Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Chương 36 ~ Du lịch gia đình
.


Buổi sáng hôm sau Hàn Tử Kỳ thức dậy muộn. Cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại với vẻ mặt hờn dỗi. Rõ ràng là biết cậu chưa sẵn sàng nhưng Tần Khiêm vẫn nhất định ép buộc cậu. Đồ đáng ghét!

Tần Khiêm đã dậy rồi, anh mang quần áo chỉnh tề và ngồi bên giường xem điện thoại. Thấy Hàn Tử Kỳ đã thức, anh đi đến tủ đồ lấy cho cậu bộ quần áo để mặc. Dù là trong phòng đang bật lò sưởi nhưng cần mặc quần áo vào để giữ ấm cơ thể.

"Mặc vào đi. Đừng để bị lạnh."

"Không mặc!" Cậu vẫn còn giận đấy!

Tần Khiêm bình thản nói: "Không muốn tự mình mặc? Vậy anh mặc quần áo giúp em nhé?"

"......Cảm ơn, em tự mình mặc."

Hàn Tử Kỳ được bố mẹ Tần Khiêm đặc biệt gọi về nhà của anh. Cậu không biết là có chuyện gì. Sau giờ học Tần Khiêm đón Trần Minh Phong cùng trở về. Hôm nay là ngày học cuối cùng của năm cũ rồi. Thằng nhóc này sẽ bắt đầu được nghỉ Tết. Sau hôm nay Minh Phong sẽ về nhà bố mẹ của nó.

"Chụp ảnh gia đình sao?" Cậu có nghe nhầm không? Nếu là ảnh gia đình của Tần Khiêm thì anh đã có rồi kia mà. Phòng khách có một tấm ảnh rất lớn.

"Bức ảnh này đã cũ rồi. Chúng ta cần thay mới nó! Đúng không ông?"

"Đúng đúng, vì thế mới bảo các con mặc đồ đẹp."

Hàn Tử Kỳ cũng được dặn dò phải mặc bộ quần áo nào đẹp nhất: "Em cũng được chụp ảnh?"

Tần Khiêm gật đầu: "Đương nhiên rồi. Bằng không thì gọi em về đây làm gì?"

"Ồ!!!" Thích thật. Đây là cảm giác được chụp ảnh gia đình. Khác với lúc chụp ảnh ở tốt nghiệp ở trường.

Bố mẹ của Tần Khiên rất yêu thích cậu. Luôn cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu và xứng đáng được coi trọng. Việc bố mẹ ruột tìm đến với những lý do không tốt đã khiến tâm trạng và sức khoẻ của Hàn Tử Kỳ xấu đi trong thời gian qua. Rất may mắn là có Tần Khiêm ở bên cạnh.

"Cháu đâu có được có mặt trong ảnh. Vậy thì gọi cháu về đây làm gì!?!?" Trần Minh Phong thật muốn nổi giận.

"Cháu đó à, có nhiệm vụ chụp ảnh cho gia đình của chú. Bấm máy cho đẹp nếu không ăn đòn thì đừng có trách!"

Tần Khiêm lại giở trò doạ người rồi. Bố anh cười cười dỗ dành Trần Minh Phong: "Thế này nhé để trả công cho cháu sau khi chụp ảnh gia đình cho chúng ta thì cháu sẽ có một vé đi du lịch ở Tam Á."

Trần Minh Phong ngạc nhiên, chỉ một lần chụp ảnh mà được đến tận Tam Á sao? Lời quá rồi.

Tần Khiêm bổ sung thêm: "Ở trong resort được thiết kế rất đẹp. Có phòng dưới biển nữa."

"Phòng dưới biển là gì hả chú?"

"Là phòng có cửa sổ nhìn ra bên ngoài không phải là cảnh trên mặt đất mà là ở dưới biển. Có thể thấy cá."

"Woww!!!!!! Cháu nguyện đứng đây chụp ảnh cho mọi người bao nhiêu tấm cũng được."

Bố mẹ Tần Khiêm sẽ ngồi trên một chiếc ghế sofa loại nhỏ. Đứng phía sau là Tần Khiêm và Hàn Tử Kỳ. Ở phía trước có chiếc ghế che chắn nên anh rất biết lợi dụng nó để lét lút nắm tay.

Trần Minh Phong nhắc nhở: "Chú! Để một tay của chú lên vai ông trẻ đi!"

