Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40



"Ai ya, hôm nay đi làm thật là mệt quá đi." Hàn Tử Kỳ vừa trở về nhà liền nằm dài trên ghế sofa ngay lập tức. Cả một ngày phải ngồi trên ghế đến mức đau hết cả lưng.

"Minh Phong à, cho anh một ly nước. Tần Khiêm, giúp em pha nước ấm để tắm. Có cơm ăn chưa nhỉ, em cũng đói bụng lắm."

Hai người ở nhà chỉ biết làm theo yêu cầu của Hàn Tử Kỳ. Xem như là thông cảm vì một ngày làm việc căng thẳng. Nhưng nếu chuyện này kéo dài thì coi bộ mệt mỏi đấy.

Buổi tối khi về nhà cậu rất rảnh rỗi vì không có bài tập để làm. Do nhàm rỗi quá nên cậu lại đi làm phiền Tần Khiêm. Hết xem anh làm việc rồi lại đến ngồi hẳn lên đùi, Hàn Tử Kỳ đang rất cản trở anh làm việc. Anh thở dài nhìn cậu: "Em không cần chuẩn bị gì cho ngày đi làm thứ hai của mình sao?"

"Không cần, em chẳng biết mình nên làm gì cả. Anh có muốn nghe em kể về ngày đầu đi làm không?"

"Nghe nói em đã làm thiệt hại một vài thứ."

Hàn Tử Kỳ nhẹ nhún vai vô tội: "Cái máy photo của công ty khó sử dụng lắm, đó là công việc của họ nhưng cứ giao tất cả cho em, thế là em đã gây ra một chút trục trặc nhỏ." Chiếc máy đó đã kêu người sửa lại rồi.

"Còn may là không bị bắt đền. Em nên cẩn thận hơn một chút."

Là thực tập ở công ty nghe thì giống như đi làm vậy nhưng thực tế thì không được trả tiền. Hàn Tử Kỳ chỉ được trả công bằng điểm số, nếu điểm tốt thì mới có thể tốt nghiệp được. Tần Khiêm rất sợ cậu sẽ không được ra trường, anh đã lo lắng quá rồi cậu không tệ đến mức đó đâu.

Tuy là cậu rất chán việc đi đến công ty để làm việc, nhưng Hàn Tử Kỳ vẫn biết thời điểm thực tập này sẽ là bàn đạp cho những công việc tương lai. Với ngành kiến trúc thì khi ra trường cũng chỉ có thể xin việc ở các công ty mà thôi. Cậu hoàn toàn không có tương lai đi dạy học giống như Tần Khiêm.

Những ngày tiếp theo Hàn Tử Kỳ đã biết cách sử dụng máy photo, tốc độ xử lý các tài liệu với máy đã rất nhanh chóng và dọn gàng. Sau đó cậu bắt đầu được tiếp xúc đến các bản vẽ thiết kế, nhưng với vai trò học việc cấp trên vẫn chưa có đủ tin tưởng để giao cho cậu làm việc một mình.

Người hướng dẫn của Hàn Tử Kỳ là một chị gái đã làm việc lâu năm rồi, rất may là cô gái khá hiền lành và nhẹ nhàng. Bản chất của cậu là một người nhanh nhạy, chỉ cần nhìn theo vài lần là có thể học hỏi được ngay, tuy là vẫn còn sai sót.

Có một lần Hàn Tử Kỳ làm sai bản vẽ nên đã bị sếp gọi vào phòng và mắng cho một trận. Người này còn rất trẻ nhưng đã ở vị trí giám đốc rồi.

"Sai sót một lần thì còn chấp nhận được vì em chỉ mới là thực tập sinh. Nhưng em đã làm đi làm lại đến lần thứ ba rồi! Những bản vẽ trước tôi đã thấy em làm việc ổn, lần này em đã không tập trung vì điều gì sao?"

"....Xin lỗi sếp." Hôm nay không phải do cậu không tập trung, là do yêu cầu của người khách khá khó khăn. Diện tích của mảnh đất so với những yêu cầu thiết kế nhà không đủ để đáp ứng nhau. Hàn Tử Kỳ đã sửa chữa không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể đạt tiêu chuẩn.

Bình thường thì nếu có ai đó đang chịu trận ở trong phòng giám đốc thì người ngoài sẽ hạn chế đi vào. Nhưng có người vẫn không sợ trời không sợ đất và đẩy cửa đi vào: "Anh họ, anh ồn quá. Đi bên từ xa đã có thể nghe được rồi."

