Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Chương 35 ~ Về nhà rồi


Hàn Tử Kỳ nằm dưỡng bệnh ở bệnh viện vài ngày. Vì đang trong kì nghỉ Tết nên Trần Minh Phong thường xuyên có mặt ở đây để chăm sóc cho cậu. Tần Khiêm vẫn còn công việc nên anh chỉ ở cùng cậu vào buổi tối.

Những ngày đầu ở bệnh viện Hàn Tử Kỳ được truyền nước và chất đạm vào cơ thể. Do cậu đã nhiều ngày không ăn uống nên bây giờ việc cho thức ăn vào đường miệng lại trở nên khó khăn. Mặc dù lúc trước cậu rất dễ ăn uống.

"Ăn cho hết! Anh không được để lại một chút nào đâu." Dù chỉ là một cọng rau thôi cũng không được.

"Anh không muốn ăn nữa." Đây là những món dễ ăn gồm có canh rau củ và cháo thịt. Nhưng dạ dày cậu bắt đầu không muốn tiếp tục nhận thức ăn nữa rồi.

Trần Minh Phong như một cái máy, bữa cơm nào cũng phải nhắc đi nhắc lại việc ăn uống. Chú Tần Khiêm đã giao nhiệm vụ rồi phải cho Hàn Tử Kỳ ăn hết khẩu phần ăn được đưa đến.

"Xem như em năn nỉ anh. Nếu anh để thừa đồ ăn chúng ta sẽ bị chú mắng cho đó!"

Hàn Tử Kỳ nhún vai cười: "Anh đâu có bao giờ bị mắng đâu." Người bị mắng luôn là Trần Minh Phong mà thôi.

Tần Khiêm đến bệnh viện vào chín giờ tối, sau khi anh đã hoàn thành xong công việc. Dạo này anh đang chuẩn bị nghỉ Tết rồi, công việc đang dần ít đi. Bây giờ anh sẽ thay ca cho Trần Minh Phong về nhà tắm rửa và ngủ. Chỉ cần Tần Khiêm đến thì thằng nhóc đó sẽ trốn đi ngay, vì không muốn ở lại để bị ăn mắng nữa.

Anh kiểm tra phần ăn trên bàn, quả nhiên là vẫn còn: "Lại bỏ thừa rồi. Em hư thật đấy."

Hàn Tử Kỳ làm ra vẻ tội nghiệp: "Em đã ăn gần hết rồi còn gì." Chỉ là phần còn lại không muốn ăn nữa thôi.

"Anh chỉ lấy cho em có một ít vậy mà cũng không chịu ăn cho hết."

"Ít chỗ nào, cả một tô cháo đó."

Anh không dám ép buộc cậu phải ăn nữa vì dạ dày của Hàn Tử Kỳ chỉ vừa mới hoạt động trở lại. Sợ rằng ăn quá nhiều sẽ chịu không nổi. Phần đồ ăn thừa của cậu Tần Khiêm lấy ra và ăn hết.

Hàn Tử Kỳ hỏi: "Anh đã ăn tối chưa?"

"Có ăn một chút đồ ăn ở nhà rồi. Những món này là mẹ đã làm cho em đó." Vậy mà cậu không chịu ăn gì cả. Sẽ ra sao nếu anh mách với mẹ là cậu bỏ thừa nhỉ.

Nghe là đồ ăn của mẹ anh cất công chuẩn bị, Hàn Tử Kỳ vội nói: "Lần sau em sẽ cố gắng ăn hết...."

Trước khi đi ngủ cậu được bác sĩ đến thăm khám một lần. Kết quả dần được cải thiện. Hàn Tử Kỳ đã nói chuyện nhiều hơn và sắc mặt hồng hào lên hẳn. Buổi tối cậu muốn đi dạo một vòng nhưng Tần Khiêm không cho phép.

"Bên ngoài lạnh lắm sao?"

"Ừ, đúng thế. Cho nên em chỉ được ở trong phòng." Nếu cậu muốn ra ngoài thì ngày mai anh sẽ cho Trần Minh Phong mang thêm áo ấm đến đây.

