Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG III: MỌI CHUYỆN BẮT ĐẦU

       Trời gần sáng, Thương thức dậy và ngơ ngác nhìn quanh. Xung quanh cô chỉ có mấy cái túi nilon và rác được dọn vào một góc. Bảng thông báo của cô hiện lên và cô đọc những tin nhắn mà tối qua cô đã bỏ lỡ, ngay sau đó cô bé liền chạy đi đâu đó, tôi không rõ. Vì lo cho cô bé mà tối qua tôi đã không bỏ cô lại mà đi nhưng tôi cũng không thể ở đó, cho nên tôi đã trốn vào một góc tối gần đó và canh cả đêm. Tác dụng của thuốc hồi sức khiến cho tôi không bị mệt suốt đêm qua. Giờ thì cô bé đã tỉnh, tôi cũng không cần phải trốn nữa. Tôi lặng lẽ nhìn quanh và bước ra khỏi chỗ ngồi và rồi tự dưng đâu ra cái tin nhắn hệ thống nhảy ra trước mặt tôi.

[Bạn đã đủ điều kiện để mở khóa kĩ năng 'Cường hóa'

- Bạn đã ngồi canh như thể bạn là thú săn mồi

- Bạn đã ngồi canh trong một khoảng thời gian dài]

Tôi cảm giác như cái hệ thống này đang gián tiếp xúc phạm tôi như thú vật vậy.

Bất ngờ trên trời xuất hiện một vật thể màu đen có hình dạng như một người trông giống như nhân vật trong Shadow Fight. Tôi vội trốn đi vì tưởng đấy là ai đó muốn lấy mạng tôi vì hiện tại tôi đang bị truy sát.

- Mọi người có vẻ đã quen với nhiệm vụ rồi nhỉ? – Người đó nói – Ta nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để thông báo một số thứ.

Có lẽ tên này là nhân viên của kênh giải trí kia. Tôi ra khỏi chỗ trốn với một chút bất an.

- Vừa rồi chỉ là bản dùng thử thôi, mọi thứ bây giờ mới thật sự bắt đầu.

       Bản dùng thử? Chờ một chút, tên này...

- Trước khi thông báo, có lẽ ta nên mượn ngoại hình của một ai đó để dễ nói chuyện hơn chứ, đúng không?

Cái vật thể màu đen hình người ấy mờ dần, để lộ ra khuôn mặt đang cười của hắn. Dù giọng nói không giống nhưng tôi không thích điều này chút nào. Ngoại hình mà hắn chọn không phải ai đó trong số hàng vạn người trong thành phố này mà lại là tôi.

- Cũng được đấy, ta khá thích cái áo khoác.

- Tất nhiên rồi, ta cũng thích. – Tôi lẩm bẩm. Hắn liếc nhìn tôi một lúc rồi tiếp tục:

- Chẹp, mặt xấu quá.

Tôi sẽ giết hắn khi mọi kĩ năng của tôi đạt level tối đa.

- Được rồi mọi người, nghe kỹ nào. Vì hệ thống mới được cập nhật nên bảng thông tin của mọi người sẽ có một chút thay đổi, lỗi cũng đã được sửa nên khỏi lo. À, quên giới thiệu, ta là một 'Nhân viên'.

Nói xong hắn biến mất, để lại một làn khói đen trong không khí.

[Thông tin về bạn đã được cập nhật]

[Thông tin về bạn

Hiệu ứng độc nhất: Người con của sự may rủi (Vĩnh viễn)

Kỹ năng độc nhất: Học hỏi Lv.2

Kỹ năng: Cường hóa Lv.1

Chỉ số: Sức mạnh Lv.5, Bền bỉ Lv.3, Nhanh nhẹn Lv.4

Ma thuật Lv.1

Số tiền hiện tại: 100 đồng]

[Cửa sổ ma thuật

Ma lực: 5/5

Ma thuật hệ H]

[Nhiệm vụ mới đã được cập nhật]

[Nhiệm vụ 3: Trốn thoát

Bạn là một trong những người đã gạt công tắc khởi đầu. Vị trí của những người bị truy sát hiện đang được công khai, từ giờ ai cũng có thể biết vị trí của bạn

Thời gian: 18 giờ 34 phút

Giới hạn khu vực: Hà Nội, Việt Nam

Phần thưởng: Không có

Hình phạt: ]

Một video hiện ra trong không khí. Đó là video ghi lại cảnh bọn tôi gạt cái công tắc ở công viên.

