Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi ''bơi''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".... Thấy rồi."

"Thật là......."

"Cuối cùng thì......."

Lúc này, cả nhóm Lữ khách trông bộ dạng rách nát hết chỗ nói, ai cũng đều bật ra câu cảm kích rồi thở dài một hơi. Trước mắt họ hiện giờ đang mở ra một khung cảnh rộng lớn bao la và xanh tươi đến nao lòng.

"Là biển kìa!"

"Ư aaaa! Đến nơi rồi!"

"Ra là biển thật kìa!"

Tất đều đều vui mừng reo vang thành tiếng.

".... Còn rộng hơn cả Inazuma nữa."

"Đến mức đó sao ạ? Tôi đâu thấy được điểm kết thúc của nó nhỉ?" 

"Chậc chậc. Biển thì phải thế rồi."

"Ơ? Cậu từng đến biển rồi á?"

"Đâu có. Đây là lần đầu đấy."

Mọi người đều thả mình nương theo cơn gió biển thần kỳ khó mà diễn tả bằng lời.

".... Chúng ta mất mấy ngày nhỉ?"

"Khoảng bảy ngày."

"Sớm hơn tôi nghĩ."

"Đúng vậy."

Cuối cùng họ đã đến được bờ biển hướng về phía Sumeru, đột nhiên trong đầu họ lại lóe lên một suy nghĩ thoáng qua.

"Biết vậy cứ đi đường vòng......."

"Ta đã nói......."

".... Cái gì mà hưởng vinh hoa phú quý chứ."

Tất cả đều thở dài thườn thượt, vẻ mặt không giấu nỗi nét ủ rũ, buồn rầu.

Nếu hỏi việc vượt Inazuma có phải là chuyện xấu hay không, nhìn vào kết quả, đương nhiên đáp án sẽ là không. Dù sao đi nữa, họ đã đến được Sumeru chỉ trong bảy ngày mà không có bất kỳ tổn thất lớn nào, vậy nên chuyện này xem như cũng là một việc tốt.

Thế nhưng, đó chỉ là bề ngoài. Những người đã trải qua con đường đó không dễ dàng gì mà đưa ra đánh giá như thế được.

"....Tôi cảm thấy thật thần kỳ vì không ai phải bỏ mạng do cơn nhồi máu cơ tim lúc đi đấy."

"Cậu cũng xoắn lên sao?"

"Nói thật thì, giữa chừng tôi đã nghĩ thà quay lại còn hơn, ta cứ bám lấy Kami và cố nhịn không òa khóc lên đó."

"Thật ra Paimon có chợt nghĩ."

".... nghĩ gì?"

"Nên chết trong tay cổ, hay trong tay lũ Fatui? Vậy đó."

"Vậy thì chết trong tay Fatui còn tốt hơn."

Lũ khốn đó xem ra vẫn không tàn nhẫn bằng ai kia.

"....Mọi người vất vả rồi."

Asura im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa Aether và Paimon liền vỗ vai an ủi họ. Rồi hắn cũng nghĩ.

'Tôi tưởng tim mình nhảy ra ngoài luôn đây này.'

"....Còn sống đến nơi là tốt rồi."

"Tên khốn nào bảo chúng ta vượt núi đấy hả?"

"Là tên khốn đó đấy!"

"......Xin đa tạ vì đã chỉ điểm."

Mọi người đồng loạt thở dài một hơi. Tiếng thở dài pha lẫn chút nhẹ nhõm.

"Dù sao thì......."

Asura lên tiếng như muốn chấn chỉnh lại bầu không khí.

"Trên đường đến Quảng Đông chúng ta có nguy cơ bỏ mạng những năm, sáu lần.......nhưng chẳng phải chỉ cần kết quả tốt đẹp là được rồi sao?"

".... Có thật chỉ cần kết quả tốt thì mọi thứ đều ổn không ạ? Cậu cần phải suy nghĩ lại rồi, Asura. Đừng để tình cảm lu mù đi đầu óc"

"Chẳng phải kết quả này vẫn tốt hơn là bị cảnh binh tóm hết sao?"

"Thì, Asura nói cũng đúng......."

Asura lắc lư đầu.

"Cứ làm theo số trời đã định đi. Dù có là Fatui cũng tuyệt đối không thể kiểm soát tất cả con đường mà con người có thể đi trên mảnh đất rộng lớn......."

"Đúng vậy. Nhờ có thiên địa thần minh mà......."

"Hưmmmm!"

"Nhờ có........."

"Hưmmmmm!"