Bố mẹ Tần Khiêm còn bận rộn một chuyến công tác cuối cùng trong dịp cuối năm này. Địa điểm là ở Tam Á, vừa hay bọn trẻ đã được nghỉ Tết. Là cơ hội tốt để đi nghỉ dưỡng. Vì thế hai ngày sau liền lên máy bay để đến khu du lịch nổi tiếng đó. Vé máy bay và phòng của bố mẹ Tần Khiêm đều được đối tác tài trợ. Việc cần làm khi đến Tam Á là đặt thêm phòng khách sạn.

"Ba đứa ở chung nhé?"

Trần Minh Phong nhanh miệng nói: "Cháu xin phép ở riêng ạ. Em nghỉ hai anh nên ở chung đi vì một phòng ở đây có giá rất đắt tiết kiệm được phần nào thì hay phần đó."

Tần Khiêm cau mày: "Mồm miệng thật là ghê gớm." Nhưng cũng không vấn đề gì, anh và Hàn Tử Kỳ ở cùng một chỗ là được.

"Được rồi, tuỳ theo ý mấy đứa. Đặt thêm hai phòng!"

Hàn Tử Kỳ là đứa trẻ nông thôn đừng nói đến việc đi máy bay, đến cả phòng khách sạn dưới mặt nước thế này cũng là chuyện chưa bao giờ được nhìn thấy.

"Ô! Là cá đang bơi thật kìa." Bên ngoài lớp kính kia là biển? Hay là một hồ cá thu nhỏ? Nếu lớp kính này bị vỡ thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Tần Khiêm cũng là lần đầu được đến đây. Khách sạn này mới xây dựng vì kiến trúc và phục vụ đều đạt chuẩn quốc tế nên giá cả rất chua chát. Có là nhà giàu thì cũng phải suy nghĩ thật kĩ mới dám đến nơi này. Bố mẹ anh cũng mạnh tay quá.

Phòng của hai người ở không khác gì một căn nhà thu nhỏ. Có phòng tiếp khách, phòng thay đồ, nhà vệ sinh và phòng ngủ.

Hàn Tử Kỳ vẫn mãi mê ngắm nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại bên cửa sổ. Đến mức quần áo cũng không chịu thay, xếp đồ cũng không nốt. Tần Khiêm phải nhắc nhở cậu phải chuẩn bị để đi ăn tối.

"Chỉ có ba chúng ta thôi sao? Ông bà trẻ đâu ạ?"

"Họ đã đi đến chỗ đối tác rồi. Chúng ta tự sinh hoạt buổi tối hôm nay."

Trần Minh Phong và Hàn Tử Kỳ đều chưa đói bụng. Ở trên máy bay trước đó đã được ăn một suất cơm rồi. Bây giờ là lúc đi khám phá một vòng khách sạn này.

Theo giới thiệu thì có một khu thuỷ cung ở bên trong khách sạn. Hàn Tử Kỳ liền kéo Minh Phong đến đó.

"Xem này ở đây có rất nhiều cá đẹp! Anh Tử Kỳ, anh xem hai bên má của em phồng lên có giống với con cá kia không?!"

"Ha ha ha giống thật đó."

Tần Khiêm chọn một chỗ ngồi ở đại sảnh để đợi. Anh không có hứng thú với mấy con cá. Vì thế nên không thích xem, ở trong phòng nhìn chúng bơi qua lại đã đủ rồi.

Buổi tối ở gần biển có tổ chức các hoạt động vui chơi. Chỉ cần một chút rời mắt liền không thấy hai con người ham chơi đó ở đâu. Có lẽ là đến mấy chỗ ồn ào đó rồi. Hàn Tử Kỳ là chúa mê chơi, cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua mấy cái này.

Lúc tham gia các hoạt động trên bãi cát Hàn Tử Kỳ nhận ra có một người quen cũ: "Hải ca!!! Không ngờ gặp anh ở đây."

"Tử Kỳ! Ôi thực sự lâu lắm rồi mới gặp em đó."

Người này có tên là Vương Hải là một đàn anh cùng quê với Hàn Tử Kỳ. Hải ca hơn cậu khoảng năm tuổi vì thế mà đã lên thành phố từ trước.

"Hè vừa rồi anh có trở về quê. Nhưng không thấy em."

"À vâng, lúc đó em ở lại thành phố để đi làm thêm."

Vương Hải nhìn sang người đi bên cạnh Hàn Tử Kỳ, có một chút hiếu kì hỏi: "Ai vậy? Bạn của em hay là người yêu?"

Cậu nhanh chóng giới thiệu: "Đây là Trần Minh Phong, một người em mà em quen biết! Còn đây là anh Vương Hải, người cùng quê với anh."

"Chào anh ạ."

"Xin chào, xin chào."