Giám đốc không cần ngước mặc lên nhìn vẫn có thể biết người đến là ai: "Tần Khiêm, đã dặn bao nhiêu lần rồi vào phòng thì phải gõ cửa."

"...." Tần Khiêm? Anh họ? Em họ? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Họ là người một nhà sao?

Anh đi đến bên cạnh bàn giám đốc nói: "Anh đang bận à?"

"Chú mày không thấy hay sao mà còn hỏi. Đang dạy dỗ mấy đứa nhỏ thực tập sinh, không có chuyện gì gấp thì đi qua bên kia ngồi đi!"

Tần Khiêm đi đến ghế sofa để ngồi và không quên kéo Hàn Tử Kỳ ngồi cùng: "Anh nhẹ nhàng với em ấy một chút đi. Dù gì cũng là người một nhà."

Giám đốc ngạc nhiên đến mức rơi cả cặp mắt kính xuống đất. Hóa ra đây là người yêu của Tần Khiêm. Anh họ chỉ được nghe qua và chưa hề nhìn thấy mặc cậu bao giờ. Không biết là đang thực tập ngay công ty của anh họ.

"Chú mày biết chuyện này thì sao không nói sớm!"

Anh mỉm cười, nói: "Tiết lộ sớm để làm gì. Phải còn xem cái cách anh quản lý nhân viên của mình như thế nào. Kết quả là không ra gì."

Cái gì? 'Không ra gì' ý là sao đây? Cả một hệ thống các phòng làm việc đều đang hoạt động rất tốt. Nhân viên đều chăm chỉ làm việc, không có chút bất thường nào.

"Các nhân viên cũ của anh bắt nạt người mới!"

"Thôi nào, mấy cái đó anh không thể theo dõi sát sao quá được. Nhưng cũng đâu phải là đánh đập gì đâu. Cách tốt nhất là hãy làm việc thật tốt sau đó có thể lên chức và quay sang bắt nạt lại những người đó."

Tần Khiêm trừng mắt: "Anh họ! Anh biết chuyện chèn ép người mới này nhưng vẫn để cho qua?"

Vị giám đốc vội giải thích: "Không phải, anh không biết nó xảy ra với Hàn Tử Kỳ. Chỉ là chuyện này là điều không thể tránh khỏi nếu các em đến công ty nào đó để làm việc. Anh hứa sẽ làm việc lại với những cấp dưới, được chưa?"

Hàn Tử Kỳ không ngờ Tần Khiêm lại có mối quan hệ rộng đến như thế. Anh họ của anh là giám đốc điều hành ở đây. Hoá ra đây là lý do anh chọn công này này để cậu đến làm thực tập. Tần Khiêm đúng là lợi hại quá!

Cảm giác quen biết được cấp trên thật là thích, Hàn Tử Kỳ không lấy đây là điều để tự mãn với người khác, nhưng nó giúp cậu không sợ những nhân viên cũ nữa. Giám đốc vài lần có mời cậu cùng đi ăn cơm trưa. Mọi người trong công ty đều nhìn thấy và liên tục hỏi mối quan hệ là gì.

Đối với Hàn Tử Kỳ, cho dù đó là mối quan hệ gì cũng không nhất thiết phải nói cho họ biết: "Chúng tôi là cái mối quan hệ như mọi người thấy rồi đấy thôi." Ý của cậu là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng trong mắt những người ở đây thì không phải như vậy, họ nghĩ rằng Hàn Tử Kỳ đang thừa nhận việc yêu đương với giám đốc. Một số người bắt đầu ghét bỏ cậu ra mặt vì thân là một thực tập sinh vừa vào làm được hơn một tháng đã ve vãn được giám đốc, vài kẻ còn lại thì đến làm thân và xu nịnh. Nhưng với cả hai thể loại người đó Hàn Tử Kỳ đều không thèm quan tâm tới.

Một vài lần những người trong công ty thấy cậu đi cùng giám đốc sau đó thì lại đến em họ của sếp, vậy là Hàn Tử Kỳ một lần mữa bị hiểu lầm là người xấu. Ôi cái số phận của cậu!

"Bên ngoài thì yêu đương với người khác, trong công ty thì nhắm đến giám đốc. Này cái cậu thực tập kia muốn chết sao?"

"Bọn tôi đã đến tận trường đại học của cậu để điều tra, cái tên Hàn Tử Kỳ thật là nổi đấy, nghe nói còn đánh nhau nữa."