Aether, Asura, Paimon nhìn chằm chằm vào người nào đó không ngừng hắng giọng.

Cuối cùng Aether lên tiếng kèm theo một tiếng thở dài bất lực.

"Hừm....... Nhờ sự giúp sức của thiên địa thần minh và Kami đây tận tình chỉ dẫn mà chúng ta đã chọn đúng đường đi."

"Hahaha! Mọi người không cần phải để tâm đâu! Ta luôn cống hiến vì mọi người đây mà. Hahaha!" 

Nhìn Kami sảng khoái xòe quạt phe phẩy, mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm.

"....Aether à. Tớ cảm thấy bạn đúng là một người đã đắc đạo thật sự đấy."

"Hả?"

"Ý tớ là bạn có thể nhìn thấu tâm tình của người khác mà hành xử. Mặc dù có chết tớ cũng không muốn nói ra điều này."

"Tôi đồng ý."

"Hưm."

'Dù sao cũng đến được đây rồi.'

Chỉ cần đến được nơi này mà không gặp vấn đề gì lớn đã khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm mấy phần.

"Nhưng mà, Asura."

"Hả?"

"Chúng ta làm sao để đến đảo đây?"

"Đương nhiên là......."

"Phải bơi rồi!"

Một giọng nói đột ngột xen vào khiến mọi người bất giác quay đầu lại nhìn. Kami đang đứng vắt chân nhìn về phía họ, trên mặt cô như đang viết mấy chữ 'Hỏi gì mà lạ lùng vậy chứ?' 

"Còn cách nào khác để băng qua không?"

"....Kami. Đó là đảo, là đảo đấy."

"Là đảo thì sao? Là đảo thì nó sẽ trôi đi à? Dù sao nó cũng ở yên đó mà, cứ bơi liên tục một ngày là đến nơi thôi."

"Không, nói sao thì......."

"Nói chuyện hiểu nhau mới cãi được chứ......."

Thấy Paimon cũng rối như tơ, Aether liên tục thở dài thườn thượt.

Lúc này, một người đã đưa tay ra cứu vớt lấy bọn họ.

"Đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta đi tìm thuyền."

"Này, để làm gì......."

"Được rồi đấy."

Asura lập tức cắt ngang lời Kami.

"Nếu có chuyện xảy ra mà mọi người đang bơi giữa chừng thì sao, hơn nữa chúng ta phải tiết kiệm thể lực một cách tối đa. Chúng ta có ít người nên không cần thuyền lớn, chỉ cần một chiếc vừa đủ là được, sẽ không mất nhiều thời gian đâu nên cứ tìm thuyền trước đã." 

Kami lúc này há miệng như muốn rơi cả hàm dưới xuống đất. Thế nhưng, cô cũng không định phản bác quyết định của người kia.

"Được rồi. Vậy chúng ta tản ra đi tìm thuyền. Thay vào đó, mọi người phải che giấu dấu vết cho thật kỹ đấy."

"Vâng!"

Họ trao đổi ánh mắt cho nhau rồi lần lượt rời đi.

Trước tiên phải đến được nơi ấy đã.

:.................

"Không thấy?"

Asura không trả lời Aether mà nhìn sang chỗ khác.

"....................Asura?"

Paimon bỗng cảm thấy bất an, nhóc hỏi bằng một giọng run run.

Asura đang nhìn xa xăm ra phía biển, chầm chậm quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào một người.

"....................Chắc được nhỉ?"

"A, tớ bảo là được mà."

"Thật sự là được đúng không?"

"Thật là, Asura bị lừa quen rồi à."

Kami cười khúc khích trả lời.

"Nhiều nhất cũng năm mươi dặm là cùng. Cỡ đó thì có từ từ bơi ngửa cũng chỉ nửa ngày là đến nơi."

Asura gật đầu và quay sang nhìn những người khác.

 "Cổ nói như vậy đấy?"

"....................."

"....................."

Một thoáng tĩnh lặng trôi qua.

Lần đầu tiên, Paimon bỗng trỗi dậy cảm giác muốn chọt thẳng vào đôi mắt đang long lanh và trong veo kia của Asura.

______________

 Biển sóng vỗ rì rào.

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng phủ xuống, đàn hải âu kêu vang trời. Quả là một cảnh

tượng vô cùng thanh..........

"Phụtttttttttt!"

Một gương mặt như vừa chạy trốn khỏi địa ngục ngoi lên khỏi mặt nước phá vỡ sự yên

bình vốn có.

"Khụ! Khụ! Khụ khụ!"