"Bây giờ thì phải đi ngủ thôi! Mau nằm xuống đi"

Vào một ngày buổi chiều phòng bệnh của Hàn Tử Kỳ đang chơi mấy trò chơi của Trần Minh Phong mang đến. Tần Khiêm ngồi trên ghế xem tư liệu. Phòng bệnh mở cửa ra, có một vị khách đến thăm bệnh. Người này Hàn Tử Kỳ có biết, nhưng nếu nói là mang trái cây đến thăm cậu thì không đúng lắm.

Đường Bạch ngôn trên tay là một giỏ trái cây đủ loại, trên mặt là sự lo lắng: "Em nghe các giáo viên ở trường nói thầy vào bệnh viện."

"Đúng là tôi đi đến bệnh viện, nhưng tôi không bị bệnh gì cả."

"Vậy sao? Làm em tưởng thầy có chuyện gì...." Đường Bạch Ngôn có hỏi nhưng các giáo viên khác cũng không biết Tần Khiêm bị gì. Chỉ nói lại là nghỉ sớm để đi vào bệnh viện.

Hàn Tử Kỳ dừng việc chơi game lại, nói: "Ồ chắc cậu bất ngờ lắm hả? Bệnh nhân là tôi nè."

"....Đàn anh Hàn."

Cậu rời khỏi giường bệnh đi đến chỗ Đường Bạch Ngôn. Hôm nay Hàn Tử Kỳ không bị vướng các dây truyền nước, cậu có thể thoải mái đi lại. Cậu dóm ngó giỏ trái cây trên tay vị khách này mang đến. Nhìn qua có lẽ là trái cây xịn lắm.

Tần Khiêm không nói nổi với cái tính của Hàn Tử Kỳ, anh hỏi Đường Bạch Ngôn: "Giỏ trái cây đó là em dự định mang đến thăm bệnh tôi à?"

"Đúng vậy." Nhưng bây giờ người bệnh lại không phải Tần Khiêm.

Hàn Tử Kỳ nhanh miệng nói: "Tần Khiêm! Em muốn ăn táo Nhật. Còn có nho mẫu đơn nữa. Lê Hàn Quốc nghe nói là ngon lắm đúng không?"

Cậu xoay người nhìn Đường Bạch Ngôn, mỉm cười: "Đàn em, giỏ trái cây này là cho người bệnh. Mà người bệnh bây giờ chính là tôi. Vậy nên tôi sẽ thay Tần Khiêm nhận chỗ trái cây này."

Đường Bạch Ngôn nghiến răng: "Được...." Đã mang đến đây vì lý do thăm bệnh mà chẳng lẽ không cho Hàn Tử Kỳ ăn. Đành phải ngồi nhìn Tần Khiêm gọt táo cho người bệnh ăn.

"Đây là táo mật của Nhật Bản. Anh phải cắt hình ngang hình trò ấy, như thế mới có thể nhìn thấy các giọt mật ong ở bên trong nó." Cậu chưa ăn qua thứ trái cây đắt tiền này bao giờ. Chỉ là được xem trên TV mà thôi.

Tần Khiêm bật cười, gõ đầu cậu một cái: "Rồi rồi, sao anh không biết em rành rõi việc ăn uống như thế hả?"

"Đây là kiến thức cơ bản về trái cây thôi. Nói gì thì nói vẫn phải cảm ơn đàn em Đường Bạch Ngôn rồi."

"Không cần cảm ơn tôi. Đàn anh, mau ăn cho khỏe lại nhanh đi!" Anh đang làm phiền đến thầy Tần của chúng tôi lắm đấy, đàn anh Hàn.

Hàn Tử Kỳ vừa cắn một miếng táo mật vừa mỉm cười khiêu khích nhìn Đường Bạch Ngôn giống như muốn nói rằng: Tần Khiêm là người yêu của tôi, có làm phiền thì cũng là phiền người nhà tôi. Không cần đến người ngoài quản. Chưa nói đến anh ấy không xem đó là phiền phức mà là trách nhiệm chăm sóc.


Hàn Tử Kỳ ở bệnh viện đến ngày thứ năm thì trở về nhà. Anh còn muốn cậu ở lại để tiếp tục theo dõi, nhưng cậu nhất quyết không chịu. Mấy ngày gần đây Hàn Tử Kỳ ăn được nhiều hơn trước. Anh dần chuyển đổi các món dễ ăn thành cơm với thị và cá. Cậu đều ăn hết các phần cơm được mang đến. Tần Khiêm không còn cách nào khác đành cho cậu về, người bệnh là lớn nhất. Vì hiện tại Hàn Tử Kỳ đã khỏe hơn nên anh mới chấp nhận.

