Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Chương 37 ~ Học cách chơi game
.



Hôm nay là ngày cuối cùng ở Tam Á. Sau khi ăn sáng xong bố mẹ Tần Khiêm dẫn đi tham quan một vài chỗ thuộc khu du lịch sinh thái. Sau khi đi chơi thoải mái thì trở về khách sạn để soạn vali quần áo, sáng ngày mai sẽ lên máy bay về nhà. Đã sắp đến Tết rồi, Tết năm nay bà nội cùng gia đình cô chú đi thăm họ hàng ở xa. Hàn Tử Kỳ không cần trở về quê, cậu sẽ ở lại cùng đón Tết với Tần Khiêm.

Buổi tối Hàn Tử Kỳ dùng máy tính xách tay của Tần Khiêm để chơi game. Lúc đăng nhập vào game anh luôn ngồi bên cạnh để xem xét. Cậu thở dài: "Đây chỉ là trò chơi, anh đâu thể nhìn được mặt mũi người đó."

Không xem được cũng không sao. Anh muốn kiểm tra cái khác.

"Em đã nói là sẽ không chơi trò kết hôn với Vương Hải nữa. Anh đừng giám sát em mãi như thế." Tần Khiêm cứ ngồi bên cạnh làm cậu không thoải mái chút nào.

Suy nghĩ một lúc anh nói: "Tử Kỳ, dạy anh chơi game đi."

"Hả???" Từ trước đến nay Tần Khiêm đâu có hứng thú với những trò chơi ảo. Thời gian rảnh anh thường đọc tin tức hoặc là sách vở. Nhưng nếu anh thích thì Hàn Tử Kỳ sẵn sàng dạy.

Đợi cậu chơi xong một ván game rồi thì dạy cho anh cách làm quen để bắt đầu đánh trận: "Việc đầu tiên anh nên bắt đầu từ cái đơn giản nhất. Đó là đăng kí một tài khoản để chơi."

"Bỏ qua cái đó đi, anh sẽ dùng tài khoản của em."

"...." Tần Khiêm không những thế lại còn không thèm học từ bải đơn giản. Một phát muốn đi đánh boss. Thật là đáng lo ngại thi giao tài khoản cho anh. Vòng bạn bè trên game của Hàn Tử Kỳ đều là các 'cao thủ' cùng phòng kí túc xá và mấy đứa nhóc cấp ba thường xuyên cúp học để đi cày game.

Sau một tiếng đồng hồ học hành chăm chỉ Tần Khiêm đã biết được sơ sơ cách vào game. Nhận được một lời mời tham gia đánh trận với mấy đứa bạn cùng phòng kí túc xá. Hàn Tử Kỳ định bụng sẽ từ chối vì Tần Khiêm chưa thể tham gia được. Không ngờ anh lại nhanh tay hơn: "Ôi trời ơi, anh.....anh.....tiêu cái con game của em mất."

Tần Khiêm vô tội nói: "Thì người ta mới chẳng lẽ không nhận lời tham gia. Như vật rất bất lịch sự đấy."

Hàn Tử Kỳ vò đến mức xù hết mái đầu: "Người ta mời em chứ đâu mời anh. Thôi nếu đã chấp nhận tham gia rồi thì để em chơi. Anh tránh ra đi."

"Không! Anh sẽ chơi!"

Châm ngôn của nhóm Hàn Tử Kỳ thì đã vào trận là phải thắng. Cậu là người dẫn đội, nhưng với tình hình hiện tại thì nắm chắc phần thua.

Tần Khiêm rất tự tin về những gì mình đã thiếp thu trong bài giảng vừa rồi của cậu: "Hãy tin tưởng anh! Chắc chắn sẽ thắng cho mà em. Boss cũng giống như mấy bài toán cao cấp thôi."

Vâng, nhớ sự tự tin đó mà chưa đến nửa trận đấu nhân vật của Hàn Tử Kỳ bị con quái vật đánh một phát chết ngay lập tức.

Trong game có thể nhắn tin qua màn hình trò chuyện chung. Tin nhắn nhảy rất nhanh, tất cả đều đang mắng chửi Hàn Tử Kỳ vì hôm nay chơi quá tệ.

"Tại anh đấy! Nhìn đi em bị đồng đội mắng là đầu heo kìa. Nếu em mà còn sống chắc chúng nó cũng đánh cho em chết luôn rồi."

Tần Khiêm cau mày nhìn màn hình có màu đỏ đang bị đóng băng vì thua cuộc. Nhân vật của anh đang nằm gọn dưới chân của boss. Và đồng đội vừa đánh trận vừa viết tin nhắn để mắng cậu. Anh có cách để nhanh chóng khiến cho mấy dòng tin nhắn dừng lại.

