Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm bình an

Tuyết vẫn rơi đầy thành phố. Giáng sinh đang tới rất gần.

Danielle bỏ ra mấy đêm liền làm một vòng hoa giáng sinh bằng cả một sải tay từ gỗ và nắp chai, cô còn tha từ chợ hoa đầu mối về mấy bụi hoa trạng nguyên đỏ rực cao lớn. Mỗi sáng Danielle đều phải thức dậy sớm hơn để dọn tuyết trước cửa, chừa ra một lối đi nhỏ hai bên có cắm cọc treo đèn bão cùng một chùm quả thông.

Jihoon cũng háo hức vô cùng, anh chạy sang quàng khăn cho gốc rẻ quạt ở văn phòng kiến trúc đối diện. Dù không biết bao nhiêu lần cô trách anh không dưng đi làm chuyện thiên hạ, Danielle cũng không thể không mỉm cười một chút khi nhìn thấy cái thân cây đen ngòm khô khốc được quàng một chiếc khăn len đan vội xấu xí lộn xộn màu đỏ rực và xanh tươi.

Còn ba ngày nữa đã đến Giáng sinh. Buổi sáng, Danielle lúi húi bắc thang treo chùm tầm gửi ngay trước cửa. Tuyết tạm ngừng rơi từ tối qua, không khí lạnh cóng trùm lên không gian một màn sương trắng mờ. Danielle vừa buộc vừa lẩm nhẩm theo bài hát Miracle in December phát lên trong quán thì bên dưới thang có người gõ nhẹ nhàng.

"Chào chị!"

Yoshi quấn trên cổ một chiếc khăn bông lớn, mỉm cười nhìn cô. Danielle chào lại cậu, buộc chặt thêm chùm tầm gửi rồi mới thong thả trèo xuống.

"Cậu đến sớm quá, vào đây chờ tôi một chút."

Mấy tuần rồi Danielle vẫn đều đặn làm cà phê để Yoshi mang cho Haerin mỗi sáng. Bước vào nhà, Yoshi tháo khăn quàng, vò vò nó trong tay rồi tới chiếc bàn đơn ngồi xuống. Danielle mang cà phê ra, cậu không đi ngay như mọi lần mà nấn ná lại.

"Em có chuyện muốn nói với chị."

Danielle chưa quay đi hết liền quay lại nhìn cậu nhướn mày. Thấy Yoshi kiên định chỉ vào chiếc ghế đối diện, cô bỏ tạp dề ra rồi ngồi xuống.

"Chị còn nhớ Minhyun không? Hôm trước cậu ấy nói với em rằng chị thích Haerin."

Tiếng Yoshi càng lúc càng nhỏ lại. Dù Minhyun không nói như thế và lời cáo buộc vốn dĩ là của cậu, Yoshi càng không thể nói ra mấy lập luận của Minhyun. Nó quá sức thuyết phục. Danielle không khỏi khâm phục Minhyun, chỉ chừng ấy thời gian đi cùng nhau mà cậu đã soi ra được. Cô không phải dối trá gì nữa, gật đầu chờ Yoshi tiếp tục.

"Mà chị cũng biết rồi, em rất thích cô ấy."

Làm sao mà không biết được, bữa rượu đón tuyết đầu mùa mới diễn ra vài hôm trước. Cô hỏi lại Yoshi:

"Vậy, ý cậu là?"

"Ý em là, em sẽ không vì chị gặp cô ấy trước mà rút lui đâu. Có một lần trong giờ giải lao, bạn cùng lớp em hỏi Haerin rằng mẫu người lí tưởng của cô ấy như thế nào. Haerin trả lời rằng đó phải là một chàng trai dịu dàng quan tâm cô ấy, không cần có cá tính quá mạnh, chỉ cần luôn ở bên cạnh cô ấy mà thôi."

Yoshi nói cả câu rất dài chỉ để nhấn mạnh vào một từ "chàng trai". Nghe ra thì Danielle không hề hợp với bất cứ tiêu chuẩn nào của Haerin, mà thực tế thì cô đã bị rớt đài ngay từ tiêu chuẩn giới tính. Dù nghĩ như vậy nhưng Danielle vẫn kiên nhẫn nhìn Yoshi nhẹ mỉm cười.

"Rồi..?"

"Rồi em mong chị cũng tránh xa cô ấy một chút. Vì chị chiếm của cô ấy rất nhiều thời gian."

Nụ cười hơi héo đi trên môi Danielle. Cô uống một ngụm trà ấm, nhẹ nhàng nói với Yoshi:

"Chà, vậy thì tôi nghĩ chúng ta gặp vấn đề rồi."

Yoshi không hiểu.

"Đầu tiên, nếu cả tôi và cậu cùng thích Haerin, thì không có lí do gì tôi phải tránh xa em ấy. Như vậy là cạnh tranh không công bằng. Dù tôi có là con gái nhưng nếu Kang Haerin đột nhiên đổi mẫu người lí tưởng vì tôi thì tôi cũng không từ chối."

Dù Kang Haerin là người khó mà thay đổi. Danielle chua chát nghĩ trong lòng rồi nói tiếp:

"Tiếp nữa, theo như tôi biết, cho đến ngày hôm qua Haerin cũng không có hẹn hò với cậu. Tức là cậu chưa đủ tư cách nói với tôi câu đó."

Dù đã hết sức tránh những từ ngữ nặng nề hơn, Danielle cũng chắc chắn rằng mình vừa làm tổn thương tới Yoshi. Nhưng vì cô là Danielle, cô chưa từng một lần nào trong đời từ bỏ điều mình muốn chỉ để nhường nhịn người khác.

"Cho nên, tôi không thể đồng ý với cậu được."

Danielle kết luận ngắn gọn. Yoshi cắn môi không thể nói gì hơn nhưng cũng không muốn chấp nhận điều mà Danielle vừa nói. Từ bé, cậu không phải kiểu người muốn gì có nấy. Mọi thứ cậu có hôm nay đều do rất nhiều nỗ lực mới nắm được trong tay. Vốn tưởng rằng với Haerin cũng chỉ cần cố gắng thì sẽ có được, tự nhiên ở giữa đường lại nhảy ra một người rất giống mình, cũng yêu cô, lại là người đến trước. Dù vậy, chỉ riêng việc Haerin giữ thái độ mập mờ với Danielle cũng đủ làm cho cậu hi vọng. Hi vọng tình cảm của họ chưa đủ, cũng hi vọng luôn có thể Haerin đang cân nhắc dù chỉ là một chút, nhìn về phía mình.

Cậu trai ngốc nghếch không biết rằng, tình yêu làm gì có hơn thua để mà nhấc lên đặt xuống.

"Haerin, cô ấy không thích chị.."

"Vậy em ấy có thích cậu sao?"

"Cô ấy sẽ..."

"Em ấy cũng có thể sẽ thích tôi mà."

Danielle nói nhẹ nhàng như thể họ đang bàn chuyện thời tiết, nhưng Yoshi thì thấy trong lòng lạnh dần. Cậu dũng cảm nói chuyện với Danielle một phần cũng vì cô luôn vui vẻ dịu dàng, lại thêm lần trước chính cô giúp cậu khơi ra chuyện cậu thích Haerin giữa mọi người khi mà cậu không sao tìm được cách nói. Từ lúc đó Yoshi có một chút tin tưởng rằng nếu cậu yêu cầu, Danielle sẽ rút lui. Nhưng không ngờ cô lại bẻ ngược ý chí của cậu như vậy.

