Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Chương 32 ~ Một ngôi nhà mới
.



Hàn Tử Kỳ thực sự rất tiếc chiếc ly đó. Đây là món quà kỉ niệm cậu đã tặng cho anh. Còn nhớ lúc đó cậu đã phải tranh dành với một người nữa để có được nó. Tần Khiêm cũng quý chiếc ly này nên anh rất giữ gìn. Anh chỉ dùng nó khi uống đồ nóng. Bây giờ nó đã bị vỡ rồi.

Cậu quyết định sẽ giữ lại những mảnh vỡ này, dù sao thì nó cũng là kỉ niệm.

"Chúng ta có thể mua một cái mới. Em đừng tỏ ra tiếc nuối như vậy có được không nào?" Đằng nào thì chiếc ly cũng đã bị vỡ rồi, không có cách nào khiến nó lành lại được.

"Mua lại một cái khác thì đâu có ý nghĩ gì nữa." Nó sẽ không phải là món quà sinh nhật Hàn Tử Kỳ tặng anh.

Cậu trừng mắt nhìn anh: "Lần sau anh đừng có mà đưa người về nhà nữa. Em thấy vừa rồi có lẽ cô gái đó cố ý."

Tần Khiêm cũng sợ rồi, sau này sẽ làm việc ở trường hoặc qua máy tính mà thôi.

Chiếc ly dù gì cũng đã vỡ, có tiếc cũng không được gì. Hàn Tử Kỳ giữ lại những mảnh vỡ này và cho vào một chiếc hộp giấy cứng. Vào ngày sinh nhật năm nay cậu sẽ mua một chiếc ly khác tặng cho anh.

Ngày cuối cùng của năm học Hàn Tử Kỳ đã đến lớp để nhận kết quả thi học kì. Sau đó là bắt đầu vào kì nghỉ Tết rồi. Điểm số của cậu ngày càng tốt hơn do đó Tần Khiêm quyết định dẫn đi ăn đồ nướng. Lúc ra về còn mang thêm hai xiên thịt nướng là phần của Đôla.

"No quá. Đồ ăn ở chỗ này ngon thật."

"Em ăn no đến căng bụng rồi."

"Hai người thích là được rồi. Lần sau sẽ lại đến chỗ này."

Tần Khiêm vừa mở cửa nhà, còn bước vào thì bên ngoài nghe tiếng gọi lớn: "Hàn Tử Kỳ!!!"

Cả ba người đồng loạt quay đầu lại. Trần Minh Phong thốt lên: "A! Chú, anh Tử Kỳ đây là người đang tìm anh đó."

Chính là người phụ nữ này sao? Thật là giống với miêu tả lần trước của Trần Minh Phong. Người phụ nứ có dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc đơn giản nhưng cũng toát lên vẻ thanh lịch. Mái tóc ngắn được nhuộm màu nâu nhạt rất hợp thời.

"Đúng là con rồi. Mẹ đã tìm con từ rất lâu."

"Là mẹ sao?" Hàn Tử Kỳ không còn nhớ được hình bóng người mẹ của mình. Vì đã quá lâu rồi không được gặp. Tại sao không hẹn mà trùng hợp cả bố lẫn mẹ đều tìm cậu.

Tần Khiêm đặt tay lên lưng Hàn Tử Kỳ trấn an, anh không muốn cậu xúc động. Cậu là một đứa trẻ rất nhạy cảm.

"Xin lỗi, nhưng làm sao chúng tôi tin được cô là mẹ của Hàn Tử Kỳ? Và mục đích cô tìm đến đây là gì?"

"Là một người mẹ thì tìm con trai của mình không cần phải có lý do. Còn cách chứng minh thì mẹ có giữ một bản giấy khai sinh của con. Ở đây có tên tuổi và thông tin của mẹ và bố con."

Hàn Tử Kỳ nhận lấy bản giấy photo khai sinh lúc còn nhỏ của cậu, chứng minh nhân dân của mẹ. Ngoài những thứ này thì không còn điều gì để chứng minh được đây là mẹ của cậu. Vì đã bỏ đi quá lâu rồi, tất cả những gì về mẹ cậu đều quên sạch.

"Có thực sự mẹ không có mục đích gì khi tìm con không?"

"Con nói như vậy có nghĩa là gì?"

"....Không có gì cả."

