Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Chương 6 ~ Bóng rổ
.



Buổi chiều hôm nay Hàn Tử Kỳ đã có lời hứa sẽ đi đến thư viện để làm bài tập. Nhưng đến phút cuối cậu lại không thể đến được. Đáng lý Hàn Tử Kỳ không có tên trong danh sách tham gia thi đấu bóng rổ. Nhưng một người bạn trong đội bị chấn thương. Cả lớp không ai có năng khiếu về môn này, đây lại là cuộc thi khá quan trọng để dành giải của trường. Giảng viên chủ nhiệm của lớp cậu là người rất tham vọng về giải thưởng. Sau khi trải qua nhiều cuộc tranh cãi cuối cùng Hàn Tử Kỳ miễn cưỡng gật đầu đi thi bóng rổ.

"Xin lỗi, hôm nay không thể đến thư viện." Hàn Tử Kỳ sắp đến giờ thi đấu rồi, trên người mặc bộ đồng phục của bộ môn bóng rổ. Cậu đã chạy qua hai tòa nhà lớn để đến được khu mà Tần Khiêm đang học. May mắn là được gặp người này ở đây.

Tần Khiêm vừa tan học xong thì gặp cậu đang đứng ở cửa lớp: "Thi đấu bóng rổ sao? Khi nào thì bắt đầu?"

"Khoảng mười lăm phút nữa. Tôi gặp được anh để thông báo xong rồi thì quay trở lại sân đây. Ngày mai sẽ học bù nhé."

"Khoan đã, cho tôi mượn điện thoại di động của cậu đi."

Hàn Tử Kỳ không hiểu Tần Khiêm muốn làm gì. Nhưng vẫn đưa điện thoại của mình cho anh. Hóa ra chính là kết bạn wechat và lấy số điện thoại: "Sau này có việc gì thì liên lạc qua điện thoại sẽ nhanh hơn."

Tần Khiêm đáng lý sau khi tan học sẽ về kí túc xá tắm rửa sau đó đi đến thư viện học bài cùng Hàn Tử Kỳ. Nhưng hôm nay kết hoạch đã không thành rồi. Anh quyết định là sẽ đi đến sân thể dục của trường để xem thi đấu, dù gì hôm nay cũng rảnh rỗi.

"Sao hôm nay cậu lại có hứng thú với bóng rổ? Bình thường cậu né các hoạt động thể thao lắm cơ mà."

Chỉ thuận miệng rủ người bạn cùng phòng đi cùng mà người này lại nói nhiều quá. Tần Khiêm nhíu mày: "Tôi không thích tham gia mấy cái đó thôi, đi xem thì có thể."

"Hôm trước lớp mình có trận đấu với khoa thương mại, vì sao cậu lại không đi cổ vũ?"

"Có đi cùng tôi đến sân bóng hay không?"

"Được rồi, tôi đi. Cậu đừng trừng mắt với tôi nữa."

Tần Khiêm cùng Vương Phong đi đến sân bóng rổ, đã vào trận đấu rồi ở bên ngoài có rất nhiều người đang đứng xem: "Tần Khiêm này, ở chỗ này đông người quá chúng ta lên ghế ở phía trên khán đài ngồi đi. Ở đó sẽ quan sát dễ hơn.

Ghế ở trên khán đài chủ yếu là hướng về sân chạy marathon. Anh lắc đầu: "Chỗ đó không xem được thi đấu bóng rổ. Vẫn là đứng ở đây."

Trận đấu bóng rổ đã bắt đầu từ lâu rồi, mà bây giờ Tần Khiêm mới đến nên không được xem nhiều. Anh nhìn thấy Hàn Tử Kỳ đang chạy trong sân, kĩ thuật chơi bóng của cậu cũng rất khá. Từ trước đến giờ chưa từng thấy cậu thể hiện khía cạnh này. Hàn Tử Kỳ trong bộ đồ thể thao nhìn cậu vô cùng năng động.

Mọi người trong đội đã thấm mệt rồi, cậu là người ra sân sau cùng nên sức lực vẫn còn rất nhiều. Hàn Tử Kỳ so với các đối thủ khác thuộc kiểu người nhỏ con hơn một tẹo, nên khả năng luồng lách của cậu tốt hơn. Sự nhanh nhẹn của cậu khi sử dụng các động tác giả để lừa đối thủ Hàn Tử Kỳ thực hiện thành thạo. Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cậu là người chơi chuyên nghiệp. Nhưng thực ra là cậu từng được luyện tập nhiều ở môn này, chỉ xem trên phim và đọc truyện tranh mà thôi.

