Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Chương 9 ~ Những người bạn nhỏ
.

Hàn Tử Kỳ và hai đứa nhóc chơi trò con quay đã thu hút được sự chú ý cũng những đứa trẻ khác trong công viên. Chúng ngày một kéo nhau lại xem thật là đông. Sau đó chúng còn mang con quay của mình ra để tranh tài cùng. Và sau đó Hàn Tử Kỳ bắt đầu cảm thấy nhức đầu. Việc mình đồng ý tham gia chơi cùng bọn nhóc này quả là sai lầm rồi. 

Bọn trẻ chỉ thích chơi chứ không thích những chiếc máy ảnh. Vì vậy mà khi các thí sinh muốn tìm trẻ nhỏ để cùng chụp ảnh chúng đều chạy đi hết. Hạo Kiệt liền chạy đến chỗ Hàn Tử Kỳ: "Này cậu làm sao thu hút được đông trẻ con như vậy? Chia bớt cho mình vài đứa nhóc đi."

"Bọn mình đang chơi trò chơi, muốn chơi cùng không?"

"....Không có thời gian."

Các thí sinh khác luôn nhìn sang cho Hàn Tử Kỳ với ánh mắt thèm thuồng. Có người còn muốn cậu thuyết phục những đứa trẻ hay hợp tác chụp ảnh. Cảm thấy không thể tiếp tục cuộc chơi nữa, cậu đành cho giải tán: "Anh không chơi nữa đâu, mấy đứa chơi cũng nên dừng đi. Chơi đến bây giờ đã thể đếm nổi là bao nhiêu trận rồi." Vẫn bất phân thắng bại.

Tần Khiêm đứng nhìn từ xa đã lâu rồi, anh thấy cậu chơi cùng đám trẻ con rất thú vị. Cứ nghĩ rằng ngoài chơi game trên màn hình máy tình thì Hàn Tử Kỳ sẽ không thích các hoạt động nào khác. 

Nhìn thấy anh, cậu nhíu mày hỏi: "Có gì để anh cười?"

"À, không có gì. Tôi chỉ thấy lạ khi em có sức hút với trẻ con hơn là những người đang cố gắng tiếp cận kia." Các thí sinh tham gia chương trình chỉ mới có một số ít người chụp được hình cùng mấy đứa trẻ. 

Hàn Tử Kỳ xem như đó là lời khen: "Bọn nhóc đó tự tìm đến tôi và muốn so tài."

Tần Khiêm mỉm cười: "Vậy đã so tài xong chưa? Ai thắng?"

Một cậu bé nhỏ con đứng lên nói: "Anh ấy chơi thua, nhưng cãi là do con quay tệ. Đổi qua nhiều con quay của chúng em rồi anh ấy vẫn không chấp nhận là mình dở."

"Ơ cái thằng nhóc này! Em đưa cho anh con quay nhỏ xíu trong khi các em thì sao to đùng kia kìa. Làm sao gọi là công bằng được!"

"Nhưng anh là người lớn, chơi con quay nhỏ được rồi."

"Tại sao phải chơi con nhỏ, anh muốn con quay to như của các em!"

"Vậy thì anh có thể đi mua." 

Hàn Tử Kỳ không muốn đôi co với con nít, đành chấp nhận thua cho xong chuyện. Cho dù có thắng con nít thì cũng chẳng được gì. Trước khi trận so tài chính thúc kết thúc thì Tần Khiêm đã đưa ra một ý kiến: "Mấy nhóc ở lại chụp cùng một tấm ảnh đi, xem như lần đầu làm quen."

"Umm....cũng được ạ. Chụp hình đi các bạn."

"Ấy ấy tạo kiểu gì thế này....xuống đi." Bốn năm đứa nhóc hết ôm lấy tay thì đến leo lên lưng Hàn Tử Kỳ. Cậu đang ở trong tư thế ngồi bệt dưới đất, rất dễ dang để bọn nhỏ hành động. Cậu hoàn toàn không kịp phòng bị. Thằng nhóc nặng cân nhất đang leo lên lưng của cậu.

