Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chương 5 ~ Là người chịu trách nhiệm về Hàn Tử Kỳ
.


Hàn Tử Kỳ trở về phòng kí túc xá vào sát giờ đóng cửa. Bộ dạng lúc về phòng của cậu thật sự vô cùng thảm hại.

"Làm ơn đừng đánh thức mình dậy.....tránh cho một chút." 

"Ơ này, giường của cậu ở trên kia mà! Hàn Tử Kỳ."

Cậu làm gì mà còn sức leo lên cái giường trên kia nữa chứ. Tay chân mỏi đến rã rời đầu óc cứ quay vòng vòng hiện lên toàn những con số.

"Hôm nay đổi giường một hôm đi."

Không cần phân biệt đâu là giường của mình, chỉ cần đặt lưng xuống là Hàn Tử Kỳ ngủ ngay lập tức. Có gọi đến mức nào đi nữa vẫn không thể dậy. Đến giờ điểm danh cậu cũng không chịu dậy. Tần Khiêm đi đến phòng số 4 chỉ thấy hai người, số còn lại đã đi đâu mất rồi. Anh nhíu mày, rõ ràng sau khi học bài cùng Hàn Tử Kỳ ở thư viện xong thì cậu nên trở về phòng mới đúng. Không lẽ đã trốn đi ra ngoài rồi?

Dường như biết được Tần Khiêm đang tìm ai, liền nhanh nhẹn nói: "Hàn Tử Kỳ đang ngủ trong phòng, gọi mãi không dậy có lẽ cậu ấy mệt rồi."

Theo quy định thì khi điểm danh phải tập trung ở ngoài hành lang. Tần Khiêm đi vào phòng kiểm tra để chắc chắn là cậu có mặt trong phòng. Hàn Tử Kỳ đang ngủ say trên giường, lúc ngủ trông cậu ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Mỗi lần thức giấc là y như rằng rất ngang bướng, không chịu tập trung vào bài giảng của anh. Buổi tối hôm nay cũng thế, sau khi ăn xong thì viện lý do vì quá no nên không thể học được. Nhưng vẫn bị Tần Khiêm bắt học hơn ba tiếng đồng hồ. Vừa học phụ đạo môn toán vừa giải các bài tập môn khác mà Hàn Tử Kỳ cần làm. Giúp cậu chỉnh lại chăn sau đó Tần Khiêm xoay người đi ra ngoài, tiếp tục công việc điểm danh của mình. 


Vào một buổi sáng đang trong ca học thứ hai chính xác là giờ ra chơi Tần Khiêm đang ngồi trong lớp học của sinh viên năm thứ tư. Giảng viên khoa kiến trúc nghe nói đang dự một cuộc họp quan trọng ở hội trường, các lớp tự quản trật tự. Một sinh viên không biết thuộc lớp nào, chạy khắp hành lang thông báo rằng: "Có đánh nhau, là sinh viên năm hai khoa chúng ta và khoa ngoại ngữ. Đang ở phía sau tòa nhà chúng ta đang học."

Tần Khiêm nghe thông báo sau đó tiếp tục vẽ bài của mình, chỉ là đánh nhau thôi mà. 

"Ôi trời ơi, Tần Khiêm có đánh nhau kìa. Là học trò của cậu đó!! Mau đi ra xem đi."

Thật là phiền phức khi các sinh viên năm cuối rồi cũng còn thích xem đánh nhau: "Cậu đi ra chỗ khác cho tôi làm bài."

Tần Khiêm sau đó nghe loáng thoáng các sinh viên nữ trong lớp nói với nhau là năm hai khoa kiến trúc tham gia trận đánh nhau này không ai khác là Hàn Tử Kỳ. Cái tên nổi tiếng và dễ liên tưởng đến như vậy, vì sao anh lại không nhận ra ngay từ đầu: "Là Hàn Tử Kỳ? Sao cậu không nói rõ đi!"

Người bạn của Tần Khiêm oan ức chạy theo phía sau đi xuống sân: "Đã nói là học trò của cậu thì nên tự mình biết đi chứ."