"Về nhà rồi! Ôi nhớ nhà quá đi mất." Đây mới là ngôi nhà của cậu.

"Đôla ơi, xin chào. Rất vui vì em có thể ở lại cùng anh, sau này sống ngoan nhé."

Tần Khiêm mang những vật dụng cá nhân của cậu về từ bệnh viện. Trong thời gian mấy ngày qua Hàn Tử Kỳ chỉ sử dụng quần áo bệnh nhân nên không cần giặt. Balo quần áo ở nhà mẹ cậu đã được anh đích thân đến lấy về.

"Được rồi, mau đi vào phòng nghỉ ngơi. Còn Minh Phong thì đi nấu một ít đồ ăn nhẹ đi." Phòng khi Hàn Tử Kỳ đói bụng thì sẽ ăn.

"Em muốn chơi với Đôla thêm chút nữa."

Vắng nhà gần hai tuần có lẽ Đôla rất nhớ cậu. Vừa nhìn thấy Hàn Tử Kỳ bước vào nhà đã nhảy bổ lên người cậu rồi. Nó có thể đứng lên bằng hai chân để chờ cậu bắt tay.

Tần Khiêm nghiêm nghị: "Không được, có thể chơi vào ngày mai. Bây giờ đi vào phòng đi."

"Đúng đấy anh Tử Kỳ. Chúng ta có nhiều thời gian để chơi với Đôla mà. Không bị mang đi nữa đâu."

Hàn Tử Kỳ thực sự nhớ căn phòng của hai người rất nhiều. Đã bao lâu rồi chưa về nhà. Sau khi tắm xong thì cậu lên giường cuộn tròn trong chăn. Thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh, chiếc chăn ở nhà đã được Tần Khiêm thay thế bằng một chiếc ấm áp hơn.

Anh đang ngồi trên bàn làm việc, mấy ngày nay phải mang tư liệu và máy tính đi lại giữa trường đại học, nhà và bệnh viện. Hàn Tử Kỳ lén lút đến sau lưng xem anh làm việc. Tần Khiêm đang rất tập trung nghiên cứu số liệu, đến mức không phát hiện cậu đang đứng ở phía sau. Hàn Tử Kỳ nhìn trên màn hình máy tính của anh. Các số liệu và công thức của anh là chuyên sâu về kiến trúc. Tuy là học ngành này nhưng cậu lại chẳng hiểu mô tê gì.

Mặc dù bây giờ cậu chỉ nhìn anh từ phía sau, nhưng cũng có thể hình dung được vẻ đẹp trai của Tần Khiêm. Anh rất quyến rũ khi tập trung vào công việc.

Tần Khiêm đột nhiên cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình. Sau đó còn có một đôi môi hôn loạn lên vành tai anh nữa.

"Làm sao đấy? Em không có việc gì làm nên đến quấy phá anh à?" Các nụ hôn của cậu làm anh nhột quá.

"Em nhớ anh! Em yêu anh." Sự quan tâm chăm sóc của Tần Khiêm khi cậu ở trong bệnh viện thật là làm cậu cảm động. Hàn Tử Kỳ thủ thỉ bên tai anh: "Lúc anh nói chuyện với người bố dượng kia trông ngầu lắm đó."

"Ngầu lắm à?" Lúc đó anh thực sự rất tức giận. Đến bộ ruột của Hàn Tử Kỳ anh còn không sợ thì người đàn ông đó không là vấn đề gì. Chỉ cần họ lắm sai thì chắc chắn anh sẽ không ngại nói chuyện.

"Ngày mai anh có đến trường không?"

"Không, sinh viên hệ cao đẳng đã thi xong rồi. Giảng viên được nghỉ tết rồi." Những công việc này là soạn dần để có một kì nghỉ tết thảnh thơi.

Hàn Tử Kỳ kéo anh đứng dậy rời khỏi bàn làm việc: "Anh thật là, đừng làm việc mãi nữa. Em đói rồi muốn ăn nhẹ, Trần Minh Phong vừa hấp xong bánh bao đó."

"Vậy thì em cứ việc đi ăn bánh bao."