Trần Minh Phong cao bằng Hàn Tử Kỳ. Người ngoài nhìn không ra đây là thằng nhóc mới lớp 12 cũng là chuyện bình thường.

"Công việc của anh là tổ chức các hoạt động vui chơi cho du khách ở khách sạn Tam Á này. Các em đến du lịch cùng với trường hay là tự túc?"

Tam Á là nơi nào chứ, nếu nói là du lịch tự do thì khó tin được. Chi phí vô cùng đắt đỏ nên hầu như không có trường nào cho học sinh đến đây.

Hàn Tử Kỳ nói: "Em được đi cùng gia đình của Minh Phong."

Vương Hải gật đầu, ra là thế: "Anh mời các em ăn tối? Đã ăn tối chưa?"

Trần Minh Phong sợ rằng cậu vui vẻ quá mà quên mất còn một người nữa cũng chưa ăn tối: "Anh Tử Kỳ, chú vẫn chưa ăn tối. Có lẽ đang đợi chúng ta."

Cậu đương nhiên là biết chứ. Từ nãy đến giờ chạy đi chơi mà không nói với Tần Khiêm một tiếng không chừng anh đang tức giận. Phải nhanh chóng trở về thôi.

"Lúc khác nhé Hải ca. Bây giờ em có hẹn ăn tối rồi. Anh cứ tiếp tục công việc bọn em xin phép đi trước."

"Các em không tham gia bốc thăm trúng thưởng sao? Sắp đến màn đó rồi!"

"Không cần đâu ạ."

Sau khi gọi điện thoại Tần Khiêm nói anh đang đợi ở khu nhà ăn. Mỗi khách ở phòng hạng sang của khách sạn có một thẻ ăn. Thẻ này chỉ có thể sử dụng cho dịch vụ ăn uống của khách sạn, không phải là miễn phí chỉ là được giảm giá một nửa.

Hàn Tử Kỳ sờ sờ trong túi quần rồi đến túi áo: "Ớ, thẻ ăn của em đâu rồi?!? Không có là không được ăn cơm đâu....."

Tần Khiêm thở dài: "Em đưa cho anh giữ. Quên rồi?"

"À." Đúng là cậu quên thật. May quá, còn tưởng là phải nhịn ăn bũa tối.

Sau khi gọi món thì thanh toán chi phí tại chỗ. Bố mẹ của Tần Khiêm đã đưa tiền để trả cho bữa ăn tối. Hàn Tử Kỳ và Trần Minh Phong không cần phải trả chỉ việc ăn cho no bụng.

Trong bữa cơm Hàn Tử Kỳ liên tục nhận được tin nhắn thông báo từ Wechat. Tần Khiên cau mày thấy có điều lạ, bình thường sẽ không ai nhắn tin cho cậu hả. Những người bạn trong kí túc xá nếu cần thì sẽ gọi điện thoại. Bọn họ rất lười lên mạng.

Tần Khiêm nghiêm túc nói: "Trong lúc ăn không được xem điện thoại!"

"...." Hôm nay sao anh khó thế. Hàn Tử Kỳ rất nghe lời nhét điện thoại vào túi quần. Tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong thì ai về phòng nấy. Trần Minh Phong vừa rồi chơi dưới cát đã rất bẩn. Hàn Tử Kỳ cũng như thế. Trong khi cậu đi tắm điện thoại vẫn liên tục có tin nhắn đến.

Tần Khiêm cầm chiếc điện thoại lên, thuần thục mở khoá bằng vân tay sau đó kiểm tra tin nhắn. Anh biết đây là hành động không đúng nhưng màn hình khoá hiện ra một cái tên không quen mắt chút nào.

Vương Hải là ai? Không phải bạn bè của Hàn Tử Kỳ ở trường, cậu rất ít bạn. Ngoài những người cùng phòng kí túc xá thì hầu như cậu không chơi với ai khác. Vậy thì cái tên này từ đâu mọc ra?

Tần Khiêm không lướt lên phía trên để đọc hết tất cả những gì đối phương nhắn. Chỉ thấy câu cuối cùng vừa được gửi đến có nội dung 'không lành mạnh'.

Vừa đúng lúc Hàn Tử Kỳ tắm xong đi ra. Cậu giật mình khi nhìn thấy cái khuôn mặt khó coi của anh: "....Sao thế?"

"Em dám ngoại tình?"

"Hả?" Tần Khiêm có bị mê sảng không vậy.

"Nếu không thì vì sao cái tên Vương Hải muốn kết hôn với em?"

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên, cậu không hiểu. Lấy điện thoại di động từ trong tay Tần Khiêm và căng thẳng đọc đoạn tin nhắn dài xộc mà người kia gửi đến.