Chuông cửa vang lên, Jihoon ôm một túi giấy đựng bánh mì và rất nhiều kẹo que bước vào. Trên chiếc mũ len của cô còn vương mấy bông tuyết trắng, chắc hẳn tuyết ngoài trời đã rơi trở lại. Yoshi đứng lên gật đầu chào Jihoon rồi bước ra về. Trước khi rời khỏi, Yoshi đột ngột nói nhỏ đủ cho Danielle nghe thấy:

"Nếu như chị và em giống nhau đến vậy, em tin cô ấy sẽ chọn em."

Chuyện này Danielle cũng không chắc lắm vì cô không phải là Kang Haerin. Liếc thấy Jihoon đang khó hiểu nhìn hai người, cô không muốn tiếp tục câu chuyện đó. Jihoon cũng không nấn ná thêm nữa, anh sải mấy bước dài ra cửa. Tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, Danielle đã gọi anh lại.

"Jihoon, anh chờ một chút. Để em làm cho anh một cốc cà phê khác."

Cốc cà phê trên tay anh đã nguội ngắt. Haerin không uống cà phê nguội.

Danielle tin rằng Yoshi sẽ nhanh chóng dồn Haerin vào một góc rồi lại tỏ tình thôi, nhân sự kiện "dằn mặt" bất thành. Kì lạ là cô không hề ghét Yoshi. Có thể vì cậu chỉ như một đứa trẻ loay hoay trước sự thật là bản thân thực lòng yêu thương một người, như Danielle vậy.

Danielle đã biết Yoshi như một đứa trẻ, vậy mà cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện một đứa trẻ dù phải gào khóc hay ăn vạ hay làm tất cả mọi việc, để có được điều mà nó muốn, nó sẽ bất chấp mà làm.

Còn hai ngày nữa là đến Giáng Sinh, Jihoon kêu gào đòi Danielle mua cây thông về trang trí dù đã muộn. Danielle trơ ra như đá trước mọi lời đe dọa lẫn thỉnh cầu của Jihoon. Cô không thích cây thông, vòng hoa giáng sinh đã là giới hạn của Danielle. Hyein đi mua cà phê giữa buổi, cô bé mặc kệ Danielle pha xong cà phê từ đời nào không biết mà chỉ chuyên tâm chạy theo Jihoon đòi quà. Jihoon bộ dạng như muốn đấm Hyein vì tinh thần đeo bám dai dẳng đó, cuối cùng mệt mỏi gật đầu bảo rằng chắc chắn sẽ có quà cho mọi người ở văn phòng kiến trúc. Danielle cũng muốn chuẩn bị quà cho Haerin, đã mấy ngày rồi từ sau ngày tuyết rơi, hai người chẳng liên lạc gì với nhau. Nghĩ mãi không ra được món quà gì đặc biệt, Danielle vò đầu bứt tai, thôi thì cứ dâng phắt bản thân mình cho em là được.

Mỗi vị khách tới quán cũng đều được tặng quà. Koo Junhoe, cậu bé đến quán cà phê đều đặn từ hai giờ chiều tới chín giờ tối mỗi ngày cười tít mắt khi nhận được chiếc gối ôm hình đùi gà to bự. Ở bàn bên cạnh cậu, cũng nhận một cái gối như vậy, Kim Jinhwan lại nhăn mặt kì thị rõ ràng. Danielle không cho phát nhạc giáng sinh rộn ràng. Cô chuẩn bị mấy bài nhạc buồn hợp cho ngày tuyết rơi, dù gì chính ngôi nhà sơn xanh đỏ cũng đủ làm cho người ta cảm thấy Giáng Sinh đang về gần nhất.
Tối ngày hai mươi hai, khi âm nhạc khắp nơi vang lên và con phố ngập đầy đèn nến, Danielle nhận được tin nhắn của Haerin. Em vẫn ngắn gọn nhắn một từ "cà phê" kèm một dấu chấm hỏi, Danielle lưỡng lự rất lâu mới pha cà phê rồi mang tới trước cửa nhà Haerin. Cô chưa kịp gõ cửa thì Haerin đã mở cửa bước ra, em khẽ nhếch môi rồi quay đi, rõ ràng Haerin cũng đang bối rối.

Danielle bưng một cốc cà phê lên lầu. Đi ngang qua văn phòng cô cố ý nấn ná lại rồi mới bước lên. Haerin ôm cốc cà phê Danielle pha trong tay mình, hương thơm cùng với hơi ấm của cà phê làm em mỉm cười thỏa mãn. Danielle dè dặt bước vào căn gác, bộ dạng cố gắng thu mình lại của Danielle làm Haerin phải bật cười. Em kéo ghế tới bên máy tính chỉnh sửa một bản vẽ đã dần thành hình. Bản vẽ thể hiện là một ngôi nhà rất dễ thương, kiểu nhà ấm áp phù hợp với gia đình nhỏ. Haerin mải miết bấm mấy phím tắt để hiện ra rất nhiều những ô vuông cùng chữ số, Danielle nhìn ngắm một hồi rồi nói bâng quơ:

"Nhà dễ thương quá."

"Nhà cho gia đình, sau này tôi cũng muốn xây cho mình một ngôi nhà tương tự."

Lòng Danielle chùng xuống. Cô chỉ thích nội thất bán công nghiệp bụi bặm, những chi tiết mềm mại trong bản vẽ này Danielle không thể liên tưởng đến mình một chút nào. Kang Haerin không hề giấu diếm ý định hẹn hò chỉ một lần và yêu một người đến hết phần đời còn lại, Danielle nhìn sang ô cửa sổ nhà mình rất lâu mới tiếp tục cất lời:

"Tôi nghe Yoshi kể ở trên lớp lịch sử kiến trúc em có nói đến mẫu người lý tưởng đúng không?"

Haerin hơi run đôi vai, chắc hẳn em đang cười.

"Cậu ấy kể cho cô nghe cả những thứ đó?"

"Hôm trước em còn chưa nghe cậu ấy nói sao? Cảm giác cả thế giới của cậu ấy đều xoay quanh em."

Haerin đã thôi cười. Hôm đó Yoshi nói xong đến hôm sau lại đổ thừa cho bia rượu. Haerin nghe cậu chối đẩy những lời mình đã nói với đám kiến trúc sư nhiều chuyện, em cũng tạm thời yên tâm.

"Ừm..."

"Nói đi cũng phải nói lại, em có từng nghĩ mình sẽ thích người như thế nào chưa?"

Haerin xoay ghế lại nhìn Danielle rồi không biết vì lí do gì mà cười khẽ.

"Từ khi bắt đầu làm kiến trúc sư tôi vẫn luôn nghĩ sau này mình sẽ cưới một chàng trai không quá đặc biệt. Chỉ cần ở công trường về nhà thì sẽ thấy đèn đang sáng, anh ấy và sau này còn có con cái đứng ở trước cửa đón tôi. Không cần xinh đẹp chỉ cần dịu dàng, lúc nào cũng ở cạnh tôi là được."

"Em không thấy cuộc đời như vậy rất chán hay sao?"

"Với cô là chán, với người khác thì là bình yên."

"Em thấy Yoshi thế nào?"

"Sao lại nhắc đến cậu ấy?"