Tần Khiêm bật cười, sau khi ổn định đội hình xong thì nhanh tay bấm chụp ảnh. Có rất nhiều hình được chụp lại, đa số là khoảng khắc nhăn nhó vì nặng của Hàn Tử Kỳ. Sau đó nhóc mập bị ngã xuống, đội hình trở nên hỗn loạn. 

"Cậu đè trúng tay của tớ rồi. Đau quá."

"Tại anh ấy làm mình ngã xuống."

"Ôi trời ơi, cái lưng của tôi...."

Hết một buổi sáng, các thí sinh có được khá ít hình ảnh để dự thi Hạo Kiệt phải năn nỉ dỗ dành rất nhiều mới có một cô bé chịu đứng vào khung hình chụp cùng. Nhưng vẻ mặt cô bé không cam tâm lắm. Ngược lại thì Hàn Tử Kỳ có rất nhiều ảnh chụp với cả một đám nhóc ồn ào. Tất cả hình ảnh đều được lưu giữ ở điện thoại di động của Tần Khiêm. Hình ảnh thì có nhiều, nhưng anh chỉ chọn ra vài tấm nổi bật để gửi qua wechat cho cậu.

Hàn Tử Kỳ xem xong thì vô cùng phẫn nộ gửi lại một tin nhắn: 'Hình ảnh mờ hết rồi. Khi thằng nhóc đã ngã xuống đất rồi anh vẫn còn bấm chụp?'

Tần Khiêm liền hồi âm: 'Các em không đứng yên cho tôi chụp dù chỉ là một chút. Thông cảm đi, tay nghề của tôi có hạn và đây chỉ là điện thoại không chuyên về chụp ảnh.'

Cậu nghĩ anh cái gì cũng làm tốt, không ngờ đã tìm ra việc dở tệ của Tần Khiêm rồi. Lần sau không nên nhờ anh chụp ảnh, tốn công sức để bọn nhóc leo lên lưng bám vào cổ chỉ để được vái tấm ảnh chất lượng kém. 

Hàn Tử Kỳ mất hai tuần không học phụ đạo cùng Tần Khiêm đã khiến thành tích của cậu trở nên đi xuống. Giảng viên bắt đầu than phiền về cậu với chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm tìm đến Tần Khiêm để phàn nàn. Sau đó Hàn Tử Kỳ bị anh xách theo bên người, anh đi đâu thì cậu đi đó. Tần Khiêm đến hội trường làm việc, Hàn Tử Kỳ tìm một chỗ trống trong phòng chờ để làm bài tập được giao. Mỗi khi rảnh rỗi sẽ đi vào tìm cậu để kiểm tra bài. 

Các sinh viên khác đi qua lại trong phòng chờ đều nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Có nhiều chỗ để làm bài, không nhất thiết phải đi vào chỗ này. Các nữ sinh muốn tranh thủ thời gian rảnh để trò chuyện cùng Tần Khiêm nhưng hoàn toàn chẳng có cơ hội. Hạ Lam luôn tìm anh để luyện tập bài múa. Sau đó bây giờ thì đến Hàn Tử Kỳ mang bài tập vào đây để làm.

"Cái chị Hạ Lam đó tưởng người ta không biết chị ta sẽ nhảy cùng anh Tần Khiêm chắc? Giờ nghĩ ngơi cũng không tha, cứ bắt luyện tập."

"Bây giờ lại có thêm một cái đuôi nữa. Thật là muốn cho một trận đi mà."

"Này chị ơi, cái cậu Hàn Tử Kỳ sinh viên năm hai đó không phải người nên chạm vào đâu."

"Cô sợ cái gì? Tôi là sinh viên năm thứ ba đó. Cậu ta chẳng lẽ đi đánh phụ nữ? Lại còn là đàn chị? Tôi không tin mình không dạy dỗ được cậu ta."

Nói là làm Kim Thư Anh đi đến giật bài làm của Hàn Tử Kỳ, do không phòng bị ngòi bút trượt dài trên trang giấy tạo nên một đường mực lớn. Cậu cau mày, những con số đang có trong đầu đã bay hết rồi. 

Cô gái đứng ở giữa là Kim Thư Anh sinh viên năm thứ ba của khoa thiết kế thời trang. Cũng là một người nằm trong ban tổ chức ngồi ở ghế giám khảo, mọi người đều rất nể cô. Không ai dám làm cô không hài lòng.