Tần Khiêm viết một vài chữ vào khung trò chuyện: Tôi là Tần Khiêm!

Và sau đó ..... không còn sau đó nữa rồi.

Khoảng nửa tiếng sau đó Hàn Tử Kỳ nhận được vài tin nhắn gửi đến qua nhóm chat trên wechat.

'Vừa rồi người cầm máy là thầy Tần? Mình vừa mắng thầy ấy là.....' Đầu heo đó.

'Sao cậu không nói trước! Mình đã mắng thầy ấy như con đẻ.....'

'May quá đàn anh không dạy lớp đại học chúng ta. Nếu không thì chúng ta bỏ học đi cho rồi.'

Hàn Tử Kỳ thở dài, không biết phải nói gì. Cậu không kịp cảnh báo với bọn họ. Nhưng cái buồn nhất chính là vì đánh thua trận này nên số điểm và năng lượng đã không được tặng mà lại bị trừ mất đi. Tần Khiêm đúng là đồ phá hoại!

Khổ nổi anh lại rất chăm chỉ luyện tập đánh game.

"Tần Khiêm, anh yêu à, xem như em năn nỉ anh đi. Đừng bao giờ chọn tham gia vào trận đánh nào nữa!"

"Vậy thì anh luyện tập bằng cách nào?" Tần Khiêm đang rất có hứng thú với việc chơi game. Ngoài lướt điện thoại đọc tin tức thì bây giờ mới biết đi đánh boss cũng vui không kém.

Hàn Tử Kỳ mỉm cười, nói: "Anh đánh nhau với hệ thống máy dành cho người mới giúp em đi. Cấm đụng vào tài khoản của em nữa!"

Tần Khiêm bị ép buộc phải tạo một tài khoản mới hoàn toàn để chơi. Anh phải học cách chơi dành cho người mới bắt đầu. Nếu có chuyện gì anh phải tự mình chịu trách nhiệm.

"Đi ngủ thôi." Hai người đã lên giường chuẩn bị đi ngủ thì có người của khách sạn đến gõ cửa phòng. Bình thường nếu không có việc gì gấp gáp thì họ sẽ không đến làm phiền khách vào giờ này.

Tần Khiêm đi ra mở cửa, nữ nhân viên đưa cho anh một hộp quà lớn màu đỏ. Anh cau mày, vì cái quái quỷ này mà làm phiền giờ đi ngủ của người ta à?

"Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Nữ nhân viên e ngại nói: "Thực sự xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng có một vị tự xưng là bạn của cậu Hàn Tử Kỳ. Muốn gửi quà cho cậu ấy và yêu cầu chúng tôi phải chuyển đến tận tay trước sáng ngày mai."

Sáng ngày mai là thời điểm trả phòng khách sạn rồi. Tần Khiêm nhận lấy hộp quà mang vào phòng. Có một cái tên được viết trên nắp hộp.

Hàn Tử Kỳ ngồi trên giường ngủ, hỏi: "Là gì vậy? Quà của anh?"

"Không phải cho anh, mà là của em đó. Mau lại đây xem cái người tên Vương Hải kia gửi cho em món quà gì này."

Lại là đàn anh Vương Hải à. Bên trong hộp quà là những món ăn đóng gói của Tam Á. Chúng đều có logo của khách sạn này, có lẽ giá cả rất đắt đỏ. Vương Hải còn để lại lời nhắn, sau này sẽ đến Tân Hải để chơi cùng Hàn Tử Kỳ.

Tần Khiêm lạnh nhạt nói: "Anh ta theo em đến tận nhà rồi kia kìa."

"....Anh đừng có nói như thế nữa mà." Chỉ là tình cảm anh em đồng hương với nhau mà thôi. Nhưng mà Vương Hải cứ liên tục thế này thì Tần Khiêm sẽ giận cậu mất.

"Tốt nhất là em đừng để anh ta biết địa chỉ nhà của chúng ta. Nếu không thì anh sẽ thả chó ra đuổi đấy."

Đôla đó à, nó chỉ mới là con chó nhỏ. Ngoài ăn uống và ngủ thì có lẽ không biết giữ nhà lắm đâu. Bây giờ đang được gửi ở nhà hàng xóm, chắc nó đang nhớ cậu lắm.


Sau nhiều giờ ngồi máy bay Hàn Tử Kỳ vẫn chưa quen được với cái cảm giác bị đau tai mỗi khi hạ cánh. Trần Minh Phong sẽ từ sân bay trực tiếp đi về nhà bố mẹ ăn Tết. Năm nay bố mẹ Tần Khiêm cũng không có nhà, phải trở về quê nội để đón Tết.

