Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Chương 21 ~ Bước đầu công khai
.

Học kì hai chậm chạp trôi qua với sự cố gắng để vượt qua môn tiếng anh của Hàn Tử Kỳ. Cậu tự cảm thấy mình đã chăm chỉ hơn so với học kì vừa rồi. Tần Khiêm không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở cậu nữa vì anh rất bận rộn. Thay vào đó thì ngày nào cũng chủ động tự mình làm bài tập và tìm đến phòng kí túc xá của Tần Khiêm để học phụ đạo.

"Nếu kì này tất cả điểm thi cuối kì của em đều trên 60 điểm thì anh sẽ có thưởng lớn cho em."

Hàn Tử Kỳ không mấy tự tin vào bản thân mình: "....Có thể hạ tiêu chuẩn xuống được không?"

"Anh tin là em sẽ làm được." Hàn Tử Kỳ là người thông minh, chỉ có điều cậu có muốn sử dụng cái thông minh đó cho việc học bài hay không thôi.

Bài kiểm tra hàng tuần đều làm đầy đủ bốn bài. Anh cũng kiểm tra luôn những bài tập môn chuyên ngành, cậu làm rất tốt. Chắc chắn điểm thi lần này sẽ cao hơn lần trước.

Tần Khiêm đi làm hàng tháng có tiền lương từ công ty đang thực tập. Những ngày gần kì thi đều mua đồ ăn ngon cho cậu. Hàn Tử Kỳ không dám leo lên bàn cân vì biết rằng mình sẽ tăng ít nhất là ba kí.

"Anh sắp tốt nghiệp rồi, sau khi ra trường sẽ ở đâu?"

Sinh viên năm cuối sau khi tốt nghiệp sẽ không được tiếp tục ở trong khu kí túc xá trường. Tần Khiêm không thích trở về nhà nên anh nghĩ rằng mình sẽ tìm một nhà trọ để thuê. Đương nhiên nơi ở mới sẽ phải áp ứng hai yêu cầu đó là gần nơi anh làm việc và gần trường đại học. Hàn Tử Kỳ sẽ có thể ở chỗ anh nếu muốn.

"Em có muốn năm sau sẽ ra khỏi kí túc xá không? Chúng ta ở chung một chỗ." Đột nhiên anh nảy ra ý muốn sống cùng Hàn Tử Kỳ.

"Chuyện này em chưa suy nghĩ đến...." Tiền trọ ở kí túc xá sinh viên rất rẻ, còn nếu sống ở ngoài thì sẽ đắt đỏ lắm. Hiện tại cậu còn chưa đi làm. Hàn Tử Kỳ đã lên ý định đi làm thêm vào mùa hè này.

Câu chuyện sống cùng nhau đành tạm kết thúc. Phải đợi hết năm học này thì mới biết được.

Lúc Hàn Tử Kỳ thi cuối học kì cũng là lúc Tần Khiêm phải chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp của mình. Hai người đều có công việc bận rộn riêng. Tạm thời anh đã ngừng công việc ở công ty vì lý do hết thời gian thực tập. Sau khi tốt nghiệp xong nếu muốn có thể nộp đơn xin ứng tuyển.

Tuy rằng đã cố gắng dành thời gian cho nhau những vẫn không thể nhiều bằng trước đây. Hàn Tử Kỳ cảm thấy rất nhớ quãng thời gian đầu năm học. Lúc đó Tần Khiêm còn rất nhiều thời gian rảnh để dạy phụ đạo cho cậu. Vậy mà lúc đó Hàn Tử Kỳ lại không muốn học.

Một buổi chiều cậu vừa đi ra khỏi kí túc xá để mua cà phê, Tần Khiêm rất thích uống cà phê ở cửa tiệm Welike. Anh rất cần sự tỉnh táo mỗi khi viết bài. Lúc quay trở về cổng trường gặp một người cô gái mặc quần áo công sở đang tìm ai đó. Hàn Tử Kỳ không có ý định sẽ giúp, nhưng vừa thấy cậu đi vào cổng thì người này liền nhờ vả cậu.

"Không biết rằng em có biết khoa kiến trúc không?"

Hàn Tử Kỳ gật đầu: "Em có biết." Và còn là sinh viên của khoa kiến trúc.

"Em có quen biết sinh viên nào tên là Tần Khiêm không? Nhóm sinh viên của Tần Khiêm đang thực tập ở công ty chị."