"Cho hỏi em là Hàn Tử Kỳ đúng chứ?"

"Tôi là ai thì liên quan gì đến chị?" Giật lại cuốn tập Hàn Tử Kỳ chán ghét phải làm lại từ đầu, trang vừa rồi buộc lòng phải xé đi.

Kim Thư Anh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như một bá chủ: "Em có thấy mình đang rất làm phiền người khác không? Nhất là Tần Khiêm đó, anh ấy đang rất bận còn phải dạy kèm cậu học."

Cậu tỉnh bơ đáp lại: "Tôi làm phiền ai chứ không làm phiền chị. Ý kiến gì nào?"

"Này đứng có nghĩ mình là sinh viên cá biệt thì người ta sẽ sợ nhé. Nên biết vị trí của mình nằm ở đâu. Đừng có ngày nào cũng ôm cặp đi theo Tần Khiêm nữa. Phòng chờ này là chỗ nghĩ ngơi của chúng tôi cậu có tư cách gì đi vào đây?" Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Chị thấy bài làm vừa rồi của em sai bét rồi. Nếu không làm được thì nghỉ học đi cho rồi. Tần Khiêm có biết bao nhiêu việc sao cứ phải đi theo làm gì."

Kim Thư Anh không thèm nghe cậu trả lời lại, nhanh chóng rời đi. Để lại Hàn Tử Kỳ tức đến nghẹn họng. Nhưng những lời nói vừa rồi cũng không hề sai. Nghĩ lại thì Tần Khiêm đang quá mức bận rộn rồi. Cậu đang lấy đi thời gian nghĩ ngơi của anh. Những lần tranh thủ vào phòng chờ giao bài tập cho cậu trên người anh đều đầy mồ hôi. Tần Khiêm có lẽ đã mệt mỏi rồi, nhưng anh không nói ra thôi. Anh không thể bỏ việc ở chương trình và cũng không thể từ chối dạy học cho cậu. 

Lúc này Tần Khiêm đi vào phòng chờ thì không thấy người đâu cả. Anh hỏi Kim Thư Anh đang đứng gần đó: "Có thấy người ngồi đằng kia đi đâu không?" Chưa hết giờ học vì sao đã rời đi rồi, đến cặp vở cũng không còn.

"Cái cậu Hàn Tử Kỳ đó à? Em đuổi đi rồi."

"Cái gì?" Đuổi đi sao?

Kim Thư Anh vừa giũa móng tay vừa nói: "Cậu ấy không phải người của chương trình, không được phép xuất hiện ở đây. Lỡ đâu số phiếu hay số điểm của thí sinh tham gia thi bị đánh cắp thì sao? Và hơn nữa cậu ta đang làm phiền đến anh quá, em chỉ muốn mời cậu ta đi ra ngoài thôi. Có như vậy anh mới toàn tâm toàn ý cho chương trình."

Tần Khiêm nhắm mắt, thở ra một hơi. Chỉ rời mắt một chút là đã có chuyện. Công việc luyện tập cho tiết mục của chương trình anh không hề lơ là. Chỉ đợi lúc rảnh rỗi mới đi vào tìm Hàn Tử Kỳ.

"Kim Thư Anh, tôi biết quy định không được mang người lạ vào là tôi đã sai. Nhưng Hàn Tử Kỳ chỉ vào đây để làm bài tập ngoài ra em ấy chẳng quan tâm những điều khác. Tôi hi vọng là em chưa nói những lời quá đáng với Tử Kỳ."

"Em không nói gì sai cả."

Tần Khiêm quay trở ra sân khấu nói với Hạ Lam rằng anh muốn nghỉ sớm một ngày. Sau đó anh chạy đi tìm Hàn Tử Kỳ. Bây giờ là buổi tối cậu sẽ không thể ra ngoài được, chỉ quanh quẫn trong khu vực trường học. Đến phòng kí túc xá thì bạn bè của Hàn Tử Kỳ nói rằng cậu chưa về từ chiều rồi. Thư viện cũng không có, các phòng học đều tắt đèn tối như mực. Cuối cùng là đã đi đâu. 