Tần Khiêm nhìn người phụ nữ trước mặt, anh liệu có nên tin tưởng người này không. Anh nói: "Thưa cô, vừa qua bố của Hàn Tử Kỳ đã đến tìm em ấy. Mục đích là muốn lấy tiền để trả nợ."

"Ông ta dám tìm con? Đến bây giờ vẫn tính nào tật nấy lại còn đòi tiền của con? Vậy ông ta có làm gì con không?"

Nếu đã hỏi như vậy thì chắc chắn mẹ cậu đã từng trải qua chuyện này rồi. Hàn Tử Kỳ bị mẹ xoay vài vòng để kiểm tra cơ thể xem có bị thương chỗ nào không. Trên gương mặt là vẻ lo lắng, luôn miệng hỏi thăm.


Tần Khiêm trở về phòng, anh đã tắm rửa xong rồi sau đó ngồi vào bàn làm việc. Anh đánh máy được vài trang rồi lại không thể tập trung được cứ luôn nhìn đồng hồ. Đã chín giờ tối rồi, Hàn Tử Kỳ đã đi ra ngoài với mẹ được một tiếng rồi. Đến bây giờ vẫn chưa về nhà.

"Chú, chú cần gì à?" Trần Minh Phong đang ngồi xem TV ngoài phòng khách.

"Hết nước rồi, ra đây lấy nước thôi. Sao không đi ngủ đi." Mỗi khi mất tập trung anh sẽ uống rất nhiều nước.

"Cháu đợi anh Tử Kỳ, ngồi đây chơi với Đôla nữa."

Con chó rất ngoan ngoãn nằm bên chân Trần Minh Phong. Cả người và chó đều đang xem TV.

Nhắc đến Đôla thì anh mới nhớ ra một chuyện: "Một người bạn trong trường của chú nói muốn nhận nuôi Đôla."

"Hả?? Vậy chú có đồng ý không?"

"Đương nhiên là có rồi." Tần Khiêm chưa bao giờ cho phép giữ lại Đôla trong nhà. Anh chỉ để nó ở đây trong thời gian tìm chủ nhân mới.

Trần Minh Phong không đồng ý, nhưng không dám thể hiện. Chỉ nhỏ giọng nói: "Anh Tử Kỳ sẽ buồn đó. Cháu cũng buồn...."

"Chú biết, nhưng chúng ta không có thời gian để nuôi nó được đâu. Gia đình đồng nghiệp của chú sẽ chăm sóc cho Đôla thật tốt. Khi nào rảnh thì chú sẽ đưa hai người đến đó."

"....Khi nào bạn của chú sẽ đến đón Đôla?"

"Chú không biết, hiện tại bây giờ rất bận rộn nên có lẽ sang tháng sau mới đến đón được." Hàn Tử Kỳ và Trần Minh Phong còn một tháng nữa để chào tạm biệt Đôla.

Hàn Tử Kỳ rất nhanh sau đó trở về, trên khuôn mặt là một nét buồn bã. Không biết là cậu và mẹ đã nói những chuyện gì. Tần Khiêm ra hiệu cho Trần Minh Phong không nhắc đến Đôla lúc này.

"Em vào phòng tắm rửa đi, anh pha nước rồi đấy."

Hàn Tử Kỳ gật đầu. Nhưng sau khi tắm xong cũng không giúp tâm trạng cậu tốt hơn. Tần Khiêm đang ngồi trên giường xem điện thoại, dường như anh đang rất chăm chú. Cậu đến gần anh cũng không biết. Hàn Tử Kỳ đi đến ôm cổ Tần Khiêm. Mái tóc vừa gội xong đã làm áo ngủ của anh ướt một chút rồi.

"Này, anh đã nói là không được gội đầu vào buổi tối. Vì sao không nghe lời." Gội đầu vào buổi tối vô cùng hại cho sức khỏe.

"Cả một ngày trời em ở ngoài nên em muốn gội. Anh giúp em lau tóc đi."

Tần Khiêm đi lấy khăn lau và máy sấy tóc. Thuần thục giúp cậu làm khô tóc. Hàn Tử Kỳ có mái tóc rất mềm nên rất nhanh có thể khô.

Anh hỏi: "Hôm nay em nói chuyện với mẹ có vui không?"

Hàn Tử Kỳ không trả lời ngay. Đợi sấy tóc xong cậu ngồi lên giường ôm lấy Tần Khiêm. Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng vì những biểu hiện của Hàn Tử Kỳ lúc này: "Có chuyện gì sao? Có thể nói cho anh nghe được không?"