[Người gạt: Sang, Nhật, Trang, Tường, Quang]

[Bạn có tin nhắn mới]

Hệ thống cho phép gửi tin nhắn luôn à?

[- Vui nhỉ? Mọi chuyện do bọn ngươi cả đấy. Haha]

Là tên nhân viên. Sao tự nhiên hắn lại nhắn cho tôi nhỉ?.

[Hả?]

[- Nhiệm vụ này được hệ thống đặt ra để loại bỏ những người đã bắt đầu trò chơi. Tất nhiên để các ngươi sống cũng chẳng sao.]

Chuyện sống chết của bọn tôi giờ lại thành trò đùa của hắn.

[Bạn của ta sao rồi?]

[- Nhìn xung quanh xem.]

Một dòng chữ nhỏ đến mức khó đọc đang bay lơ lửng. Nhìn kỹ một chút, tôi nhận ra đó là tên của Nhật. Hiểu rồi, vậy nếu tôi đi về hướng có tên của Nhật, tôi sẽ gặp được nó. Tôi còn phát hiện ra tên của Trang và Tường ở hai hướng khác, nhưng tôi không thể thấy Sang đâu.

[- Ngươi muốn hỏi tên còn lại đâu hả? Yên tâm đi, hắn còn sống.]

[- Để ta đoán nhé. A! Ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại gửi tin nhắn cho ngươi đúng không? Đơn giản thôi, ngươi chỉ là được chọn ngẫu nhiên để ta thông báo thôi. Còn bạn của ngươi, ta để cho cấp dưới. Ta cũng phải làm việc chứ.]

[Không, ai hỏi gì đâu.]

Không thấy nhắn lại, chắc hắn cay cú tôi rồi. Tôi cười nhẹ khi nghĩ như thế.

[Phần thưởng cho việc săn bọn ta là bao nhiêu?]

[- 50 000 đồng]

50 000 đồng! Vậy thì cũng chả trách có tận gần 50 chiếc xe máy đuổi theo tôi ngay lúc này. Cảm giác hơi lạnh gáy khi có gần 50 người đuổi tôi với sát khí ngùn ngụt như vậy. Đây là lần đầu tôi lái xe máy nhưng tôi không nghĩ nó lại dễ như vậy, mà cũng may đây là chiếc xe máy nguyên vẹn có cắm chìa khóa đậu ở giữa đường, xăng cũng còn nhiều nên tôi khỏi lo. Cảm giác như tôi đang dẫn đầu trong một cuộc đua xe vậy.

"RẦM!"

"CHÁT"

- ARRRRGGGGGGHHHHHHHHH

Có quá nhiều tiếng hét và va đập ở phía sau khiến tôi buộc phải quay lại nhìn.

"ẦM!"

- Thằng chó! Mày điên à.

"RẦM RẦM"

Tên vừa hét bị đẩy một cách dã man và đâm vào cây. Một tên lái xe trông nguy hiểm cũng nhắm vào tôi mà lao tới. Hắn mặc một chiếc áo khoác đua xe, có vẻ như đây là một học sinh vì hắn không kéo khóa áo khoác, để lộ ra chiếc áo đồng phục mà hắn đang mặc.

"CỐP!"

Một cái gậy đập vào đầu hắn, trông cũng đau nhưng hình như vô tác dụng. Trông hành động này khá là ngu ngốc vì tên này lái xe còn chả vững, nói gì đến thả một tay ra và đánh người khác, chưa nói gì đến việc tên lái xe dày dạn kinh nghiệm kia còn đang đội một cái mũ fullface.

Tôi tăng hết tốc lực và phóng qua đường ray, chỗ có tàu hỏa đi qua ngay sau đó để cắt đuôi hai tên kia. Dù sao thì liều mạng cũng không vô ích vì tên đội mũ có khá nhiều kinh nghiệm lái xe, và một mình hắn cũng đã xử xong gần 50 tên khác muốn giết tôi.

Tôi nhìn về phía trước thì thấy bốn người còn lại đã tập hợp đầy đủ.

- À Quang đây rồi.

       Năm người bọn tôi giờ đã tập hợp đầy đủ. Trang tháo khăn đỏ ra và đeo một chiếc vòng cổ có gắn một viên ngọc đỏ lên thay thế.

- Cái này tôi tìm được ở một cửa hàng trang sức. Nó được gọi là 'vật phẩm'.

Trang giải thích khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của bọn tôi. Tôi cũng rất ngạc nhiên trước thanh kiếm đeo bên hông Sang.

- Ông biết dùng kiếm à?