"Không hiểu sao, công ty chịu cho bọn này vào thực tập."

Hàn Tử Kỳ cau mày: "Rồi thì liên quan gì đến mấy cô?! Không đánh nhau giỏi như tôi nên ghen tị?" Có cần cậu cho vài đường để ba cô gái này nằm đất không nhỉ. Không thích cậu đã đành, lại còn tự tiện đi tìm hiểu về đời tư  của người khác, nếu không phải đang trong môi trường làm việc thì chắc chắn Hàn Tử Kỳ không để yên rồi, phải nhịn thôi.

"Dám đe dọa cả phụ nữ?"

"Vì sao không? Những kẻ thích gây chuyện để rồi lôi cái lý do mình là phái yếu ra thì hèn lắm. Không hiểu sao công ty lại tuyển những người có nhân cách tồi như các chị."

Lời của Hàn Tử Kỳ xem như là đang khiêu chiến lại ba người bọn họ, là tức giận nên mới mạnh miệng nhưng khi cậu trừng mắt nghiến răng thì đã bắt đầu sợ. Vì sao người này không phải là phụ nữ, vì là con trai nên không có gan động tay chân vào.

"Thế nào, các chị có dám đánh tôi không? Tôi đây rất lười giải quyết bằng lời nói, bằng hành động chẳng phải nhanh hơn nhiều sao? Chi bằng ba người cứ nhào vào trước đi, nào bắt đầu đi tôi sẵn sàng rồi!"

Đương nhiên thân là con gái sẽ không bao giờ dám làm theo, chỗ này còn là nơi làm việc có rất nhiều máy quay quan sát. Đã thế còn có một nhân vật khác xuất hiện, sau lưng Hàn Tử Kỳ là giám đốc. 

Cậu bị túm cổ áo từ phía sau: "Trời ạ, cái thằng nhóc này! Sao em dám đi gây sự đánh nhau ở trong công ty hả?!"

Hàn Tử Kỳ có gợi ý đánh nhau thật: "Nhưng người gây chuyện trước không phải là em! Giám đốc anh cũng là nhân vật phụ của câu chuyện này đó!"

Vị giám đốc cau mày nhìn Hàn Tử Kỳ và ba cô nhân viên của công ty: "Lôi tôi vào làm gì?!?! Này Tử Kỳ, có muốn anh báo cáo chuyện này lại với Tần Khiêm không hả?"

"Không muốn...." 

"Trước tiên là giải quyết chuyện bây giờ, vì sao lại gây gỗ với nhau?"

Hàn Tử Kỳ không trả lời, cậu nhường cho ba cô gái kia nói trước xem họ sẽ nói gì trước mặt giám đốc.

"Thực ra chúng tôi là đang chỉ dạy đàn em nhưng em ấy không nghe lời lại còn có ý định đánh chúng tôi!"

"Có đúng như vậy không? Hàn Tử Kỳ?"

"Đúng. Vì các chị chỉ dạy cho tôi những chuyên môn không đúng với công việc đang làm. Họ tự ý điều tra về cuộc sống của em trong trường đại học, mỉa mai về tính cách con người của em. Sau đó nói rằng em một lúc yêu đương với cả giám đốc lẫn em họ của ngài. Vì thế nên mới muốn đánh nhau một trận cho bỏ ghét."

Giám đốc nhìn ba cô gái kia, hỏi: "Đúng chứ? Các cô đã có những hành động như vậy với thực tập sinh có đúng không?"

Hàn Tử Kỳ nói thêm: "Các chị dám nói không đúng xem." 

"Chậc, các thằng bé này. Anh đánh đòn em đấy, không đợi đến lúc giao em cho Tần Khiêm đâu!"

Cậu rụt cổ, được rồi không nói nữa. Chỉ là cậu đang dùng đòn tâm lý với kẻ thù thôi mà.

"Các cô không trả lời có phải đã nhầm thừa nhận? Được rồi, trở về phòng làm việc đi tôi sẽ gọi xử lý riêng ba người sau. Nhớ viết bảng tường trình và đầu tuần tới trong buổi họp sẽ phải có lời xin lỗi công khai với thực tập sinh Hàn Tử Kỳ. Còn về việc riêng của chúng tôi thì người ngoài không cần xen vào."

