Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Chương 34 ~ Tuyệt thực
.

Hàn tử Kỳ đang trong kì nghỉ Tết, cậu không ra ngoài cũng không ai biết. Đã hai ngày cậu bị nhốt ở trong phòng rồi. Hàng ngày đều đặn bố dượng và mẹ mang đồ ăn đến tận phòng. Nhưng cậu nhất định không động đũa dù chỉ là một chút. Mang phần ăn tối lên phòng thì vẫn thấy phần cơm trưa còn nguyên.

"Con định dùng cái chiêu trò tuyệt thực với mẹ sao? Đừng có làm như thế, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!"

Chỉ hai ngày không ăn Hàn Tử Kỳ đã trở nên xanh xao hẳn đi, đôi môi thì khô khốc. Dạ dày luôn ở trong trạng thái đói cồn cào, nhưng tuyệt nhiên không được để bản thân đụng vào một chút đồ ăn trong khay. Hàn Tử Kỳ chỉ uống nước lọc.

Bố dượng trông bộ dáng nghếch nhác này của cậu liền khó chịu: "Đừng có để xảy ra án mạng ở trong nhà của tôi. Bà coi lại đứa con cứng đầu của bà đi!"

"Được rồi, đừng nóng mà."

Hàn Tử Kỳ ngồi trên giường, nhất quyết không thèm nhìn mặt mẹ lấy một lần. Bà đã đối xử quá đáng với cậu.

"Vì sao con không chịu nghe lời mẹ?"

"Con không thích!" Chỉ cần đó là điều bản thân không thích thì Hàn Tử Kỳ sẽ không bao giờ ép mình làm. Hàn Tử Kỳ bật cười một cách nhạt nhẽo: "Thời gian qua mẹ không đến tìm con một lần nào, đó là vì con không có giá trị lợi dụng. Bây giờ đột nhiên tìm đến. Quả nhiên là có chuyện."

"Con....."

Không sai, vì người nhà họ Triệu là một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu. May mắn là quen được với mẹ của Triệu Di Băng. Vì ở nhà đó chỉ có một cô con gái duy nhất cho nên bà mới nhớ đến Hàn Tử Kỳ. Nếu được kết thông gia với Triệu gia thì chắc chắn là có lợi lớn.

Bây giờ Hàn Tử Kỳ không chịu nghe lời nên mới dùng biện pháp cưỡng chế như thế này.

"Ăn cơm đi con."

"Không!"


Tần Khiêm đã hai ngày không thể liên lạc với Hàn Tử Kỳ. Từ trước đến nay chưa có bất cứ lần nào xảy ra chuyện này. Một ngày hai người không gọi điện thì phải nhắn tin nhiều đến mức không đếm được số lần. Nhưng hôm nay Hàn Tử Kỳ đã không nhắn tin cho anh. Đến lúc anh chủ động gọi thì lại không thể liên lạc được.

Buổi họp trực tuyến kéo dài quá lâu Tần Khiêm không thể rời khỏi máy tính được. Nhân cơ hội mẹ của anh có nấu súp rau củ mà Hàn Tử Kỳ thích, anh đã nhờ Trần Minh Phong mang đến tận nhà cậu.

Không biết cái thằng nhóc này làm quái gì mà lâu quá. Anh cần tin tức của Hàn Tử Kỳ.

Vừa nhắc thì điện thoại của Tần Khiêm đã rung lên, người gọi là Trần Minh Phong.

'Alo, chú ơi! Có chuyện gì đó kì lắm. Cháu không được gặp anh Tử Kỳ luôn đấy.'

Hai hàng chân mày của anh lập tức cau lại, có chuyện rồi sao: "Thế nào? Cháu có vào được ngôi nhà đó không?"

'Không thể. Người mở cửa là bố dượng của anh ấy sau đó là mẹ. Họ có thái độ rất khó chịu với cháu. Nói anh Tử Kỳ đã đi ngủ rồi. Nhưng mà....'

Tần Khiêm ở bên kia đầu dây không thể chịu được cái kiểu nói chuyện nhập ngừng: "Nói mau nhưng thế nào?!?!"

Trần Minh Phong nói tiếp: 'Lần trước anh Tử Kỳ có nói phòng anh ấy ở tầng hai. Mà căn phòng ở tầng hai vẫn còn mở đèn. Giờ này cũng còn sớm để đi ngủ.'