Hàn Tử Kỳ đã ghi điểm được ở lượt bóng có điểm cao nhất, cứu một bàn thua ở phút cuối giờ. Tiếng còi của trọng tài vang lên báo hiệu kết thúc trận đấu. Đồng đội chạy đến ôm chặt Hàn Tử Kỳ, những người bạn cùng lớp cũng chạy ra sân. Đây là lần đầu tiên cậu được mọi người vây quanh và tung hô như thế này. Từ trước đến nay còn tưởng rằng họ chỉ xem cậu là người thừa dù có bất cứ trường hợp nào đi nữa.

Lúc đưa mắt nhìn quanh sân bóng đột nhiên bắt gặp hình ảnh Tần Khiêm đang đứng ở khu vực gần chỗ tập trung của lớp cậu.

"Nào nào, các em hôm nay thể hiện rất tốt. Đúng với bản chất của khoa kiến trúc chúng ta vừa học tập tốt mà thành tích thể thao cũng tốt luôn. Bây giờ các em vào phòng thay đồ, thay quần áo rồi cả lớp sẽ cùng đi ăn liên hoan!"

"Hoan hô!!!! Mau đi thôi, đói chết đi được."

Hàn Tử Kỳ đi ngang qua Tần Khiêm, cậu nhận được cái gật đầu và mỉm cười chúc mừng từ anh. Lúc đó tâm trạng đã tốt thì lại càng tốt hơn.

Sau trận đấu thay vì đi ăn liên hoan cùng lớp thì Hàn Tử Kỳ đã tách riêng ra đi với Tần Khiêm đến quán lẩu đối diện trường đại học. Vẫn như lần trước đã từng đến đây, quán đông người nên phải chờ đợi.

"Vì sao lại muốn tôi đưa em đi ăn lẩu?" Đi ăn đồ nướng với lớp chắc sẽ ngon hơn.

Việc thi đấu làm cậu mất sức cộng với phải chờ đợi khác lâu mới có bàn nên bây giờ có bao nhiêu miếng thịt trong nồi lẩu đều đi vào chén của Hàn Tử Kỳ. Tần Khiêm biết cậu đang đói nên cũng gắp đồ ăn cho cậu không ít.

"Tôi không quen với việc đi cùng cả lớp cho lắm. Anh thiếu nợ tôi một bữa ăn đó thôi, bây giờ muốn anh trả có được không?"

"Đương nhiên là được. Nhưng các em đã học cùng nhau hai năm vì sao không chơi thân với nhau?"

Hàn Tử Kỳ ăn một miếng thịt lớn, sau đó nói: "Tiếng đồn về một sinh viên cá biệt như tôi không tốt chút nào. Mặc dù họ đều nói quá lên thôi, tôi không bao giờ gây chuyện vô lý đều là đám người kia tìm đến trước. Vậy cho nên trong lớp nếu không có việc gì thì họ sẽ không tìm đến tôi."

Có thể nói cậu đang bị người khác xa lánh. Nói là cô lập thì cũng không phải. Những người bạn cùng phòng kí túc xá cũng là chung lớp học. Bọn họ là người rủ rê Hàn Tử Kỳ trốn học, trốn về kí túc xá để đi chơi game. Cậu chưa bao giờ kéo bạn bè vào những lần đánh nhau của mình nếu họ thực sự không liên quan.

"Nói cho anh biết, tôi nghe kể lại rằng trước khi nhận lớp đã từng có các giảng viên nữ được phân công làm chủ nhiệm lớp của chúng tôi. Nhưng khi nghe có tên của tôi trong lớp họ liền từ chối nhận lớp." Họ chính là sợ không quản nổi Hàn Tử Kỳ. Giảng viên chủ nhiệm hiện tại cũng đang ngán ngẫm vì cậu.

Tần Khiêm nói: "Em vốn không hư hỏng như mọi người từng nghĩ. Nhưng em rất lười học." Đó là những gì anh có thể nhận ra ở con người của Hàn Tử Kỳ sau một thời gian tiếp xúc.

"Vì việc học rất nhàm chán. Anh không thấy toán rất khó sao? Càng ngày càng rối đến mức một chữ cũng không hiểu nổi."

Tần Khiêm lắc đầu: "Tôi thấy chúng không khó. Chỉ cần em chịu nghe giảng và làm bài tập. Toán là bộ môn không thể thiếu trong ngành nghề của chúng ta."

"Hừm, sao tôi lại đi than phiền điều này với sinh viên giỏi toán như anh chứ."

"Ăn xong học bài nhé?"

Hàn Tử Kỳ lập tức buông đũa, bàn tay cầm chén bỗng nhiên trở nên vô lực. Cậu bắt đầu mè nheo: "Có ai ác như anh không? Tôi vừa phải thi đấu xong một trận đấu vô cùng khó khăn. Tôi giúp đội giành được chiến thắng vẻ vang cho khoa của chúng ta đó! Anh có thấy bây giờ tôi trông rất mệt mỏi không? Làm gì còn sức để cầm bút học bài...."