Không đợi Hàn Tử Kỳ đắc ý, giám đốc nói tiếp: "Còn em, về nhà viết bảng kiểm điểm về cái hành vi nóng nảy của mình và nộp cho người nào đó mà em biết đó là ai rồi đấy đi. Anh sẽ không bao che cho em lần này đâu."

"Giám đốc......anh đừng nói cho Tần Khiêm biết mà. Anh ấy sẽ phạt em mất."

Việc này rất nhanh chóng đã đến tai Tần Khiêm, tốc độ báo cáo rất nhanh. Buổi tối về nhà anh bắt cậu khoanh tay trước ngực và quay mặt vào tường. 

"Bảng kiểm điểm này tạm thời chấp nhận. Lần sau anh không muốn chuyện này xảy ra nữa đâu đấy!"

Hàn Tử Kỳ biết lỗi rồi, ỗi lần cậu làm sai Tần Khiêm đều có cách trừng phạt riêng, đa số đều không mạnh bạo nhưng lại rất nhàm chán. Chỉ có con nít mới phải quay mặt vào tường: "Em còn phải ngồi đây bao lâu nữa?"

"Ba tiếng nữa."

Hả? Như vậy thì chán lắm đó, trong vòng ba tiếng cậu có thể làm được rất nhiều việc. Thay vì ngồi chơi với bức tường cậu có thể ngủ được ba tiếng. 

Hàn Tử Kỳ đã ngoan ngoãn hoàn thành quá trình thực tập một cách tốt nhất nhất có thể. Cậu không còn gây gỗ với các nhân viên khác nữa, một phần là do Tần Khiên đã răn đe rồi phần còn lại đó là mọi người không ai còn dám tìm đến cậu nữa. Quá trình thực tập kết thúc Hàn Tử Kỳ đã có nhiều kinh nghiệm trong công việc hơn.

"Chúc mừng em đã tốt nghiệp!"

"Anh Tử Kỳ, chúng ta chưa chung trường được bao lâu đã phải rời xa nhau rồi. Không có anh ở trường em sẽ buồn chết mất."

"Sau ba tháng nghịch phá ở công ty cuối cùng em đã tha mạng cho anh rồi."

Cậu gãi đầu, đây có phải là khen ngợi không đây. Hôm nay Hàn Tử Kỳ mặc bộ đồ cử nhân trên tay là ba bó hoa còn có quà từ bố mẹ Tần Khiêm gửi đến, hôm nay hai bác ấy không đến được vì bận công việc. Còn bà nội, cô chú và hai đứa nhỏ vì được xa mà không thể lên thành phố, nhưng từ sáng sớm họ đã gọi bằng video cho Hàn Tử Kỳ, cậu còn khoe mình đang chuẩn bị quần áo mới cho lễ tốt nghiệp.

Cậu thực sự không nghĩ được rằng ngày tốt nghiệp của mình lại có rất nhiều người chúc mừng cậu đến vậy, thật sự rất hạnh phúc. Chỉ trong vòng vỏn vẹn bốn năm đại học cậu đã có thêm được những người quan trọng cho mình, họ là những người vô cùng tốt luôn có mặt mỗi khi cậu cần.

"Tần Khiêm, cảm ơn anh rất nhiều. Em yêu anh!"

Anh mỉm cười xoa đầu Hàn Tử Kỳ: "Ngoan, em đã làm rất tốt, anh yêu em."

Ngày hôm nay là lễ tốt nghiệp, bà nội của cậu không thể đi đường xa để đến trường đại học được nên cậu đã gọi qua video cho bà. Ở nhà bây giờ có rất nhiều người đang ngồi trước màn hình điện thoại: "Cô, chú, bà nội, hai nhóc à, cháu đã tốt nghiệp rồi này! Điều không tưởng có đúng không? Hahaha."

'Ui, cháu của bà nội rất giỏi mà.'

'Sau khi tốt nghiệp có phải cháu sẽ đi làm luôn không? Có muốn ăn món gì đặc sản quê không, chú gửi lên nhé?'

'Có nhiều người ở chỗ đó ghê, anh Tử Kỳ dẫn bọn em tới chỗ đông vui đó đi.'

Có rất nhiều câu hỏi để cậu phải trả lời, nhưng ở không khí như thế này đang rất ồn áo không thể nghe được, phải hẹn mọi người buổi tối nay sẽ gọi lại lần nữa. Bây giờ chỉ có thể đưa điện thoại một vòng để quay lại cảnh của ngày lễ tốt nghiệp.

Cuối cùng cũng có thể ra trường rồi, từ nay trở về sau sẽ không còn phải lo lắng về những con điểm nữa.