Anh cũng nghĩ thế. Hàn Tử Kỳ là người ngủ muộn.

Ban đầu Tần Khiêm đã không có thiện cảm với những người trong ngôi nhà đó. Nhất định là đã có chuyện rồi. Nhưng khổ một điều anh không thể rời khỏi máy tính được.

"Thôi được rồi. Nhiệm vụ của cháu là phải tìm mọi cách gọi cho Hàn Tử Kỳ ra ban công. Gặp được Tử Kỳ rồi thì hỏi cho ra lẽ mọi chuyện cho chú."

'Được rồi, cháu sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay.'

Trần Minh Phong vắt óc ra để suy nghĩ làm cách nào để gọi anh ấy ra ban công. Nếu dùng tiếng gọi thì chắc chắn người ở tầng dưới sẽ nghe thấy. Làm cách nào bây giờ. Nhìn thấy bên dưới chân đang giẫm lên là sỏi và đá. Minh Phong chợt lóe lên một suy nghĩ lớn.

Dùng đá và lực tay để ném lên ban công phòng của Hàn Tử Kỳ. Ý kiến quá hay, quá hay.

Hàn Tử Kỳ ngồi bó gối trên giường, cảm thấy bụng đói muốn chết đi được. Hai ngày rồi chỉ uống chút nước. Không ngờ bản thân nhịn ăn thật là giỏi, trước đây không phát hiện ra khả năng này.

Ngoài ban công nghe một tiếng động rồi hai ba tiếng. Giống như có ai đó cố ý ném đồ vật nhỏ lên đây. Chẳng lẽ là trò chơi mới của đám nhỏ trong xóm. Làm ơn đi, cậu đã hết sức lực để mắng chúng rồi. Hàn Tử Kỳ bực bội trùm chăn qua đầu, tự ru mình chìm vào giấc ngủ để không cảm thấy đói.

Chết tiệt, sao lại không có ai ra vậy. Ít nhất cũng phải ngó đầu xuống nhìn xem ai là kẻ chọi đá chứ. Chẳng lẽ đó không phải phòng của anh Tử Kỳ?

"Chú, cháu không thể gọi anh ấy ra ban công được. Làm sao đây?"

'Đã thử gọi điện thoại nhiều lần nhưng không được. Khả năng cao là Hàn Tử Kỳ đã bị thu di động.'

"Vậy thì cháu nên làm gì tiếp theo? Bố mẹ của anh ấy là người xấu đúng không?"

'Chú không rõ chuyện gì. Nhưng có lẽ là người không tốt rồi. Cháu xâm nhập vào căn nhà đó tìm cách lấy điện thoại của Hàn Tử Kỳ về đây cho chú.'

Tào lao! Chú không thấy như vậy là bất khả thi à. Làm thế nào mà vào được chỗ đó: "Lúc nãy bố dượng của anh ấy trông cứ như muốn đuổi cháu đi ngay lập tức."

Tần Khiêm không làm khó Trần Minh Phong nữa: "Về nhà đi rồi chúng ta sẽ bàn tiếp."

Ngày thứ ba, mẹ Hàn Tử Kỳ mang đồ ăn buổi trưa lên phòng cho cậu. Vẫn là như cũ, món bánh mì buổi sáng vẫn còn nguyên.

"Con nhất định phải chơi trò tuyệt thực với mẹ à? Mọi chuyện sẽ rất đơn giản nếu con chấp nhận Triệu Di Băng!" Vì sao nó cứ phải lì lợm như thế này.

Hàn Tử Kỳ bây giờ đến nói chuyện cũng còn khó khăn: "Mẹ đi ra ngoài đi." Cậu chậm chạp rời khỏi giường để đi vào nhà vệ sinh. Đi được vài bước thì cảm thấy chóng mặt vô cùng. Vì sau đó thì mọi thứ đều trở nên tối sẫm đi. Hàn Tử Kỳ không còn biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ thấp thoáng nghe tiếng mẹ gọi, nhưng cậu không thể trả lời.


Mùi thuốc khử trùng rất nồng nặc. Cảm giác chăn và nệm nằm rất khác.

Hàn Tử Kỳ không biết bản thân mình làm sao có thể tỉnh giấc được. Lúc mở mắt ra bắt gặp thân ảnh của một người đang rất lo lắng. Chỉ đợi cậu tỉnh lại thì lập tức sẵn sàng mắng cho một trận.