"Vì những điều em nói cộng thêm vào với những thứ như cậu ấy thể hiện ra, bỗng nhiên nghĩ rằng cậu ấy rất hợp với thứ em nói là mẫu người lí tưởng."

Haerin gật gù.

"Cũng không sai khác lắm. Nếu tôi yêu một người như cậu đó, chắc chắn sang năm là đã có thể nghĩ đến chuyện xây một ngôi nhà cho riêng mình."

Danielle cắn môi không nói gì. Cô leo lên giường của Haerin lăn lộn vài vòng, vùi cả mặt vào trong gối để hít đủ sâu mùi cam quýt. Haerin vẫn chưa quay lại với bản vẽ, em nhìn Danielle chơi đùa với chăn gối của mình.

"Chuyện hôm trước..."

"Chuyện hôm trước..."

Hai người cùng lên tiếng một lúc, Haerin ra hiệu cho Danielle nói trước. Vốn định hỏi cho rõ ràng vì sao em không tránh, cuối cùng Danielle cúi đầu khẽ nói:

"Xin lỗi, lúc đó tôi say. Em định nói gì?"

"Không có gì."

Haerin trả lời nhát gừng rồi quay lại trước màn hình. Định nói rằng em không để ý để Danielle không tránh mình như mấy ngày qua, đột nhiên lại thấy thật ra mình vô cùng để ý. Haerin để ý thấy có gì đó như là thất vọng khi nghe Danielle nói xin lỗi mình. Em áp vật liệu cho sàn nhà trên bản vẽ rồi vu vơ nói:

"Cái anh chàng hôm trước thì sao? Tôi nghe Yoshi kể rằng anh ấy cũng rất thích cô."

Danielle cười lớn. Chàng trai đó tên là gì cô còn không nhớ, hai người không hề liên lạc với nhau sau ngày "hẹn hò" bất đắc dĩ kia.

"Hay là tôi thử hẹn hò, em thấy có được không? Tránh phải đói bụng ăn quàng làm chuyện xấu như vài ngày trước. Lâu rồi không nắm tay ai."

Danielle đem soi bàn tay của mình dưới đèn, Haerin không buồn chữa lại cho cô rằng ngay hôm xem phim với hai chàng trai đó có năm ngón tay ở trong túi áo đan chặt vào tay em làm em không thể rút ra.

"Ừ, cũng đáng để thử."

Thử với em thì sao nhỉ? Danielle nghĩ thầm rồi đứng dậy. Cô sửa sang lại chăn gối của Haerin rồi nói bâng quơ:

"Tôi hẹn hò nhé?"

Haerin bật cười dù trong lòng không hề có ý muốn cười. Vớ vẩn cầm tay nhau vài lần, hôn cũng đã chủ động hôn, bây giờ phủi tay thông báo hẹn hò.

"Muốn làm thế nào cũng được, chúng ta nói cho cùng chỉ là quan hệ nhà đối diện hoặc quan hệ khách hàng và người bán hàng thôi. Không cần hỏi ý kiến, chỉ cần sau này đừng bắt chúng tôi đi hẹn hò đôi."

Chúng tôi? Ai là chúng tôi? Quan hệ nhà đối diện? Danielle nhoẻn cười bước ra khỏi căn phòng. Ngang qua bàn làm việc của Haerin, cô lại liếc nhìn máy tính của em thêm lần nữa.

"Tôi thích kiến trúc bán công nghiệp."

Cô buông ra một câu gọn lỏn sau đó đóng cửa lại. Haerin ngồi nhìn bản vẽ của mình rồi nghĩ vẩn vơ, thật ra vẫn có thể sử dụng kiến trúc bán công nghiệp trong một căn hộ dành cho gia đình, dù ít khi người ta sử dụng. Kiến trúc còn có ngoại lệ, thứ muôn hình vạn trạng như tình yêu đương nhiên cũng có ngoại lệ thôi. Em tự giật mình nhìn quanh như sợ ai đó sẽ nhìn ra suy nghĩ của mình lúc này. Mẫu người lí tưởng trước kia có thể là một chàng trai tinh tế ấm áp, còn bây giờ, có thể, có thể thôi, là Danielle thì thật là tốt...

Sáng ngày hai tư, một đợt tuyết mới lại rơi. Mái nhà nặng trĩu những mảng tuyết xốp mềm. Ngoại trừ cây rẻ quạt trước văn phòng kiến trúc có quàng chiếc khăn len, đám cây còn lại xem chừng buồn thảm. Trong văn phòng kiến trúc, dù không được nghỉ lễ Giáng Sinh nhưng mọi người không ai làm việc nổi. Cứ cách vài phút, pháo giấy lại bung xòe ra, Minji luôn thừa lúc Haerin không có mặt là đội lên đầu một chiếc mũ đỏ chóp nhọn khổng lồ gây nên một trận cười dù lặng lẽ nhưng có sức sát thương rất lớn.

Từ sáng sớm Danielle đã không có mặt tại quán cà phê. Cô phóng xe như bay ra vườn kính ngoại thành, tới nơi thì tay đã tê cóng. Ngày hôm qua trước khi đi ngủ, cô bỗng dưng nghĩ tới một món quà có lẽ hợp với Haerin hơn mọi thứ khác. Người chủ vườn không may đi vắng, cô phải đứng đợi tới lúc không chỉ bàn tay mà cả thân người thậm chí không cử động được ông cụ mới xuất hiện trước cửa nhà. Lại mất nhiều thời gian để thuyết phục mới vào được vườn ươm, tới khi ôm được chậu cây ra khỏi vườn kính, Danielle vẫn thấy công sức mình bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.

Chồi cây mập mạp nhú lên từ đất ẩm, Danielle ôm trong tay mà cười không khép miệng nổi.

Ở cửa ngõ về thành phố có một vụ va chạm xe tải và xe khách vì đường trơn. Cộng thêm việc ngày lễ, xe cộ lưu thông nhiều, mọi ngả đường đều kẹt cứng. Danielle trùm kín hết người vẫn thấy lạnh không chịu nổi. Dòng xe kiên nhẫn nhích từng chút một, tới bốn giờ chiều ở trên cây cầu dây văng lớn bắc qua cửa sông, có một người trong xe ô tô kéo cửa kính chuyền cho Danielle một bình nước ấm. Mấy giác quan vừa hoạt động trở lại một chút, cô dùng năm đầu ngón tay cứng đơ nhắn cho Haerin một cái tin.

"Tối nay mười một giờ, cho tôi mượn em mười lăm phút."

Rồi không đợi được tin nhắn trả lời, cô đã phải nhét điện thoại vào túi, nổ máy nhích lên một chút vì tiếng còi ở phía sau. Kang Haerin chưa bao giờ từ chối cô.

Bảy giờ tối, một cô phóng viên đứng ở ngã tư đầy chật xe làm phóng sự. Danielle chạy xe qua với tốc độ rùa bò, còn kịp hướng máy quay làm biểu tượng trái tim, lại còn tặng thêm cái chu mỏ.

Chín giờ, tuyết rơi càng dày hơn, nhưng đường đã thông thoáng một chút. Danielle vừa nâng tay ga một chút, bánh xe đã trượt ngang trên đường. Cô rơi xuống cùng chiếc motor trượt ngang trên đường, tay vẫn không quên ôm lấy chậu cây nhỏ trước người.

