Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dottore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lăn lội tìm đường ra ngoài, cuối cùng cả hai cũng nhìn thấy mặt trăng treo trên đầu. Asura và Kami nhìn lên rồi nhìn xuống tình trạng của bản thân, khắp nơi chẳng có chỗ nào lành lặn cả. Rách từ áo cho giày, Kami nhăn nhó nhìn bộ áo mới mua mà giờ lại bẩn thỉu...

"Thôi, đi về tắm cái đã! Làm gì cũng được, ít nhất phải chỉnh chu bản thân cái đã."

Cả hai cùng than thở thì bỗng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc. Cả hai trốn sau chậu cây nhìn qua và thấy Aether cùng Paimon đang trò chuyện với ai đó.

Ờm... sao vẻ mặt của cả hai lại kỳ lạ thế nhỉ? Cứ như buồn thiu...

"Nè."

Asura đưa cho Kami một thiết bị giống như máy nghe trộm, rồi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng và theo sau anh. Kami chần chừ rồi gật đầu đi theo, Asura ném máy nghe lén lại gần Aether, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Kami áp tai vào màn hình nghe lén, từng câu chữ vang lên rõ ràng.

"Hả? Rõ ràng là tôi đang kể về một giấc mơ hạnh phúc mà, sao vẻ mặt của hai bạn lại như thế kia. Chẳng lẽ... đây là 'đồng cảm' sao?" Nahida thắc mắc khi thấy vẻ mặt mà cô cho là 'đồng cảm' của Aether và Paimon khi nghe mình kể chuyện.

Paimon lắc đầu chối bay: "Không không... Đồng cảm gì đó nghe còn đáng thương hơn! Chỉ cần Nahida không cảm thấy buồn bã là được."

"À, nhắc mới nhớ, cô đã gặp Dunyarzad chưa? Cô ấy sao rồi? Sau này nhà Homayani không cho phép người ngoài tự do ra vào nữa, chúng tôi cũng không còn cơ hội gặp cô ấy nữa."

"Ừm, gặp rồi, vừa tỉnh lại là tôi tới 'thăm' cô ấy đầu tiên đó, lúc đó cô ấy còn đang nghỉ ngơi. Mặc dù bệnh tình của cô ấy có vẻ ổn hơn chút, nhưng với người mang trên..."

..................

Sau khi cả hai theo dõi cuộc hành trình của nhóm Aether một thời gian, họ đã tổng kết và nhận ra rằng Aether vẫn đang bị điều khiển bởi cốt truyện của game. Dường như mọi diễn biến xung quanh nhóm Aether đều bị hệ thống điều khiển một cách máy móc, đến nỗi Aether và Paimon đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai người đồng hành lạc lõng—Asura và Kami. Nhóm Aether đã quên hẳn sự tồn tại của họ, như thể hệ thống vẫn hoạt động mà không gặp phải vấn đề gì. Đúng là "xóa bỏ tồn tại" của hệ thống đã vận hành quá hiệu quả.

Mặc dù đã nhiều lần Kami bắt được hành động của nhóm Aether và Aether cũng đã vài lần cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng kỳ lạ thay, có vẻ như có một lực lượng vô hình nào đó khiến Aether không bao giờ thực sự nghi ngờ về vấn đề này. Kami và Asura nhìn nhau với sự lo lắng, tự hỏi liệu cây thế giới có lưu trữ dữ liệu gì về họ hay không. Có lẽ họ sẽ phải tự mình tìm ra cách để điều tra vấn đề này.

Khi Asura và Kami tiếp tục bám theo nhóm Aether mà không bị phát hiện, họ thấy Aether ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp và sững sờ khi nhìn thấy một đám đông đang vỗ tay chào đón ai đó. Aether quay sang nhìn Nahida, và Nahida cũng lắc đầu không hiểu vì sao con dân của mình lại tụ tập ở đây như vậy.

