Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Chương 8 ~ Chai nước
.

Những buổi dạy kèm và buổi tối của Hàn Tử Kỳ dần trở nên ít hơn. Tần Khiêm phải góp mặt trong các buổi luyện tập cho chương trình tìm kiếm nam vương và nữ vương sắp tới. Còn một tháng nữa đêm chung kết mới diễn ra nhưng Tần Khiêm phải làm rất nhiều việc cho vòng loại và vòng bán kết. Bận rộn đến mức hủy bỏ lớp phụ đạo toán. Nếu đổi lại là trước đây Hàn Tử Kỳ không cần phải đi học thì sẽ rất sung sướng, nhưng bây giờ cảm giác lại khác.

Có một chút trống vắng. Cậu không còn lý do gì để chăm chỉ như trước. Người dạy học bây giờ không có nữa, nhưng bài vở thì vẫn phải hoàn thành. Hàn Tử Kỳ không biết làm bài và cũng không biết phải hỏi ai. Cậu không chơi cùng bạn bè trong lớp nhiều. Còn đám bạn cùng phòng kí túc xá thì dốt đều như nhau. Chỉ giỏi rủ đi đến quán nét mà thôi.

Một lần nọ có bài toán cao cấp cậu không thể giải được liền chụp rồi gửi qua wechat cho Tần Khiêm để nhờ sự trợ giúp. Nhưng đợi mãi không thấy anh hồi âm. Đến sáng hôm sau mới xem được câu trả lời, là vì anh quá bận nửa đêm hôm đó mới có thể xem được tin nhắn. Bài giải sẵn qua giấy không giúp cậu hiểu được gì cả. Hàn Tử Kỳ chán nản ném cuốn tập sang một bên.

"Mình được vào vòng bán kết rồi đó! Trời ạ tin được không, là vòng bán kết. VÒNG BÁN KẾT ĐÓ."

Hạo Kiệt được xem là có nhan sắc nhất phòng rồi, so với lớp của cậu cũng là thành phần nổi bật. Tài năng thì không biết là cậu bạn này đã thi những gì nhưng cũng đã đạp đổ được rất nhiều đối thủ để đi vào vòng bán kết.

Cả phòng bắt đầu nhao nhao lên: "Thật á? Ban giám khảo có vấn đề mới cho cậu đậu đấy."

"Thôi nào, đừng nói như thế. Hạo Kiệt nhà chúng ta đã rất cố gắng đó. Nếu đoạt được giải chắc chắn sẽ được bọn này khao một chầu ăn lẩu."

Hạo Kiệt vui vẻ gật đầu: "Hôm nay có tin vui nên tôi mời cơm trưa cả phòng. Mau đi xuống nhà ăn thôi. Hàn Tử Kỳ đi nhanh nào."

Dạo này cả phòng đều cảm thấy cậu không vui vẻ như trước đây. Đáng lý không cần đi học phụ đạo nữa thì cậu phải mừng mới đúng. Nhưng tình hình bây giờ giống như Hàn Tử Kỳ muốn được đi học nhiều hơn.

Hạo Kiệt đi đến bên cạnh cậu nhìn thấy cuốn vở viết nham nhở bài giải môn toán. Tâm trạng của Hàn Tử Kỳ có lẽ không tốt: "Này Tử Kỳ, mình sắp thi một vòng nữa để được lọt vào vòng chung kết. Lần này cậu có thể hẹn đàn anh Tần Khiêm đến chỉ giáo cho mình vào tuyệt chiêu được không?"

Hàn Tử Kỳ lắc đầu, Tần Khiêm làm gì có thời gian để hẹn ra ngoài gặp mặt. Đến cả cầm điện thoại xem tin nhắn cũng không có.

"Sao vậy, cậu thân với đàn anh nhất mà. Mình không có nhờ cậu hỏi đàn anh cái gì đâu, chỉ là hẹn cho mình gặp thôi."

"Nhưng bây giờ mình không còn gặp Tần Khiêm nữa. Đàn anh bây giờ rất bận."


Tần Khiêm quả thật là vô cùng bận rộn. Nếu không phải có tiết học thì anh phải đi đến hội trường chuẩn bị chương trình. Anh còn phải phụ giúp việc thiết kế sân khấu, việc này làm anh càng thêm bận rộn.

Một buổi chiều cậu vừa tan học xong thì không muốn trở về phòng, chỉ biết đi loanh quanh trong khu vực trường học. Hàn Tử Kỳ không đi đến quán nét là bởi vì sáng nay đã cúp hai tiết để đi chơi game rồi. Không hiểu ma xui quỷ khiến điều gì mà lại dừng chân trước cửa hội trường. Hôm nay không nghe tiếng nhạc có lẽ là không luyện tập. Nhìn vào bên trong thì thấy có nhiều người đang làm việc ở bên trong.

Hàn Tử Kỳ tò mò đi vào xem, hóa ra là thiết kế cho sân khấu chương trình. Tần Khiêm cùng một số người đang cắt ghép một tấm giấy lớn để tạo thành hình đám mây. Sau đó thì vẽ thêm đường nét cho nổi bật.