Tần Khiêm mỉm cười: "Ra trường rồi có nghĩa là em sẽ phải tìm việc làm đấy."

"...." Anh cũng thật là, đây là đang trong ngày lễ tốt nghiệp của cậu. Không nên dập tắt niềm vui như vậy.

Sau khi ra trường Tần Khiêm có ý định cho Hàn Tử Kỳ ở nhà để nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng cậu không đồng ý, vì rất muốn phụ giúp tiền sinh hoạt cho cả hai. Nếu chỉ ăn rồi ở nhà thôi thì sẽ rất có lỗi với anh.

Hàn Tử Kỳ sau thời gian thực tập sinh cũng đã có kha khá kinh nghiệm trong không gian làm việc. Tuy nhiên vẫn còn chưa tự tin để đi đến công ty. Tần Khiêm biết điều đó, anh cũng không dám cho cậu ra ngoài đi làm vì sợ cái bản chất nóng tính, nhưng anh cũng không thể nào giữ cậu mãi trong tầm mắt được.

"Hồ sơ đây, em ấy điền xong cả rồi. Tuần sau đi làm được chứ?"

"Ai mới là chủ ở đây vậy.... Tần Khiêm à, em cũng nên biết là anh còn rất nhiều cấp trên nữa, không thể tự mình quyết định như vậy đâu."

Anh họ là giám đốc trong một công ty về kiến trúc, nghe cái tên chức vụ nghe thì rất cao sang nhưng vẫn còn dưới bao nhiêu người. Việc tuyển nhân sự không thể tùy tiện, phải có quyết định rõ ràng.

Chỉ có gửi Hàn Tử Kỳ ở đây thì anh mới yên tâm "Sẵn tiện anh trông chừng em ấy cho em luôn đi."

"Cái tên quỷ con đó em mang về tự mình trông nom đi." Còn nhớ ngày đầu tiên đi làm đã nghe nhân viên nói là Hàn Tử Kỳ suýt chút nữa làm hư một máy in. Vài ngày sau đó thì có thái độ phản kháng với yêu cầu của quản lý. Dẫu biết là với thân phận thực tập sinh thì sẽ có nhiều điểm bất lợ, có thể nói thẳng đó là bị bắt nạt một chút. Thắng bé 'hiếu động' Hàn Tử Kỳ sẵn sàng trừng mắt với bọn họ.

"Em bận đi làm, không có thời gian ở nhà để mắt đến em ấy. Anh họ, anh chính là người được em đặt trọn niềm tin."

Hàn Tử Kỳ có ba ngày nghỉ ngơi sau đó là đến thứ hai đầu tuần, cậu vui vẻ mặc bộ quần áo mới vừa được Tần Khiêm chuẩn bị để đi đến công ty. Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng, vẻ mặt của sếp cũng vui nốt. 

"Nhìn mặt tôi vui lắm sao?" Còn không phải là đang phiền muộn muốn chết. 

"Xin chào sếp! Tôi là Hàn Tử Kỳ, từ hôm nay chính thức đến đây làm việc với tư cách là một nhân viên chính thức!"

Giám đốc thở dài, trông thằng nhỏ này vui vẻ chưa kìa. 

Hàn Tử Kỳ cười cười nói nhỏ: "Tần Khiêm nói rằng buổi tối anh ấy bận công việc ở trường, nhờ anh họ dẫn em và Trần Minh Phong đi ăn cơm tối."

"...Anh là người trông trẻ à?"

Thực sự đúng nghĩa là người trông trẻ. Sau này mỗi khi Tần Khiêm và Hàn Tử Kỳ đi đâu đó chơi trong vòng vài ngày cuối tuần thì Trần Minh Phong sẽ đến nhà anh họ để ở. 

Mấy chuyến đi chơi ngắn ngày hầu như đều do Tần Khiêm sắp xếp, địa điểm có khi là biển hoặc có khi là đi leo núi. Hàn Tử Kỳ chỉ có một nhiệm vụ đó là hưởng thụ chuyến đi chơi, cậu luôn nói với anh rằng: "Cảm ơn anh rất nhiều, em yêu anh! Em rất hanh phúc đó."

Cảnh hoàng hôn trên biển rất đẹp, khách sạn mà Tần Khiêm đặt có thể đứng ở ban công nhìn ra ngoài ngắm cảnh. 

"Em là hạnh phúc nhỏ của anh."


_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top