Tần Khiêm nhẹ nhàng dỗ dành vỗ lưng cho cậu. Bàn tay của anh cứ đều đặn nhịp trên lưng Hàn Tử Kỳ. Anh cứ kiên nhẫn làm như thế cho đến khi cậu chịu nói chuyện.

"Tần Khiêm...."

"Anh nghe đây."

"Mẹ nói muốn em đến sống cùng mẹ. Nhà của mẹ cũng ở thành phố này, có bố dượng và con gái của họ." Chính vì lời đề nghị này đã làm cậu suy ngẫm rất nhiều.

Tần Khiêm nhìn cậu, hỏi: "Vậy em quyết định như thế nào?"

Hàn Tử Kỳ lắc đầu: "Em không biết. Em muốn anh cho em ý kiến. Anh nghĩ em nên làm gì bây giờ?"

"Vì sao em lại không biết. Quyết định của em là quan trọng nhất." Dù là cậu muốn sống cùng ai hay sống ở đây thì Tần Khiêm sẽ tôn trọng. Nhìn cậu khó xử như vậy thì anh phần nào đoán ra được Hàn Tử Kỳ cũng muốn sống cùng mẹ. Cậu đã rất lâu rồi không có sự chăm sóc của mẹ.

Anh hôn nhẹ lên trán Hàn Tử Kỳ: "Dù em sống cùng ai đi nữa thì em vẫn là người mà anh yêu. Em hãy nói suy nghĩ của em xem nào."

Suy nghĩ của cậu bây giờ được chia làm hai phía: "Em muốn sống như hiện tại, nhưng cũng có một chút muốn sống với mẹ."

Lúc nãy Hàn Tử Kỳ ra ngoài nói chuyện với mẹ. Mẹ nói đã rất hối hận vì ngày trước không thể chăm sóc tốt cho cậu. Bây giờ là thời điểm muốn đưa cậu về nhà cùng sống. Bố dượng là người dễ tính, con gái của họ cũng rất ngoan ngoãn. Hàn Tử Kỳ được mẹ cho xem ảnh gia đình.

Tần Khiêm cũng mong muốn cậu được sống tốt, có một gia đình hoàn chỉnh.

"Nhưng mà, em thấy hiện tại sống cùng anh và Trần Minh Phong rất vui."

"Anh biết, thực lòng cũng không nỡ phải xa em. Như thế này đi em sẽ sống một thời gian với mẹ sau đó lại trở về đây. Em có hai căn nhà để về, có thể ở đâu cũng được."

"Như thế cũng được sao?"

"Ừ, được. Chỉ cần em cảm thấy thích."

Ngày hôm sau Hàn Tử Kỳ mang một balo đồ nhỏ đến nhà mẹ. Tần Khiêm và Trần Minh Phong cũng đến cùng. Mục đích của hai người họ chính là thăm dò xem mẹ của Hàn Tử Kỳ có thực sự tốt hay không. Từ sau sự việc của bố cậu thì Tần Khiêm trở nên cảnh giác hơn nhiều.

Căn nhà thuộc dạng khá giả, có hai tầng. Từ đây đến trường đại học mất ba mươi phút đi xe buýt. Nếu muốn về nhà Tần Khiêm thì khoảng năm mươi phút.

Tần Khiêm ngồi ở phòng khách nói chuyện qua loa vài câu với bố dượng của Hàn Tử Kỳ. Người này khá ít nói, ánh mắt nhìn cậu rất vô cảm xúc. Anh không đoán được rằng bố dượng có thích cậu hay không. Dù gì đi nữa Tần Khiêm cũng sẽ dặn dò cậu nên cẩn thận với người đàn ông này.

Về đứa con gái nhỏ mười tuổi của họ thì cô bé không quen có người lạ trong nhà. Không muốn đến gần Hàn Tử Kỳ.

"Không sao đâu con, con bé chưa quen thôi. Thiên An con nghe mẹ nói này. Từ bây giờ anh Hàn Tử Kỳ sẽ là anh trai của con đó."

"....."

Hàn Tử Kỳ trước mắt là không thích trẻ con, mà con riêng của mẹ cùng người khác lại càng không thích. Nhưng cậu sẽ dẹp mớ cảm xúc cá nhân này đi vì Hàn Tử Kỳ cho rằng bản thân đã ích kỉ quá. Cậu sẽ cố gắng dành thời gian để chơi cùng cô bé này.

