Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày lễ Sabzerz (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kami kéo Asura ra chỗ ngồi. Cô lấy băng gạc với các hộp y tế, từ từ cởi chỗ có vết thương.

Cô nhìn vết thương mà cũng thấy đau, thế là không nhịn "shhh" một tiếng.

Asura: "..."

Trong quán yên tĩnh chỉ có âm thanh xịt xịt của Kami.

Asura nhìn hai má phồng lên của cô, cuối cùng không nhịn được mà nói:

"Nếu tôi không nhầm thì người bị thương là tôi phải không?"

"..."

Kami khựng lại, ngại ngùng nói: "Năng lực đồng cảm của tui khá là mạnh."

Asura bật cười, "Mạnh hơn cả người bị thương rồi."

Kami nhìn hắn, "Cậu không đau sao?"

Dứt lời, Asura nhìn cô một lúc lâu. Sau đó hắn cúi đầu, co ngón tay lại mà không nói gì.

Kami thầm nghĩ: Quả nhiên là đau đúng không.

Nhưng dựa theo tính cách của Asura, cho dù có đau thì hắn cũng không bao giờ nói ra.

____________________

Sau khi Dehya chọn món xong, mọi người cùng Dunyarzad nói về chuyện của Tiểu Vương Kusanali.....

Bắt đầu câu chuyện, Paimon đi ra hỏi trước: "Dunyarzad, trước đây chúng tôi từng hỏi thăm rất nhiều người trong thành Sumeru, nhưng mọi người có vẻ không hứng thú gì lắm với Tiểu Vương Kusanali. Vậy tại sao cô lại sùng bái vị Thảo Thần đó vậy?"

Dunyarzad nhìn Paimon rồi nắm chặt tay đáp: "Paimon, trước đây bạn từng hỏi tôi cách để cầu kiến Thảo Thần đại nhân, tuy tôi không biết cách. Nhưng tôi cảm thấy hình như mình đã từng 'gặp qua' Thảo Thần đại nhân rồi"

"Thật, thật sao!!"

Paimon suýt nữa bật dậy lao sang Dunyarzad may mà có Aether ấn đầu trở lại. Dunyarzad bắt đầu kể:

"Ừm, đó là vào lúc tôi còn nhỏ, do tôi bị bệnh nên đại đa số thời gian đều phải nằm trên giường bệnh. Tuy ba mẹ luôn nỗ lực chữa bệnh cho tôi, nhưng tôi như vậy không những không thể kết bạn với ai, đến cả trong Akasha cũng không tiếp xúc được bao nhiêu tri thức...."

Dunyarzad dừng một chút như giữ trong tông giọng không run rẩy: "Từ nhỏ tôi đã không có ước mơ, cũng không có mong đợi gì. Có một lần tôi bị bệnh rất nghiêm trọng, liên tục mấy ngày nửa mơ nửa tỉnh. Vào một đêm nọ, khi tôi tỉnh dậy, trong phòng không có ai cả, tôi sợ lắm, nhưng tôi không thể cử động được, khóc cũng không khóc thành tiếng"

"Lúc đó, trong đầu tôi bỗng xuất hiện một giọng nói lạ, giọng nói đó nói với tôi: 'Dunyarzad đừng sợ, cũng đừng khóc nữa'"

________________________

'Dunyarzad đừng sợ, cũng đừng khóc nữa'

Dunyarzad giật mình khi bản thân nghe giọng nói ngoài mình ra còn có người khác: "Bạn là ai, sao lại biết tên mình?"

"Ừm, nên giải thích thế nào nhỉ, mình cảm thấy bạn sẽ nghe không hiểu, nhưng biết hết mọi chuyện của bạn"

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, mình biết bạn sợ sấm sét, ghét nhất uống thuốc vào buổi và thích đếm hoa hồng trên váy mẹ"

Dunyarzad vui vẻ khi có người biết về chuyện của mình: "Woa, thì ra bạn đúng là biết được"

"Dunyarzad, bạn có nguyện vọng gì không?"

