Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Chương 23 ~ Học trò cưng của tôi là em đó
.

Hàn Tử Kỳ quyết định sẽ giải quyết hợp đồng với kí túc xá trường đại học. Mỗi năm sẽ kí gia hạn hợp đồng một lần. Bây giờ cũng là lúc sắp hết thời hạn rồi. Lần này cậu sẽ không kí tiếp tục nữa. Hàn Tử Kỳ sẽ chuyển đồ đến nhà của Tần Khiêm.

"Anh vô cùng hoan nghênh em đến đây."

Đáng lý Hàn Tử Kỳ sẽ dùng phòng cho khách đối diện với phòng ngủ của Tần Khiêm. Nhưng có một chút thay đổi kế hoạch cuộc sống của cả hai.

"Cháu của anh? Sao đột nhiên lại đến đây?" Nếu cháu của Tần Khiêm đến đây ở thì cậu sẽ không còn phòng để ở. Hợp đồng với kí túc xá trường đại học cậu đã kết thúc rồi, vali quần áo hiện tại đang để trước cửa nhà của Tần Khiêm: "Rồi thì em sẽ ở đâu? Em không thể ở ngoài đường đâu...."

"Tử Kỳ, anh không để em ở ngoài đường. Đương nhiên là em sẽ ở với anh rồi."

"Nhưng làm gì còn phòng. Em không ngủ ở phòng khách đâu." Hiện tại phòng khách của Tần Khiêm chưa có ghế sofa.

"Em ở cùng phòng với anh. Nào, anh giúp em soạn đồ vào phòng nhé."

Hàn Tử Kỳ chỉ không đến đây một tuần thôi mà anh đã mua thêm được nhiều đồ nội thất mới. Phòng ngủ của Tần Khiêm đã có giường ngủ và bàn làm việc mới. Anh nói rằng có một người quen giới thiệu mua ở xưởng gỗ nên giá cả rẻ hơn ở các cửa hàng lớn đến một nửa giá. Sắp đến Tần Khiêm sẽ đặt mua thêm ghế sofa, bộ bếp nấu và bàn ăn.

"Cháu trai của anh năm nay lớp 12 rồi, nó nghe anh có nhà riêng liền đòi đến ở cùng. Thực sự anh không thể từ chối được." Bố mẹ của thằng nhóc ấy đích thân đến đây ngờ Tần Khiêm chăm sóc nó.

"Được rồi, em hiểu mà." Vẫn may mắn là có thể chung phòng với Tần Khiêm.

Dự định ban đầu là hai người mỗi người một phòng, anh đã mua hai bộ bàn học dành riêng cho việc thiết kế bản vẽ kiến trúc. Nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi, có lẽ anh sẽ phải mua thêm bàn học cho cháu trai.

"Khi nào thì cháu của anh đến? Không biết rằng người đó có dễ gần không?"

Tần Khiêm cười cười: "Thế nào? Em có ý định lấy lòng người nhà anh à?"

Hàn Tử Kỳ không thèm lấy lòng ai cả. Cậu chỉ muốn biết tính cách người ở cùng nhà để biết cách cư xử mà thôi. Dù gì cũng sẽ phải chạm mặt nhau nhiều.

"Cháu của anh tính cách ra sao thì từ từ em sẽ có thể cảm nhận được thôi. Nó đang trên đường đến đây."


Buổi tối bên phía xưởng mà Tần Khiêm đặt bàn ghế đã giao hàng đến rồi. Bàn ăn khá nhỏ, chỉ đủ cho bốn người ngồi với bốn cái ghế. Màu sắc chưa phù hợp với sắc màu của căn bếp. Tần Khiêm đang ngồi dưới sàn nhà suy nghĩ cách để sửa chữa, có lẽ anh sẽ tìm biện pháp nào đó để sơn màu lại.

"Anh có thể đừng săm soi bộ bàn ăn nữa được không? Tránh sang một bên cho em dọn cơm lên bàn nào." Vì nhà bếp chưa có đủ đồ dùng nên tất cả đều mua ở bên ngoài, sau đó hâm nóng lại bằng lò vi sóng rồi cho ra bát đĩa.

Cháu trai của Tần Khiêm canh chừng rất đúng giờ ăn cơm mà đến. Học sinh lớp mười hai có lẽ sự phát triển của đồ ăn thành phố ra tốt, nó cao ngang ngửa cậu chứ không ít. Khác với tính cách của Tần Khiêm, đây là một người nhanh nhẹn hoạt bát và luôn cười nói.