"Sao lúc này... Tại sao mọi người lại tụ tập ở đây chứ?" Paimon hỏi, vẻ mặt bối rối.

Bộp bộp!

Tiếng vỗ tay xen lẫn vào tiếng hoan hô của đám đông khiến mọi người có vẻ như đang ăn mừng một sự kiện gì đó. Nhưng khi Aether tiến lại gần, ánh mắt anh chợt nhận ra sự khác biệt. Mặc dù đám đông có vẻ như đang tổ chức một buổi lễ chào mừng, nhưng trong lòng Aether dâng lên cảm giác hồi hộp. Cảnh tượng này khiến anh nhớ tới những lần trước khi dân chúng ở những vùng đất khác vây quanh chúc mừng mình, nhưng lần này... sự chào đón này hoàn toàn khác thường và đầy áp lực.

"Như anh hùng khải hoàn vậy. Kiểu chào mừng như vậy đủ long trọng chưa?" Một người bước ra từ giữa đám đông, tiến tới nhóm Aether. Người này có mái tóc xanh lam, khuôn mặt được che khuất bởi một chiếc mặt nạ đen, khiến mọi cảm xúc của anh ta đều bị giấu kín.

Nahida khi nhìn rõ khuôn mặt liền cảm thấy căng thẳng và cảnh giác: "Ngươi là... người bị Giáo Viện trục xuất."

Người đàn ông đó không phản biện lại, chỉ khẽ gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, nhưng giờ đây danh hiệu của ta là..."

"Dottore," anh ta tiếp tục, "Danh hiệu mới của ta không chỉ là một tên bị trục xuất, mà là một kẻ có quyền lực và ảnh hưởng lớn hơn nhiều."

Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Aether, Nahida, và cả đám đông xung quanh đều dừng lại trong sự im lặng, chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những bí mật và âm mưu đang bắt đầu được hé lộ, và mỗi người đều cảm nhận được rằng điều này có thể thay đổi mọi thứ.

"Nếu muốn tìm con ả nghiên cứu viên kia thì cô ta đã bị nhốt lại rồi. Đến thiết bị nghe lén trên người cũng không phát hiện ra" Nói đến đây, Dottore bỗng đổi thái độ, giọng cũng bị trầm xuống cứ như một tảng đá lớn chuẩn bị đề lên những người khác "Cô ta không có tính cách thận trọng của một nhà nghiên cứu"

Nahida nhìn một lượt con dân của mình rồi trừng mắt với Dottore: "Dân chúng trong thành Sumeru... NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ HỌ?!"

Dottore nhún vai, tỏ vẻ hờ hững: "Chỉ là cải tiến Trạm cuối Akasha đôi chút thôi. Chỉ khiến nó có thể đưa thông tin vào trong tiềm thức thôi, giờ đây những người dân nhiệt tình này đều tin rằng vị nhà lữ hành đây chính là anh hùng vừa giải cứu thế giới."

"Haha... Thí nghiệm rất thành công."

Dottore bỗng bật cười, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian, dù chiếc mặt nạ đen che khuất nửa khuôn mặt, nhưng rõ ràng ai cũng nhận ra sự thỏa mãn của hắn khi thấy thí nghiệm của mình thành công. Hắn liếc nhìn đám đông đang hân hoan, những người dân vô tội vui cười gần nhóm Aether, như thể họ đang chuẩn bị tổ chức một buổi lễ vinh danh anh hùng của họ.

"Giờ đây, họ có lẽ sắp cưỡng chế không nổi sự nhiệt tình của mình rồi."

Dottore nhìn nhóm Aether với ánh mắt đầy phấn khích, như thể hắn đang chứng kiến một vở kịch mà hắn là đạo diễn chính. Những người dân vui vẻ tiến lại gần nhóm Aether, họ reo hò, vẫy tay chào đón vị "anh hùng" của mình với lòng thành kính.