"Vậy thì sao???" Hàn Tử Kỳ nhíu mày, không hiểu cô gái này đang nói điều gì.

Trên tay người này có bánh ngọt và cà phê ở cửa tiệm Welike, cùng địa điểm với ly cà phê mà cậu mua cho Tần Khiêm. Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu vệ tinh theo đuôi đây. Ở trường hay ở công ty đều có khối người theo đuổi anh.

"Thế nào em có thể gọi Tần Khiêm xuống lấy đồ được không?"

Hàn Tử Kỳ lắc đầu: "Không thể được, bây giờ nhóm của đàn anh Tần Khiêm đang ở trong phòng họp để làm bài luận. Không thể đi ra ngoài được." Và cậu còn nhấn mạnh thêm: "Không thể mang đồ ăn vào phòng được đâu."

"Thực sự không thể nhận bánh và cà phê sao? Nhưng, chị đã mua rất nhiều...." Tuy rằng cốt ý là muốn mua đồ cho Tần Khiêm nhưng vì sợ sẽ bị từ chối. Nên Lưu Ánh Tuyết đã mua khá nhiều cho nhóm bạn của anh nữa.

"Chị mang về để tủ lạnh uống dần rồi sẽ hết chỗ này thôi." Nếu mỗi ngày ăn một ít thì chắc cũng khoảng một tuần sẽ hết.

"Em trai em có thể nào gọi Tần Khiêm xuống cho chị được không? Xem như chị năn nỉ em vậy."

Hàn Tử Kỳ cau mày, được rồi cậu sẽ nhận lời giúp đỡ cô gái này. Nhìn thấy cái gật đầu từ cậu Lưu Ánh Tuyết rối rít cảm ơn. Hàn Tử Kỳ muốn nói rằng cô đã cảm ơn cậu sớm quá rồi.

Phòng họp nhóm của Tần Khiêm nằm ở trong thư viện. Nhưng bây giờ mọi người đang nghỉ giữa giờ vì thế nên cậu mới đi mua cà phê cho anh.

"Hàn Tử Kỳ, thầy giáo của em lại sai vặt em đi mua đồ uống à. Nhưng sao Tần Khiêm không dặn em mua cho bọn anh với."

Tần Khiêm không hề sai vặt cậu, đây là Hàn Tử Kỳ tự mình muốn mua.

"Các anh cũng có phần." Không chỉ cà phê mà còn bánh ngọt các loại.

"Tiền ở đâu mà em mua cho mọi người?"

"Không sao không sao, chúng ta chia ra trả lại tiền cho em ấy là được."

Hàn Tử Kỳ nói: "Không cần trả tiền cho em. Vốn dĩ có một chị gái muốn em gọi các anh xuống cổng trường lấy đồ ăn đó. Mau xuống đi."

Mọi người nghe thế liền chạy xuống cổng trường để nhận đồ ăn. Theo miêu tả của cậu thì cô gái đó mặc đồ công sở váy xanh áo trắng, trên tay có mang nhiều túi bánh và cà phê.

Tần Khiêm không đi cùng bọn họ vì anh đã có cà phê của mình rồi: "Không biết là ai lại mang đồ ăn đến?"

Hàn Tử Kỳ giật lấy ly cà phê từ anh, cậu không muốn cho anh nữa: "Em cũng rất muốn hỏi cô ta là ai khi luôn miệng đòi em phải gọi Tần Khiêm xuống lấy đồ ăn." Mọi người đi rồi cậu mới có cơ hội để hỏi cho ra lẽ chuyện này.

"Anh thực sự không biết." Cả ngày hôm nay chỉ ở trong phòng họp.

Hàn Tử Kỳ nhấp một ngụm cà phê, chỗ này pha chế rất vừa miệng thảo nào Tần Khiêm thích đến thế.

"Cô ấy nói là người làm ở công ty mà các anh từng thực tập. Lúc đó em không nghĩ rằng anh lại có nhiều đồng nghiệp nữ đến thế."

Tần Khiêm nghe đến đây thì có thể đoán được người này là ai. Cả tổ kiến trúc được chỉ có ba người là nữ. Được chia ra ba phòng, phòng làm việc của anh có một người đó là đàn chị Lưu Ánh Tuyết.

"Anh khát nước, em nói mua đến cho anh mà."

Hàn Tử Kỳ đang ngồi chờ anh giải thích, cậu nhất quyết không cho anh ly cà phê nếu không có câu trả lời vừa ý. Cậu đã uống gần một nửa ly rồi.