Tần Khiêm thầm thở dài, anh cũng biết cậu sẽ không chịu học đâu. Chỉ đùa một chút thôi.

"Tôi sợ em rồi đấy, vậy thì hôm nay không học. Ăn đi rồi về phòng nghỉ ngơi."


Thời gian học phụ đạo của Hàn Tử Kỳ cũng đã kéo dài được nửa học kì. Thời điểm sắp ngày thi cậu đã rất chăm chỉ ở thư viện cùng Tần Khiêm. Dù là thời gian này anh cũng có nhiều bài, nhưng vẫn dành thời gian cho lớp phụ đạo ban ngày và dạy kèm riêng cho cậu buổi tối. Những lúc cậu cầm giúp đỡ anh sẽ tận tình hướng dẫn. Những lúc còn lại mỗi người sẽ làm bài tập riêng của mình. 

Những người bạn cùng phòng của Hàn Tử Kỳ cảm thấy không tin được vào mắt mình khi thấy cậu chăm chỉ hơn hẳn. 

"Không đi đến quán net nữa sao?"

"Bọn thằng Lâm vừa tìm được một quán bar có nhiều rượu ngon lắm."

Tất cả những lời mời đều được cậu từ chối. Với lý do: "Mình phải đến thư viện để học bài. Đi trước nhé?"

"Được rồi, dạo này em đã rất chăm chỉ. Điểm thi của em sắp đến tôi chắc chắn là có tiến bộ, chỉ là mức độ bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào em đó." Những bài quan trọng đều đã dạy lại cho cậu, nói qua công thức không dưới năm lần. Những lần làm bài kiểm tra ở lớp Hàn Tử Kỳ đã có tiến bộ. Hi vọng điểm thi giữa học kì của cậu sẽ ổn để không bị gánh nặng cho bài cuối kì. 

Vốn dĩ ngày nào cũng đi học bài với Tần Khiêm thì mới có người thực giục cậu học bài. Nếu đổi lại không đi đến thư viện cùng anh thì còn lâu cậu mới chịu lấy vở ra học bài. Đôi khi cảm thấy anh rất tận tình hướng dẫn cậu như vậy thì bản thân cũng nên chăm chỉ để đền đáp công sức của anh đã bỏ ra. 

Thi giữa học kì diễn ra trong ba ngày. Những môn đại cương thì buộc lòng phải học thuộc để vào phòng thi làm bài. Toán cao cấp thì vừa phải học thuộc công thức và vừa phải biết cách làm bài. Những môn này Tần Khiêm đã khảo bài cho cậu mỗi ngày. Những bài vẽ về chuyên ngành thì làm theo nhóm, lần này nhóm của cậu làm rất tốt.

Ngày công bố điểm thi cũng đến sớm thôi. Bảng điểm được in ra giấy và Tần Khiêm đã đến chỗ thầy chủ nhiệm để lấy trước cả Hàn Tử Kỳ. 

"Điểm các môn đại cương của em không cao lắm, điểm thấp nhất là 45/100."

Hàn Tử Kỳ biện bạch: "Vào phòng thi bỗng nhiên không nhớ....Và cũng có nhiều câu hỏi ngoài em không biết làm."

"Tôi đã nói với em từ trước rồi còn gì, dù không biết làm nhưng em cũng nên viết vào đó vài dòng biết đâu sẽ được tính điểm."

"Tại anh không biết đó thôi, đề khó lắm." Có muốn viết đại một cái gì đó cũng không biết viết gì cho hợp lý.

Tần Khiêm tiếp tục nghiên cứu tờ phiếu điểm của cậu: "Các bài vẽ chuyên ngành cũng tốt, điểm tạm được xem là ổn. Nhưng cuối kì sẽ không dễ như bây giờ đâu đấy." Còn điểm môn toán cao cấp anh để sau cùng mới nhận xét: "Lần này môn của tôi em được 66/100. Điểm trong lớp của em cũng tạm ổn cộng với điểm thi như thế này thì xem ra em sẽ qua được môn này thôi."

Hàn Tử Kỳ thở phào nhẹ nhỏm với kết quả đạt được. Ngoài các môn học thuộc khó vào kia thì những điểm còn lại đều ở mức trên 50 điểm. Đó đã vượt qua những gì cậu mong đợi rồi. 

"Đều là nhờ công sức của đàn anh cả. Sau này sẽ mời anh đi ăn một bữa. Nhưng lần sau tôi muốn được là người biết điểm số của mình trước, đừng mang phiếu điểm của tôi đi làm tôi mất công chạy đi tìm anh lắm."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top