Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Chương 4 ~ Không phải là thầy giáo, tôi vẫn chỉ là đàn anh của em
.

Ngày có kết quả bài tập cả lớp và giáo viên được một phen không dám tin vào mắt mình khi điểm số làm bài của Hàn Tử Kỳ cao gần nhất lớp. Chuyện này cả trăm năm cũng không thể xảy ra được một lần.

"Nói đi, học trò Hàn Tử Kỳ em đã chép bài của ai?"

Được một hôm cậu có mặt ở lớp mà không ngủ gật. Chưa kịp vui mừng khi có điểm tốt thì đã bị bà cô già nghi ngờ.

"Thưa cô, từ trước đến giờ cô có thấy em chép bài của người khác chưa?" Sở thích của Hàn Tử Kỳ là bỏ trắng bài tập khi không biết làm.

"Lớp trưởng, em chịu trách nhiệm điều tra xem Hàn Tử Kỳ đã chép bài tập của ai. Sau đó báo cáo với tôi. Nếu em không tìm ra và thái độ của Hàn Tử Kỳ còn ngang ngược với tôi như vậy thì sẽ hủy toàn bộ kết quả bài làm của lớp này!"

Hàn Tử Kỳ tức đến mức ức nghẹn trong cổ họng. Nếu bà cô này không phải là cô giáo thì chắc chắn sẽ không nể tình là phụ nữ mà đánh cho một trận ra hồn.

Lớp trưởng là một nữ sinh, đối phó với Hàn Tử Kỳ là chuyện không dám. Cô gái rụt rè hỏi: "Cậu...có chép bài của bạn nào không?"

"Làm gì có ai làm bài đủ tốt để tôi phải chép bài chứ?" Người cao điểm nhất lớp này chỉ hơn cậu một điểm mà thôi.

"Vậy thì Hàn Tử Kỳ, từ đâu mà kết quả bài tập này của em lại cao đến như vậy? Bình thường một con điểm 4 cũng còn khó đối với em."

Hàn Tử Kỳ khinh thường nói: "Quá trình làm bài của em cô không cần phải biết. Cô nên quan tâm đến kết quả."

Giảng viên nữ này là một người đã có kinh nghiệm dạy học lâu năm ở trường này rồi. Những trường hợp như Hàn Tử Kỳ đều chỉ có thể là quay cóp bài của người khác hoặc nhờ người làm giúp. Duy nhất chỉ mỗi cậu là người khó dạy bảo nhất. Hàn Tử Kỳ không nói nhiều, trực tiếp mang cặp sách rời khỏi lớp. Dù rằng cho có sự cho phép của người đứng lớp nhưng cậu vẫn đi ra.

Tần Khiêm từ bên ngoài lớp đi vào, anh cần gặp giảng viên để đưa bài tập của lớp: "Em đã thu bài xong rồi."

"À, cảm ơn em." Cô giáo nhìn xuống lớp rồi chỉ tay về phía Tần Khiêm: "Có lẽ các em đều đã nghe đến nhóm các anh chị năm cuối là sinh viên tiêu biểu của khoa chúng ta rồi chứ? Đây là một trong số những người đó, Tần Khiêm."

"Em biết không, đám nhóc sinh viên khóa sau này rất lười biếng học hành. Thực sự không bằng một góc các em ngày trước."

Tần Khiêm nhìn trên bàn giáo viên, trên cùng là bài tập điểm tốt của Hàn Tử Kỳ. Anh bất giác mỉm cười, công sức tối ngày hôm qua của hai người đây mà. Không thể kể đến thầy quản lý đã nhường bàn làm việc cho cậu làm bài đến tận khuya.

"Em thấy bài làm của các em ấy đều tốt cả mà."

"Ôi trời, nhắc đến là không chịu được. Em nhìn xem cái cậu sinh viên này thuộc dạng vô cùng cá biệt, điểm cao như vậy thì chỉ là đi lấy bài của người khác rồi đi tên mình vào mà thôi. Lại còn không chịu nhận tội."

Tần Khiêm thu lại nụ cười, cau mày cầm lấy bài làm của Hàn Tử Kỳ: "Vì sao cô cho rằng đây không phải bài làm của em ấy?"

"Một sinh viên lười biếng lên lớp như em ấy chẳng bao giờ đủ sức làm được bài tập như thế này." Cô giáo nói với vẻ chắc chắn.

Vừa rồi đi từ xa nhìn thấy bóng dáng Hàn Tử Kỳ rời khỏi lớp, trông cậu có vẻ rất tức giận. Hóa ra là bị giảng viên hiểu lầm. Công sức sửa bài cả một buổi tối cuối cùng lại bị cho rằng đây là bài của người khác. Nếu đổi là Tần Khiêm thì anh cũng sẽ có phản ứng giống như cậu.

"Thưa cô, đây là bài tập do Hàn Tử Kỳ tự mình làm."

"Vì sao em biết điều đó?"

