở ngoài trường đại học. Bỗng nhiên bây giờ Tần Khiêm lại thèm đồ ngọt. Hàn Tử Kỳ cũng rất thích bánh.

"Sao anh chỉ gọi một chiếc bánh thôi vậy? Anh nói muốn ăn mà."

Tần Khiêm muốn ăn nhưng chắc chắn sẽ không ăn hết một chiếc bánh: "Anh muốn ăn chung với em."

Hàn Tử Kỳ không hiểu hôm nay có chuyện, trông anh rất khác.

"Có chuyện gì xảy ra à? Công việc của anh có tốt không?"

"Không có, công việc vẫn rất tốt." Anh nhận một miếng bánh từ Hàn Tử Kỳ, bánh này ngọt quá. Làm sao cậu có thể ăn món này mà không mập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top