Phía sau tòa nhà T của khoa kiến trúc có một khoảng sân trồng cây nhỏ. Chỗ này rất ít người qua lại, có lẽ vì vậy mà bây giờ đã trở thành địa bàn đánh nhau. Tần Khiêm chạy xuống đến nơi thì đã thấy nhóm người vây kín, không nhìn được Hàn Tử Kỳ đang ở đâu. Rất khó khăn để chen được vào bên trong đám đông để căn ngăn việc giải quyết mâu thuẫn bằng kiểu bạo lực này. 

"Hàn Tử Kỳ! Không được đánh nữa!" 

"Ôi trời ơi, xem các sinh viên năm hai các cậu kìa. Chỉ mới lớn thôi đấy mà đã biết gây nhau như thế này rồi." 

"Còn các cô cậu kia nữa, đi về lớp đi trước khi thầy cô xuống đến đây." 

Tần Khiêm thì giữ chặt hai tay Hàn Tử Kỳ lại để cậu không tiếp tục giơ nắm đấm về phía người kia. Cái cậu sinh viên khoa ngoại ngữ kia cũng không vừa gì, phải có đến hai người mới giữ được. Kéo cậu đi về phòng y tế để kiểm tra thì Hàn Tử Kỳ không chịu: "Tôi không làm sao cả, người cần đi băng bó chính là cậu ta kia kìa."

"Thật sự em không có vết thương gì chứ?" Còn cái người kia thì mặt mũi đã chảy máu cả rồi. Nhưng Tần Khiêm vẫn muốn chắc chắn là cậu không bị xây xác gì.

Hàn Tử Kỳ khẳng định chắc nịch: "Không ai có thể đụng đến tôi được. Anh không cần phải lo."

Sự việc đánh nhau hôm nay không có sự chứng kiến của giáo viên nhưng những người có tham gia vẫn bị gọi lên văn phòng khoa để giải quyết. Khắp trường đại học ở đâu cũng có camera quan sát. Cuối giờ Hàn Tử Kỳ bị gọi lên văn phòng và không có mặt trong lớp học phụ đạo của Tần Khiêm. Suốt cả buổi lên lớp, hầu như anh không tập trung vào bài giảng. Và kết quả là lớp học được ra về sớm mười lăm phút. 

Tần Khiêm đi lên phòng của giảng viên hi vọng có thể nghe ngóng được một chút thông tin nào đó.

"Thầy cũng không rõ nguyên nhân gì dẫn đến việc đánh nhau. Em tiếp xúc với Hàn Tử Kỳ nhiều nên cũng biết cái tính tình khó bảo của thằng bé rồi đấy. Lần này nếu nhà trường làm lớn thầy sẽ phải gọi điện về cho người giám hộ."

Trước đây tính cách của Hàn Tử Kỳ ngỗ nghịch ra sao thì anh không biết: "Nhưng thời gian gần đây em ấy cư xử rất bình thường." Không quá mức khó bảo như mọi người nghĩ. Hàn Tử Kỳ dù gì thì cũng rất sợ bị gọi về nhà cho bà nội. 

"À này Tần Khiêm, thầy thấy em là người có thể nói chuyện với em ấy nhiều nhất. Nghe nói còn chịu làm bài tập cùng em nữa. Điểm số môn có tiến bộ hơn, tuy là chưa nhiều."

Để có thể đến gần Hàn Tử Kỳ thực sự không khó. Một cậu con trai nghịch ngợm như cậu ấy thường sẽ thích những cách cư xử nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Nói chuyện với Hàn Tử Kỳ nhiều hơn cũng là một cách tốt. 

"Thầy, có thể giao chuyện này cho em được không? Dù là em ấy đã đúng hay sai trong chuyện đánh nhau này cũng đừng gọi điện thoại cho người nhà của em ấy, em sẽ lo chuyện này." 

Dựa vào những thành tích mà Tần Khiêm đã làm cho Hàn Tử Kỳ thì hoàn toàn có đủ sức thuyết phục với thầy giáo. Việc quản lý và khuyên can Hàn Tử Kỳ sẽ giao cho anh rồi. 

Tần Khiêm đứng bên ngoài văn phòng khoa chờ đợi, buổi làm việc với ban giám hiệu xem ra khá lâu. Khi cửa phòng mở ra thì Hàn Tử Kỳ đi ra đầu tiên, vẻ mặt cậu hoàn toàn không có cảm xúc. Anh không muốn hỏi nhiều, chỉ cười nói: "Đến nhà ăn thôi, tôi mời em bữa trưa hôm nay."