"Người đó nhìn qua là biết thích anh rồi!"

Tần Khiêm dở khóc dở cười, chuyện này cũng không phải lỗi của anh mà: "Anh thấy lỗi nằm ở em thì đúng hơn đấy."

"Vì sao là lỗi của em?"

Anh nhấp một ngụm cà phê trên tay Hàn Tử Kỳ. Hai người dùng chung một chiếc ống hút có nghĩa là đang hôn gián tiếp rồi. Cà phê cũng ngon hơn thường ngày: "Em rất biết cách mua cà phê. Ngon lắm."

Cậu cau mày, chỉ mua theo sự hướng dẫn của anh mà thôi: "Đừng nói qua chuyện khác, mau trả lời em đi."

"Còn không phải là em sao? Nếu em chịu công khai chuyện của chúng ta thì sẽ chẳng ai khiến em bận tâm. Nói xem có đúng không?"

"Cũng đúng..." Nhưng để nói ra chuyện với mọi người là chuyện lớn. Không phải muốn là có thể nói ngay được. Mọi người liệu có chấp nhận hay không. Hàn Tử Kỳ đã quen việc bị người khác nói ra vào về những điều không hay. Nhưng Tần Khiêm thì khác, anh không giống cậu chút nào.

Mọi người rất nhanh đã lấy được đồ ăn. Trong phòng họp không được phép ăn uống nên sẽ xuống khuôn viên vườn trường để bày biện đồ ăn. Hàn Tử Kỳ cũng được Tần Khiêm dẫn đi theo cùng.

"Tần Khiên này, chị Lưu ấy hào phóng thật mua nhiều đồ ăn cho chúng ta quá. Cậu cũng ăn đi có cà phê này."

Hàn Tử Kỳ cười nói: "Bánh còn nóng và cà phê hình như cũng là loại đàn anh thích đó. Anh mau ăn đi."

Tần Khiêm nuốt nước bọt, thử tưởng tượng xem nếu anh thực sự ăn bánh và uống cà phê của Lưu Ánh Tuyết mua thì sao nhỉ. Hàn Tử Kỳ sẽ giận không nhìn mặt anh.

"Tôi có cà phê rồi. Phần của tôi các cậu chia nhau ăn đi." Dù là cùng một loại cà phê nhưng ly của anh chắc chắn là ngon hơn rồi.

"Vậy thì Hàn Tử Kỳ em có muốn ăn phần của Tần Khiêm không?"

Anh cười cười: "Ừ, em có muốn ăn không. Ăn đi khi bánh còn nóng."

Hàn Tử Kỳ liếc mắt nhìn anh, lại còn dám trêu ghẹo cậu: "Em không ăn đâu." Cậu sẽ không ăn đồ ăn của tình địch.

Một người bạn trong nhóm nhìn thấy vòng tay của Tần Khiêm trông lạ mắt liền hỏi: "Cậu từng nói là khi vẽ bài mang vòng tay sẽ rất vướng nên không đeo."

"Chung phòng với cậu ta bốn năm rồi bây giờ mới thấy đeo vòng tay. Lại còn không cho bọn tôi sờ vào. Keo kiệt!"

Tần Khiêm nói: "Là của người yêu tôi tặng cho tôi."

Câu nói trên làm cho cả nhóm trở nên xôn xao hơn, vốn không ai đoán được người được Tần Khiêm chọn là ai. Đến Hạ Lam theo đuổi rõ ràng đến như thế mà còn bị lạnh nhạt: "Này chẳng lẽ cậu thực sự chịu Hạ Lam rồi sao?"

Tần Khiêm không nói, chỉ lắc đầu phủ nhận.

Mọi người lại liệt kê toàn bộ những cái tên nổi bật trong trường đại học. Nhưng điều chỉ là cái lắc đầu: "Rốt cuộc thì cậu đang quen ai? Hàn Tử Kỳ, em là người thường xuyên ở cạnh Tần Khiêm nhất đó. Có biết người kia là ai không?"

Hàn Tử Kỳ cũng giữ im lặng, không trả lời. Vì cậu khá bất ngờ nên không biết sẽ phải trả lời những câu hỏi ra sao.

"Cậu dám mua chuộc sự im lặng của học trò à?"

Anh mỉm cười: "Tôi không mua chuộc ai cả. Hàn Tử Kỳ em ấy biết người yêu của tôi là ai." Cậu biết rất rõ người đó là đằng khác.