"Tần Khiêm....."

"Trời ạ!!! Rốt cuộc thì em đang để chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy hả? Nhịn ăn ba ngày và chỉ uống một chút nước, trêu đùa với cái mạng của mình đến như thế là cùng!"

Vị bác sĩ đứng bên cạnh phải nhắc nhở thân nhân không được làm ồn: "Xin hãy giữ im lặng. Để tôi khám cho bệnh nhân."

Vị bác sĩ hỏi han một vài câu sau đó liền rời đi. Tần Khiêm vẫn còn muốn nói nữa, cậu liền trùm chăm qua đầu xem như là không muốn nghe nữa. Anh thầm thở dài: "Bỏ chăn ra đi, sẽ bị ngợp thở!"

Mẹ và bố dượng của cậu vừa trở về từ phòng đóng tiền viện phí. Hàn Tử Kỳ nhìn thấy họ liền xoay người đi chỗ khác. Nhưng cổ tay lại vướng phải chiếc kim truyền nước. Cậu nhíu mày vì đau.

Tần Khiêm vội nói: "Cẩn thận! Coi chừng sẽ chảy máu."

"Khi nào thì con có thể ra viện?"

Bố dượng trả lời một cách qua loa: "Chỉ là kiệt sức vì không ăn chứ chẳng có vấn đề gì. Ngày mai làm thủ tục xuất viện đi. Chỗ bệnh viện này đắt tiền lắm, ở làm gì cho lâu."

Tần Khiêm hỏi: "Tử Kỳ, rốt cuộc thì vì sao lại không chịu ăn?"

"Cũng đâu có phải chuyện của cậu! Đến thăm như vậy đủ rồi, mau trở về đi." Không hiểu vì sao người này có tin tức Hàn Tử Kỳ vào bệnh viện mà đến.

Hàn Tử Kỳ không thích bố dượng: "Anh ấy là người giám hộ của tôi trong thời gian ở thành phố này! Tần Khiêm sẽ ở đây cùng tôi."

Mẹ cậu có thể lờ mờ đoán được đây là người đàn ông mà Hàn Tử Kỳ nhắc đến: "Hay nhỉ bây giờ con không xem bố mẹ ra gì rồi đúng không? Sau khi xuất viện thì phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân đi! Mẹ không dịu dàng với con mãi được đâu!"

Cậu mỉm cười một cách mỉa mai, người mẹ này cậu bắt đầu không muốn nhận rồi.

"Tôi đã từ bỏ người bố ruột của mình sau cái tát ông ta dành cho tôi. Còn bây giờ tôi có nên làm như thế với mẹ không nhỉ?"

"Con nói cái gì? Sao con dám?"

"Vì sao không? Mẹ và người đàn ông bên cạnh mẹ vốn dĩ đâu có yêu thương gì tôi. Vì muốn có mối quan hệ với gia đình giàu có mà sẵn sàng nhận tôi là con sau đó thì đẩy tôi vào cái cuộc hôn nhân mà tôi không muốn." Thử hỏi như vậy có xứng đáng là người mẹ không.

Tần Khiêm không ngờ anh lại để cậu bước vào cái ngôi nhà đê tiện như thế này. Đáng lý anh nên cảnh giác cao độ hơn. Do quá mức bị áp bức Hàn Tử Kỳ đã chọn cách tuyệt thực. Đã vào đến bệnh viện mà người bố dượng kia còn muốn đưa cậu về nhà vào ngày mai.

"Ngày mai xuất viện cũng được thôi. Nhưng tôi sẽ về nhà cũ, không trở về ngôi nhà đó. Hi vọng sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!"

Bố dượng không chấp nhận được cái kiểu nói chuyện của Hàn Tử Kỳ, ông là một người nóng tính nếu ở đây không phải bệnh viện thì ông đã nổi giận một trần lên rồi.

"Được thôi, dọn ra khỏi nhà của tao đi. Nếu đã mạnh miệng như vậy thì trả lại cho tao tiền viện phí đi. Thật là phiền phức không ăn chỉ hai ngày đã phải vào tận đây. Nếu bà mẹ của mày không hứa hẹn sẽ cho mày vào nhà họ Triệu thì tao đây không thèm nhận cái đứa như mày là con!"

"Ông nói nhỏ tiếng một chút đi. Giường bên cạnh người ta nghe."