Khoảng chín giờ tối thầy quản lý bắt gặp Tần Khiêm liền gọi anh cùng đi điểm danh. 

"Em...hôm nay không đi điểm danh đâu." Vì anh còn muốn đi tìm Hàn Tử Kỳ. Nhưng chợt nhớ ra  nếu anh không đi thì thầy quản lý sẽ đi và cậu sẽ bị đánh dấu vào danh sách không trở về phòng ngủ. Tần Khiêm vội sửa lại lời nói: "À không, em sẽ đi. Thầy đi qua khu bên kia điểm danh chỗ này giao cho em."

Thầy quản lý gật đầu: "Em đi điểm danh đi. Phòng số 4 Hàn Tử Kỳ không có mặt trong phòng nhưng vẫn điểm danh là có giúp thầy nhé. Thằng nhóc đó đang học bài ở phòng của thầy." 

Lúc nãy thầy quản lý đang ngồi trong phòng, Hàn Tử Kỳ không biết mới đi đâu về mặt mũi buồn xo. Cậu muốn mượn phòng của thầy để học bài, trước đây thầy cũng từng bị cậu chiếm chỗ rồi. 

Tần Khiêm mở to mắt ngạc nhiên, sao lại không nghĩ ra địa điểm này được. Anh vội trả lại danh sách điểm danh cho thầy: "Em chợt nhớ ra có việc, thầy điểm danh giúp em nhé."

"Ơ...em nói sẽ giúp thầy rồi mà." Tần Khiêm đã đi mất hút rồi. 

Phòng thầy quản lý nằm ở lầu một, phía cuối dãy. Hàn Tử Kỳ đang làm bài tập môn toán và cậu đang không làm được. Tâm trạng không tốt thì không thể làm gì được, nhất là mấy việc cần động não. Hàn Tử Kỳ thiếu điều muốn xé luôn cuốn tập. Tần Khiêm nhìn ra được cậu không vui, có lẽ vì lời nói của Kim Thư Anh. Anh còn nghe được cậu lẩm bẩm trong miệng rằng: "Tần Khiêm, tôi ghét anh!!!!"

Tần Khiêm đi đến trước bàn làm việc, đưa tay gõ gõ xuống: "Sao vậy? Giận tôi à?" Nếu không vì sao lại ghét.

Hàn Tử Kỳ cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy anh: "Tôi không có gan mà giận anh. Sau này sẽ không đến làm phiền anh nữa. Bây giờ mời tránh ra cho tôi làm bài."

Bộ dạng bây giờ không phải giận mà là vô cùng giận thì đúng hơn. Anh nhẹ nhàng nói: "Em làm sao vậy? Tôi đâu có nói là em phiền, là tôi gọi em đến đó để học bài."

Hàn Tử Kỳ không tin là anh thực sự không thấy cậu phiền phức: "Anh không nói nhưng tôi biết mình đang cản trở anh làm việc. Anh là ai? Là một sinh viên giỏi lại còn là nam vương nên vô cùng bận rộn. Anh cảm thấy tôi làm phiền anh thì cứ nói, không cần để người khác lên tiếng thay mình như vậy." Tần Khiêm sẽ không hiểu được lúc đó cậu đã xấu hổ với tất cả mọi người trong phòng như thế nào đâu.

Anh đưa tay giật lấy cục tẩy trong tay cậu, nếu không Hàn Tử Kỳ sẽ mạnh tay đến mức rách luôn cả trang giấy.

"Em bình tĩnh một chút. Tôi không hề cảm thấy em phiền phức, một chút cũng không. Những lời nói của mấy người đó em đừng để tâm. Nếu như tôi thực sự không thích thì sẽ tự mình nói ra, không cần ai đó phải thay mặt lên tiếng cả."

"Có thể xem như anh không ghét tôi, nhưng những người khác thì có đó." Họ cảm thấy khó chịu khi một sinh viên mang danh cá biệt như cậu mà lại đến gần Tần Khiêm. 

Tần Khiêm phát hiện ra cậu đang vô cùng để tâm đến những lời nói của người ngoài. Từ bao giờ lại trở nên vô cùng nhạy cảm đến như vậy: "Đừng để tâm đến bọn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top