- Ừ, trước đây bố tôi có cho tôi đi học. À, của ông đây Nhật.

- Gì thế? – Nhật hỏi, trông nó khá bất ngờ.

- Đeo thử vào thì biết.

Đó là một đôi găng tay chiến đấu thủng ngón màu đen. Tôi không thấy có gì khác từ chiếc găng nhưng hình như Nhật vừa nhận được gì đó. Tường kéo nhẹ Trang ra xa một chút rồi thì thầm. Tuy là thì thầm nhưng tôi vẫn nghe được một chút.

- Này Trang, bà vừa nói vòng cổ của bà là một 'vật phẩm' đúng không?

- Ừ.

- Bà có nhận được gì không?

- Nhận được gì?

- Giống như kỹ năng hay hiệu ứng đặc biệt gì đó ấy.

- Có, nhưng tôi chưa dùng được. Cái vòng yêu cầu tôi phải trở thành một pháp sư giỏi mới được dùng.

- Bà là pháp sư à? – Sang nghe được cuộc nói chuyện giữa Trang và Tường liền quay ra hỏi.

- Ừm. Sao thế?

- Tôi tìm được một quyển sách phép thuật đấy! Bà dùng nhé.

Pháp sư Trang à? Tên cũng hay đấy. Vậy là còn mỗi Tường là tôi chưa biết sức mạnh.

- Này mọi người! Tôi nghĩ là chúng ta nên di chuyển thôi. Tên của chúng ta khá 'nổi' đấy. – Tôi nói khi nhớ lại tên sát nhân mà tôi thấy trong của hàng.

- Kẻ địch ở phía sau rồi! Khả năng của tôi cho phép tôi giao tiếp với thực vật.

Tường vừa dứt lời thì tên đi xe máy vừa đuổi tôi khi nãy xuất hiện. Sang lập tức rút kiếm ra và bộ đồ bắt đầu thay đổi trước sự ngạc nhiên của bọn tôi. Bộ đồng phục học sinh dần biến đổi thành một bộ đồ hoàng gia cao quý kèm với áo choàng màu xanh. Sang vung kiếm cắt rời đầu xe của tên kia ra với vẻ thích thú. Hắn sợ hãi lùi lại phía sau.

- Đi chỗ khác.

Hắn tháo mũ bảo hiểm xuống, giơ hai tay lên và cười.

- Tha tao nhé, tao chỉ muốn tiền thôi. Nhìn đồng phục tao đoán chúng mày cấp hai nhỉ?

- Không ai hỏi cả.

- Kìa, chú ý vào.

Có năm tên xăm trổ đang đứng xem. Bọn chúng cầm gậy.

- Chà, vui nhỉ?

       Không nhiều lời, Sang lao đến chĩa mũi kiếm vào cổ tên đứng giữa. Chuyển động của nó rất nhanh và khéo léo nên tôi nghĩ đó là do kĩ năng.

- Biến.

Một tên trong số bọn chúng giơ gậy lên đánh Sang nhưng lưỡi kiếm của nó đã cắt đôi cây gậy. Bọn tôi đứng xem và gật gù.

- Phía sau kìa. – Sang cảnh báo nhưng giọng điệu của nó giống với nhắc nhở hơn. Tất nhiên là tôi biết nhưng chưa kịp đánh thì Nhật đã xử xong hắn.

- Mọi người đều biết đúng không? – Tôi nói.

- Ừ.

Bọn tôi đã bị bao vây.

[Đang áp dụng: Học hỏi Lv.2, Cường hóa Lv.1]

[Sức mạnh Lv.5 --> Sức mạnh Lv.10]

[Từ giờ bạn sẽ mất 1 ma lực mỗi phút]

[Cửa sổ ma thuật

Ma lực 5/5

Ma thuật hệ H]

Tôi có 5 phút nhưng như vậy chắc là đủ. Hiện tại bọn tôi không có đường lui nên chỉ còn cách chống cự. Trang lật dở từng trang của quyển sách ma thuật.

- Để xem... – Trang lẩm bẩm.

[Bạn đã được buff

Sức mạnh Lv.10 --> Sức mạnh Lv.16

Bền bỉ Lv.3 --> Bền bỉ Lv.8

Nhanh nhẹn Lv.4 --> Nhanh nhẹn Lv.8]

- Tôi mới buff cho mọi người đấy, cố lên nhé!

- Cảm ơn! – Nhật hét lên khi đang bị bao vây bởi hàng chục người. Trông nó tự tin hơn hẳn sau khi được buff.