Người bạn Vương Phong bắt đầu hứng thú về chuyện tìm ra người mà Tần Khiêm chọn. Hàn Tử Kỳ là người bị tra hỏi nhiều nhất, vì cậu biết người đó là ai.

"Đàn em, người đó ra sao? Có xinh đẹp không? Có phải là sinh viên của trường chúng ta không? Nếu là sinh viên của trường thì hiện tại đang học khoa nào? Không phải là Hạ Lam thật sao?"

"Không phải là Hạ Lam đâu." Còn khuya Tần Khiêm mới chọn một cô gái như cô ta. Tính tình chẳng hề tốt đẹp như mọi người suy nghĩ đâu.


Thông tin cựu nam vương Tần Khiêm có người yêu đã được các sinh viên toàn trường truyền tai nhau. Trên diễn đàn trường đại học cũng bắt đầu có nhiều người đặt câu hỏi về người bí ẩn này. Có rất nhiều suy đoán được đưa ra. Thậm chí có người còn tạo một cuộc bình chọn những cái tên có tiếng trong trường ai sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất. Người được bình chọn nhiều nhất là Hạ Lam.

"Hạ Lam, cậu là người yêu của Tần Khiêm mà giấu bọn mình đúng không? Đây là tin vui cho phòng chúng ta kia mà."

"....Không phải là tôi đâu. Lần sau đừng nhắc đến chuyện này với tôi nữa."

Tần Khiêm biết chuyện này thế nào cũng sẽ lớn cho mà xem. Anh cũng đã nói với Hàn Tử Kỳ rằng chuyện này nên được công khai sớm hơn.

"Tiếp theo anh sẽ muốn làm gì nữa đây? Cả trường đang loạn lên vì anh đấy. Bọn con gái lớp em chẳng ai còn tâm trí học nữa."

Anh cười cười, bình thường mức ảnh hưởng của anh không lớn lắm: "Bạn cùng phòng của em không có ở đó sao? Hôm nay có thể gọi điện thoại cho anh?" Nếu đổi lại là những ngày khác thì hai người chỉ dám nhắn tin.

"Họ đều ở đây cả. Em đang ở ban công." Vì mọi người đang bận chơi game nên không để ý đến cậu.

"Còn bạn cùng phòng của anh thì đi ăn tối cả rồi. Thế nào muốn biết tiếp theo anh sẽ làm gì sao?"

"Chẳng lẽ anh công khai danh tính người đó là em sao?" Như vậy thì quá nhanh rồi, cậu chưa chuẩn bị tinh thần tốt: "Có thể đừng...."

"Vẫn chưa đến lúc nói người đó là em đâu. Đừng lo lắng như thế." Bước tiếp theo mà trong đầu Tần Khiêm dự đoán là một bước khác.

Sau khi bạn cùng phòng của Tần Khiêm trở về thì anh kết thúc cuộc điện thoại với Hàn Tử Kỳ. Vương Phong trêu ghẹo anh vừa tranh thủ gọi cho người yêu khi không có ai ở đây. Tần Khiêm chỉ cười cười, cái này bạn anh đã nói đúng rồi.

Tần Khiêm ngồi vào bàn học, mở máy tính và đăng nhập vào diễn đàn trường đại học nơi có rất nhiều sinh viên trường đang hoạt động. Anh viết một dòng trạng thái ngắn gọn sau đó nhấn nút đăng bài. Vô cùng nhanh chóng đã được lan truyền đi khắp nơi. Tin này còn nóng hơn tin có người yêu vừa rồi.

Tôi không có hứng thú với phụ nữ.

"Tần Khiêm, cậu bị hack? Người đó đăng lung tung cái gì trên tài khoản của cậu kìa."

"Không có hacker nào cả. Là tôi đã viết đó." Anh rất bình tĩnh thừa nhận.

Hai người bạn cùng phòng của Tần Khiêm dường như không dám tin: "Đây là trò đùa sao? Cậu đăng như vậy khác gì thừa nhận mình là người thích đàn ông?"

"Ừ, đúng thế." Đây là dòng trạng thái công khai thừa nhận điều đó. Tần Khiêm lại hỏi: "Sao, các cậu khi biết tôi như thế này thì có thành kiến gì không?"

"Không có, chúng tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Cậu chẳng bao giờ đề cập đến chuyện này."

Có rất nhiều người bình luận bên dưới dòng trạng thái của Tần Khiên, tất cả đều rất không tin chuyện này là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top