Hàn Tử Kỳ thở ra một hơi, sau đó cũng mỉm cười: "Được thôi, tôi sẽ chọn món nào đó đắt nhất nhà ăn."

Đến phòng ăn trong trường bây giờ đã quá giờ ăn trưa. Nhiều món ăn đã hết sớm, trong đó có món sườn mà Hàn Tử Kỳ ưa thích. Thật là chán. 

"Mỳ thịt bò vẫn còn, em có muốn ăn không?"

"Cũng được,  dù là tôi không thích lắm nhưng có còn hơn không vậy."

Tần Khiêm lấy thẻ cơm của mình trong túi ra để thanh toán hai suất mỳ thịt bò. Hàn Tử Kỳ đang đói, rất nhanh đã ăn gần một nửa tô mỳ. Cậu ăn cả một đũa đầy: "Sao anh lại đứng đợi tôi? Còn tưởng là giảng viên chủ nhiệm sẽ mắng tôi một trận."

Anh rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi mới nơi tiếp: "Tôi sẽ quản lý những chuyện liên quan đến em từ nay về sau."

"Vậy à." 

Vẻ mặt của Hàn Tử Kỳ vẫn không thay đổi, cậu không tỏ ra bất ngờ hay là không đồng tình gì cả. Điều là khiến Tần Khiêm hơi bất ngờ. 

"Anh dù gì cũng đang là thầy giáo phụ đạo của tôi rồi còn gì. Ít ra anh sẽ không thường xuyên gọi tôi lên văn phòng để 'giảng đạo' cả tiếng đồng hồ như thầy giáo. Người quản lý tôi là đàn anh thì cũng được."

Buổi tối Hàn Tử Kỳ có hẹn ở thư viện để cùng học bài với Tần Khiêm. Lúc trưa cậu đã không có mặt trong lớp phụ đạo, bây giờ đi học bù. Cũng không biết từ bao giờ một người lười biếng như Hàn Tử Kỳ bây giờ lại chịu đến thư viện để học bài. 

Môn toán cao cấp là một môn khó nhằn vậy mà Tần Khiêm lại học rất giỏi, có một chút ngưỡng mộ. 

"Buổi học hôm trước, tôi đã giao vài tập và yêu cầu học thuộc công thức. Em đã học chưa?" Yêu cầu là như vậy nhưng thường thì Hàn Tử Kỳ sẽ không làm theo, anh chỉ hỏi cho có lệ. Đưa tay lấy cuốn tập của cậu để chuẩn bị giải bài. Điều bất ngờ khi lật tập ra thì hoàn toàn không có chỗ trống nào. Tần Khiêm có một nghi ngờ: "Em đã làm hết bài tập rồi?"

Hàn Tử Kỳ ngồi dựa lưng ghế, cười cười: "Hôm qua không có việc gì làm, nên lôi ra viết vài chữ thôi." Có nhiều bài khó cậu không biết cách làm nên chỉ viết bừa mà thôi. Đáp án cậu biết chắc là đã sai rồi. 

"Vậy còn các công thức toán thì sao? Đã học thuộc chưa?"

"Có học một chút."

Tần Khiêm gật đầu: "Có học là được rồi, lần sau nhớ học hết đừng chỉ học một chút em sẽ không thể làm được bài đâu. Được rồi, bây giờ bắt đầu sửa bài thôi."

Hai người làm xong bài tập ở lớp phụ đạo thì chuyển sang giải quyết bài tập trên lớp của mình. Mỗi người ôm một tờ giấy bắt đầu vẽ bài tập cá nhân. Hàn Tử Kỳ đúng bản chất không hiểu bài, cậu cầm bút chưa được năm phút lại quay sang gọi: "Đàn anh, chỗ này phải làm như thế nào?"

Tần Khiêm chưa tính toán xong chỗ này thì đã bị cậu cắt ngang. Cuối cùng anh đành gác bài tập của mình sang một bên, ngồi nhích lại hướng dẫn bài cho Hàn Tử Kỳ. Bây giờ để cậu làm một mình thì không biết đến lúc nào mới có thể xong. Hai người ngồi ở thư viện từ lúc trời còn là hoàng hôn đến khi có thông báo sắp đóng cửa. Cả hai nhanh chóng thu gọn bài tập và trở về kí túc xá. 