Tần Khiêm và Hàn Tử Kỳ sẽ ở nhà lớn để dọn dẹp đón Tết, năm nay chỉ có hai người thôi. Khoảng một vài ngày trước Tết người ta đã giao đến nhà ảnh chụp gia đình lần trước.

"Nhìn này, đẹp thật đấy."

Hàn Tử Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy bản thân được xuất hiện trong một bức ảnh khổ lớn như thế này. Tầm hình được lồng khung rất chắc chắn, đã sẵn sàng để được treo lên tường. Tần Khiêm lấy một chiếc ghế đứng lên để tháo tấm hình cũ, thay thế bằng tầm hình mới này. Vì cả hai đều là khổ to khung hình rất nặng, Hàn Tử Kỳ luôn miệng nhắc nhở: "Cẩn thận, cẩn thận nhé. Sang bên trái một chút, đúng rồi! Đẹp lắm."

Sau khi treo xong khung ảnh cả hai cùng nhau ngắm nhìn lại thành quả vừa rồi. Anh cũng phải công nhận là Trần Minh Phong canh góc rất tốt. Sau này sẽ nhờ thằng nhóc đó chụp ảnh cho nhiều hơn. Bây giờ mới nhận ra là hai người còn chưa có tấm ảnh chụp chung nào cả. Vì thế Tần Khiêm đã gợi ý việc cả hai cùng nhau chụp một tấm cùng với bức ảnh gia đình.

"Em là người duy nhất chụp ảnh cùng gia đình của anh. Chứng tỏ rằng bố mẹ đã thực sự xem em là người nhà rồi."

"Nói như vậy có nghĩa là bố mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi?"

"Anh nghĩ là bố mẹ đã có thể nhận ra từ sớm." Chỉ là họ không nói ra mà thôi. Đến Trần Minh Phong còn nhìn ra thì người lớn có thể biết ngay thôi. Mẹ của Tần Khiêm là một người rất tâm lý, anh tin là mẹ đã biết.

Hàn Tử Kỳ cũng có linh cảm là mẹ anh đã nhìn ra chuyện rồi. Lúc ở nhà hai người cùng một phòng có thể có lý do là chỉ có duy nhất hai phòng. Đến khi đi du lịch ở Tam Á cũng vẫn là ở chung. Có lẽ hai người giấu diếm rất tệ. Ai cũng biết chuyện.

Nhưng thôi, mọi chuyện đến đây thì đến vậy. Hai người sẽ đón Tết ở trong căn nhà rộng lớn này. Đêm giao thừa cùng nhau xem pháo hoa trên tầng thượng của ngôi nhà. Hàn Tử Kỳ háo hức đến mức đòi lên sớm trước mười lăm phút. Bây giờ vẫn là mùa đông ở Trung Quốc, tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lắm. Một chiếc áo len của cậu vẫn không đủ, Hàn Tử Kỳ run lên vì lạnh. Tần Khiêm thì ấm hơn vì anh có mặc áo một chiếc áo khoác nỉ bông dày cộm. Cậu nhanh trí chui vào áo khoác của anh để sưởi ấm.

Người ta thường nói rằng cùng nhau ngắm pháo hoa của năm mới thì sẽ đi cùng nhau mãi mãi về sau. Hàn Tử Kỳ là một con người không lãng mạn một chút nào. Trong khi Tần Khiêm muốn nhân lúc chỉ có hai người đừng ở nơi vắng vẻ như thế này thích hợp để hôn môi. Nhưng cậu lại không hiểu ý và cũng chẳng quan tâm đến việc này. Chỉ chuyên tâm nhìn lên bầu trời, còn mang điện thoại ra để chụp ảnh.


Ngày mùng một Tết, hai người không có hoạt động gì mới. Chỉ ôm nhau ngủ đến tận buổi trưa muộn mới dậy. Hàn Tử Kỳ là người thức giấc trước, cậu lười biếng nằm trên giường bấm điện thoại. Tin tức của ngày đầu năm cũng không đặc biệt lắm, khá nhàm chán.

Tần Khiêm nheo mắt thức giấc: "Mấy giờ rồi?"

Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại: "Đã mười giờ trưa rồi. Anh đói chưa?"

Anh lắc đầu, lúc còn chưa tỉnh táo rất lười nói chuyện. Tần Khiêm đưa tay gọi cậu lại gần, anh muốn cùng nhau ngủ thêm một lúc nữa. Hàn Tử Kỳ ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, nằm bên cạnh anh.