"Là em cùng làm em ấy làm bài. Tối hôm qua Hàn Tử Kỳ ngồi ở văn phòng thầy quản lý để làm bài. Em là người hướng dẫn cho em ấy, nếu không tin cô có thể tìm thấy quản lý. Hoặc để chắc chắn hơn thì xem lại camera hành lang. Chúng em đã ở đó rất lâu để sửa lại bài tập này."

Sau chuyện này có lẽ Hàn Tử Kỳ vẫn còn rất giận. Bằng chứng là buổi trưa hôm đó, có tiết học phụ đạo của Tần Khiêm và cậu đã không có mặt. Vì không có Hàn Tử Kỳ, anh không mất nhiều thời gian để hướng dẫn cậu làm bài tập trên bảng nên tiết học phụ đạo kết thúc khá sớm.

"Chúng ta tan học. Các em có thể ra về, nhóm các bạn phòng nam kí túc xá số 4 có mặt ở trong lớp này vui lòng ở lại gặp tôi một chút."

Hôm nay nhóm bạn của Hàn Tử Kỳ đi học phụ đạo đầy đủ, chỉ có cậu là không có.

"Các em có biết Hàn Tử Kỳ vì sao không đến lớp không?"

Một người trong nhóm nói: "Từ tiết của bà cô kia là cậu ấy không quay lại nữa. Có lẽ đã đi ra quán net xả giận rồi."

Cậu sinh viên mập mạp nói tiếp: "Lúc nãy trông Tử Kỳ rất tức giận. Có lẽ thằng ấy phải kiềm chế lắm mới không gây chuyện lớn trong lớp."

"Cái thằng này, dù sao người ta cũng là giảng viên đó."

Tần Khiêm hỏi: "Quán net mà cậu ấy hay đi là ở đâu? Cho tôi địa chỉ đi."

"Không xa đâu đàn anh, là quán net ở cạnh trường đây thôi. Thường thì bọn em sẽ ở đây đến tối mới về. Nhưng bây giờ có lẽ cho nó ở đó một mình thì tốt hơn." Mỗi lần Hàn Tử Kỳ gặp chuyện gì không vui thì đều không muốn ai làm phiền.

"Đàn anh này, đừng nói anh sẽ đi an ủi Hàn Tử Kỳ nhé?"

Tần Khiêm gật đầu: "Tôi cũng muốn gặp em ấy để nói là giảng viên đã biết cô ấy hiểu sai rồi. Vẫn sẽ cho điểm bài tập đúng như trong giấy."

Nhóm bạn của Hàn Tử Kỳ lắc đầu: "Đừng nhé, không nên gặp nó lúc này đâu. Nếu cứ nói nhiều bên tai chắc chắn sẽ bị nó đánh cho một trận đấy."

"Đúng đó đàn anh, em từng bị đánh rồi nên biết mà. Trên trán còn sẹo nè, anh muốn coi không?"

Tần Khiêm nghe như thế thì hơi khựng lại, có lẽ nên suy nghĩ kĩ hơn cái chuyện đi tìm Hàn Tử Kỳ rồi. Đúng là không hổ danh người được toàn trường biết đến là sinh viên cá biệt. Có lẽ không đi tìm cậu lúc này.

Hàn Tử Kỳ ngồi ở quán net gần cả một ngày, từ sáng đến chiều tối vẫn không có ý định thanh toán tiền để ra về. Buổi trưa chỉ ăn một tô mì ăn liền tại quán. Đến bây giờ thì bắt đầu đói bụng, nhưng lại không muốn rời khỏi ghế: "Chết tiệt cái đám này đánh game dở tệ!" Quyết định chơi thêm một ván nữa.

Ghế bên cạnh đột nhiên có người ngồi, Hàn Tử Kỳ không quan tâm lắm chỉ chuyên chú vào màn hình máy tính của mình. Đến khi người bên cạnh để lên bàn một túi đồ ăn, xé ra một bịch bánh mì còn nóng hổi mùi hương lan tỏa khiến Hàn Tử Kỳ trở nên bực bội. Đây là chỗ chơi game không phải để ăn. Đừng để người khác phải đói bụng chứ.

Ổ bánh mì ngọt nóng thơm ngon kia được đưa đến trước miệng Hàn Tử Kỳ.

"Đói rồi phải không, ăn đi."

Giọng nói này nghe quen lắm. Nhìn qua người bên cạnh, là Tần Khiêm. Cậu nghiêng đầu khó hiểu: "Đàn anh? Anh mà cũng đến chỗ này?" Cậu cũng thường xuyên đến đây nhưng không thây Tần Khiêm đến.

"Ăn đi." Dù đang chơi game nhưng cậu vẫn bị Tần Khiêm nhét bánh mì vào miệng. Vì đang đói nên đương nhiên cậu không ngại ngùng ăn luôn "Có việc gì không, sao anh lại đến đây?"

Tần Khiêm lại xé nhỏ ổ bánh mì, đưa đến miệng cậu: "Tôi muốn tìm em để nói về chuyện em đã bị giảng viên hiểu lầm. Người đó đã biết sai rồi, thầy quản lý có lên tận lớp của học của em để làm nhân chứng."