Mười một giờ, Danielle về được tới quán cà phê, về hẳn bằng xe cảnh sát. Cô khôi hài nghĩ nếu ngã sớm hơn một chút thì đã được về sớm hơn. Người chỉ bị đau ê ẩm, không bị thương gì nặng. Khắp con phố đèn vẫn còn sáng, hẳn là mọi người đều đang chờ đến nửa đêm. Vài nơi tiếng nhạc và tiếng cười rộn ràng, trong không khí còn thoảng đến mùi thơm của đồ ăn. Danielle chỉ kịp thay đồ, quấn vào người tất cả những gì với được trong tầm tay, rồi ôm chậu cây sang nhà đối diện.
Cửa sổ trên đó có treo một ngôi sao màu bạc. Phải nói, cần phải nói ra cho Kang Haerin biết, dù xác suất thành công gần như bằng không, thứ duy nhất làm Danielle có niềm tin chỉ là em không từ chối cái hôn bất ngờ của cô.

Cánh cửa dưới văn phòng kiến trúc vẫn mở, khắp văn phòng được soi sáng bằng ánh đèn vàng mờ mờ. Danielle đi lần lên cầu thang đã nghe được tiếng nhạc trên phòng Haerin phát ra khe khẽ.

Cửa phòng Haerin khóa chặt. Ánh đèn trong phòng lọt qua khe cửa, còn có tiếng ly tách chạm vào nhau và tiếng dịch chuyển đồ đạc. Trái tim nhảy nhót trong lồng ngực Danielle, cô thận trọng gõ vào cửa một tiếng. Không có ai mở cửa, Danielle lại gõ thêm hai lần nữa. Lại có tiếng ghế dịch ra.

Như thế này có khi lại tốt hơn. Danielle tự nhủ, vỗ vỗ hai cái lên mặt mình, rồi lên tiếng.

"Kang Haerin, đừng mở cửa, tôi đứng đây nói luôn cho tiện."

Có tiếng thở trong nhà. Danielle ôm chặt chậu cây, nói tiếp.

"Tôi không biết bắt đầu như thế nào nữa. Có một chuyện kì lạ như thế này, mấy ngày nay khi nghĩ tới quà Giáng Sinh cho em, bỗng nhiên tôi có một ý nghĩ thần kinh hết sức, là gói mình lại làm quà tặng em luôn cũng được."

Nói ra được mấy câu đầu tiên rồi, Danielle thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Chị đây tự biết mình hơi lung tung lộn xộn, không được rạch ròi ngăn nắp như em, cũng không được bình thường cho lắm, thỉnh thoảng làm mấy chuyện điên rồ. Nhưng mà chuyện điên rồ nhất trong mấy năm gần đây là tôi thực sự thích em muốn khùng rồi."

"Tôi không biết tôi thích em vì cái gì, nhưng nghĩ nếu như mỗi ngày nhìn thấy em thì cũng không đến nỗi tệ."

"Tôi không bắt buộc em phải đáp lại, nhưng mà đương nhiên tôi tha thiết, chân thành, thật tình, vô cùng, vô cùng vô cùng, mong em đáp lại."

Danielle thở phào, kết thúc câu chuyện:

"Vậy đó, em có thể mở cửa được rồi."

Cô soạn ra một nụ cười tươi nhất, chuẩn bị đón mọi kết quả, kể cả đáp án xấu nhất.

Cửa mở ra từ từ. Nhìn thấy người bên trong, Danielle giật mình lùi lại hai bước. Cô ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một ánh mắt trong veo. Cúi đầu nhìn xuống, bởi trước mặt Danielle là Yoshi. Cậu như đang khoát chiếc áo sơ mi mà Kang Haerin mặc hai hôm trước.

Chà. Cảnh này rất giống 19348913 bộ phim tình cảm mà Dino đã từng nài nỉ Danielle xem qua lúc hai người còn hẹn hò với nhau. Yoshi cắn cắn môi, hẳn nhiên không nói gì.

Trở về ba tiếng trước.

Mọi người chào nhau ra về, Yoshi vẫn nấn ná ở lại. Cậu muốn nhân đêm bình an tỏ tình với Haerin. Và Yoshi có linh cảm Danielle cũng sẽ như cậu, cô sẽ chọn đêm bình an làm ngày quan trọng. Nếu lại làm người đến sau, có lẽ phần thua chắc chắn nằm ở phía Yoshi. Cậu không nghi ngờ điều đó.

Hyein là người cuối cùng ra khỏi văn phòng. Ở trong phòng kính, Haerin vẫn thắp đèn làm việc. Yoshi bước tới ngoài tấm kính, ngồi xuống rồi cứ thế nhìn gương mặt nghiêng của Haerin đang tập trung vào bản vẽ. Yoshi yêu nhất hình ảnh này.
Một tiếng sau hoặc lâu hơn, cậu mới đứng dậy đi rót một cốc trà nóng.

"Cậu chưa về à?"

Haerin bị giật mình vì cốc trà đặt xuống trước mặt. Yoshi mỉm cười lắc đầu.

"Em chẳng có nơi nào để về."

"Anh bạn gì đó của cậu đâu? Hai người đón giáng sinh với nhau sẽ vui hơn mà."

"Cậu ấy đi với bạn gái rồi.."

Haerin chớp mắt, môi cô kéo ra thành một nụ cười.

"Vừa giới thiệu với Danielle mấy tuần trước mà bây giờ đã có bạn gái, cậu ấy làm việc thật có năng suất."

Yoshi hơi nhíu mày. Vừa mới bốn câu, câu chuyện đã lại quay về với Danielle.

"Hôm nay chị không có hẹn với ai ạ? Em tưởng một ngày như thế này, mọi người lại tụ tập với nhau chứ?"

Haerin lắc đầu. Em bất giác hướng mắt ra ngoài, quán cà phê của Danielle vẫn rộn ràng tấp nập.

"Chắc cô ta bận."

"Mọi người" của Kang Haerin sao lại chỉ biến thành một mình "cô ta"?

Rồi không gian lại im lặng, chỉ còn tiếng bút của Haerin vạch từng nét dài trên giấy.

Yoshi nhìn mãi nhìn mãi, rồi sau đó, cậu nói khẽ:

"Cô."

"Ừ?"

"Em muốn xin cô một món quà giáng sinh được không?"

Haerin ngẩng đầu lên. Em nhìn Yoshi như hơi đánh giá một chút rồi gật đầu.

"Nếu có thể tặng cậu được, tôi nhất định sẽ tặng."

Yoshi không hỏi xin gì quá đáng, cậu chỉ xin em một cây xương rồng. Haerin bật đèn cầu thang, dẫn cậu đi vào phòng rồi tiến lên sân thượng. Tuyết rơi đầy ở đó, mấy cây xương rồng như được đội một loạt mũ trắng. Yoshi chà xát hai tay vào nhau vì lạnh, cậu chạy tới cúi xem từng cây xương rồng một, y như Danielle những ngày trước. Haerin đứng nhìn cậu, em cho tay vào túi áo cười cười nói:

"Cậu cứ lấy cây nào mình muốn."

Yoshi mân mê mãi một gốc xương rồng trần trụi ít gai. Haerin liếc đồng hồ, đã gần đến mười giờ, đèn phòng Danielle vẫn chưa sáng. Đột nhiên em rất muốn một cốc cà phê nhiều sữa như Danielle vẫn thường hay uống.