Tần Khiêm đứng lên, nhìn người đàn ông được cho là bố dượng của Hàn Tử Kỳ. Anh chậm rãi mở miệng: "Tôi sẽ thanh toán cho ông số tiền viện phí vừa đóng. Không những thế còn tiền ăn và ở của em ấy trong thời gian vừa qua trong nhà ông. Tôi sẽ trả hết!"

Sau đó thì hi vọng bố mẹ ruột cũng như người đàn ông này không xuất hiện trước mặt Hàn Tử Kỳ nữa. Cậu đã quá mệt mỏi với những chuyện xảy ra rồi.

Trong ví Tần Khiêm có bao nhiêu tiền mặt anh đều đưa hết cho mẹ Hàn Tử Kỳ. Không cần biết là đủ thay thiếu Tần Khiêm đã đưa hết sạch rồi. Sau đó thì họ rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh hơn. Hàn Tử Kỳ được sắp xếp phòng bệnh sáu người. Ở trong phòng hiện tại có cậu và một người bệnh khác.

Hàn Tử Kỳ thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay anh. Bây giờ mới có cơ hội hỏi Tần Khiêm một vài câu: "Sao anh biết em ở đây?"

Anh kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay của cậu lạnh quá.

"Trần Minh Phong nói cho anh biết. Buổi trưa nó đến nhà em để thám thính tình hình, không ngờ lại nhìn thấy xe cấp cứu đến đưa em đi." Sau cuộc gọi thông báo tin tức Tần Khiêm vô cùng lo lắng. Anh thậm chí bỏ dở buổi ăn trưa với thầy hiệu trưởng để chạy đến đây. Cậu sẽ không biết anh gấp gáp đến nhường nào đâu.

"Vậy thì Minh Phong đâu rồi?" Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ không thấy thằng nhóc ấy.

"Chạy về nhà bố mẹ anh để báo cáo tình hình của em rồi. Mẹ anh sẽ đến đây."

"....Không phải chứ, sao lại làm phiền đến bố mẹ anh."

Tần Khiêm rót một ly nước, đưa đến miệng cậu: "Mẹ anh cũng lo cho em."

Ba ngày nay Hàn Tử Kỳ đã tuyệt thực vì thế mà cậu ốm đi hẳn. Mặt mũi trở nên xanh xao, không còn hồng hào như trước đây. Tần Khiêm phải lên kế hoạch để bồi bổ cho cậu rồi.

Bố mẹ Tần Khiêm đến thăm cậu vào buổi tối. Họ đều xót xa trước sự việc mà Hàn Tử Kỳ phải chịu. Phòng bệnh chung đã bắt đầu có nhiều bệnh nhân chuyển vào. Mẹ anh nói sẽ chuyển phòng của Hàn Tử Kỳ. Dù cậu nói không cần nhưng thủ tục đã được bố Tần Khiêm hoàn thành xong rồi.

Phòng bệnh mới là phòng dành cho một người. Bên cạnh có thêm một giường nhỏ để cho người nhà nằm nghỉ.

"Không cần ngại, là bố mẹ anh muốn em có môi trường dưỡng bệnh tốt nhất."

"Em không biết cảm ơn họ làm sao cho đủ." Họ còn tốt hơn cả những người bố mẹ ruột của cậu.

Tần Khiêm dịu dàng xoa đầu cậu: "Để cảm ơn thì em phải chịu ăn thật nhiều đồ ăn mẹ anh nấu. Mau khỏe lại để về nhà với anh và Minh Phong. Còn nữa, Đôla cũng đợi em nó không đi nữa đâu,"

Đúng rồi nhỉ còn Đôla: "Anh sẽ không cho đồng nghiệp của anh nữa?"

"Ừ, nếu anh mang nó đem cho đi thì em chắc sẽ buồn và khóc nhiều lắm đúng không?"

"Khóc?" Ai nói cậu sẽ khóc, Đôla dù gì cũng sẽ được ở trong môi trường chăm sóc tốt mà. Tần Khiêm là người biết chọc lọc và đặt sự tin tưởng ở đúng người.

"Không phải sao? Minh Phong nói hôm trước khi nghe tin anh sẽ mang cho Đôla em đã khóc vì buồn."

"...." Thằng nhóc láo toét. Hình tượng một Hàn Tử Kỳ mạnh mẽ mà dám nói cậu khóc lóc qua điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top