"Á. Làm sao đây, họ đều là người dân vô tội mà..." Paimon lắp bắp, cảm giác hoang mang và bất lực.

Nahida chặn ngang Aether, quay lại nhìn cậu với ánh mắt đầy quyết đoán: "Mau chạy thôi! Các bạn ra khỏi thành trước đi."

"Nhưng mà... Đó là quan chấp hành Fatui, sao chúng tôi có thể bỏ rơi cô chứ..." Paimon lúng túng, ánh mắt đầy lo lắng.

"Đi nhanh."

Paimon chưa kịp nói hết câu thì bị Asura bất ngờ nhảy ra từ đâu đó, bế gọn lên tay như một túi xách tiện lợi. Kami thì nhanh chóng xuất hiện trước mặt Aether, dáng vẻ kiên quyết.

Aether ngạc nhiên nhìn người con gái tóc nâu ngắn, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mơ hồ. Một tràn ký ức đột ngột xuyên thẳng vào não bộ của cậu, khiến cậu sững lại trong một giây. Khi mở mắt ra, cậu trừng to mắt nhìn Kami, cảm giác như có một lớp màn mỏng đã được kéo ra khỏi trí óc của mình. Sau đó, cậu quay sang nhìn Nahida, sự hoang mang và lo lắng hiện rõ trên gương mặt.

"Kami, cậu... Nhưng mà Nahida..."

"Không sao," Nahida quay lại nháy mắt với Aether, "Bởi vì tôi không thể bỏ rơi dân chúng của thành Sumeru được!"

Một ánh sáng xanh bỗng phóng ra từ Nahida, tất cả các thiết bị Akasha bỗng nhiên hoạt động trì trệ, khiến mọi người xung quanh trở nên rũ rượi, mắt nhắm mắt mở. Cảnh tượng như một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, khi mọi thứ đột ngột trở nên mờ ảo.

"Không sao, chúng ta gặp nhau ở ngoài thành nhé," giọng của Nahida truyền đến tai Aether.

"Không..."

Kami giữ chặt vai Aether, ánh mắt tức giận và kiên quyết: "Aether, mau chạy khỏi đây nhanh lên, Nahida chắc chắn sẽ có cách."

Aether vẫn chần chừ, đôi mắt vàng kim của cậu nhìn Kami với một vẻ đầy cảm xúc, như chứa tất cả những vì sao trong vũ trụ. Sau đó, một tiếng 'xin lỗi' từ vị trí Kami và Aether, và Aether cảm nhận bóng tối bao phủ.

Nhân lúc Aether đang phân tâm, Kami nhanh chóng ra tay, một cú đánh mạnh vào cổ sau của Aether khiến cậu lăn ra bất tỉnh. Với một sức mạnh đáng ngưỡng mộ, Kami nhanh chóng cõng Aether trên lưng, bắt đầu chạy một mạch khỏi chỗ đó. Hành động của cô nhanh như chớp, đôi chân như chuyển động không mệt mỏi khi chạy qua các con phố vắng vẻ.

Khi chạy qua các con đường, Kami không quên thầm than thở: "Ôi, sao lại có một ngày mệt mỏi thế này? Dân chúng thì cứ như bị thôi miên, còn tên Dottore thì như một thí nghiệm điên rồ không biết dừng lại ở đâu. Nhưng ít nhất, phải đưa Aether ra khỏi đây trước đã."

Paimon từ trên tay Asura, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng, rồi vỗ tay liên tục: "Đi nhanh đi! Đừng để Dottore bắt kịp!"

Asura gật đầu đồng ý.

Những tiếng suýt soát cùng tiếng chân chạy rầm rập vang lên trong đêm tối, khi họ cố gắng chạy càng xa càng tốt khỏi đám đông và mối nguy hiểm đang dần tới gần. Trong khi đó, Dottore từ xa nhìn theo, ánh mắt đầy sự hài lòng với thành công của thí nghiệm, nhưng có lẽ hắn không biết rằng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top