Nước từ mũi và miệng của Aether không ngừng phun ra, cậu trợn mắt hét.

"Đang yên đang lành sao lại ấn người ta xuống dưới nước vậy hả! Tại sao!"

"Aether. Cậu bình tĩnh lại chút..........."

"Nhìn tôi xem có bình tĩnh được không hả? Bình tĩnh á? Suýt chút nữa là tôi tiêu đời rồi đấy!"

Đang thong thả bơi mà đột nhiên có người dìm xuống như vậy, ai mà không nổi điên cho được cơ chứ.

"Kami! Bạn có nhìn thấy con cá to đùng vừa rồi không?"

"Có! Chắc nó phải to bằng cả một người trưởng thành luôn ấy nhỉ?"

"Có khi nào nó là cự kình không? Woa! Đây là lần đầu tiên tui được tận mắt thấy đấy."

"Hay chúng ta xem lại lần nữa nhé?"

"Tui muốn chạm vào nó quá..............."

Asura mỉm cười lắng nghe cuộc đối thoại hồn nhiên của các báo thủ.

'Đó là cự sa mà, lũ điên này.'

Chạm vào nó là bay luôn một bàn tay đấy.

Asura phân vân lo lắng không biết có nên cho đám báo thủ đang tỏ ra vô cùng hạnh phúc kia biết sự thật về cuộc sống khắc nghiệt này không, nhưng rồi hắn đã ngay lập tức lắc đầu. Bọn họ không nhất thiết phải biết sự thật có con cự sa đang bơi lởn vởn dưới chân mình.

Dù sao họ cũng không phải là đám dễ chết khi bị cự sa tấn công..........

"Oa! Nó đang tới phía này kìa! Hình như có cái gì đó lòi ra thì phải? Tui tới vuốt ve nó

nhá?"

"Đừng có đi về phía đó, đám điên kia!"

"Nếu cứ bơi với tốc độ này, chúng ta có thể tới nơi trước khi mặt trời lặn mà?"

Thấy Aether quyết tâm vời vợi, Asura liền bật cười.

"Trước khi mặt trời lặn ư. Mới đó mà mặt trời đã lặn được một nửa rồi kia kìa, cậu còn

nói vớ vẩn gì nữa thế."

"Hể? cậu nói gì? Mặt trời đang lặn ư? Chẳng lẽ ban ngày ở Sumeru ngắn tới vậy à?"

"Hửm? Không phải đâu. Theo tui được biết thì ban ngày ở đây dài hơn một chút mà?"

"Vậy tại sao mới đó mà mặt trời đã lặn rồi? Đúng ra chúng ta vẫn phải còn thời gian chứ, bây giờ mới là trưa thôi mà."

"À, ừ nhỉ? Thế thì tại sao trời đất lại tối sầm như vậy chứ?"

"Tối đâu mà tối. Sáng thế này cơ..............."

Aether vội vã ngậm chặt miệng lại.

".........Ơ"

Rõ ràng chỉ vừa mới ít lúc trước thôi, ánh nắng chói chang còn chiếu xuống sáng rực như giữa ban hè, ấy vậy mà bây giờ, đất trời lại trở nên tối thui đúng như lời Asura nói.

"Ơ không, sao tự nhiên nó lại tối như thế này.................."

Đúng lúc ấy.

Ầmmmmmm!

Một âm thanh kinh hoàng từ đâu vọng lại, tất cả mọi người cùng chầm chậm quay đầu về phía sau.

Một đám mây đen khổng lồ đang lững lờ trôi tới.

"..........Đen thui luôn."

"Sao ở đây lại có đám mây đen kịt thế kia cơ chứ."

"Chẳng phải điều ấy cũng rất kì diệu sao?"

"Haha. Chính vì vậy nên.................."

Ùngggggggggggggg!

Đó cũng chính là lúc tất cả mọi người đã nhìn thấy.

Những tia chớp không ngừng lóe lên giữa đám mây đen kịt như được ai đó họa lên trên

mặt biển.

Tất cả mọi người cùng chìm vào im lặng.

Aether ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy rồi vô thức lẩm bẩm.

"Quao.......... chết thật rồi."

Đó quả là một cảnh tượng tuyệt vời với nhiều ý nghĩa.

"Hình như là bão hay sao ấy?"

"Theo tôi thấy thì nó giống cuồng phong hơn."

"Có gì khác nhau đâu?"

"Cũng đều là nó cả mà."

Ầmmmmmm!