Tôi cố gắng đến gần Nhật nhưng tôi cũng bị vây rát quá.

- Quang!

Tôi bắt lấy con dao găm mà Nhật ném cho tôi.

[Tên: Dao găm ( C )

Độ bền: 88%]

[Bạn đã giết một người lần đầu tiên

Bạn đã nhận được tiền của người đó

Số tiền hiện tại: 300 đồng]

Đây là lần đầu tôi giết người và một cảm giác hưng phấn nhè nhẹ lướt qua tôi. Thật ra tôi không cố tình nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã lỡ, tên đó cũng muốn giết tôi nên đây là cách duy nhất vào lúc này. Tôi ghê tởm chính mình nhưng ít nhất tôi cũng biết được rằng giết người thì có thể nhận được tiền. Kể cả khi chưa biết tiền có thể làm gì ngoài mua đồ từ của hàng nhưng với số lượng người muốn giết chúng tôi, tôi hoàn toàn có thể tích thêm một chút.

- Hiện ông có bao nhiêu tiền? – Sang hỏi.

- 1 300 đồng.

- Nâng cấp Ma thuật đi.

       Ồ, vậy ra tiền có thể dùng để nâng cấp.

- Và đừng mua gì cho tới nhiệm vụ tiếp theo.

- Hả?

- Cứ nghe tôi.

Tôi không biết sắp tới có chuyện gì nhưng nghe giọng Sang có vẻ nghiêm trọng.

[1 000 đồng đã được sử dụng

Ma thuật Lv.1 --> Ma thuật Lv.2

Ma lực của bạn đã được hồi phục]

- Cửa sổ ma thuật.

[Cửa sổ ma thuật

Ma lực: 10/10

Ma thuật hệ H]

Vậy là giờ tôi có thêm 10 phút. Với mức độ hiện tại, tôi hoàn toàn có thể hạ gục một người bình thường nhưng tôi vẫn lo sợ tên sát nhân mà tôi thấy trong cửa hàng kia. Nếu hắn xuất hiện bây giờ thì chưa chắc năm người bọn tôi hợp lực lại có thể thắng.

Sang lúc này đã mạnh hơn vừa nãy. Nó thật sự biết dùng kiếm và còn dùng rất thành thạo. Tường và Nhật thì vừa chiến đấu vừa bảo vệ lẫn nhau. Tường có thể gọi những ngọn cỏ khổng lồ từ dưới lòng đất lên còn Nhật thì dùng dao găm để chiến đấu. Trang dùng phép thuật làm cho quyển sách bay trong không khí, vừa đọc vừa chiến đấu, trông nó như một pháp sư thực thụ. Nó nhấc bổng một cái cây lên bằng phép thuật và quật túi bụi vào mọi người.

       Sau cùng bọn tôi vẫn sống sót nhưng tôi gần như không thể cường hóa tiếp được.

[Sức mạnh Lv.10 --> Sức mạnh Lv.8]

[Nhanh nhẹn Lv.8 --> Nhanh nhẹn Lv.16]

- Ông sắp cạn ma lực nhỉ? – Sang hỏi trong khi tiếp thêm ma lực cho tôi.

- Buff có tác dụng cho tới khi tôi cạn ma lực nên cứ yên tâm. – Trang nói trong khi tiếp tục đọc sách. – Mà ông kiếm đâu ra bộ đồ xịn thế Sang?

- Vô tình thôi.

- Buff của bà có ích ghê, tôi gọi được cỏ cứng để chiến đấu rồi.

- Máu mũi kìa Tường. – Tôi nhắc.

Bọn tôi tiếp tục trò chuyện lung tung trong khi chạy theo Sang tới nơi mà nó bảo là an toàn.

- Mà này, Sang. – Tôi gọi – Sao nãy ông làm được hay thế?

- Làm gì?

- Thì làm bộ đồ biến đổi đấy, tôi còn chưa làm được. – Trang nói với giọng ghen tị.

- À, tôi cũng không chắc.

[Số tiền hiện tại: 10 500 đồng]

- Nâng ma thuật lên tiếp đi Quang.

- Ông biết nhiều quá nhỉ?

- Không, chỉ là tôi cảm thấy nguy hiểm thôi.

- Thế ông muốn tôi nâng lên bao nhiêu?

- Đủ dùng trong 30 phút.