"Xin chào chú, chào anh. Đây là bạn của chú sao? Nếu cũng gọi là chú thì nghe kì quá nhỉ, người ta còn trẻ thế cơ mà." Tần Khiêm cũng trẻ lắm, do vai vế trong gia đình nên phải lên chức là chú.

Đứa nhỏ này, vừa gặp mặt đã thấy nhức đầu. Anh phất tay: "Muốn gọi là cái gì thì tùy." Miễn là đừng có ra đường rồi gọi anh là baba. Mẹ của thằng nhóc này là vợ của anh họ Tần Khiêm, một bà chị vô cùng thích trêu chọc anh. Có một lần bà chị ấy đã dạy cho thằng bé này gọi anh là baba ở ngay trung tâm thương mại để đòi được chơi trò chơi.

"Chào, anh tên Hàn Tử Kỳ. Bạn của chú em."

"Còn em tên là Trần Minh Phong. Em nghe nói có một người bạn của chú cũng ở đây. Có phải người đó là anh không?"

Cậu gật đầu. Sau này hi vọng một nhà ba người sẽ sống vui vẻ cùng nhau. Trần Minh Phong cười để lộ hàm răng trắng đều: "Anh yên tâm, em sống biết điều lắm. Anh có thể hỏi chú của em thì biết."

"Chú thì thấy cái gì cháu cũng biết, ngoài việc biết điều là không."

Hứm, cháu giận đấy nhé.

Hàn Tử Kỳ mỉm cười, có lẽ đây sẽ là thành viên giúp cho ngôi nhà nhỏ này thêm phần náo nhiệt: "Ăn cơm thôi." Ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Trần Minh Phong vừa ăn cơm vừa nhìn xung quanh căn nhà một lượt. Đúng là nhà mới có khác, vẫn chưa có đồ đạc gì nhiều.

"Chú! Tại sao bàn ăn chỉ có bốn cái ghế thôi vậy? Chú không có ý định tiếp khách sao?"

Tần Khiêm nhai nhai một miếng thịt lợn xào, gật đầu: "Ừ, không thích có người lạ đến nhà." Khách chỉ cần đến chơi một tí là về được rồi. Nhìn vào căn bếp, bàn ăn chỉ dành cho bốn người thì sẽ tự hiểu ý và không đòi ở lại dùng bữa.

"Chú chẳng hiếu khách gì cả. Anh Hàn đừng có học theo cái tính xấu ấy nhé."

Hàn Tử Kỳ biết anh không thích người lạ đến quá lâu và một điều nữa là căn bếp có diện tích không lớn lắm. Bàn ăn càng nhỏ thì trông càng rộng rãi hơn. Hai người không có ý định tiếp khách khứa nhiều nên không cần phải có bàn ăn lớn làm gì.

"Này, Trần Minh Phong cháu mà còn lộn xộn nữa thì vị khách đầu tiên bị tống cổ ra khỏi đây chính là cháu đó."

Trần Minh Phong bĩu môi, chú không cần gọi cả họ tên của cháu ra như vậy đâu. Sợ quá đi mất.

"Ăn xong cháu đi rửa chén bát đi!"

"Thế vì sao chú không rửa?" Cháu với chú chẳng có ai vừa cả.

"Ở nhờ thì nên biết điều một chút đi cháu trai." Tần Khiêm không thích việc rửa bát.

"Cháu bảo bố mẹ đóng tiền nhà cho chú là được chứ gì?" Cháu cũng không muốn nhúng tay vào nước lạnh.

"Xin lỗi nhưng chú không thích nhận tiền, chỉ nhận sức lao động. Đứng lên, dọn chén bát, mang đến bồn và rửa cho sạch sẽ."

Trần Minh Phong, thất bại. Đành đứng lên đi rửa bát. Ai bảo có một ông chú quá mức nghiêm khắc, chẳng bao giờ cho người ta một cái ngoại lệ. Hàn Tử Kỳ muốn vào bếp cùng Minh Phong rửa bát nhưng anh không cho: "Mặc kệ nó đi, bố mẹ nó nói với anh phải cho nó làm việc nhà nhiều một chút. Ở nhà nó chỉ toàn chơi game thôi."

Hàn Tử Kỳ thường xuyên phải nghe những trận cãi tay đôi giữa chú và cháu. Hai người này về tuổi tác không quá chênh lệnh lớn nên không cần lễ phép cho lắm. Một người nói có một người nói không, người nói không làm người nói phải làm. Cậu không dám xen vào chỉ có thể đứng nhìn.