Một cơn cuồng phong cùng con sóng dữ cuộn trào về phía người họ. Đó cũng là lúc tất cả bọn họ cùng quay trở về khi họ còn là một đứa trẻ con ba tuổi. Cái tuổi mà tất cả mọi người đều cười một cách thật hồn nhiên khi được cưỡi trên lưng bố.

Ầmmmmmmm!

Sấm sét và cuồng phong cùng ập tới, trên đầu là những con sóng cao bằng cả một tòa nhà. Kami mãn nguyện cười nói.

"Tiêu đời rồi."

Thôi thì có chết cũng phải chết cho đàng hoàng chứ.

Rầmmmmmmm!

"Áaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Cơn đại hồng thủy ập tới cuốn người họ bay đi hệt như những tờ giấy mỏng manh bị gió cuốn mất. Một vài người vừa cố gắng ngoi đầu lên đã ngay lập tức bị nhấn chìm xuống.

"Chết, chết rồi! Chết thật rồiiiiiiiii!"

Paimon trợn mắt hét lên.

"Áaa! Aetherrrrr! Tui chết rồi đây này.......... ọccccccc!"

"Mau im lặng mà bơi đi. Đừng có để mỗi cái miệng hoạt động như vậy nữa!"

"Sóng đánh thế này thì tui bơi kiểu gì được!"

Asura trợn tròn mắt.

Đúng lúc ấy, một tia sét giáng thẳng xuống mặt biển ở một nơi cách họ không xa lắm.

Ầmmmmmmmmm! Rầm!

Tất cả mọi người cùng há hốc miệng trước cảnh tượng sấm chớp nổ đì đùng đó.

"Quao.......... nhanh thật đấy."

"..........Quả nhiên, tự nhiên vĩ đại hơn bất cứ thứ gì..............."

"Lúc này mà cô còn nói được những lời như vậy sao? Hả?"

Tất cả bỗng cảm thấy tê tê.

Họ có thể nhìn thấy tia sét ở ngay trước mắt. Nếu bị sét đánh trúng, cho dù có Thần, hay là ma nhân vô tiền khoáng hậu cũng sẽ chẳng thể tránh được việc xuống thăm Hoàng Tuyền.

"Chúng, chúng ta phải mau quay lại thôi, Kami!"

"..........Không được."

"Nếu cứ bơi tiếp thế này thì chúng ta sẽ chết thật đấy? Chúng ta phải mau quay lại bờ biển chờ bão lắng xuống rồi mới quay lại được!"

"Tôi biết.................."

"Đằng nào sau này chúng ta cũng sẽ quay lại mà."

"Không phải! Đó không phải vấn đề tôi muốn nhắc tới!"

"Ý cậu là sao?"

"..........Cho dù có quay lại thì chuyện đó cũng không dễ chút nào đâu. Đó mới là vấn đề

đấy."

"Hả?"

Paimon bàng hoàng, run rẩy nhìn về phía mình vừa đi qua. Và nhóc đã thấy, đất liền đang ở cách nhóc rất xa, rất là xa.

"................"

"Đi tiếp hay quay lại cũng đều sẽ chết như nhau cả thôi."

"..........Nhân sinh có nhiều chuyện thú vị thật."

Tới cả chết cũng phải chết một cách lãng xẹt.

"Vậy nên hãy mau tiến lên đi!"

"Ọc!"

"............Làm tốt lắm."

Rầmmmmmmm!

Ầmmmmmmmmmm!

Những tia sét không ngừng giáng xuống.

Mọi chuyện đã tới mức này, họ cũng chẳng có thời gian để suy ngẫm xem có phải ông trời đang ám sát họ hay không nữa. Những con sóng cao hơn cả một ngôi nhà ào tới đẩy con người đi với một tốc độ vô cùng đáng sợ.

 Sức mạnh của một con người chẳng thể nào đấu chọi lại nổi những tia sét cứ không ngừng chớp lóe.

'Sẽ chết thật mất!'

Sắc mặt của tất cả mọi người cùng trở nên trắng bệch. Họ đồng loạt quay đầu về một phía theo bản năng.

"Kamiiiiiiiiiiiiiii!"

"Cậu phải làm gì đó đi chứ!"

Kami nhìn bọn họ với vẻ mặt đáng thương.

"Ơ............... mọi người, mọ người tưởng tui là tiên nhân đấy à. Bão tới thì tui còn có thể làm được gì cơ chứ?"

"Cô là người bảo mọi người xuất phát!"

"Chính cô cũng bảo bọn này phải bơi đi!"