Trên đường đi về phòng, Hàn Tử Kỳ nhỏ giọng hỏi: "Anh nói sẽ thay thầy chủ nhiệm chịu trách nhiệm quản lý trở thành cố vấn học tập của tôi?"

"Ừ, đã nói qua với em rồi đó thôi."

"Vậy thì sự việc tôi đã đánh nhau ở trường, anh sẽ không gọi về nhà cho bà của tôi chứ?"

À, hóa ra Hàn Tử Kỳ đang muốn hỏi về điều này: "Hmm....sẽ không đâu. Nhưng tôi muốn biết vì sao lại lại để xảy ra việc này?" 

Hàn Tử Kỳ thở dài: "Tôi thề rằng bản thân không có làm gì cả. Cái tên đó gây sự trước."

"Vì sao khi không lại muốn đánh nhau với em được chứ?"

Cậu nhún vài tỏ vẻ cũng không hiểu lý do: "Cô gái mà cậu ta thích cũng là sinh viên khoa kiến trúc. Tên đó nói rằng cô gái dường như thích tôi và không muốn đáp lại tình cảm của hắn. Vậy nên hôm đó đã đến tận lớp của tôi để tìm. Cũng không còn cách nào khác, muốn đánh trước thì tôi sẵn sàng đáp trả thôi."

Tần Khiêm lắc đầu nhìn cậu, Hàn Tử Kỳ thuộc kiểu người nóng tính. Chỉ cần có ai đó muốn khiêu chiến thì sẽ chấp nhận ngay.

"Em không nên như thế. Đây là một sinh viên trong trường có thể em sẽ giải quyết được. Nhưng nếu là những kẻ xấu ngoài xã hội thì sao? Một mình em có đánh trả được không?" Còn may mắn là lần này không bị xảy ra xây xác gì cho thân thể Hàn Tử Kỳ. 

"Tôi đương nhiên là tự mình biết chừng mực. Đây chỉ là ân hóa giữa một mình tôi và hắn ta nên mới chấp nhận giao đấu. Còn nếu có một nhóm người muốn gây sự với tôi đương nhiên là sẽ không nhận lời rồi." Cậu chưa muốn đi vào chỗ chết. 

"Có phải mọi người đều nói rằng tôi rất ngỗ nghịch, ngang bướng và khó dạy đúng không? Anh cũng thấy như thế?"

Tần Khiêm ban đầu thì cũng cảm thấy những người xung quanh đều nói đúng. Nhưng chỉ cần nhẹ nhàng đối xử với cậu thì sẽ khác. Tần Khiêm không phải là người dễ nổi nóng, khi Hàn Tử Kỳ không hiểu bài cách xử lý duy nhất của anh là giảng lại bài. Vô tình đây là cách để tiếp xúc với cậu dần hơn. 

"Thực ra trước đây tôi có cảm giác sợ em." 

"Vì sao thế?" Hàn Tử Kỳ không phải quái vật, cậu không ăn thịt ai bao giờ.

"Em là sinh viên cá biệt, tôi sợ em sẽ quậy phá lớp học của tôi. Nhưng không phải như vậy, xin lỗi đã nghĩ sai cho em rồi."'

Hàn Tử Kỳ không nghĩ rằng bản thân lại bị người ta suy nghĩ thành kiểu người cá biệt đến cái mức đó. Cậu chỉ chống đối đối với những thứ gì cậu không thích mà thôi. Lá gan của cậu không lớn đến mức sẽ gây chuyện với cả lớp.

"Anh đã biết sai rồi chứ? Tôi hoàn toàn không tệ như anh đã từng nghĩ. Tôi rất ngoan kia mà."

Tần Khiêm mỉm cười, gật đầu thừa nhận: "Ừ, tôi sai rồi." Nhưng anh chưa thể nói là cậu ngoan ngoãn được. 

Hàn Tử Kỳ khoanh tay trước ngực, nhìn anh nói: "Vì anh đã sai với tôi cho nên anh phải khao tôi đi ăn một bữa."

"Được thôi, tôi sẵn sàng."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top