"Vừa hay em cũng chưa đói. Ngủ tiếp vậy."

"Ừ."

Hai người không đói bụng cũng đúng thôi. Tối hôm qua sau khi thức khuya đón giao thừa Hàn Tử Kỳ không đi ngủ ngay. Cậu còn dụ dỗ anh ăn khuya bằng hai tô mì gói. Trong tủ lạnh có bao nhiêu thứ đồ ăn có thể liền cho hết vào nồi mì.

Thức giấc lần nữa đã là quá trưa rồi. Kiếm cái gì đó ăn tạm rồi lại đi vào phòng tìm cái gì đó để chơi. Phòng ngủ của Tần Khiêm có nhiều thứ để cậu khám phá. Ở đây có một kệ sách lớn, hầu hết là những cuốn sách về kiến trúc và thiết kế. Riêng có một chiếc kệ nhỏ bên cạnh bàn học là để những cuốn album ảnh. Hàn Tử Kỳ đã lấy một cuốn dày nhất ra để xem. Tần Khiêm không muốn cậu nhìn thấy những hình ảnh thời còn nhỏ của anh chút nào.

"Vì sao không cho em xem? Chẳng lẽ lúc nhỏ anh đã có ảnh chụp cùng người nào rồi?"

Sao Hàn Tử Kỳ lại đa nghi lung tung như thế, Tần Khiêm lắc đầu: "Lúc đó anh xấu lắm." Nhìn lại hình ảnh của mình lúc còn nhỏ cảm thấy xấu xí lắm. Bây giờ thì có thể tự tin vào nhan sắc của mình hơn rồi. Dù là như thế anh vẫn không từ chối việc cậu xem ảnh.

Cuốn album mà Hàn Tử Kỳ chọn rất dày và nặng. Số trang trong album rất nhiều, Tần Khiêm đã sử dụng hơn một nửa trong số đó. Xem ra anh đã chụp khá nhiều ảnh.

"Anh không thích chụp ảnh. Là do bố mẹ cứ cầm theo máy ảnh và ép buộc anh thôi." Các ảnh trong album đều được sắp xếp theo ở trình tự thời gian từ khi Tần Khiêm lớn lên đến bây giờ. Những tấm hình gần đây nhất chính là lúc anh tốt nghiệp. Đây là những tấm hình chụp cùng bạn bè và gia đình trong ngày lễ ra trường.

Hàn Tử Kỳ nói: "Tiếc nhỉ, không có ảnh chụp của chúng ta ngày hôm đó."

"Không sao, còn một ngày lễ tốt nghiệp của em nữa. Sẽ bổ sung vào album sau."

Quay ngược lại thời gian với những tấm ảnh được chụp cách đây rất lâu rồi. Thời điểm Tần Khiêm còn nhỏ mỗi ngày sinh nhật của anh đều có rất nhiều ảnh. Đến năm mười sáu tuổi thì không còn ảnh sinh nhật nữa.

"Lúc đó anh đã lớn rồi. Không muốn tổ chức sinh nhật nhiều cùng bạn bè. Sau này chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà với bố mẹ mà thôi." Và đến những năm lên đại học Tần Khiêm có lúc thì về nhà có lúc không. Mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon để anh có thể ăn cùng bạn cùng phòng kí túc xá. Những lúc đó thì anh không chụp ảnh lại. So với việc lưu lại hình ảnh thì Tần Khiêm thích việc ở vừa ăn uống vừa trò chuyện cùng bạn bè hơn.

"Khi còn nhỏ anh đã được đi đến Disney Land?" Đây là nơi mà Hàn Tử Kỳ chỉ biết mơ ước nhìn qua màn hình TV.

Tần Khiêm nhìn vào tấm ảnh mà cậu chỉ tay vào. Đây là thời điểm vào năm mười tuổi được đi theo bố công tác. Sau khi hoàn thành xong công việc thì bố đã dành ra một ngày để đưa Tần Khiêm đến đây vui chơi.

"Còn đây là anh lúc tốt nghiệp trường tiểu học rồi đến trung học." Trông vẫn không khác là mấy với buổi tốt nghiệp đại học gần đây.

Hàn Tử Kỳ nhìn thấy hình anh chụp vào năm mới thì chợt nhớ ra bây giờ cũng đang là năm mới: "Anh chưa lì xì cho em đó! Năm nào bà nội cũng mừng tuổi cho em khoảng vài chục ngàn cho đến vài trăm ngàn tệ."

Tần Khiêm tính toán: "Phải bán nhà đi để cho tiền em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top