[1 000 đồng đã được sử dụng

Ma thuật Lv.2 --> Ma thuật Lv.3]

[1 000 đồng đã được sử dụng

Ma thuật Lv.3 --> Ma thuật Lv.4]

[1 200 đồng đã được sử dụng

Ma thuật Lv.4 --> Ma thuật Lv.5]

[Cửa sổ ma thuật

Ma lực: 30/30

Ma thuật hệ H]

[Nhanh nhẹn Lv.16 --> Nhanh nhẹn Lv.20]

- Dừng lại.

Một vài nhóm người đứng theo nhóm ở các hướng đứng chặn chúng tôi. Bọn tôi vội quay ra sau nhưng cũng bị chặn nốt. Có vẻ như đây là một nhóm lớn.

- Mấy người muốn gì? – Sang bình tĩnh nói.

- Còn gì nữa. – Tên cầm đầu đáp lại với một nụ cười quỷ quyệt.

Từ lúc nó mặc áo choàng tới giờ, trông nó cao quý hơn hẳn, mấy tên đứng chặn trông cũng hơi bị khuất phục trước nó. À, nhắc đến những người đang đứng chắn... Bọn nó không phải người, bọn nó là tượng gỗ. Bất chợt bảng thông báo hiện lên.

[Nhiệm vụ ẩn: Đánh bại ông chủ cửa hàng gỗ

Bạn đã tiến vào lãnh địa của ông chủ cửa hàng gỗ, ông ta chắc chắn sẽ giết bạn

Thời gian: Không giới hạn

Giới hạn khu vực: Lãnh địa của chủ cửa hàng gỗ

Phần thưởng: 3 600 đồng – 7 500 đồng

Hình phạt: Chết]

Thật luôn?

[Nhanh nhẹn Lv.20 --> Nhanh nhẹn Lv.8]

[Sức mạnh Lv.8 --> Sức mạnh Lv.20]

- Nhiều thế này thì sao đánh lại được? – Trang ngơ ngác nhìn đống tượng gỗ đứng sát nhau và bước ra từ cửa tiệm ngày một nhiều, đến khi bọn chúng vây chặt quanh chúng tôi thì thôi.

Nhật và tôi cùng rút dao găm ra, điều đặc biệt là tôi không thể nhìn thấy Nhật rút dao găm. Tôi không có thời gian để ngạc nhiên vì bọn tượng gỗ ngay lập tức xông vào chúng tôi như một lũ zombie. Trang lập tức làm phép kiến một vài bức tượng bị nhấc bổng lên và ném về phía những bức tượng khác. Cỏ cứng của Tường từ dưới đất chui lên và xiên thủng những bức tượng khiến chúng trở thành những khúc gỗ hỏng. Nhật cùng tôi phối hợp đập vỡ những bức tượng cùng nhau. Nếu kể ra thì nghe giống như bọn tôi đang chiếm lợi thế, nhưng thật sự bọn tôi gặp rất nhiều khó khăn vì số lượng kẻ thù quá đông, thậm chí còn đông gấp đôi sau mỗi một lúc.

Ma lực của tôi hiện tại còn 16/30. Hình như level ma thuật càng cao thì tốc độ mất ma lực càng chậm. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy mệt do có lẽ level "Bền bỉ" vẫn chưa đủ cao. Tình hình hiện tại thật sự rất hỗn loạn. Tôi thậm chí còn không thấy Sang đâu.

[Ma lực: 6/30]

Còn quá nhiều tên... Ông chủ cửa hàng đứng cười ở phía sau. Nếu có thể giết ông ta thì có thể thắng được.

"Cạch"

Sang cất kiếm, bộ đồ của nó dần trở về bình thường.

- Xin lỗi nhé, nhưng tôi bị hút vào trong cửa hàng và phải làm một nhiệm vụ ẩn khác.

Sang vừa nói vừa cười. Trông nụ cười của nó mà tôi lại muốn đập nó vài cái. Lúc cần thì chả thấy đâu.

[Chủ cửa hàng gỗ đã bị đánh bại

Bạn được nhận 3 600 đồng]

[Ma lực: 0/30]

Cả người tôi bỗng trở nên đau nhức, mấy vết thương cũ bắt đầu chảy máu. Tôi khuỵu gối xuống và ho ra rất nhiều máu. Đau kinh khủng!

[Kỹ năng 'Cường hóa' tạm thời bị vô hiệu hóa]

- Ông có sao không? – Mọi người vội vã chạy tới chỗ tôi. Có vẻ như đây là hậu quả của việc cạn ma lực.

- Chúng ta cần phải đi tiếp ngay lập tức. – Sang nói với vẻ mặt nghiêm trọng – Nhật cõng Quang đi.

Vậy là giờ tôi thành gánh nặng cho cả nhóm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top