Tần Khiêm là người duy nhất hiểu tính cách của cậu, anh nói nhỏ: "Nhớ kiên nhẫn chơi với trẻ nhỏ. Không được trừng mắt hay lớn tiếng có biết chưa?"

"Em biết rồi."

Sau bữa ăn tối Tần Khiêm và Trần Minh Phong về nhà. Hàn Tử Kỳ được mẹ dẫn lên phòng trên tầng hai, đây là phòng để cho khách bây giờ sẽ là của cậu.

"Sao con không mang theo nhiều đồ đạc, sách vở của mình?" Mẹ hỏi khi thấy chiếc balo nhỏ của Hàn Tử Kỳ chỉ đủ mang hai ba bộ quần áo.

"Quần áo của con không nhiều, dù gì thời gian này cũng là nghỉ Tết không cần làm bài tập."

Hàn Tử Kỳ lấy một bộ đồ thoải mái trong balo để thay. Buổi tối ngủ ở một chỗ lạ cậu rất khó thích nghi. Bình thường trong kí túc xá có nhiều bạn bè, ở cùng Tần Khiêm thì có anh. Còn bây giờ thì không có ai cả.

Tần Khiêm dường như biết được cậu đang khó ngủ. Anh gọi video cho Hàn Tử Kỳ. Sau khi hỏi thăm tình trạng hiện tại xác định cậu đang ở trên giường thì mới an tâm. Anh đi ra phòng khách gọi Đôla đến để cho Hàn Tử Kỳ xem: "Trần Minh Phong đã mua cho nó một cái nơ trên đầu. Còn có quần áo ba lê nữa."

Hình qua màn hình đã thấy đã buồn cười, nếu Đôla đứng trước mặt cậu thì không biết cậu sẽ cười đến mức độ nào: "Nhưng sao lại là đồ ba lê và nơ thế? Đôla là con đực mà."

"Anh không biết. Minh Phong chắc là có vấn đề rồi."

Đôla nghe giọng của Hàn Tử Kỳ liền nhìn xung quanh để tìm kiếm. Tần Khiêm quay camera trước về phía Đôla. Khi nhìn thấy Hàn Tử Kỳ con chó vẫy đuôi vui mừng, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy như muốn rớt ra rồi: "Này này này, không được liếm vào điện thoại của ta như thế đâu!"

Sau một lúc để cậu trò chuyện với Đôla thì anh đã cắt ngang. Từ nãy đến giờ cậu đã không thèm nhớ đến anh, chỉ biết Đôla mà thôi. Rõ ràng là nó chẳng thể đáp lời cậu được, chỉ biết vẫy đuôi và cứ tiến đến đòi liếm cái màn hình điện thoại của anh. Tần Khiêm khẽ ho: "Được rồi, không được nói nữa. Đôla đã đến giờ đi ngủ rồi."

Anh đi vào phòng ngủ, lên giường đắp chăn lại và nói chuyện phiến với Hàn Tử Kỳ. Sống với Tấn Khiêm thì rất dễ dàng và thoải mái nhưng khi đến một môi trường mới thì phải tập thích nghi từ đầu. Ở đây không chỉ sống với mẹ mà còn có gia đình mới của bà ấy nữa.

"Anh biết không, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh bố dượng và mẹ chơi đùa cùng Thiên An em cảm thấy buồn và ghen tị lắm." Vì cậu không có được những khoảng khắc chơi đùa đó.

"Xem nào, em lại suy nghĩ nhiều rồi. Em đã hứa với anh là không ghen tị với trẻ con mà đúng chứ?" Tần Khiêm lại phải ra sức dỗ dành.

"Em chỉ hơi buồn một chút thôi. Nhưng cảm xúc nhiều nhất trong em đó là cảm thấy nhớ anh!"

Thật tiếc vì chỉ có thể trò chuyện qua màn hình, cảm giác cứ như là đang yêu xa vậy. Mới ngày hôm qua còn có thể cùng đối phương đi vào giấc ngủ.

Tần Khiêm mỉm cười: "Em mà còn nói như thế thì không chừng anh sẽ chạy đến trước cửa nhà em đấy."

Cậu biết, anh chỉ nói đùa thôi. Bây giờ đã rất muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi dạy. Còn một vài lớp ở hệ cao đẳng vẫn chưa hoàn thành bài thi cuối kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top