"Cậu chọn đi nhé, tôi đi xuống trước."

Haerin quay lưng đi ba bước đã nghe sau lưng "rầm" một tiếng thật to. Không biết làm cách nào, Yoshi đã ngã dúi dụi vào chiếc giá cao đặt rất nhiều chậu cây sen đá nhỏ. Cậu rên lên một tiếng rồi khẽ cựa người. Yoshi và đống sen đá cùng rất nhiều tuyết hợp với nhau thành một đống.

Haerin tức thì quay lại nhặt Yoshi ra khỏi đống hỗn độn kia. Ở trong cái nắm tay của Haerin, cậu rối rít xin lỗi. Rất nhiều sen đá đã đổ, lá cây bụ bẫm bị dập nát. Haerin chỉ hỏi Yoshi liệu rằng có bị thương ở chỗ nào hay không rồi đưa cậu xuống nhà. Áo quần của cậu đã bị ướt và bẩn rất nhiều vì tuyết, ở cổ tay cũng có một vết trầy lớn đang ngày càng đỏ lên.

Haerin chỉ Yoshi ngồi xuống ghế, tìm cho cậu một bộ áo quần có vẻ to nhất của mình. Nhưng có vẻ to hơi quá, nên Yoshi như đang bơi trong chiếc áo, phải xắn tay áo lên vài nấc. Rồi Haerin để cậu ngồi xuống ghế, tự mình kéo ghế lại lấy hộp cứu thương giúp cậu sát trùng. Ở dưới ánh đèn vàng cùng tiếng nhạc nhè nhẹ, Haerin chú tâm nhìn vào cổ tay Yoshi, giống như đang làm việc cùng một bản vẽ.

Yoshi cảm giác được cổ tay nơi Haerin cầm nóng lên từng giây. Thuốc sát trùng đã được bôi xong, Haerin với tay lấy một miếng gạc. Bàn tay cầm miếng gạc còn dừng ở giữa không trung, bỗng nhiên trong đầu Haerin nở ra một ý nghĩ buồn cười, rằng mình không có duyên với việc băng bó cho người khác ở chính trong nhà của mình.

Ấy là vì, Yoshi cũng hành động giống như Danielle - cậu đặt môi hôn xuống.

Haerin thậm chí không thể khép mắt. Môi của Yoshi run lên nhè nhẹ, hai cánh môi ấm nóng dù cậu mới bị ngã ở ngoài trời. Ba giây sau đó hay với Yoshi mà nói thì là một quãng thời gian rất dài, Haerin đẩy Yoshi ra. Yoshi cúi gằm mặt, cậu đưa tay vuốt vuốt ngón cái của mình. Còn Haerin chỉ khoanh tay đẩy mình hơi lùi khỏi tầm với của cậu, cảm giác được cậu muốn nói điều gì đó.

"Chị... Em đã nói một lần rồi, nhưng hôm nay em muốn nhắc lại để cho chị nhớ.."

Cậu hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Haerin rồi nói ra niềm hi vọng ngất trời của mình:

"Em yêu chị!"

Kang Haerin vốn không muốn nhanh đối mặt với chuyện này. Cũng biết Yoshi sẽ không bỏ cuộc từ sau cái hôm chơi trò nói thật, nhưng không ngờ cậu đã rất nhanh lấy lại tinh thần tấn công tiếp. Cuối cùng, dù không muốn, Haerin cũng nghĩ đã đến lúc cần phải ngả bài.

"Yoshi, mọi người đều nói với tôi, cậu và tôi là rất thích hợp."

Đến cả Danielle cũng nói như vậy.

Yoshi nghi ngại nhìn Haerin mỉm cười.

"Trước đây tôi cũng nghĩ rằng một tay kiến trúc sư suốt ngày chỉ biết đến nhà cửa như tôi, thì người tốt nhất tôi có thể tìm thấy trên đời sẽ là một người giống cậu. Nhưng cậu có biết lí do vì sao tôi trồng xương rồng không? Vì chúng không cần chăm sóc nhiều, dù có bỏ hoang thì vẫn sống rất tốt."

"Ý tôi là, con người tôi luôn luôn như vậy. Tôi không có khả năng suy nghĩ tới cảm nhận của người khác. Tôi không nghĩ mình có khả năng lo lắng quan tâm cho bất kì ai khác, nhất là người đặc biệt nhạy cảm và tinh tế như cậu."

Quả bóng hi vọng ở trong Yoshi như đang bị chích một lỗ nhỏ, từ từ xẹp xuống.

"Em có thể thay đổi..."

Haerin cương quyết lắc đầu.

"Không không, Yoshi, đây không phải việc chỉ mình cậu quyết định được. Dù cậu có thay đổi, tôi cũng phải ép mình thay đổi theo cậu. Tôi không có thói quen đó. Rồi cậu sẽ hối hận vì hóa ra người cậu yêu không hoàn hảo như cậu nghĩ."

Haerin dịu dàng hơn mọi lúc. Nếu ngày hôm qua Danielle nói chuyện với Yoshi như bàn chuyện thời tiết, thì hôm nay Haerin lại như đang trao đổi với cậu về một bài học ở trường.

"Còn nữa, một điều quan trọng hơn mọi thứ tôi vừa nói. Tôi chỉ luôn coi cậu như học trò. Và... hơn cả việc tìm thấy một người đúng với mẫu người lí tưởng, tôi nghĩ rằng mình đã tìm thấy một người có thể khiến cho mọi tiêu chuẩn của tôi trở nên thừa thãi. Người đó, ừm, cậu cũng biết. Nói thẳng ra thì tôi nghĩ mình không chỉ coi Danielle nhà đối diện là bạn bè."

Yoshi bấm sâu móng tay vào da thịt. Câu chốt đó mới là thứ làm cho cậu bị thương nặng nhất. Cậu ngã người xuống ghế, nhắm mắt lại ngăn không cho một dòng nước mắt chảy ra.

"Chị từng nói rằng mẫu người lý tưởng của mình trước hết là một người con trai..."

Haerin cúi đầu, biết không thể cười nhưng môi cũng đã kịp cong lên rất nhẹ. Thì ra là thú nhận tình cảm cũng không quá khó khăn như em nghĩ. Thú nhận tình cảm trước đúng đối tượng mới là khó khăn.

"Cô ấy có một lần từng nói câu này để đuổi người yêu cũ, rằng cô ấy cho rằng mình không thể yêu ai, sau này mới phát hiện ra mình không thể yêu con trai nên nhất quyết tìm một người phụ nữ. Lúc đó tôi kì thị rõ ràng dù biết câu nói đó chỉ là kịch bản, đến trước khi gặp cô ấy tôi vẫn thỉnh thoảng tham gia vào mấy buổi hẹn hò gặp gỡ do Minji sắp xếp, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ tìm thấy một anh chàng dịu dàng tinh tế nào đó cho mình. Nhưng mà dần dần tôi lại thay đổi. Tôi không nghĩ nhiều đến giới tính khi ở cạnh Danielle. Chiều cao của chúng tôi không thật phù hợp, tay cầm tay cũng không khớp, đến cả..." Haerin ngừng lại một chút. Đến hôn môi cũng kì lạ, chắc hẳn do cấu trúc xương của nam giới và nữ giới là bổ sung cho nhau nên hòa hợp với nhau. Nhưng vị hôn thì tuyệt đối làm em muốn chạm lâu hơn, nhiều hơn, sâu hơn nữa. "Tính cách cũng không hợp nhau, cậu nhìn hai người là đủ biết. Cô ấy làm gì tôi cũng thấy cách thức không đúng nhưng kết quả lại hợp lý, tôi nguyên tắc cẩn thận như thế này lại để yên cho cô ấy lăn lê quậy phá từ sân thượng xuống tận giường ngủ, có thể ngày nào cũng đi uống cùng cô ấy. Cô ấy rất phiền, nhưng tôi không ghét. Tôi thích rất nhiều. Tôi nghĩ đáp án đến đó cũng rõ ràng."