Đang đứng xem thì một người nọ đang mang vác một đống đồ đi đến và va chạm vào cậu. Tiếng động lớn đồ đạc rơi xuống đất làm mọi người chú ý đến.

Hàn Tử Kỳ giúp nhặt chúng lên để lại vào thùng giấy: "Xin lỗi, không sao chứ?"

Người nọ lắc đầu: "Không sao." Trong thùng giấy là những đồ vật hình tròn và hình trụ phục vụ cho việc trang trí sân khấu. Chúng rơi xuống đất và lăn đo khắp nơi, rất nhiều người phải nhặt giúp.

Tần Khiêm rời sân khấu đi xuống bên dưới, một trái táo bằng nhựa lăn đến chân anh. Cúi người nhặt trái táo lên, đi về phía Hàn Tử Kỳ: "Sao em có mặt ở đây?"

Cậu ngượng ngùng nhận trái táo rồi cho vào thùng, trả lại cho người bạn kia. Sau đó xoay người nhìn Tần Khiêm. Vốn dĩ chỉ là vô tình đi đến đây, sau đó muốn nhìn một chút mà thôi không ngờ lại gây chuyện như thế này.

"Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi....Bây giờ xin phép đi trước, không làm phiền anh và mọi người."

Hàn Tử Kỳ định đi thì Tần Khiêm liền nói: "Em không bận gì đúng không? Nếu không có việc gì thì ở đây giúp tôi đi."

Vậy là sau đó Hàn Tử Kỳ đã xắn tay áo cùng lên sân khấu để làm chân chạy việc cho Tần Khiêm. Chủ yếu là anh cần thì cậu sẽ lấy cái đấy: "Đây là những cây cột dùng cho màn biểu diễn múa, đến khi đó sẽ dựng lên ở phía sau. Em lấy các cây gỗ này luồng vào bên trong ruột của cột sau đó dựng lên giúp tôi." Hàn Tử Kỳ gật đầu, làm như lời anh nói. Những cây cột này chất liệu là bằng giấy và xốp nên vô cùng nhẹ.

Là sinh viên khoa kiến trúc, đương nhiên phải có tài vẽ. Sau khi dựng xong những chiếc cột thì một mình cậu đã vẽ màu cho các đám mây. Thú thực là làm những công việc này có hứng thú hơn những bài tập trên lớp.

"Này, cậu ấy chăm chỉ thật đấy. Một mình làm được nhiều việc đấy chứ."

Tần Khiêm nhẹ gật đầu: "Tay nghề làm việc của cậu ấy cũng tốt đúng không? Là học trò của tôi."

Làm việc được một lúc thì Hạ Lam và các sinh viên khác mang vào một thùng nước uống: "Mọi người nghỉ tay một chút, chúng tôi có mua nước giải khát."

Đều đã làm việc từ trưa đến bây giờ, ai cũng khát đến khô cả cổ họng. Mọi người ùa đến lấy một người một chai nước uống. Hàn Tử Kỳ không dám tranh dành, đợi đến cuối cùng còn lại hai chai nước thì lấy đi một. Lúc này Hạ Lam liền giật lấy: "Không được, hai chai nước này là cho hai thầy. Không phải của cậu. Cậu không phải là người nằm trong danh sách thực hiện chương trình, nên sẽ không có phần nước. Cảm phiền tự mình đi mua nhé."

Hàn Tử Kỳ hơi xấu hổ, nghĩ rằng cô gái này nói cũng đúng. Tiền mua nước có lẽ là trích từ quỹ ra mua, cậu không phải là nhân viên ở đây. Đến thẻ đeo của nhân viên chương trình cũng không có. Chưa bị đuổi cổ ra ngoài là may rồi. Nếu không sẽ nhục nhã lắm.

"Uống của tôi đi, vẫn chưa uống ngụm nào đâu." Tần Khiêm đưa chai nước đến trước mặt cậu.

Hàn Tử Kỳ không dám nhận, nhưng anh một mực đưa. Hơn nữa đây là nước giải khát có vị ngọt thứ đồ uống mà cậu ưa thích: "Thôi được rồi, là đàn anh mời tôi đó."

Tần Khiêm còn chưa kịp nói ừ một tiếng thì Hạ Lam đã ngắt lời: "Tần Khiêm là người làm việc nhiều nhất, từ buổi sáng đã có mặt ở đây. Cậu cư nhiên tranh giành nước uống của cậu ấy?"

Cô nàng nữ vương cao thanh của trường đại học vì sao bây giờ mới biết là nói nhiều đến như thế này. Hàn Tử Kỳ uống một ngụm nước, sau đó cười nói: "Chúng tôi uống chung." Đưa lại chai nước đã uống gần một nửa cho Tần Khiêm: "Tôi uống xong rồi, trả lại cho anh một lát nữa uống đi nhé."

Chai nước vừa được đưa đến tay Tần Khiêm đã được anh đưa lên miệng uống. Cảnh tượng đầy bất ngờ, Tần Khiêm là người ưa sạch sẽ không bao giờ muốn người khác dùng chung cây bút hay cục tẩy đừng nói đến là uống nước chung. Hạ Lam tức giận khi bị hai người diễn kịch tình cảm trước mặt, cô quay lưng rời đi.