Thực ra chuyện kết hôn ở đây cơ nghĩa là Vương Hải cũng chơi game trên máy tính. Đó là trò chơi kiếm hiệp khá nổi tiếng. Có thể kết hôn nhân vật để làm các nhiệm vụ và được tiền. Nhân vật game của Vương Hải đăng kí là con gái vì đây là tài khoản cũ mà em gái không chơi nữa. Lúc nãy nói chuyện Hàn Tử Kỳ nói cậu cũng có chơi game đó.

"Anh làm em hết hồn đấy. Lần sau đừng có nói một câu như thế. Anh nên đọc cho hết cả một đoạn chứ."

"Em mà đi kết hôn với người đó không phải ngoại tình thì là gì?"

"....Đã bảo là trong game thôi." Game thì không ảnh hưởng đến ngoài đời.

Tần Khiêm đe doạ: "Em dám kết hôn dù là game đi nữa anh vẫn sẽ xoá và cấm em chơi đó!"

Ôi thế thì không được rồi. Trông Tần Khiêm không đơn thuần là doạ dẫm mà anh thật sự không vui. Hàn Tử Kỳ vội nói: "Được rồi, em không làm gì cả. Đừng xoá game của em. Cũng đừng tắt wifi mỗi khi em đang đánh boss."

"Trả lời cho anh biết Vương Hải là tên nào? Quen biết ra sao? Từ khi nào? Hắn ta có nhiều chuyện để nói với em lắm sao?"

Tần Khiêm, anh ấy nổi cơn ghen rồi! Không hiểu sao cậu lại cảm thấy thú vị.

Hàn Tử Kỳ kéo anh ngồi xuống sofa, chuyện gì cũng phải từ tốn thì mới nói được.

"Vương Hải là một người anh sống cùng quê với em. Bọn em rất thân thiết với nhau giống như anh em một nhà. Anh ấy hiện tại đang làm việc ở Tam Á."

" 'Thân thiết như anh em một nhà'? Sao anh chưa từng nghe kể em có thằng đàn anh nào vậy?"

"....Thì anh không hỏi." Vương Hải rời quê để lên thành phố làm việc từ năm cậu chưa vào cấp ba. Khoảng thời gian đó đến nay rất ít khi gặp lại. Hàn Tử Kỳ từ ngày lên thành phố cũng không nhớ Vương Hải. Lúc trước cậu không có điện thoại cho đến hôm nay đàn anh có thể kết bạn thông qua wechat.

"Tần Khiêm....trông mặt anh dữ lắm đấy. Nếu có gặp Vương Hải nhớ đừng xông vào đánh người ta nhé."

Anh không có hung dữ, chỉ là cau có khi phải biết đến người đàn ông tên Vương Hải. Không hề thích cái cách mà Hàn Tử Kỳ kể chuyện về người đó. Là người cùng quê, lớn lên với nhau từ nhỏ chắc hẳn là hiểu nhau lắm. Tần Khiêm thừa nhận, anh đang ghen rồi.

Vì Hàn Tử Kỳ trả lời tin nhắn lâu quá Vương Hải liền trực tiếp gọi cho cậu. Ôi trời ạ, cái trường hợp này không biết phải làm như thế nào. Một bên là người quen lâu ngày không gặp lại và một bên là người yêu đang ghen tuông.

Tần Khiêm không phải là người quá mức khó khăn: "Có thể nghe điện thoại. Nhưng không quá năm phút. Nói nhanh lên!"

Anh sắp trở thành ông chú khó tính rồi đấy. Lúc dạy học cho Hàn Tử Kỳ anh còn không như thế này. Thấy Tần Khiêm lên giường nằm, cậu cũng cầm điện thoại di động đi theo anh. Phải lấy lòng cái đã, có chuyện gì từ từ tính sau.

Tần Khiêm cau mày muốn đẩy Hàn Tử Kỳ ra. Cậu nghe điện thoại không nhất thiết là phải ôm lấy anh làm gì. Có lẽ cậu cố ý nói chuyện một cách to tiếng để anh nghe được cuộc trò chuyện này. Đại khái là ngày mai Vương Hai muốn mời cậu đi ăn tối để ôn lại những chuyện cũ. Hàn Tử Kỳ không cần hỏi ý kiến, anh sẽ không đồng ý cho cậu đi.

"Ngày mai em sẽ về lại Tân Hải. E là không thể ra ngoài được. Còn về việc kết hôn trên game ấy à.....dạo gần đây em không chơi game nhiều."

Tần Khiêm canh đồng hồ, đã đúng năm phút: "Hết giờ trò chuyện!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top