Vì đang trong mùa hè nên cả ba đều rảnh rỗi, tỉ lệ chạm mặt nhau phải nói là thường xuyên. Buổi tối thì may ra mỗi người một phòng mới có thể yên lặng. Hàn Tử Kỳ ban đầu còn chưa quen việc ngủ chung nhưng dần dần cậu có thể thích nghi được. Vì ngủ chung với nhau nên cậu phát hiện ra một điều Tần Khiêm ngủ rất muộn. Buổi sáng anh vẫn có thể dậy sớm.

Có một lần Hàn Tử Kỳ bị anh vật ra giường để hôn hít một lúc thật là lâu. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cậu theo phản xạ sẽ bị giật mình và bật dậy đẩy anh ra. Lực tay hơi mạnh đã trúng phải mũi của anh: "Em xin lỗi, xin lỗi. Tại có người bên ngoài gọi....anh có đau không?"

Tần Khiêm cau mày, xoa xoa mũi của mình: "May mắn cho anh vì đây là mũi thật." Nếu là đồ giả thì xem như toi.

"Anh còn đùa được tức là không sao rồi. Cháu anh gọi kìa ra mở cửa đi."

Anh bực bội một phần vì đau và phần còn lại chính là bị làm phiền trong lúc đang bồi đắp tình cảm yêu đương. Tần Khiêm mở cửa, trưng ra bộ mặt đang vô cùng khó chịu: "Nói!"

Trần Minh Phong cười cười: "Chú, cho cháu mượn dây sạc điện thoại."

Không có câu trả lời, sau đó đối mặt với Minh Phong không còn là người chú hung dữ nữa, là một cánh cửa lạnh ngắt: "Này sao chú có thể dập cửa vào mặt cháu như vậy. Cháu không cho thì cũng để cháu hỏi mượn anh Hàn chứ."

Hàn Tử Kỳ ở trong phòng đương nhiên vẫn nghe được tiếng gào của Trần Minh Phong ngoài cửa. Cậu nhổm người dậy định bụng sẽ mang cục sạc cho nó mượn. Tần Khiêm ôm lấy cậu nhét lại vào trong chăn: "Mặc kệ đi. Mai rồi cho mượn, không có điện thoại một đêm chẳng chết đâu." Huống hồ gì nó còn có máy tính để dùng.

"Điện thoại của nó không cần sạc pin. Nhưng anh cần, sạc pin cho anh đi."

Hàn Tử Kỳ nhíu mày, lại bày trò: "Anh muốn gì đây?"

"Hôn anh đi. Cả ngày hôm nay cãi nhau với thằng nhóc ấy mệt chết đi được." Về việc nạp thêm năng lượng thì hôn môi chính là cách tốt nhất.

Ở bên ngoài cửa Trần Minh Phong cố gắng nói thật to: "Hai người cứ đóng kín cửa mà im lặng như thế thì cháu sẽ nghĩ hai người đang làm chuyện xấu đấy."

Tần Khiêm và Hàn Tử Kỳ nghe thấy chứ, cách âm ở đây hơi tệ. Nhưng chẳng mấy bận tâm đến cái thằng nhóc ồn ào đó. Vẫn tiếp tục công việc nạp năng lượng cho đối phương. Đến khi trong phổi bắt đầu hết dưỡng khí thì buông nhau ra. Cậu nói nhỏ: "Anh nên nghiên cứu biện pháp giảm tiếng ồn đi."

Tần Khiêm cũng đồng tình: "Ừ." Cách đầu tiên anh nghĩ đến trong đầu đó là dán cái miệng của Trần Minh Phong lại bằng keo dán. Sau đó mới tính toán đề cái tường nhà và cửa phòng.

Hai người quyết định nằm tán gẫu một chút rồi mới đi ngủ.

"Em quyết định tăng giờ làm thêm?"

"Đúng vậy, mùa hè rảnh rỗi mà. Em sẽ nhận làm hết tuần từ sáng đến tối." Như vậy sẽ có thể kiếm được nhiều tiền. Về phần Tần Khiêm thì như thế nào?

"Trường chúng ta có hệ đào tạo cao đẳng. Anh sẽ nộp đơn xin dạy ở khoa kiến trúc cao đẳng. Vừa làm vừa học thi lên thạc sĩ." Khi đã có bằng thạc sĩ thì mới được dạy hệ đại học.

Còn về phần Trần Minh Phong thì hiện tại chỉ ở nhà do đang được nghỉ hè. Do có nhiều thời gian ở nhà nên phải khiêm luôn việc lau dọn nhà cửa.

Hàn Tử Kỳ trước đây được anh xem là học trò cưng, bây giờ xem ra cậu không còn duy nhất nữa rồi. Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt của cậu: "Em dự định sẽ ghen với học trò của anh sao? Em là cậu học trò duy nhất có thể thu phục được luôn cả thầy giáo đấy."