Cậu ôm cổ Tần Khiêm giả vờ ho vài cái: "Em là bệnh nhân mà, không muốn ăn một mình. Em muốn ăn ở trên giường."

Những lần làm trò của Hàn Tử Kỳ đa số đều thành công. Tần Khiêm không cho phép mang đồ ăn vào phòng ngủ. Nhưng thôi anh không so đo vơi cậu vì người bệnh là lớn nhất.

Tần Khiêm ra bếp lấy đĩa bánh bao vào phòng. Cậu không chỉ muốn anh ngồi cùng mà còn đòi đút ăn. Hàn Tử Kỳ lấy chiếc laptop anh đang làm việc để xem phim. Hai người đang ngồi trên giường và Tần Khiêm đang cầu mong cậu không làm rơi đồ ăn ở trên giường.

"Nhanh, nhai đi nào."

"Anh tắt phim của em ngay bây giờ nhé? Đừng có tập trung xem quá như thế."

"Rơi một miếng xuống chăn rồi....Anh muốn đánh đòn em rồi đấy!"

Một người nhai bánh bao một người luôn miệng hối thúc người kia ăn nhanh lên, phòng ngủ ồn ào hơn hẳn. Mấy ngày trước chỉ một mình Tần Khiêm ở trong phòng.

Sau khi đòi ăn xong thì Hàn Tử Kỳ muốn anh đi ngủ cùng cậu. Tần Khiêm biết nếu anh từ chối thì cũng không thể nào làm việc được với cậu. Thôi thì hôm nay đi ngủ sớm một ngày vậy. Anh liếc nhìn cậu một cái rồi đi thay đồ ngủ. Hàn Tử Kỳ vui vẻ ngồi trên giường chờ anh.

Tần Khiêm tự hỏi không biết bằng cách nào anh có thể chịu đựng được cái tính nghịch ngợm phá phách của Hàn Tử Kỳ.

"Nhanh đi ngủ!"

"Em muốn ôm, muốn hôn nữa." Những ngày vừa qua không thể gặp nhau thật là nhớ anh.

Tần Khiêm thầm thở dài, anh mạnh mẽ hôn môi Hàn Tử Kỳ. Cậu bị bất ngờ đến mức không thể hôn đáp trả anh được. Hàn Tử Kỳ bị đè xuống giường và hôn đến mức không thể thở nổi. Hôm nay anh làm sao thế này. Chẳng lẽ đang trả thù việc cậu không cho anh làm việc.

Tần Khiêm không chỉ hôn môi, anh hôn loạn lên khắp khuôn mặt cậu sau đó là đến cổ. Hàn Tử Kỳ giật mình đẩy anh ra: "Anh....buông em ra đi. Đi ngủ thôi."

"Bây giờ mà đi ngủ là quá sớm với anh rồi. Chúng ta làm việc khác trước khi đi ngủ đi."

"Hả???"

"Đến lúc đó nhớ nhỏ tiếng một chút. Đừng để Trần Minh Phong và Đôla nghe được, hai đứa đó lỗ tai tốt lắm đấy."

"...."

Không ngờ hàn Tử Kỳ cũng có ngày bị làm thịt sớm như vậy.

Rất nhanh cậu đã bị lột sạch quần áo.

Hàn Tử Kỳ lần đầu tiên được trải qua những việc này. Trước đến giờ cũng chưa từng tưởng tượng đến. Đối với Tần Khiêm đây là đêm đầu tiên. Cả hai đều không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng.

Đèn ngủ trong phòng là loại đèn có chức năng tăng giảm mức độ sáng. Tần Khiêm chủ động giảm xuống đến gần như là thấp nhất. Ánh sáng màu cam nhạt giờ đây đang yếu đi. Bóng tối gần như bao trùm lấy căn phòng. Hàn Tử Kỳ không còn nhìn được rõ mặt anh nữa rồi.

"Như thế này....sẽ đỡ ngại hơn."

Cảm xúc của cả hai người dâng trào bởi những nụ hôn đi từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Giống như đang ở giữa biển khơi vậy, những đợt sóng vỗ dập dìu.

Hàn Tử Kỳ cảm nhận được hơi thở của Tần Khiêm rất rõ ràng. Kể cả nhịp tim của anh cũng có thể nghe được. Hai người đang có tiếp xúc cơ thể rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top