Haerin biết mình không thể làm gì khác cho cậu đành đứng dậy.

"Có trà nóng trên kệ bếp, cậu có thể lấy uống. Tôi lên trên xem mấy cây xương rồng một chút, rồi tôi tiễn cậu về."

Haerin khom người bước lên mấy bậc cầu thang dẫn ra sân thượng. Lên tới sân thượng, em thở ra một hơi dài. Việc từ chối Yoshi không quan trọng lắm, vì ngay từ đầu em đã nghĩ sẽ có ngày này. Duy chỉ một điều cho tới bây giờ Haerin mới hoàn toàn tìm ra đáp án. Vì sao cũng là được hôn, thậm chí trong cùng một hoàn cảnh, nhưng tim Haerin chỉ đập nhanh hơn khi Danielle chạm môi vào? Còn vì lí do gì khác được nữa, vì người đó là Danielle.

Em lắc lắc đầu đuổi đi mấy dòng suy nghĩ, nhặt lên vài cây sen đá đã nát trên mặt tuyết lạnh gom lại thành đống trong tay.

Mười một giờ, ở trong phòng.

Yoshi vẫn ngồi bần thần trên ghế thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi cậu vô tình lãnh trọn bài phát biểu mừng giáng sinh của Danielle. Trong lúc nghe cô nói, ánh mắt cậu bắt gặp một đống giấy ngổn ngang ở bên bàn Haerin, tách xa mấy bản vẽ kĩ thuật được cuộn gọn gàng một góc. Mảnh giấy trên cùng phác một mẫu in nhìn qua đã biết là tác phẩm của Danielle, trên đó có kí ngày 14 tháng 12. Hẳn là Danielle đã để quên ở đó.

Cậu còn nhớ kĩ, 15 tháng 12 là ngày tuyết rơi đầu mùa.

"Danielle, lần cuối cô hôn là khi nào?"

"Hôm qua."

Yoshi nhếch môi cười. Nếu cậu không có được Haerin, Yoshi cũng không muốn Danielle có được. Vì lí do gì Danielle phải dịu dàng với cậu như thế? Nếu cứ đối xử với Yoshi như một tình địch đáng ghét, sẽ dễ dàng hơn cho cậu rất nhiều. Cậu dịch ghế, nhón chân đi tới chốt cánh cửa dẫn lên sân thượng. Nghe xong những lời của Danielle, đoán chắc được cô đang soạn ra một nụ cười tươi ngoài cửa, Yoshi nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa ra.

Sau này Yoshi mới biết rằng khi đó mình thật sự chỉ như một đứa trẻ con, vòi vĩnh mẹ để được quà nhưng không thành công thì cũng không muốn đứa con nhà hàng xóm có được. Cộng thêm với việc thấy xấu hổ khi đến sau, lại càng xấu hổ khi bị từ chối, Yoshi chọn cho mình cách đổ lỗi cho người khác dù không ai là người sai trong tam giác tình yêu chưa kịp thành hình.
Danielle bị dội ngược khi thấy người mở cửa cho mình không phải là Haerin. Nhìn vào trong phòng, ngoài đống quần áo của Yoshi ở trên giường, cô không nhìn thấy ai khác. Ngại ngùng khi Yoshi đã nghe tất cả những điều mình vừa nói, lại thêm có chút hoang mang khi nhìn bộ dạng của cậu, Danielle cố sức tỏ ra bình thường mà nói:

"Ơ.. Ờm.. cậu ở đây hả? Tôi mới đi từ ngoại ô về, kẹt xe kinh khủng. Mà hôm nay cậu tan làm muộn vậy, cậu có việc gì..."

"Chị, game over rồi."

Yoshi mỉm cười.

"Phải làm sao đây, chị luôn tới sớm hơn em, nhưng hôm nay em đã đi trước chị một bước."

Danielle thấy cổ họng hơi rát, chắc vì cả ngày hôm nay đã lang thang ngoài trời lạnh.

"Vậy là.. cậu nói rồi?"

Yoshi gật đầu. Cậu nở một nụ cười tươi mát như hoa hồng giáng sinh.

"Và cô ấy cũng cho rằng em là người thích hợp."

Vẫn biết rằng những câu chuyện như thế này cần phải xác nhận với chính Haerin, nhưng bàn tay Danielle nắm chặt rồi lại buông ra. Cô không muốn, nếu điều đó đúng là sự thật, lại để chính Haerin nói với mình. Nó giống như một kiểu cầu xin tình yêu hay một điều gì thấp kém hơn, mà từ trước tới giờ Danielle chỉ luôn muốn đứng thẳng.

Danielle nhìn thật kĩ vào mắt Yoshi. Đôi mắt đó dịu dàng nhìn lại cô, không hề có một tia bối rối. Không thấy Danielle nói gì, Yoshi liền tiếp lời:

"Em đoán bây giờ em đã có đủ tư cách rồi, để nói chị tránh xa cô ấy ra một chút? Một cô gái như chị sẽ không nhiều lời đi cướp bạn gái trong tay một chàng trai, đúng không?"

Danielle gật đầu, rồi lại lắc. Cô lùi ra khỏi vùng sáng của đèn phòng, để chậu cây lại bên ngách cửa.

"Tôi đồng ý, nhưng mà tôi phải nói với cậu rằng, cậu không cần viện đến lòng tự trọng của tôi đâu. Trong trường hợp này chúng ta trước tiên đều đang đi tìm tình yêu cả thôi."

Không chờ Yoshi trả lời, Danielle quay xuống cầu thang. Một câu cuối cùng trước khi bỏ đi, Danielle vẫn nhẹ nhàng nói với cậu:

"Chúc cậu Giáng sinh hạnh phúc."

Xuống tới bậc thang thứ ba, giọng nói kì lạ hơn bình thường nói với theo cô, mang theo vẻ gai góc cùng thách thức rõ ràng.

"Chị biết không, môi cô ấy có vị anh đào."

Dạ dày của Danielle đột ngột cuộn lên. Dù không muốn tin những lời trước của Yoshi thì một câu nói đó của cậu đã phá hủy một chút niềm tin cuối cùng còn lại. Danielle hôn, Kang Haerin không tránh, cô tưởng đó là dấu hiệu cho thấy em có chút gì đó khác thường với mình. Nhưng em cũng không hề tránh chàng trai đó, bằng không làm sao cậu ấy biết được vị hôn đặc biệt chỉ có trên môi của Haerin?