"Cậu bảo chỉ cần bơi nửa buổi là chúng ta sẽ tới nơi! Phải, bây giờ thì tới rồi đấy. Tới suối vàng luôn rồi kia kìa!"

"Ôi trời ơi, Em gái...............Anh xin phép đi trước em!"

Kami nhìn đám người mất trí thì tặc lưỡi.

"Không ngờ các vị anh hùng lại có nhiều nỗi sợ tới vậy. Ít nhiều gì mọi người cùng là....."

Ầmmmmmmmmm!

"Á, nóng quá!"

Một tia sét giáng thẳng xuống Kami. 

"Cô đã sáng mắt ra chưa, hả đồ ngốc này!"

 "Lặn xuống!!"

"Mau lên!"

"Lặn xuống!"

"Áaaaaaaaaaaaa!"

"Tôi, tôi sợ biển sâu.................."

"Ở đây còn có người sợ độ cao nữa đấy! Mau câm miệng rồi lặn xuống đi!"

Các nhà lữ hành hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống dưới biển.

Uỳnhhhhhhhhh!

Một cơn sóng dữ dội quét qua mặt biển nơi họ vừa biến mất.

__________________

"Nếu chúng ta đã đến Sumeru rồi thì mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đến thành Sumeru để gặp Tiểu Vương Kusanali nhỉ"

Paimon quay sang nhìn Aether và Kami đang loay hoay vác đồ đi dã ngoại

Paimon:......

Kami giấu đồ sau lưng mình rồi nói:

"Nói đến Tiểu Vương Kusanali, tuy thông tin mà chúng ta nghe ngóng được không nhiều, nhưng hình như cô ta không giống người dẫn em gái của cậu đi....."

"....Nhưng mà, Sumeru là một đất nước trí tuệ, nếu như chúng ta gặp được vị thần trí tuệ đó thì nói không chừng sẽ thu nhập thông tin hữu ích hơn!"

"Ừm!"

"Này"

Asura nhìn mọi người với ánh mắt không mấy thiện cảm. Rồi nhìn xuống đống túi đồ ướt nhẹp.....hắn suýt nữa thì chết ở vùng biển đó.

"Giờ mọi người cùng chia ra tìm đi nói trú ẩn, ở Sumeru ít ra cũng có làng mạc"

Cộp, cộp..

Paimon chỉ về hướng một cô gái: "Đợi đã, nhìn kìa, phía trước có người! Tốt quá, đỡ phải đi tìm đường rồi"

Asura nhìn Kami, cả hai không hẹn mà nhìn vào mắt nhau.....Đúng là nhân vật chính có khác, vừa dứt lời tìm được luôn

Paimon ngớ người khi cô gái kia khàn cả giọng thì người kia không chút để ý: "......"

Asura đặt tay lên vai Paimon, đôi mắt cong lên: "Chúng ta lén đi sau lưng cô ta đi. Không chừng tìm được đó"

_______________

"Ấy, cô ấy đi qua thác nước này là biến mất rồi, hay chúng ta đi qua đó thử xem"

Kết quả thì cả đám đi nhầm hướng, mọi người thở dài liền nghiến răng lại gần hỏi người duy nhất biết về Sumeru.

Vừa bước vào mọi người đều ngửi thấy mùi thơm bay ra từ bông hoa đó, Paimon lại gần ngửi rồi đánh giá: "Ừm...Thơm quá"

"Hình như phát ra từ lư hương kia đúng không. Tuy là sông ở nơi đơn sơ như vậy, nhưng có thể đắm mình trong mùi hương này cũng không tệ....."

"!!!"

Bỗng dây thần kinh của mọi người nhói lên khiến tất cả đều ôm đâu kêu đau "Ư!". Kami cảm thấy trước mắt bỗng trở nên mờ dần rồi ngất đi, để lại Paimon phát hoảng nhìn từng người rồi thấy Asura bị định hóa dữ liệu quay về trong con mắt của Kami.

"Sao vậy?! Mọi người?"

Aether chỉ lên chiếc lư hương: "Mùi.....Thơm"

"Mùi thơm này khiến các bạn khó chịu à...? Á! Asura đâu mất rồi?! T-trời ơi Aether, Kami hai người tỉnh lại đi"

________________

[Thế giới###Đã###quên ta....]

"X-Xin lỗi...Và cảm ơn"

"A...a...Không...Tôi đã giết mọi người...Làm ơn...."

"Là cô gái đó sao?"

"Kẻ bị bỏ quên Rừng Thristas...."

"Cướp mất rồi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top