Dunyarzad cúi mặt xuống: "Nguyện vọng? Mình không có..... Bỏi vì mình không thể đi đâu và cũng không thể làm gì được"

"Nhưng bạn vẫn còn là một đứa trẻ mà đúng không? Trẻ con đều có nguyện vọng của mình. Cứ nói cho mình biết đi, nói không chừng mình có thể thực hiện nó đấy"

"Vậy, vậy bạn có thể khiến mình khỏi bệnh không?"

Khuôn mặt đứa trẻ ngước nhìn lên bóng tối vô định, đôi mắt lấp lánh với hy vọng và cầu xin, cô bé chỉ muốn khỏi bệnh, không cần phải uống thuốc nữa, không cần mỗi ngày phải nằm trên giường và ghen tị khi những đứa trẻ khác đang vui đùa với nhau.

"Xin lỗi, với năng lực hiện tại của mình thì vẫn chưa thể làm được chuyện này"

"Vậy bạn..... Có thể trở thành bạn của mình không?"

__________________

"Sao đó, tôi nghe được giọng nói đó nói: 'Được, vậy để mình làm bạn của bạn'"

"Những ngày bị bệnh, tuy cơ thể tôi rất khó chịu, nhưng giọng nói đó thường xuyên khích lệ tôi, còn kể cho tôi nghe những chuyện rất thú vị nữ. Thì ra ở ngoài khung cửa là thành Sumeru phồn vinh, bên ngoài thành Sumeru là rừng mưa rậm rại, bên ngoài rừng mưa còn có bức tường Samiel, sa mạc và cả Teyvat nữa....."

"Sau đó, tôi vượt qua được lần bệnh đó, nhưng giọng nói đó đã biến mất. Tôi đã kể chuyện này cho me tôi, nhưng mẹ tôi lại có thể là do tôi ảo giác. Nhưng tôi biết giọng nói đó không phải ảo giác! Bởi trước đây tôi chưa từng nghe qua chữ 'Teyvat'"

Aether hỏi Dunyarzad: "Có phải là giọng của Tiểu Vương Kusanali?"

"Đúng vậy, nhất định là vậy!" Dunyarzad gật đầu "Nếu không có giọng nói đó thì tôi sẽ không tò mò về thế giới này, cũng sẽ không đọc chữ và các loại sách. Là giọng nói đó đã khiến tôi tiếp xúc được 'trí tuệ', cô ấy chắc chắn Thảo Thần đại nhân"

"Tôi luôn hy vọng có thể báo đáp ân tình này của cô ấy, nên hôm nay tôi lẻn ra khỏi nhà để chuẩn bị 'lễ hội Sabzerz' cho cô ấy!"

Kami giơ tay hỏi: "Khoan, 'lễ hội Sabzerz' là gì vậy?"

"'Lễ hội Sabzerz' là ngày sinh nhật của Tiểu Vương Kusanali, cũng là ngày các hiền giả đã phát hiện ra cô ấy. Thực ra đây là một ngày lễ rất cổ xưa, ban đầu là dùng để mừng thọ cho Đại Vương Rukkhadevata. Từ khi Đại Vương Rukkhadevata qua đời, ngày lễ đó đã được đổi thành ngày sinh của Tiểu Vương Kusanali. Tôi nghe nói Tiểu Vương Kusanali khi vừa trở về Sumeru, người dân đều rất vui mừng, lúc đó họ đã tổ chức ngày lễ này rất long trọng"

"Nhưng dần dà, dưới sự ảnh hưởng của Giáo Viện, mọi người cũng không còn mặn mà gì với ngày lễ này nữa. Sumeru có không ít ngày lễ liên quan đến Đại Vương Rukkhadevata, đến cả Giáo Viện cũng tham gia chuẩn bị. Nhưng đối với 'Lễ hội Sabzerz' thì đừng nói là ra tiền, đến chỉ thị từ họ cũng không có. Hoặc có thể đối với họ, sự ra đời của Tiểu Vương Kusanali đồng nghĩa với việc Đại Vương Rukkhadevata đã qua đời, cho nên họ không muốn tổ chứ ngày lễ này"

Paimon chống hông tức giận: "Hừ, thật quá đáng!!"

Dunyarzad tỏ ra đồng tình: "Đúng vậy, thật là quá đáng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top