Hàn Tử Kỳ sau đó mới lên tiếng: "Chỉ muốn anh hợp tác nói với tôi vài câu thôi. Không có nghĩa là tôi bảo anh uống đâu."

Tần Khiêm bình tĩnh nhún vai cười: "Vậy à? Tôi thấy em đưa nước cho tôi thì tôi sẽ uống thôi."

"Nhưng tôi đã uống rồi...." Chẳng lẽ Tần Khiêm không ngại?

Vòng thi bán kết của cuộc thi tìm kiếm nam vương và nữ vương sẽ diễn ra vào ngày chủ nhật, địa điểm là ở một công viên gần trường đại học. Đây là phần thi chụp ảnh, các thí sinh sẽ chụp ảnh cùng các em nhỏ bất kì đang chơi trong công viên. Việc chụp ảnh thì không khó, điều quan trọng là khó để thuyết phục được đám nhỏ kia chụp hình cùng.

Hàn Tử Kỳ và đám bạn trong phòng bị Hạo Kiệt đánh thức từ sớm, thẳng thừng tuyên bố: "Các cậu phải đi cổ vũ tinh thần cho mình." Và sau đó trở thành những vị khán giả bất đắc dĩ. Cũng không phải làm gì nhiều chủ yếu là giữ đồ, đưa nước và lau mồ hôi cho Hạo Kiệt. Trong lúc cậu ta đang thực hiện phần thi thì cả đám Hàn Tử Kỳ sẽ đi ăn kem.

"Chủ nhật trẻ con đi đến công viên cũng nhiều thật đấy."

"Ừ, nhưng có dụ dỗ được chúng nó chụp ảnh cùng hay không thì là chuyện khác."

"Đói quá bên kia có cửa hàng tiện lợi, qua đó mua đồ ăn sáng đi. Hàn Tử Kỳ cậu có đi không?"

Lắc đầu, cậu làm biếng ăn sáng lắm. Đa số đều là nhịn cho đến bữa trưa. Dù sao thì bây giờ cần phải để dành tiền, không nên tiêu xài nhiều.

"Được, vậy thì cậu ở đây giữ balo cho Hạo Kiệt nhé. Một lát nữa nó sẽ phải thay áo sơ mi trắng để chụp hình đó."

Hàn Tử Kỳ tìm một chỗ ghế đá trong công viên để ngồi. Cây kem vừa rồi ăn vào chỉ thêm lạnh bụng, không thể no được. Đảo mắt xung quanh khu công viên này cậu thấy có nhiều người đến để đi thể dục, trẻ con được đưa đến để chơi trò chơi, có các cặp tình nhân đi dạo. Nhìn thấy trường đại học đang tổ chức hoạt động nhiều người tò mò đến xem.

Trong số những người tham gia chương trình hôm nay cũng có cả Tần Khiêm và Hạ Lam. Hai người họ năm ngoái cũng đã tham gia thử thách chụp hình cùng trẻ con này. Hình ảnh của hai người được in lớn và để ở phía sau bên kia.

Tần Khiêm đang cầm micro để phổ biến nội dung thử thách. Sau đó các thí sinh có thời gian nhất định để tìm một hoặc nhiều em nhỏ để hợp tác cùng. Hàn Tử Kỳ không phải là thí sinh cậu không cần đi tìm trẻ con, vậy mà có một hai đứa nhóc tìm đến cậu.

"Anh ơi, anh cũng là người tham gia cái đó hả?"

Hàn Tử Kỳ nhíu mày nhìn hai đứa nhóc, hình như chúng là bạn bè thì phải: "Anh không tham gia, chỉ đi theo chơi thôi. Hai đứa có ý kiến gì không?"

Cậu bé mặc áo cam liền nói: "Không ạ. Anh có biết chơi con quay không? Chơi cùng bọn em đi."

Con quay là một trò chơi con nít, cậu bĩu môi: "Anh lớn rồi không thèm chơi đâu."

Thắng bé áo xanh còn lại nghe vậy thì khiêu khích Hàn Tử Kỳ: "Vậy là anh không biết chơi rồi. Hoặc chơi dở ẹc."

Hàn Tử Kỳ là một người nóng tính, cậu không chấp nhận có ai đó xem thường mình. Cậu phải chứng mình rằng bản thân hoàn toàn tốt đẹp hơn những điều người ta nghĩ. Rất nhanh sau đó một góc công viên trở nên ồn ào vì trận tranh tài của hai nhỏ một lớn. Có lúc ồn đến mức ban hậu cần của chương trình phải đi đến nhắc nhở và mời cả ba đi ra chỗ khác chơi.

"Mấy hai đứa thấy chưa. Chơi thôi đừng có la làng lên được không? Bị đuổi đến bây giờ là lần thứ ba rồi."

Hai đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng cũng không vừa: "Mỗi lần anh thắng anh còn ồn hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top