"Anh cũng là người thầy giáo duy nhất được hôn em, ôm em đấy. Thấy có vinh hạnh không?"

"Ừ, vinh hạnh lắm." Đúng là rất tốt khi có một cậu học trò nghịch ngợm như Hàn Tử Kỳ, sau đó không hiểu vì sao sự kiên trì dạy dỗ của anh đã khiến hai người ở bên nhau đến tận bây giờ. Anh vuốt mái tóc của Hàn Tử Kỳ, nói: "Học trò cưng của tôi, mau ngủ đi. Ngày mai em phải đi làm sớm."


Tần Khiêm là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, trong đợt thực tập anh được đánh giá rất tốt. Cho nên việc muốn quay trở lại trường đại học để giảng dạy là điều rất dễ dàng. Thậm chí trước đây nhà trường đã có ý định giữ anh lại rồi.

Trước đây Tần Khiêm vô cùng chán ghét việc phải truyền đại một điều gì đó. Anh đã từng cảm thấy nó vô cùng khó khăn để người khác hiểu ý của anh. Nhưng từ sau khi dạy học cho Hàn Tử Kỳ thì anh lại thấy mình có năng khiếu đấy chứ. Cậu là người truyền cho anh cảm hứng để đi dạy. Dù gì cũng chán việc phải ngồi trong văn phòng để làm việc.

"Thầy rất vui mừng vì em muốn quay về để tiếp tục cống hiến cho khoa kiến trúc của trường chúng ta."

Tần Khiêm lễ phép cúi đầu: "Cảm ơn thầy hiệu trưởng đã quá khen. Em sẽ vừa làm việc vừa tiếp tục học để có đủ trình độ đứng lớp ở hệ đào tào sinh viên đại học."

Thầy hiệu trưởng rất hài lòng: "Thầy tin rằng em sẽ hoàn thành khóa học thạc sĩ trong thời gian sớm nhất. Em sẽ làm được."

Về vấn đề học tập tiếp tục của mình, Tần Khiêm sẽ học chủ yếu qua máy tính. Khi nào cần trao đổi, thi cử thì sẽ trực tiếp đến lớp. Thời gian còn lại anh sẽ lên lớp dạy học. Đại học và cao đẳng Tân Hải đều ở chung một chỗ. Chỉ có điều khác tòa nhà, việc di chuyển qua lại có một chút mất thời gian. Khuôn viên trường vô cùng rộng lớn.

Tần Khiêm sẽ nhận lớp trong thời gian tới. Nhưng vì chưa đến thời điểm khai giảng năm học mới nên anh được phân công nhiệm vụ dạy các sinh viên đại học năm hai môn toán cao cấp. Đây là môn học mà nhà trường vô cùng tin tưởng giao cho một cựu sinh viên từng đạt điểm tuyệt đối. Khi đến lớp có rất nhiều sinh viên nhận ra Tần Khiêm.

"Đàn anh kìa, đàn anh kìa. Không ngờ rằng anh ấy trở về dạy ở trường chúng ta."

"Mình vừa chụp hình cùng anh ấy hôm lễ tốt nghiệp của khóa vừa rồi. Hôm đó mình đăng lên diễn đàn trường được hơn một trăm lượt yêu thích."

"Nên xưng hộ như thế nào nhỉ 'thầy Tần' hay là 'đàn anh'?"

Tần Khiêm nhìn đồng hồ, đã đúng giờ vào học rồi. Anh rõ nhẹ cây thước xuống bàn ra hiệu các sinh viên bên dưới chú ý nhìn lên bảng: "Xin chào, tôi là Tần Khiêm học kì hè này hi vọng sẽ giảng dạy tốt các em môn toán cao cấp để có điểm thi lần hai tốt nhất."

Một sinh viên ngồi bên dưới đưa tay lên đặt câu hỏi: "Sinh viên không cần thi lại thì có thể đến học được đúng không? Giống như lần phụ đạo năm trước ấy ạ."

"Xin lỗi, nhưng ai không có tên theo danh sách đăng kí học lại thì các em không được vào lớp của tôi." Lần trước do anh nghỉ rằng phụ đạo thì ai muốn đến học cũng được. Nhưng lần này nên nghiêm khắc hơn vì đây được tính là một môn học thật sự. Không thể để tính trạng đông đúc sinh viên kéo đến lớp.

Không hiểu sao mỗi lần lên lớp giảng những công thức toán học thì trong đầu lại nghĩ đến Hàn Tử Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top