Hàn Tử Kỳ nhai nhai miếng bánh, lầm bầm vài câu: "Làm việc ở tận lớp luôn sao? Vậy thì chắc bà ta cũng xấu hổ không ít, lúc mắng tôi hùng hổ lắm cơ mà. Như vậy rất đáng đời đấy." Kết quả như thế này xem như là có thể chấp nhận được.

"Anh đến chỉ để thông báo với tôi như vậy thôi sao? Bây giờ anh gặp được tôi rồi đó, về kí túc xá đi."

Tần Khiêm đã cất công đến đây nhưng bị đuổi về hơi sớm. Anh nói: "Tôi còn có điều muốn hỏi em, vì sao hôm nay không đến lớp học phụ đạo của tôi?"

"À, cái đó không có tâm trạng."

"Vậy thì bây giờ đi học bù."

"Hả?"

Đợi Hàn Tử Kỳ chơi xong ván game thì kiên quyết kéo cậu đi ra, ở chỗ này lâu cũng không tốt chút nào. Tần Khiêm dẫn cậu vào một quán ăn sinh viên gần đó, định bụng gọi ra hai phần cơm trộn cay nhưng cậu không chịu: "Ở kí túc xá ngày nào chúng ta cũng ăn cơm anh không chán sao?"

Tần Khiêm thực sự không ngán. Đồ ăn được thay đổi hàng ngày kia mà: "Vậy em muốn ăn gì?"

"Lẩu!"

Ở quán ăn này ngoài cơm thì còn có lẩu cay. Chỗ này ở đối diện cổng chính trường đại học, rất nhiều sinh viên đến đây để ăn. Ngoài ra danh tiếng còn vang dội đến các trường khác ở gần đây. Lúc nào đến cũng phải chờ để có bàn. Lúc vừa đến đây hai người cũng phải đợi.

Hàn Tử Kỳ vừa ăn vừa nói: "Bữa tối hôm nay là anh trả tiền đó nha, tôi không có tiền đâu đừng có chia đôi tiền nhé. Nếu anh mà không chịu trả thì chẳng đáng mặt đàn anh đâu."

Tần Khiêm bật cười: "Tôi đã nói sẽ mời em đi ăn tối rồi mà. Không bắt em trả tiền đâu. Chỉ cần sau khi ăn xong phải ngoan ngoãn học phụ đạo với tôi."

"Tôi biết rồi, đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí mà."

Tuy là Hàn Tử Kỳ ghét môn toán cao cấp, nhưng lại không quá chán ghét việc học cùng Tần Khiêm. Trong lúc ăn lẩu, anh đã bạo miệng hỏi rằng vì sao cậu lại đồng ý dễ dàng đồng ý đi học phụ đạo cùng anh vào giờ này.

Cậu gắp trong nồi ra một miếng thịt to, cho hết vào miệng: "Ôi, nóng quá đi mất....còn chuyện vì sao tôi lại nghe lời anh đến như thế đó à, còn không phải do anh dùng thầy chủ nhiệm đe dọa tôi à?"

Tần Khiêm đưa cho cậu một ly nước: "Uống đi, không nên ăn nhanh như vậy đồ ăn rất nóng."

Hàn Tử Kỳ uống một ngụm nước lớn, sau đó đưa tay quẹt miệng: "Anh không biết gì cả, đồ ăn cay phải ăn nóng thì mới không bị quá cay." Càng nguội thì sẽ càng bị cay hơn gấp nhiều lần. Tần Khiêm lại đưa cho cậu một tờ khăn giấy để lau miệng.

"Em yên tâm, từ nay tôi sẽ không mang thầy giáo ra để đe dọa em nữa đâu. Không cần mang bài tập toán đến cho thầy kiểm tra nữa."

Cậu ngạc nhiên đến mức không còn cảm giác cay trong miệng nữa: "Anh nói thật? Vậy thì tôi sẽ không phải đi học phụ đạo nữa đúng không?"

Tần Khiêm nghiêm túc nói: "Làm gì có chuyện đấy. Ý tôi là nếu cứ qua trung gian là thầy giáo thì sẽ rất phiền phức. Chi bằng tự mình tôi sẽ giải quyết các vấn đề của em."

Hàn Tử Kỳ không hiểu gì cả, rốt cuộc là cậu vẫn không thoát khỏi cái chuyện học phụ đạo.

"Tôi đã có số điện thoại của người giám hộ của em rồi. Sau này sẽ trực tiếp gọi về nhà nếu em không chịu đi học. Còn về điểm số thì chỉ cần em vắng học hoặc không đủ điểm trên lớp thì tự nhiên sẽ bị cấm thi và học lại."

"Ôi trời ạ......Anh lên chức thầy giáo cho tôi luôn rồi sao?"

Tần Khiêm hồn nhiên cười: "Tôi vẫn chỉ là đàn anh của em mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top