Danielle nghĩ có lẽ phải đập phá một cái gì đó, nếu không cô chắc rằng mình phải quay lại nói thẳng với Yoshi rằng đã cướp được ngân hàng rồi thì không cần khoe trong đó có bao nhiêu của cải. Hít thở vài lần, cô mới quay lên nhìn lại Yoshi. Nếu không phải trong cảnh tranh sáng tranh tối, Danielle đã có cơ hội nhìn thấy được nụ cười ngấm ngầm khoái trá rất không hợp với khuôn mặt thánh thiện của chàng trai nhỏ. Dù không nhìn thấy, Danielle vẫn không thể không cảm nhận câu đó là một động thái đánh dấu chủ quyền lộ liễu. Cô nói tỉnh bơ:

"Ừ biết chứ, son dưỡng vị anh đào là chị đây bắt em ấy dùng mà."

Mười một giờ mười lăm.

Có lần Danielle thử đếm, chỉ mất năm mươi sáu bước chân là cô có thể đi từ căn gác của Haerin tới tận bậc cửa quán cà phê của mình. Vậy mà cũng năm mươi sáu bước chân đó, có lúc lại dài như vô tận.

Cả người bây giờ mới có cảm giác mệt mỏi, cơ xương rã rời vì cú ngã lúc tối, tim phổi cũng rã rời, cảm giác như mấy nhịp đập trong lồng ngực không còn thuộc về mình nữa.

Danielle cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Nếu cô coi như việc tỏ tình thất bại là một điều rất bình thường, thì việc chưa tỏ tình đã thất bại ảnh hưởng rất nhiều đến lòng kiêu hãnh. Niềm kiêu hãnh mà rất lâu về sau cô mới nhận ra đó là biểu hiện khác của việc không có lòng tin vào đối phương. Nếu có đủ lòng tin, chắc chắn tâm trí cũng sẽ nhìn thấu suốt một vài thứ khác không nằm trong câu chữ.

Kì thực cũng bởi vì Danielle chưa từng phải chạy đua trong cuộc chiến giành tình cảm với một người con trai. Khi hai đứa con trai cùng yêu một người con gái, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, cùng lắm là giải quyết bằng nắm đấm. Danielle không quen nói dối, cũng không bao giờ nghĩ rằng một người như Yoshi lại bày mưu tính kế nói dối cả mình.

Cô vốc một nắm tuyết, ném lên cửa kính văn phòng Haerin. Tuyết nhanh chóng rơi xuống, trong chốc lát chẳng còn dấu vết.

Mười một giờ ba mươi.

Yoshi ngỏ ý muốn Haerin đi cùng cậu một đoạn, Haerin đồng ý xem như là phép lịch sự, em liếc mắt nhìn lên thấy đèn phòng Danielle bật sáng, cảm giác như đang bị lạc giữa biển đêm lại gặp được một ngọn hải đăng. Em đi song song bên Yoshi, cả hai người đều không nói gì. Ngập tràn trong không gian là tiếng nhạc và tiếng reo mừng từ những ngôi nhà ấm cúng. Đến ngã tư đầu đường, cậu vẫy một chiếc xe rồi quay sang nói với Haerin.

"Em về nhé, chúc cô giáng sinh an lành"

"Cảm ơn. Chúc cậu.."

Haerin dừng lại. Cậu đâu có một Giáng sinh yên lành hay hạnh phúc. Một chàng trai còn trẻ chưa va chạm nhiều, lại bị từ chối ngay đúng lễ Giáng sinh, hẳn nhiên không vui vẻ được.

Người lái taxi đã có vẻ vội vàng. Yoshi gật đầu chào cô rồi kéo cửa. Chiếc xe phóng vút đi, Haerin thấy nhẹ nhõm vô cùng. Em bước nhanh trên đường về, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Danielle mới gặp được tin nhắn.

"Tối nay mười một giờ, cho tôi mượn em mười lăm phút."

Bước chân Haerin chậm lại. Mười một giờ, cô không xuất hiện ở chỗ em.

Mười một giờ bốn mươi.

Haerin đứng trên con đường có treo đèn bão trước cửa quán cà phê của Danielle, mỉm cười bấm điện thoại.

Mười một giờ bốn mươi.

Danielle cuộn tròn người trong bồn tắm, tay ấn mạnh vào vết tím bầm trên đầu gối, lại chẳng thấy đau bằng cảm giác nóng cháy trong lòng.

Mười một giờ bốn mươi lăm.

Haerin đi vòng quanh, dấu giày của em in trên nền tuyết mỏng. Đầu kia không có ai nhấc máy.

Mười một giờ bốn mươi lăm.

Danielle bước từ nhà tắm ra rũ mái tóc ướt mềm, nhìn điện thoại đang nhá sáng trên giường.

Mười một giờ năm mươi.

"A lô?"

"Sao bây giờ cô mới nghe máy?"

"Đừng bắt tôi phục vụ cà phê vào lúc này chứ.."

"Giọng nói cô lạ vậy?"

"Vừa mới ngủ."

"Này, là đêm Giáng sinh mà?"

"Ai bảo em Giáng sinh thì không được quyền ngủ?"

"...."

Danielle chui người vào chiếc áo len màu kem to đùng như hôm hẹn hò bốn người, quàng thêm khăn ấm, đội cả mũ len. Cô đi quanh phòng mấy vòng, chẳng để làm gì cả.

Mười một giờ năm mươi hai.

"Em vừa đi cùng Yoshi về à?"

"Sao cô biết?"

"Nhìn xuống thì thấy. Hai người đi tới đâu rồi?"

"Tôi chỉ tiễn cậu ấy một đoạn thôi."

"Bạn gái như em chán thật."

Haerin dừng lại bên cây đèn bão ngoài cùng, đưa ngón tay chạm thử. Vừa chạm vào em đã rụt tay lại. Cứ tưởng treo bên ngoài trời tuyết sẽ làm vỏ đèn lạnh đi, nhưng vẫn chẳng có gì khác biệt. Bóng đèn màu vàng sậm vẫn nóng kinh hoàng.

Mười một giờ năm mươi tư.

"Em làm sao vậy?"

"Sờ tay vào bóng đèn."

"Em bị điên à?"

"Có lẽ bị lây từ cô."

"..."

"...."

"Có sao không?"

"Chắc sẽ bỏng một chút. Đám người kia lại được nghỉ đông rồi."

Danielle vội vàng mở tủ lấy thuốc trị bỏng cùng băng gạc. Rồi khi đã nắm một nắm thuốc trong tay, cô thẫn thờ đặt xuống.

Mười một giờ năm mươi sáu.

"Quà Giáng sinh của tôi đâu?"

"Jihoon chẳng phải đã đưa cho mọi người rồi à?"

"Không có của tôi. Anh ấy nói của tôi là cô tự mang sang."

" Tôi vứt rồi."

" Nó là cái gì?"

"Chẳng có gì."

"Cô đã tu thành Phật rồi nhỉ."

" Hm?"

"Có thể vứt được cái không có gì."

"Đừng mở miệng là phóng dao vào bạn em thế chứ."

"Ai là bạn cô?"

Haerin dập máy. Danielle nhìn chăm chăm vào tên em trên màn hình, cho tới khi màn hình tối lại.

Bên dưới nhà có tiếng gọi lớn:

"MO DA NI!"

Danielle giật mình thò đầu ra cửa sổ. Bên dưới, Haerin mặc áo măng tô màu đen, áo sơ mi trắng và quần jeans xanh nhạt, mắt đen dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Cho cô ba phút, xuống đây ngay!"

Mười một giờ năm mươi bảy.

Danielle đá trúng một chiếc ghế, ngón chân cái đau muốn chảy nước mắt. Xỏ tạm một đôi giày mà không kịp buộc dây, cô nhảy hai bậc thang một xuống quán cà phê.

Mười một giờ năm mươi chín.

Không phải đồng hồ của ai cũng chính xác, âm thanh cũng không đi với tốc độ giống nhau. Ở phía trên con phố, lác đác có vài tiếng đếm ngược cho đến mười hai giờ. Rồi dần dần, tiếng đếm đồng thanh ngày một nhiều, đã có nơi có tiếng pháo nổ. Cách quán cà phê của Danielle ba căn nhà, có ba người đang chơi pháo bông. Cây pháo dài tóe lên những hình thù vui mắt.
Tay của Danielle đã đặt vào nắm đấm cửa.

Chùm tầm gửi ở bên trên lơ lửng vì một chút gió trời.

Mười hai giờ.

Tiếng chuông từ nhà thờ ở khắp thành phố đồng loạt vang lên. Nhà thờ gần nhất cách chỗ họ chỉ hai khu phố, tiếng chuông ngân nga vọng mãi. Cả thành phố bùng lên tiếng hoan hô, rất nhiều tiếng cười và tiếng nhạc.

Danielle bước ra khỏi bậc thềm. Ở cuối mấy bậc thềm, chỗ ngọn đèn bão đầu tiên, Kang Haerin đứng thẳng băng, hai cánh tay dang rộng. Em nhìn cô đứng đó, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau mới chỉ cách đây vài tháng. Hôm đó Danielle còn đi một đôi dép lệch pha có màu kì cục. Nhưng nụ cười cô lúc này đây, vẫn tươi hơn hết thảy mọi từ ngữ có thể diễn tả được trên đời. Người này ở đây rồi. Haerin nghĩ thầm. Chưa cần tìm kiếm người ấy đã bước tới, cuộc sống tẻ nhạt của mình chỉ cần có thêm một Danielle là đủ.

"Giáng sinh vui vẻ!"

Trước đây, Danielle không bao giờ nghĩ con người lại có thể mang hai tâm trạng trái ngược nhau cùng một lúc. Nhưng bây giờ, khi trước mặt cô là vòng tay dang rộng của Haerin, với nụ cười hiện lên cả trong đáy mắt đen phản chiếu ánh đèn từ bảng hiệu, Danielle thấy ấm áp, cùng lúc đó cũng có một cơn lạnh giá từ từ lan ra ở trong lòng.

Nghĩ đến rất có thể vòng tay đó vừa ôm người khác, còn đôi môi mỏng đang cong lên thành một nụ cười rất đẹp kia cũng rất có thể, à không, chắc chắn..

"Chị biết không, môi cô ấy có vị anh đào."

Cây son dưỡng đó Haerin rất hay dùng, em thường để ở một góc bàn làm việc. Nếu không phải đã chạm vào đó, Yoshi chắc chắn sẽ không bao giờ biết được vị của đôi môi kia là gì.

Danielle nghe trong lòng đau nhói, biết rằng mình không thể đối diện với em dù với tư cách là một người bạn nữa rồi.

Dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay cũng là đêm Bình an.

Danielle bước xuống thềm, vòng tay ôm lấy Haerin. Ở trong lớp áo măng tô, Haerin chỉ mặc độc một chiếc sơ mi mỏng. Cô thít chặt vòng tay, cảm nhận được tấm lưng gầy của em đang tỏa ra hơi ấm hoàn toàn trái ngược với thời tiết bên ngoài. Haerin hơi cựa mình nhưng không đẩy Danielle ra. Bàn tay em vỗ vỗ trên lưng cô:

"Này, đau em."

Danielle mặc kệ lời Haerin nói. Cô vùi cả đầu vào hõm vai em, tham lam hít vào tràn lồng ngực mùi nước hoa lẫn giữa trầm hương và cam quýt. Rồi cô dựa cằm lên vai em, nhìn sang văn phòng kiến trúc ở bên kia đường. Đèn phòng em vẫn để sáng. Ở căn phòng đó, trong ba tháng hoặc hơn, không ngờ có thể ghi lại được đủ âm thanh, hình ảnh, cảm xúc, giai điệu nên có trong suốt cả cuộc đời. Haerin nghẹt thở trong cái ôm đó nhưng lại chỉ muốn ôm chặt hơn. Cơ thể người kia rất ấm, nếu được ôm đến ngày mai và lâu hơn nữa thì thật tốt..

Ở phía Haerin, em chỉ hơi ngước mắt lên trên, đã gặp chùm cây tầm gửi.

Thật lạ là cho tới khi Danielle mở cửa, em mới phát hiện ra chùm cây buộc chiếc nơ đỏ ở ngay vị trí rất nổi bật này. Tim em đang yên bình vì Danielle lại dụi đầu vào mình như một đứa trẻ, bỗng dưng lại đập loạn như sắp âm mưu làm việc xấu..

Rất muốn lại nếm thử xem, môi cô rốt cuộc là có mùi vị như thế nào.

Thế nhưng vừa rời khỏi vòng ôm của Haerin, Danielle đã lùi khỏi tầm với của em.

"Kang Haerin, chúc em hạnh phúc. Dù có thế nào thì tôi cũng thấy rất may mắn khi được quen em."

Haerin nhíu mày vì câu chúc nghiêm trọng quá mức cần thiết đó, cũng định nhắc Danielle rằng cô đã thiếu một chữ "Giáng Sinh" trong "Giáng sinh hạnh phúc". Nhưng vừa định lên tiếng, Danielle đã nhanh chóng hớt lời:

"Thôi, chị đây buồn ngủ rồi, tạm biệt, Kang Haerin."

Rồi mặc cho Haerin còn đứng trước cửa, Danielle nhanh chân bước vào nhà. Cửa vừa đóng lại, dáng hình người kia vừa khuất, cả thân mình cô trượt xuống dưới cánh cửa. Cứ ngồi như vậy không biết đến bao lâu, Danielle nghiêm túc suy nghĩ về một cuộc di cư lớn trong đời mình.

Đối mặt với mấy thứ tình cảm phức tạp của con người, Danielle hai mươi hai tuổi chưa biết gì là sâu sắc hay cần cố gắng. Với cô mọi việc rất đơn giản, biết không được thì hãy cứ bỏ đi. Chỉ là ngày hôm sau rồi tháng sau, hai ba tháng sau rồi đến tận Giáng Sinh năm sau nữa, Danielle không nghĩ được rằng mình lại nhớ mấy tháng ở cạnh Kang Haerin nhiều đến thế. Nhớ hết tất thảy mấy thứ nhỏ xíu như là cách em đưa tay về sau mép tai đẩy kính, nhớ ngày em đạp cô sang một bên để lấy giường ngủ nhưng rồi lại để yên cho cô ôm cánh tay mình suốt đêm. Nỗi nhớ đi qua mấy con đường quen đến nỗi Danielle không dám một lần quay lại. Kang Haerin đã nói mình sẽ hẹn hò chỉ một lần duy nhất trong đời, em đem lần duy nhất đó ra cho cậu học trò kiêm đồng nghiệp dịu dàng quan tâm y đúc mẫu người lý tưởng, Danielle cố gắng cách mấy cũng không thể quay về nói với em rằng đừng như thế, rằng em hãy nhìn xem cũng có người dù không được như mẫu người lý tưởng của em nhưng thích em tuyệt đối không thua kém bất kì ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top